Nguyền Kiếm Cơ
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5 - Heian-kyō

Chương 115 - Tái Ngộ Honda

0 Bình luận - Độ dài: 2,453 từ - Cập nhật:

Lily đã không nhớ nổi lần cuối cùng mình nhìn thấy ánh ban mai là từ khi nào. Đôi mắt cô ánh lên niềm vui sướng, cảm nhận làn gió sớm mai và hơi ấm từ ánh dương.

Ánh mắt cô chú ý đến những vũng máu màu vàng kim trên mặt đất, chúng tỏa ra một khí tức phi thường.

“Tại sao máu của Rokuhara Tandai lại có màu vàng kim? Hơn nữa còn không thấm vào đất, giống như một loại kim loại lỏng vậy. Đây là do một loại bí pháp nào đó hắn tu luyện, hay bản thân hắn chính là yêu ma? Rokuhara Tandai là một chức quan, không phải tên, vậy thân phận và gia thế thật sự của hắn là gì?”

Lily không thể biết được, nhưng cô vẫn khởi động Bí cảnh để thu thập một ít máu, cất vào trong gương, chứa trong một cái chum đá dày vốn dùng để trang trí ở cửa vào động trong không gian gương, đợi sau này có cơ hội sẽ từ từ nghiên cứu.

“Rokuhara Tandai chui ra từ đâu vậy nhỉ?” Quần áo của Shenzu đã bị thổi tan tác, tuy Lily không nhìn thấy, nhưng khả năng duy nhất cô có thể nghĩ đến là từ trong Tàn Ngọc đó, Tàn Ngọc đó lại có thể chứa được người sao? Hay nói cách khác, Rokuhara Tandai không phải là người?

Lúc này, để Rokuhara chạy thoát, chỉ sợ hắn sẽ dùng quyền thế của mình để trả thù Lily. Dù sao thì Kagura nói hắn bị trọng thương không sống được bao lâu, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ chết ngay lập tức.

Trên chiến trường còn sót lại ba thanh katana cửu phẩm bị gãy của Rokuhara, còn song kiếm của Shenzu thì lại không thấy đâu, có lẽ cô ấy đã thu hồi kiếm khi Rokuhara xuất hiện. Tàn Ngọc của cô ấy hẳn cũng có năng lực trữ vật, điều này khiến Lily cảm thấy khác thường, vì Cổ Ngọc của Ngọc nữ bình thường không có khả năng này.

Lily thu lại cả ba thanh katana cửu phẩm đã gãy thành nhiều đoạn, có lẽ sau này có thể nhờ Ehiro nấu chảy lại thành Tamahagane.

“Nơi này không nên ở lâu.” Lily tìm thấy Keiko, Keiko ở khá xa nơi giao chiến, tuy bị bức tường đổ đè lên nnhưng dù sao Keiko cũng là một samurai có thực lực Thức Hồn, chỉ bị thương nhẹ, có điều vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Lily gọi Khuyển ma ra, để Kagura trở về trong gương, đặt Keiko lên lưng Khuyển ma, rồi mình cũng cưỡi lên, rời đi.

...

...

Khi đến khu chợ của Heian-kyo, tuy cưỡi Khuyển ma có hơi phô trương, nhưng lúc này Lily cũng chẳng bận tâm. Cô trực tiếp thúc chó băng qua khu chợ đang vô cùng náo nhiệt vì ban ngày xuất hiện, gây ra một trận huyên náo.

Con Khuyển ma luồn lách trong chợ với tốc độ cực nhanh, làm một con ngựa hoảng sợ, húc đổ mấy sạp ngũ cốc. Lily đang có nhiệm vụ quan trọng, cũng không để ý.

Bỗng nhiên, sau lưng vang lên tiếng ngựa hí, theo sau là một giọng nói trầm hùng, sang sảng của một người đàn ông: “Kẻ nào dám nghênh ngang xông loạn trên phố, thật ngông cuồng!”

Giọng nói này nghe như đã từng nghe ở đâu đó.

Lily quay đầu lại.

Chỉ thấy một samurai khổng lồ cao ba mét, đầu đội mũ trụ gạc nai màu đen, mình mặc áo giáp sắt đen kịt, đang đứng giữa chợ. Một tay ông ta dễ dàng đè đầu con ngựa ngăn nó chạy loạn, tay kia vác một cây đại thương dài năm mét. Những người dân xung quanh so với ông ta trông như những đứa trẻ.

