Nguyền Kiếm Cơ
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5 - Heian-kyō

Chương 29 - Kính Trạch Dưới Gốc Lê

0 Bình luận - Độ dài: 2,324 từ - Cập nhật:

"Ta muốn đi tìm Tokugawa báo thù nhưng lại không được vị đại nhân đó cho phép. Người chỉ nói nếu ta đi, nhất định sẽ bị Minamoto no Yoritomo giết chết." Nariaki nắm chặt tay, run rẩy nói trong tức giận, "Vị đại nhân đó nói với ta, trừ khi sở hữu thực lực đỉnh cao của triều đại Heian, nếu không, đại yêu ma có cảnh giới từ Vĩnh Tục trở lên dám vào Đông Quốc, sẽ bị Minamoto no Yoritomo tấn công. Ta không thể báo thù cho cha và em trai, chỉ có thể hy vọng tìm được bộ trà cụ đó. Ta đã hỏi thăm nhiều nơi, bộ trà cụ đó không rơi vào tay Tokugawa, thế là bắt đầu đi khắp nơi trộm cắp trà cụ. Nhưng về sau cũng cảm thấy đây là một chuyện rất vui, liền dứt khoát biến nó thành kế sinh nhai của mình. Ta cũng muốn trộm thêm chút bảo vật, để báo đáp vị đại nhân đó."

Nariaki vuốt ve bộ Fuji-san, như thể nhìn thấy những tháng ngày hạnh phúc bên em trai và cha. Cô không khỏi chìm vào những hồi ức với nụ cười trên môi. Nhưng dù sao, đó cũng là những hồi ức không thể tái hiện, nụ cười này sao mà buồn đến thế.

Lily nhìn Nariaki, cô làm sao nỡ lòng nào đưa một Bakeneko đã mất đi người thân như vậy đi gặp quan.

Nhưng, không giao nộp, nửa tháng sau mình biết ăn nói thế nào với Ayaka? Đây là mệnh lệnh của Ayaka, nếu Lily lại vi phạm, vậy thì thật sự không thể ở lại Heian-kyo nữa. Mà cô còn chưa được gặp Ayaka.

'Những nữ yêu ma phạm tội bị bắt đều phải bị lột sạch quần áo, trói trước cổng Suzaku thị chúng. Lily tuyệt đối sẽ không để Nariaki rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy. Bất kể thế nào, cũng không thể bắt Nariaki đi gặp quan.'

"Cảm ơn chị, chị samurai. Tuy em không thể báo thù, nhưng ít nhất, cũng đã cho em một kỷ vật để tưởng nhớ em trai..."

"Xin lỗi, lúc đó ta đến nơi thì đã muộn rồi, ta không kịp cứu được Yasutaro."

Nariaki lắc đầu: "Đây là số phận rồi. Nếu em trai còn sống, ta còn không biết nó có thể chấp nhận người chị yêu ma này của nó không nữa. Nếu nó cũng nhìn ta như những người khác, vậy ta thật sự không còn ý chí để sống nữa. Ở Heian-kyo này, tuy yêu ma và con người cùng tồn tại, nhưng ngoài chợ đêm ra, phần lớn các nơi, mọi người vẫn sợ hãi, ghét bỏ yêu ma."

Nariaki chìm trong sự mất mát sâu sắc.

"Sao lại thế được. Ta cũng là con người, nhưng, ta lại thấy Nariaki rất xinh đẹp, rất đáng yêu đó." Lily nói.

Cô không phải an ủi Nariaki, mà là nói ra cảm nhận trong lòng mình. Nariaki với những bất hạnh đã trải qua, sự ngây thơ và xinh đẹp này, càng khiến Lily cảm thấy thương xót.

"Chị samurai..." Nariaki ngẩng đầu nhìn Lily, đột nhiên đỏ mặt. "Xin lỗi, Nariaki không ngờ chị lại là người tốt như vậy. Bộ trà cụ quý giá thế này, người bình thường chắc chắn sẽ chiếm làm của riêng. Nhưng chị lại bằng lòng giao lại cho em, lại còn giao cho một con yêu ma đã tấn công chị hung dữ, xé rách quần áo của chị!"

Lily mỉm cười lắc đầu: "Đừng nói vậy, thứ mà Yasutaro đã dùng tính mạng để giao phó cho ta, ta đã hứa với cậu ấy, tự nhiên sẽ giữ lời."

"Chị samurai, các samurai dưới gầm trời này, nếu ai cũng có tấm lòng Bồ tát như chị, thì tốt biết mấy..."

"Nariaki, chị không tốt như em tưởng đâu, chị cũng rất xấu đó."

"Nariaki không tin đâu. Đúng rồi, chị samurai, em còn chưa biết tên của chị."

"Ta tên là Kagami Lily." Lily hất mái tóc đen tuyền xinh đẹp của mình nói.

"Em, em có thể gọi chị là chị Lily được không?"

"He he, tất nhiên rồi."

"Chị Lily—chị, thật sự định bắt em đi gặp quan sao?" Đôi tai Nariaki cụp xuống hai bên, mắt long lanh, ôm bộ trà cụ nhìn Lily.

"Sao lại thế được chứ, tuyệt đối không đâu, bé Nariaki." Lily dịu dàng nói.

Đây là một quyết định không cần bàn cãi. Về sau phải làm sao, Lily cũng chỉ có thể tính sau.

"Chị Lily, không bắt em đi gặp quan, chị có bị khiển trách không?"

Lily thoáng có chút lo lắng, nhưng vẫn chu đáo lắc đầu: "Không sao đâu."

"Chị Lily, chị đã giúp em tìm được bộ trà cụ của cha, em nhất định phải cảm ơn chị thật nhiều. Chị ơi, em muốn đưa chị đến một nơi." Nariaki nói.

"Đi đâu?"

"Đến chỗ Thần bảo hộ chợ đêm, vị đại nhân đã cứu em."

"Ể?" Lily có vài phần lo lắng. Tuy bản thân cô cũng có chút hứng thú với vị Thần bảo hộ này, nhưng đó rất có thể là một yêu ma vô cùng lợi hại?

Nariaki dường như đã nhìn ra sự lo lắng của Lily, nói: "Chị Lily không cần lo lắng đâu. Vị đại nhân đó là một người vô cùng, vô cùng tốt. Bà ấy bất kể đối với yêu ma hay con người đều rất hòa nhã và nhiệt tình. Nariaki cảm thấy chị có tâm sự, chi bằng đến hỏi thử vị đại nhân đó. Chị đã giúp Nariaki, bà ấy nhất định sẽ cảm ơn chị, biết đâu có thể giúp được gì đó."

'Ừm...' Lily có chút bị thuyết phục, dù sao, Lily hiện tại cũng đang rơi vào thế khó.

"Chị Lily, đi theo em."

"Vậy... xin lỗi, quần áo của em..."

"Em không sao, có thể biến thành mèo con dẫn đường. Ngược lại là chị đó, làm sao bây giờ? Tuy là ban đêm cũng không thể mặc như vậy đi trên đường lớn được phải không? Nếu không sẽ bị coi là nữ yêu ma biến thái bắt đi thị chúng đó."

"Đừng nói bậy. Em đợi ta ở đây, ta đi thay một bộ đồ."

Lily đến sau một cái cây, lấy ra một bộ váy ngắn tay rộng màu đen lộng lẫy thay vào. Ở Heian-kyo này, bảo vật chứa đồ tuy hiếm có và quý giá, nhưng Nariaki dù sao cũng là thuộc hạ của vị đại nhân đó, tự nhiên cũng đã từng thấy qua, không cảm thấy kinh ngạc.

Chỉ là, khi Lily mặc đồ xong đi ra, vẫn khiến Nariaki phải kinh ngạc.

"Oa, xinh đẹp thật đó..."

Lily mặt hơi đỏ: "Đừng nói vậy. Có muốn cho em một bộ quần áo không?"

"Nariaki đã chịu ơn lớn của chị rồi, sao dám nhận thêm đồ nữa. Em biến thành mèo con dẫn đường nhé."

Nariaki dẫn Lily, đi thẳng trên các mái nhà. 'Quả nhiên là con đường của loài mèo.'

Hai người tốc độ cực nhanh, xuyên qua kinh thành Heian trong đêm tối.

"Nariaki, không phải ở gần chợ đêm sao?"

"He he, chợ đêm chỉ là một phần địa bàn của vị đại nhân đó thôi. Em đưa chị đến nhà của bà ấy." Con mèo hoa vàng đen trắng nhanh nhẹn chạy trên mái nhà.

Tuy nhiên, đến một nơi, cô bé đột nhiên dừng lại.

"Chị Lily, ở đây đợi em một chút nhé."

Lily không biết Nariaki định làm gì, cũng đành phải từ từ chờ đợi trên mái nhà.

Một lúc sau, một thiếu nữ tai mèo mặc yukata màu hồng, vẫy vẫy cái đuôi sống động nhảy lên mái nhà.

"Hay thật đó, Nariaki, em lại đi trộm đồ của người ta!"

"Người ta quen rồi mà." Nariaki lè lưỡi.

"Haizz." Lily cũng lắc đầu, không làm gì được cô bé.

Sau khi hóa thành hình người, Nariaki dẫn Lily trở lại đường phố, đến chân Hoàng cung Heian.

"Cái đó, Nariaki, vị đại nhân mà em nói không phải là ở trong cung này chứ?" Lily nhìn cung điện cao vút lộng lẫy đèn đuốc le lói hỏi.

"Tất nhiên là không rồi. Vị đại nhân đó ghét nhất là bọn quyền quý và hoàng gia mà. Đi theo em." Nariaki dẫn Lily đi vòng qua bức tường cao của Hoàng cung, đi dọc theo phía tây của tường cung một lúc lâu, cũng đủ thấy Hoàng cung này lớn đến mức nào.

Chỉ là, không hiểu sao, Lily đi bên ngoài thâm cung, lại dường như thỉnh thoảng nghe thấy bên trong phát ra những âm thanh u oán mà bi thương, còn có từng luồng oán niệm vô cùng sâu xa.

'Bên trong hoàng cung này, e rằng cũng không phải là nơi tốt đẹp gì.'

Lily không khỏi nhớ đến Thung lũng Anh Đào của mình, vẫn là ở đó tự tại. Tuy không lộng lẫy vàng son như hoàng cung này, nhưng bên trong đều là chị em của mình, cuộc sống mới thật không bị gò bó.

Ra ngoài xa nhà, chuyến đi đến Heian-kyo cũng đã lâu, Lily cũng bắt đầu nhớ nhà.

"Đúng rồi Nariaki, em còn nhớ Yukiko không?"

"Yukiko? Chẳng lẽ chị nói đến người mẹ kế đó của em? Người đàn bà lẳng lơ sau này đã theo Tokugawa! Nhớ chứ, Nariaki đương nhiên nhớ. Tuy bà ta trước đây đối với em cũng không tệ, nhưng, e rằng đều là giả vờ! Không ngờ bà ta lại vì để sống sót mà làm đàn bà của Tokugawa! Thật quá hạ tiện!"

Lily cảm thấy khó nói hết lời, 'Thôi thì sau này từ từ giải thích với cô bé vậy.'

"Sao vậy? Chị Lily?"

"Không, không có gì. Chúng ta đi tiếp thôi."

Nariaki dẫn Lily đi vòng qua hoàng cung, đến một vùng núi phía sau hoàng cung. Nơi đây, có sông ngòi và hồ nước bao quanh, chắc là vườn ngự uyển của hoàng cung? Chỉ là, ngoài con sông bao quanh, còn có nhiều ngọn núi thanh u hơn nữa.

Những ngọn núi này đều không quá cao, hơn nữa toàn bộ đều nằm trong phạm vi tường thành của Heian-kyo.

Nariaki dẫn Lily, đi dọc theo bờ ngoài của con sông, tiến vào trong những ngọn núi xanh đó.

Lily và Nariaki đi lên những bậc thang đá hẹp dài uốn lượn lên núi. Nơi đây cây cổ thụ yêu kiều, cây lạ mọc um tùm.

Giữa những tầng tầng lớp lớp cây cối, từng chiếc đèn đá cổ xưa, tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Trên đường núi, sương mù bao phủ, dường như có vài phần hương vị của một cõi thần tiên ẩn giấu.

Nariaki dẫn Lily, vượt qua ngọn núi đó, đi vòng trên sườn núi, đến một thung lũng giữa những đóa hoa lê bay lượn và những cây tùng cổ thụ mạnh mẽ.

Lily nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Một con suối từ trong khe núi chảy xuống. Hai bên bờ suối thỉnh thoảng cắm một chiếc đèn lồng có hình dạng kỳ lạ đang lấp lánh, chiếu rọi con suối trông thật tao nhã và bí ẩn.

Hai người đi dọc theo con suối đó tiếp tục tiến về phía trước. Chỉ thấy phía trước, dưới một cây lê nở hoa rực rỡ, có một tòa lầu các xinh đẹp. Lầu các có màu vàng rất hiếm thấy ở Heian-kyo, ngay cả trong đêm cũng có thể cảm nhận được sự tinh xảo của tòa lầu này.

Bên cạnh lầu các, là một hồ nước trong như gương, dưới đêm tối phản chiếu cảnh đẹp của núi rừng và lầu các.

Lily và Nariaki còn chưa đến gần tòa lầu đó, đã thấy một người phụ nữ thân hình cao ráo, dáng đi yêu kiều, cầm đèn lồng, đi trên con đường sỏi ven hồ, tiến lại chào đón.

"Kimiko-sama!" Thấy người phụ nữ đó, Nariaki liền vui mừng nói, "Chị Lily, vị đó chính là Thần bảo hộ chợ đêm, là ân nhân cứu mạng của Nariaki. Thật ra, thật ra cũng là chủ nhân hiện tại của Nariaki, Kimiko-sama."

"..." Lily không khỏi nhìn về phía người phụ nữ cao ráo cầm đèn lồng đó.

Bà ta có một mái tóc vàng nhạt được búi cao trông trưởng thành, quý phái, mặc một bộ chu-furisode màu đỏ son. Cổ áo đó lại có viền lông đẹp mắt, lại khoét sâu đến mức Lily cũng không dám mặc như vậy, gần như để lộ toàn bộ vai. Phần khoét ở ngực lại càng kéo dài đến tận thắt lưng. Một cặp ngực đầy đặn to lớn ép chặt vào nhau, trông thực sự bắt mắt. Vòng eo đó lại thon thả không to hơn Lily là bao, hông cũng tròn trịa mềm mại. Lúc đi lại, đôi chân dài trắng nõn lúc ẩn lúc hiện trong tà váy xẻ cao, dáng đi thực sự toát lên hết vẻ nữ tính thiên hạ, có thể sánh với vẻ yêu kiều của Kagami-hime (?).

Không biết từ lúc nào, Lily lại nuốt nước bọt. Linh hồn và tâm trí của cô nhạy bén đến mức nào, không khỏi giật mình, thầm nghĩ, 'Mình, mình sao thế này? Sao không biết từ lúc nào ngay cả mình cũng bị vị nữ tử này mê hoặc rồi?'

Người phụ nữ đó, dường như trong từng bước đi đều mang theo một uy năng mê hoặc trời đất.

"Ừm?" Sau khi Lily dần tỉnh táo lại một chút lại phát hiện, trên đỉnh đầu của người phụ nữ đó, mọc ra hai cái tai cáo nhọn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận