Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지- Ảnh Minh Họa
- Web Novel
- Chương 1.1:「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」
- Chương 1.2: Bài Kiểm Tra Khảo Sát
- Chương 1.3: Ga U Sầu
- Chương 2.1: Ga Oán Hận
- Chương 2.2: Ga Hân Hoan
- Chương 2.3: Tìm Đồ Thất Lạc
- Chương 3: Vật Thất Lạc
- Chương 4: Một Cảm Xúc 'Không Tồn Tại'
- Chương 5.1: Nhận Thưởng
- Chương 5.2: Tấm Vé Ước Nguyện
- Chương 6.1: Bạn Cùng Phòng
- Chương 6.2: Ngày Đầu Tiên Đi Làm
- Chương 7.1: Tinh Chất Giấc Mơ
- Chương 7.2: Thử Thách Chết Chóc
- Chương 7.3: Đuổi Bắt Với Ma
- Chương 8.1: Tín Hiệu
- Chương 8.2: Tân Binh 'Gan Dạ'
- Chương 9.1: Điểm Thưởng
- Chương 9.2: Shop Người Ngoài Hành Tinh
- Chương 10.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 10.2: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.2: Sự Cố Phát Sóng
- Chương 12.1: Dàn Đồng Ca Của Những Con Chiên Hy Sinh
- Chương 12.2: Nghỉ Giải Lao
- Chương 13.1: Thằn Lằn
- Chương 13.2: Thiêu Hủy
- Chương 14.1: Đội Trưởng Lee
- Chương 14.2: Đi Ăn
- Chương 15.1: Thiết Bị Tùy Chỉnh
- Chương 15.2: 『Bộ Hạt Giống Thân Thiện』
- Chương 15.3: Thay Đổi Vị Trí
- Chương 16.1: [Gã Hề Ghét Bạn] (1)
- Chương 16.2: [Gã Hề Ghét Bạn] (2)
- Chương 17.1: Cậu Ấy Làm Đấy (1)
- Chương 17.2: Cậu Ấy Làm Đấy (2)
- Chương 18.1: Cái Đinh Nhô Lên Sẽ Bị Đóng Xuống
- Chương 18.2: Ý Nghĩa Của Thứ Tự Chữ Cái
- Chương 18.3: Nhà Khoa Học Điên Rồ
- Chương 19.1: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (1)
- Chương 19.2: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (2)
- Chương 19.3: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (3)
- Chương 20.1: Công Viên Giải Trí Vui Tươi (4)
- Chương 20.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ (1)
- Chương 21.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (2)
- Chương 21.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (3)
- Chương 22.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (4)
- Chương 22.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (1)
- Chương 23.1: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (2)
- Chương 23.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (3)
- Chương 24.1: Người Bạn Tốt (1)
- Chương 24.2: Người Bạn Tốt (2)
- Chương 25.1: Linh Vật Hoa Vàng Ở Đâu?
- Chương 25.2: Khu Vực Vàng
- Chương 25.3: Quà Cho Rồng Xanh
- Chương 26.1: Kẻ Nhát Gan
- Chương 26.2: Vi Phạm Quy Tắc
- Chương 27.1: Giận Cá Chém Thớt?
- Chương 27.2: Giận Cá Chém Thớt? (2)
- Chương 28.1: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (1)
- Chương 28.2: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (2)
- Chương 28.3: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (3)
- Chương 29.1: Vào Đội A?
- Chương 29.1: Từ Chối
- Chương 30.1: Tài Khoản Lạ
- Chương 30.2: Giao Dịch
- Chương 31.1: Mua Hàng
- Chương 31.2: Quà Cho Người Bạn Tốt?
- Chương 32.1: Truy Tìm
- Chương 32.2: ㄴĐội An Ninhᄀ
- Chương 32.3: Bị Cuốn Vào
- Chương 33.1: Bức Tranh Thủy Mặc
- Chương 33.2: Tiếng Gọi Cửa
- Chương 34.1: Sangun-nim (1)
- Chương 34.2: Sangun-nim (2)
- Chương 34.3: Sangun-nim (3)
- Chương 35.1: Nghi Lễ
- Chương 35.2 Bên ngoài
- Chương 36.1 Nghĩa trang Sangun-nim
- Chương 36.2 Bài ca dâng lên Sangun-nim
- Chương 37.1: Cái Bẫy Của Changgwi
- Chương 37.2: Changgwi Lộ Diện
- Chương 37.3: Yêu Cầu Cứu Hộ?
- Chương 38.1: Tôi Là Lính Mới Của Đội D
- Chương 38.2: Mua Bồn Tắm Máu
- Chương 39.1: Bồn Tắm Máu
- Chương 39.2: Nhân Sâm Bỏ Trốn
- Chương 40.1: Thêm Người
- Chương 40.2: Biệt Thự Của Người Mù
- Chương 41.1: Thu Phí
- Chương 41.2: Tên Điên
- Chương 42.1: Tầng Hầm
- Chương 42.2: Buổi triển lãm 'Sức Mạnh Của Cảm Xúc'
- Chương 42.3: Tai Thay Cho Mắt
- Chương 43.1: Công Cụ Trốn Thoát
- Chương 43.2: Tạo Nến
- Chương 43.3: Giáp Mặt
- Chương 44.1: Cửa Sổ Trong Triển Lãm
- Chương 44.2: Thứ Đánh Lừa Các Máy Soát Vé
- Chương 45.1: Không Đủ Điều Kiện
- Chương 45.2: Quá Thảm Hại
- Chương 46.1: Suy Nghĩ Khác Thường
- Chương 46.2: Sự Bất Đồng Trong Văn Hóa
- Chương 47.1 Thông Báo
- Chương 47.2 Tẩu Thoát
- Chương 48.1 Quản Lý Kim
- Chương 48.2 Nhân Viên Ưu Tú
- Chương 48.3 Dược Thể Tái Tạo
- Chương 49.1 Nói Dối Càng Nhiều, Hiệu Quả Càng Giảm
- Chương 49.2 Trách Nhiệm Và Quyền Lợi
- Chương 50.1 Bóng Tối Phụ Trách
- Chương 50.2 Gian Thương
- Chương 51.1 Cuộn Băng Cassette
- Chương 51.2 Người Từ Salmon Market
- Chương 52.1 Viên Chức Chính Phủ
- Chương 52.2 Nhà Nghỉ Chân Trời
- Chương 52.3 Một Trong Những Người Ở Đây
- Chương 53.1 Nạn Nhân Đầu Tiên
- Chương 53.2 Sợ Hãi
- Chương 53.3 Càn Quét
- Chương 54.1: Ngày Cuối Cùng
- Chương 54.2: Kẻ Giết Người Là...?
- Chương 55.1: Kết Quả Trao Đổi
- Chương 55.2: Anh Đã Từng Nghĩ Đến Việc Đổi Nghề Chưa?
- Chương 56.1: Được Thừa Hưởng
- Chương 56.2: Lời Tuyên Bố
- Chương 57.1: Một Phép Màu
- Chương 57.2: Câu Chuyện Ma Bị Hiểu Lầm
- Chương 58.1: Tiệm Xăm Ánh Trăng
- Chương 58.2: Nâng Cấp Hình Xăm
- Chương 59.1: Không Gian Mini
- Chương 59.2: Ba Ngày Chuẩn Bị
- Chương 60.1: Một Lối Thoát Mới?
- Chương 60.2: Không Có Lần Sau
- Chương 61.1: Cuộc Sống Là Một Chuỗi Biến Đổi
- Chương 61.2: Người Treo Cổ
- Chương 62.1: Kịch Bản Tốt Nhất
- Chương 62.2: Biến Số
- Chương 63.1: Cá Cược
- Chương 63.2: Lỗ Hổng
- Chương 64.1: Bài Học Rút Ra
- Chương 64.2: Trái Cây Yêu Thích
- Chương 64.2: Màn Hành Quyết
- Chương 65.1: Giáo Viên Park Minseong
- Chương 65.2: Bầu Trời Xanh
- Chương 66.1: Người Bị Ô Nhiễm
- Chương 66.2: Nỗ Lực Xứng Đáng
- Chương 67.1: Gặp Lại Đội Phó
- Chương 67.2: Cuộc Chia Ly Êm Đẹp Nhất
- Chương 68.1: Nhiệm Vụ Quay Trở Lại
- Chương 68.2: Vỗ Tay
- Chương 69.1: Cho Xin Miếng Đi
- Chương 69.2: Còn Tỉnh
- Chương 70.1: Lời Khuyên
- Chương 70.2: Mua Tất
- Chương 71.1: Bàn Đạp
- Chương 71.2: Thành Viên Mới
- Chương 72.1: Mỏ Vàng Sinh Lời
- Chương 72.2: Phương Thức Tham Gia
- Chương 73.1: Đón Chào Học Sinh Chuyển Trường
- Chương 73.2: Đặc Vụ Chăm Chỉ
- Chương 74.1: Năm Giây Mặc Niệm
- Chương 74.2: Bằng Chứng
- Chương 74.3: Phê Duyệt Tạm Thời
- Chương 75.1: Biệt Danh
- Chương 75.2: Không Thể Phản Bội
- Chương 76.1: Che Giấu Niềm Vui
- Chương 76.2: Chém Gió Thôi!
- Chương 77.1: Tình Huống Lố Bịch
- Chương 77.2: Có Cái Gì Đó Sai Sai
- Chương 77.3: Nhân Viên 'Hy Sinh'
- Chương 78.1: Phòng Y Tế
- Chương 78.2: Học Sinh Trường Sekwang
- Chương 79.1: Ngã Rẽ Mới
- Chương 79.2: Cô Cừu Đấy À?
- Chương 80.1: Cách Gợi Ý Trở Thành Bằng Chứng
- Chương 80.2: Giáo Viên
- Chương 81.1: Cà Chua
- Chương 81.2: Tốt Nghiệp
- Chương 82.1: Chưa Từng Hiện Diện
- Chương 82.2: Gặp Gỡ Giám Đốc Cheong
- Chương 83.1: Có Hệ Thống Hơn Tưởng Tượng
- Chương 83.2: 'Tài Sản'
- Chương 84.1: Đã Ô Nhiễm
- Chương 84.2: Đi Tư Vấn
- Chương 85.1: Trở Lại Chính Mình
- Chương 85.2: Giám Đốc Ho
- Chương 86.1: Đừng Để Quá Một Tuần
- Chương 86.2: Cách Sống Lý Trí
- Chương 87.1: Ồ, Ra Là Vậy.
- Chương 87.2: Loại Người Khó Hiểu Nhất
- Chương 88.1: Đặc Ân Hay Nợ?
- Chương 88.2: Nữ Nhân Viên Tham Lợi
- Chương 89.1: Đừng Từ Bỏ Thân Xác Của Bạn!
- Chương 89.2: Không Nói Lý Với Kẻ Điên
- Chương 90.1: Mặc Cả
- Chương 90.2: Quao! Lại Được Giúp Nữa Nè! Hên Ghê!
- Chương 91.1: Tiệm Boutique
- Chương 91.2: Câu Chuyện Nền
- Chương 92.1: Giá Trị Của Điều Ước
- Chương 92.2: Vàng Và Quyền Lực
- Chương 93.1: Tờ Rơi Tìm Người Mất Tích
- Chương 93.2: Hư Điện Thoại
- Chương 94.1: Họ Vốn Không Biết
- Chương 94.2: Tìm Thấy Rồi
- Chương 95.1: Lời Hứa
- Chương 95.2: Không Ai Biết
- Chương 96.1: Bắt Taxi
- Chương 96.2: Lời Nguyền
- Chương 97.1: Bị Phát Hiện
- Chương 97.2: Khoảnh Khắc Đáng Nhớ Hiếm Hoi
- Chương 98.1: Đi Sửa Giá Đỡ
- Chương 98.2: 'Yêu Tinh' Lắm Mồm
- Chương 99.1: Một Tháng
- Chương 99.2: Vị Cấp Trên Đáng Tin
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Bằng một giọng điệu hoàn toàn tự nhiên, tôi lên tiếng, “Bọn tôi chỉ đang đi chậm để kiểm tra vài thứ thôi. Hai người đạt đủ số bước chưa?”
“Ôi, tụi em gần đủ rồi. Lúc dạo quanh cửa hàng thì tụi em cứ đi qua đi lại suốt.”
“...”
“Tiếc thật đấy~ Nếu không thì đã kịp xem thêm hai hẻm nữa rồi!”
Kang Yihak tặc lưỡi, tiếc rẻ.
Trên màn hình điện thoại cô ấy, dòng chữ hiện rõ rành rành:
〘Đừng bỏ rơi cơ thể mình!〙
〘Số bước còn lại: 1,052〙
“À mà, giờ dùng hết tiền anh cho rồi thì tụi em cũng đang tính đi tiếp, xem hẻm tiếp theo ra sao rồi mới quay lại. Haha!”
“…Ừ.”
Bạn có biết không?
Có đúng một cách để một người mất điện thoại có thể thoát khỏi chỗ này thành công.
Một phương pháp đã được ghi chép lại nhiều lần, được kiểm chứng kỹ càng, và xác nhận là sự thật.
Tôi suýt chút nữa đã có một cơ hội tương tự để thực hiện nó.
Và đó là…
Cướp điện thoại của người khác.
Giám sát viên Park Dojeong từng cãi nhau với một thương nhân trong lúc giao dịch. Kết quả: anh ta bị gãy ba xương sườn bên trái và điện thoại thì bị đập nát.
Sau đó, anh ta giành được một chiếc điện thoại từ tay thường dân và quay về an toàn.
“...”
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang lủng lẳng, không được bảo vệ trên tay Kang Yihak…
“Vậy hai người về trước đi. Đội trưởng, họ tự quay về được chứ ạ?”, tôi nói với hai người đồng nghiệp kia.
“Được.”
Rồi tôi tiễn họ về trước.
“Thế tụi em đi nhé. Cảm ơn anh nhiều…!”
“Haha, mai gặp lại ở công ty nha~ Rảnh rỗi thì khoe chiến lợi phẩm tiếp nè~!”
Hai người họ quay đầu đi xuống con hẻm rồi biến mất.
…Chắc là họ đã bước vào hẻm tiếp theo.
Đừng làm những chuyện mà mình chịu không nổi - Đây là cách tôi sống.
‘Diệt đường sống của người khác là một hành vi tà ác, không thể chối cãi.’
Nếu tôi thực sự đi xa tới mức đó, tôi có lẽ sẽ không thể dùng『Trái Tim Bạc』được nữa.
Ngay cả khi『Trái Tim Bạc』vẫn hoạt động, nếu sau này tôi nhận ra mình có thể sống sót mà không cần cướp điện thoại, thì đầu óc tôi cũng chẳng thể chịu nổi…
‘Trừ khi bị dồn đến đường cùng thì đừng vượt qua giới hạn đó.’
Một khi vượt qua, mức độ tha hóa của tôi có thể sẽ tăng vọt.
Tôi sờ nhẹ chiếc nhẫn bạc đang đeo và tự trấn an bản thân.
☾ Ôi, anh Hoẵng, anh đúng là một quý ông khi chọn giữ phẩm giá. Thật đáng ngưỡng mộ nha! ☽
☾ Có khách tới chương trình chỉ để làm đủ trò mất mặt nhằm gây chú ý. Dù đó cũng là một dạng chuyên nghiệp, nhưng không phải chính những thí sinh như anh mới thật sự chinh phục được khán giả sao? ☽
Ờ… cảm ơn.
‘Dù tôi thà không bị đem ra so sánh kiểu đó.’
Tôi hít sâu, cố không nghĩ tới những ký ức hỗn loạn từ [Chương trình Đố Vui Tối Thứ Ba].
Mắc kẹt trong một truyện ma là đủ tệ rồi, tôi không cần sống lại cảm giác suýt chết vì cái trò chơi kỳ quái đó nữa.
Thay vào đó, tôi bắt đầu rà lại ký ức, lục tìm mọi manh mối trong con hẻm này…
“Cậu Hươu.”
Fwik-
Lee Jaheon chụp cổ áo tôi kéo tuột vào cửa hàng bên cạnh.
Vừa vào trong, anh ấy lập tức ngồi thụp xuống sàn.
“Có nước.”
“...!”
Tôi ngẩng đầu lên.
Chúng tôi đang đứng trong một tiệm giặt không người.
Qua cánh cửa kính mờ rẻ tiền, con hẻm bên ngoài đang dần ngập nước…
Ssshhhaaa-
Từ khe hẹp giữa hai tòa nhà dân cư (không phải một con hẻm) dòng nước đen kịt rỉ ra, tụ lại thành một hình thù quen thuộc kiểu linh vật…
Một con rồng trườn mình.
‘…Nhìn không giống linh vật thật cho lắm.’
Khác với lần trước, nó không mang theo cảm giác sắc sảo, trí tuệ.
Nhưng chính vì vậy, nó càng khiến người ta thấy ghê rợn và nguy hiểm hơn.
‘Trông nó không giống như có thể thương lượng được.’
☾ Chính xác. Nói chuyện với bong bóng diễu hành thì khác gì tự vả cả! ☽
Đi ngược về cuối con hem, khối nước uốn éo tứ chi một cách kỳ quặc, dáng đi méo mó.
May thay, nó không nhìn vào tiệm giặt.
‘Phù…’
Trên nền sàn ướt phía sau nó vương vãi đầy kẹo sô - cô - la, chắc là trôi ra từ một cửa hàng văn phòng phẩm nào đó.
Ngay sau đó, đám cư dân của Khu Hẻm Tử Thần, những kẻ bị cuốn vào cuộc diễu hành, đổ tới.
“Của tôi! Là của tôi!!”
“Gửi tôi đến Công Viên Giải Trí Tươi Vui đi!! Tôi phải thắng!!”
“Phải tìm đứa trẻ tốt! Tìm đứa trẻ tốt!!”
Một đám người hỗn loạn kết hợp từ khách qua đường đến người bán hàng, chen nhau xé tung từng thanh sô - cô - la, điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó bên trong -
- Có lẽ là vé công viên hoặc thẻ thành viên.
…Giống y như hình xăm của tôi.
: Socius :
‘...Nếu thấy nó, tụi kia sẽ xé cả da tôi để lấy.’
Mới vừa nghĩ, cảnh tượng kinh dị thường thấy trong mấy câu truyện kinh dị hiện lên trong đầu tôi, khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Tôi hé cửa kính đúng lúc khối nước khuất bóng ở cuối con hẻm.
Lách cách.
…May quá, đám cư dân đang cào sô - cô - la kia chẳng ai liếc nhìn về phía này.
Tôi nuốt nước bọt, bật đồng xu và gọi ra một bàn tay thứ ba mờ mờ trong không khí.
Bàn tay lặng lẽ luồn qua khe cửa kính, khéo léo chụp lấy một thanh sô - cô - la vừa lăn tới gần cửa tiệm…
Ngay khi nó mang thanh kẹo về, tôi chụp lấy và nhét thẳng vào hình xăm chứa đồ của mình.
‘Phù.’
Nếu đã dính vào vụ này, chi bằng gom luôn dữ liệu về.
May mắn thay, có lẽ do chiếc nhẫn bạc đang hoạt động nên tôi không bị ảo giác hay âm thanh, hoặc bất cứ cơn thèm đi công viên nào cả.
‘Mình sẽ kiểm tra chiếc nhẫn kỹ hơn khi về thực tại.’
Tôi rút tay khỏi kho hình xăm và tắt『Đồng Xu Găng Tay』, rồi nhớ ra một món đồ mình đã mang theo từ lâu mà vẫn chưa dùng.
Vật phẩm đắt nhất trong [Shop Người Ngoài Hành Tinh].
『Chúng Tôi Có Thể Giúp!』
“...!”
Tôi lôi vật đó ra.
Một cái nút đỏ nhỏ.
…Phải rồi, Braun từng nói rằng, nó là một kiểu ‘thoát hiểm khẩn cấp’.
Nút thoát hiểm khẩn cấp.
‘Mình có nên bấm không?’
Với cái giá này, tôi từng định giữ lại cho các Bóng tối cấp cao hơn. Nhưng nếu tôi biến mất vào bây giờ thì có đáng không?
‘Được rồi.’
Thử xem.
Trước khi bấm, tôi đưa nút đỏ cho Đội Trưởng Lee Jaheon xem.
“Đội trưởng, cái này là-”
“Cậu muốn tôi đưa lời khuyên không?”
“...”
Hả?
“Cậu muốn tôi đưa lời khuyên không?”
“…Có.”
“Đừng dùng nó.”
“...”
Nghe vậy, tôi liền lạnh sống lưng.
“Đội trưởng… anh biết cái nút này là gì à?”
“Biết.”
“…Bấm vào sẽ có chuyện tệ sao?”
“Tùy vào cách cậu định nghĩa ‘tệ’.”
“…Sếp có thể nói rõ hơn không?”
“Không thể.”
“...”
“Tuy nhiên, trong tình huống hiện tại, tôi không khuyến khích cậu dùng nó.”
“...”
‘Huu…’
Cuối cùng tôi cất cái nút đi.
Lee Jaheon có thể không bao giờ nói hết mọi thứ anh ta biết, nhưng anh ấy không nói dối.
Và việc anh ấy cũng mua được đồ từ [Shop Người Ngoài Hành Tinh], càng khiến tôi bất an.
‘Tôi còn mượn tài khoản của anh ấy để vào shop đó mà.’
Tóm lại, nếu tôi cố tình dùng món này, chẳng khác gì tự vẽ thêm cái kết thảm vào hồ sơ khám phá của chính mình.
☾ Ối dào, anh không bấm à? Tôi cũng tò mò muốn xem chuyện gì xảy ra đó, thất vọng ghê~ ☽
Thật hả?
Cơn mệt mỏi dân trào trong tôi. Cảm giác tôi như vừa phát hiện ra ‘cái thang dây để rời khỏi tình huống tồi tệ này’ chỉ là tranh vẽ.
“...”
Tựa lưng vào tường tiệm giặt, tôi cố nuốt tiếng thở dài.
“Vậy là những lựa chọn còn lại đều không có tác dụng.”
Lee Jaheon nhìn tôi. Tôi thì gõ nhẹ tay lên cánh tay mình một cách sốt ruột.
“Như là… nếu phá hủy một căn nhà, có khi sẽ tạo ra kẽ hở trong khái niệm ‘hẻm’ và thoát– Khoan, sếp đừng đấm thật!”
“Rõ.”
Tôi điên mất thôi.
Tôi lao tới ngăn thằn lằn kia khỏi đục tường bằng tay không, rồi ngồi phịch xuống sàn.
‘Thật sự không còn cách nào khác sao?’
Một là chết, hai là thoát.
Thực sự không còn lựa chọn nào đáng tin hơn là chơi tất tay kiểu đó sao?
Chắc chắn, cách rời khỏi một truyện ma là…
...
À.
“...!”
Tôi bật dậy.
“Cậu Hươu.”
“Đội trưởng!”
Cái này- cái này có thể hiệu quả!
“Có một cách ta có thể thử. Trước tiên, rời khỏi đây, rồi di chuyể-”
Lee Jaheon đặt tay lên vai tôi, kéo tôi về phía sau.
“Tránh ra.”
“...”
Tôi quay đầu lại.
Qua cánh cửa kính của tiệm giặt, một bóng đen hiện ra.
Nó đang nhìn chúng tôi.
Khối nước đen nói:
⦃ T ì m T h ấ y R ồ i ⦄


2 Bình luận