“Ngài Honda?” Lily ngỡ ngàng.

Thấy Lily, Honda cũng sững sờ, tay hơi cứng lại suýt chút nữa đã bẻ gãy đầu con ngựa.

Con ngựa đó thật đáng thương, nước mắt đã lưng tròng.

Trong lòng Honda, bất kể tên thật của Lily là gì, cô dường như vẫn luôn là Tiểu thư Lynne đoan trang, hiền thục, mạnh mẽ và hoàn mỹ đó.

Con ngựa đang phát cuồng cuối cùng cũng được Honda thả ra, vắt chân lên cổ mà chạy.

Và Honda đến trước mặt Lily.

“Tiểu thư Lynne, cô, sao cô lại ở Heian-kyo?”

Honda quá cao, Lily quyết định không xuống khỏi lưng chó, cứ cưỡi trên đó nói chuyện với anh ta sẽ tiện hơn.

“Ngài Honda, sao ngài lại đến đây?”

Ánh mắt của Honda cũng có vẻ gì đó tang thương, Lily để ý thấy áo giáp của anh ta cũng loang lổ, như thể đã dãi dầu sương gió rất lâu.

“Trận chiến ngày đó, thật sự khiến tôi hổ thẹn. Mỗi lần nhớ lại, tôi đều cảm thấy có lỗi với Tiểu thư Lynne.”

“Ngài Honda, chuyện đã qua rồi, không cần bận lòng làm gì.”

“Cảm ơn Tiểu thư Lynne, sao trái tim cô lại có thể lương thiện và bao dung đến vậy chứ?”

“...Hay ngài kể tôi nghe, vì sao ngài đến đây?”

“Vừa hay gặp được Tiểu thư Lynne, cô có biết Tổng Đạo trường của nhà Heian Genji ở đâu không?”

Tuy Lily chưa từng đến đó, nhưng cũng đã từng đi ngang qua, “Vừa hay tôi cũng phải đi qua đó trên đường về, hay là chúng ta đi cùng một đoạn nhé.”

“Vậy thì, cảm ơn Tiểu thư Lynne nhiều.”

Lily đến Heian-kyo cũng chỉ có một mình, Honda là người trung hậu, đối với cô cũng một lòng một dạ, chỉ là lúc đó trung nghĩa không thể vẹn toàn, bất đắc dĩ phải chiến đấu với cô, cũng được xem là một người quen cũ, Lily cũng bằng lòng nói chuyện với anh ta vài câu.

Trên đường đi, Honda Yahatarou kể rằng sau trận chiến ở Miếu Sơn Thần với Lily, ông đã rời khỏi nhà Tokugawa, đến Vô Tận Hoang Nguyên để rèn luyện. Sau đó lại đi qua Ise, Iga, đến Miền Vô Tội ở Nara, ở đó ông đã giao đấu học hỏi với các samurai của Miền Vô Tội, và tham gia thảo phạt ác linh, thực lực cũng có nhiều tiến bộ. Nhưng vài ngày trước, ông nhận được thư của cha, nói rằng Lãnh chúa Tokugawa sắp đến Heian-kyo để tham dự Lễ Tưởng niệm Yoshitsune, bảo ông vì lòng trung nghĩa của gia tộc Honda và ân tình của nhà Tokugawa, hãy quay về với nhà Tokugawa. Cảm kích trước mệnh lệnh của cha, Honda cũng đã đến Heian-kyo, dự định quay về với nhà Tokugawa. Dù sao thì, tuy việc tu hành của bản thân giúp thực lực tăng tiến, nhưng anh ta mù mờ về tương lai.

Nghĩ đến một võ phu như Honda, nếu không trung thành với đại danh, thì anh ta còn có thể làm gì.

“Tiểu thư Lynne,” Honda sải những bước dài bên cạnh Lily đang cưỡi trên con chó lớn, nói: “Cô có biết Lễ Tưởng niệm Yoshitsune, chính xác khi nào bắt đầu không?”

“Hử? Hình như là sắp rồi, nghe nói là vào đầu xuân khi hoa anh đào nở rộ, còn ngày cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.” Lily nói, Ayaka đã nói với cô chuyện này chưa nhỉ? Dù sao thì ngày tháng cô cũng quên rồi.

“Tiểu thư Lynne, ý của cha tôi là muốn tôi đến Heian-kyo tìm Lãnh chúa Tokugawa, chính là để đại diện cho nhà Tokugawa ở Đông Quốc tham gia cuộc tỷ võ trong Lễ Tưởng niệm Yoshitsune. Tầm ảnh hưởng của Lãnh chúa Tokugawa ở kinh thành không cao, các samurai Đông Quốc chúng tôi cũng nhiều lần bị những danh sĩ phong nhã ở Kansai kỳ thị, nên cũng hy vọng tôi có thể giành được chút thể diện cho nhà Tokugawa. Chỉ là, về cuộc tỷ võ của Lễ Tưởng niệm Yoshitsune, rốt cuộc là như thế nào, tôi cũng hoàn toàn không biết…”

“À, he he, tôi cũng không rõ lắm…” Lily vừa mới trải qua sự kiện Thiên Dụ, một trận chiến sinh tử, thật sự không mấy quan tâm đến cuộc tỷ võ của Lễ Tưởng niệm Yoshitsune. Dù sao cũng chỉ là đám con em võ sĩ công khanh tỷ thí tranh danh đoạt lợi, Lily không hứng thú, càng không có ý định tham gia.

“Tiểu thư Kagami, phải rồi, cô vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao cô lại đến đây?”

“Tôi à? Để tìm kiếm chân lý về Kagami-Onna…”

Lily và Honda vừa đi vừa trò chuyện. Honda là người chính trực đơn thuần, một khi lập trường không còn đối địch nữa, cuộc nói chuyện cũng trở nên vui vẻ. Điều đó khiến Lily nhớ lại những tháng ngày ở Đông Quốc, không khỏi hoài niệm.

Đông Quốc, tuy hoang sơ và giản dị, không giống như ở Heian-kyo, nhưng lại thiếu đi những cuộc tranh đấu ngấm ngầm và âm mưu lừa lọc phức tạp. Nếu để Lily gạt bỏ mọi lựa chọn khác, cô thà ở lại Đông Quốc.

Không biết từ lúc nào, họ đã sắp đi qua Tổng Đạo trường của nhà Heian Genji. Dưới bức tường trắng cao lớn của tổng đạo trường, Lily và Honda dự định chia tay tại đây.

Sau đó, Lily cưỡi Khuyển ma đi được vài bước, bỗng nhiên Honda hét lớn: “Tiểu thư Lynne!”

“Hử?” Lily ngoảnh lại, đẹp đến khôn tả.

“Ta, Honda Yahatarou, xin thề với Đại Bồ Tát Hachiman, ta sẽ giành hạng nhất trong cuộc tỷ võ ở Lễ Tưởng niệm Yoshitsune! Sau đó… sau đó ta sẽ cầu hôn nàng, Lynne!” Honda toàn thân bốc hơi nóng, mặt đỏ bừng, nói với vẻ trung can nghĩa đảm.

“À…” Bất ngờ bị tỏ tình như vậy, Lily cũng không biết phải làm sao, đành gượng cười, nói: “Ngài Honda, ngài là người tốt. Hay là cứ một lòng một dạ chuẩn bị cho cuộc tỷ võ trước đi.”

Lily rời đi, Honda đứng đó với vẻ mặt vui mừng khôn xiết, ông ta sung sướng dậm chân rồi vỗ tay: “Tiểu thư Lynne nói tôi, tôi là người tốt! Xem ra, cô ấy cũng có ý với tôi rồi! Tôi phải thắng, tôi nhất định phải thắng trong cuộc tỷ võ ở Lễ Tưởng niệm Yoshitsune, đường đường chính chính, vẻ vang đi cưới Tiểu thư Lynne!”

...

...

Đi được một lúc, có lẽ vì quá mệt mỏi, Lily cảm thấy buồn ngủ và thiếp đi trên lưng Khuyển ma. Khuyển ma vẫn tiếp tục đưa Lily về dinh thự của Cố Vấn Tối Cao.

Đến cổng dinh thự của Cố Vấn Tối Cao, vừa hay thấy chiếc kiệu tám người khiêng từ trong cung điện Heian trở về. Khuyển ma chở Lily, đứng ở cổng cũng có chút ngơ ngác không biết phải làm sao.

Khuyển ma cao lớn, đi trên đường, nếu không nhìn kỹ từ phía trước sẽ không thấy có người đang được chở trên lưng. Kỵ binh đi trước mở đường tuy thấy trên lưng chó dường như có người, nhưng không để ý người con gái đang nằm úp mặt bị mái tóc che khuất chính là Lily, bèn quát: “Yêu ma từ đâu tới, đây là phủ Cố Vấn Tối Cao, ngươi chán sống rồi à, còn không mau biến đi!”

Khuyển ma là một yêu ma kiêu ngạo, nó cảm thấy bị sỉ nhục liền nhe răng gầm gừ với đám binh lính.

Tuy nhiên, khi Khuyển ma để ý đến chiếc kiệu lớn, từ bên trong dường như có một làn hương thơm của phụ nữ thoảng đến, mùi hương quen thuộc mà xa cách đã lâu khiến nó không kìm được mà sủa lớn.

“Đồ khuyển yêu táo tợn, dám giương oai ở đây! Còn không lui ra, bọn ta sẽ không khách khí nữa đâu!” Tên võ sĩ dẫn đầu vung roi quất về phía Khuyển ma, Khuyển ma bị quất trúng, nhưng nhất quyết không chịu đi.

Vài võ sĩ cưỡi ngựa cầm thương định đâm Khuyển ma để đuổi đi.

Khuyển ma cũng gầm lên với ánh mắt hung tợn.

“Mi muốn chết à!” Tên võ tướng dẫn đầu nói.

“Khoan đã—” Giọng của Ayaka vang lên từ trong kiệu.

“Thưa Cố Vấn Tối Cao.”

Chiếc kiệu từ từ được hạ xuống, Ayaka bước ra khỏi kiệu.

Cô nhìn con Khuyển ma, trong đôi mắt nó, trong một khắc ánh lên hình bóng của chủ nhân khi nó còn là một con chó trắng bình thường, nó cũng mở to mắt, đồng tử co lại.

Ayaka nhìn thấy Khuyển ma, ánh mắt lại dịu dàng và ấm áp: “He he, ta còn tưởng là yêu ma gì, thì ra là một khuyển ma màu trắng đi lạc. Nghe nói buổi sáng gặp được khuyển yêu màu trắng là điềm lành đó, các ngươi không được thô bạo với nó. Nhưng mà, khuyển ma à, đây không phải là nơi ngươi nên đến. Ta sẽ cho người chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi, ăn xong thì hãy sớm trở về thế giới của mình đi nhé.”

Nói xong Ayaka cất bước lên thềm đá.

“Gâu! Gâu!!” Khuyển ma bắt đầu sủa vang về phía Ayaka.

“Hửm? Lại sao nữa?” Ayaka quay đầu lại, lúc này mới để ý trên lưng khuyển ma to như ngựa còn có hai người đang nằm.

Người phía trước, mái tóc đen dài, dáng người dịu dàng, chân dài hông cong…

“Lily!?”

Ayaka lao xuống ôm chầm lấy Lily, rồi ra lệnh cho hạ nhân, “Đưa cả cô gái kia vào trong.”

Cô lại nhìn Khuyển ma: “Con khuyển ma này, tại sao lại đưa Lily đến đây? Các ngươi chuẩn bị một ít linh dược tiên thực cho nó ăn đi.”

Nói xong Ayaka ôm Lily quay người vào phủ, để lại Khuyển ma ngơ ngác nhìn theo bóng lưng tựa tiên nữ của Ayaka.

Đó là người mà nó không thể nào quên được, là chủ nhân đã nhận nuôi nó năm xưa!

Thế nhưng, thời gian trôi qua, Khuyển ma năm đó chỉ là một con chó trắng được nuôi trong phủ, hoàn toàn không phải là bộ dạng khuyển yêu đáng sợ như bây giờ. Hơn nữa, hiện tại nó hiển hình nhờ oán khí, khí tức cũng đã hoàn toàn thay đổi, Ayaka sớm đã không còn nhớ ra nó nữa.

“Gâu!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận