Quyển 5 - Heian-kyō
Chương 31 - Say Trong Vòng Tay Nữ Chúa
0 Bình luận - Độ dài: 1,701 từ - Cập nhật:
"Nariaki... cô ấy sao rồi nhỉ...?" Nếu cô ấy còn tỉnh táo, ít nhất cũng có thể giúp Lily đánh lạc hướng Kimiko... nhưng giờ đây, chỉ còn lại mình Lily và người đàn bà đáng sợ kia.
‘Kimiko-sama cứ liên tục ép mình uống rượu, rốt cuộc bà ấy có ý đồ gì...?’ Lily mơ màng nghĩ, đầu óc quay cuồng.
"Nào, cạn hết bình này thôi, nể mặt chị gái một chút đi."
"Thật sao ạ...?"
"Ừm."
Dù sao cũng chỉ là một bình nhỏ, trước đó đã rót ra nhiều chén rồi, chắc không sao đâu. Nhưng Lily có cảm giác kỳ lạ, theo lý mà nói, bình rượu này đáng lẽ phải cạn từ lâu rồi mới phải.
"Kimiko-sama, cái bình này... chẳng lẽ là bảo vật ạ? Sao tôi cảm thấy rượu bên trong cứ như uống không hết vậy?"
"Em tưởng tượng đấy thôi, chỉ còn một chút nữa thôi. Nào, há miệng ra, không là rượu đổ hết lên ngực em bây giờ."
Lily cảm thấy cơ thể mình ngày càng mềm nhũn. Cô không muốn dựa vào lòng Kimiko, nhưng đầu óc mụ mị khiến cô không thể ngồi thẳng được.
...
…
Và tay kia của Kimiko, vốn đang đỡ lấy vòng eo thon mềm mại của Lily, lại bắt đầu lần xuống phía dưới.
Lily vội dùng tay trống không của mình đẩy tay Kimiko ra, đỡ tay kia còn hơn là cố gắng chống lại bình rượu.
‘Không thể tiếp tục thế này được... Tại sao... một yêu hồ thâm bất khả trắc như bà ấy lại làm chuyện này với mình, một người mới gặp lần đầu chứ...?"
Nhưng Lily nhận ra, dù Kimiko dường như không dùng chút sức lực nào, bàn tay cô nắm lấy cổ tay kia vẫn không thể đẩy ra được. Cứ chạm vào là toàn thân Lily như mất hết sức lực.
Lily bực mình: "Đừng như vậy mà!"
Cô vận linh lực, dồn sức đẩy tay Kimiko, nhưng ngay lập tức cảm nhận được một đạo lực đàn hồi kỳ lạ, đẩy ngược toàn bộ linh lực của cô trở lại.
Kimiko dường như chẳng hề hấn gì, trong khi Lily choáng váng, bình rượu chạm vào môi, đổ ập xuống.
Rượu từ cằm, cổ, tràn xuống ngực Lily, ướt đẫm cả người.
"Em xem này, bảo đừng cựa quậy mà. Để ta lấy khăn lau cho nhé."
Giọng Kimiko vừa chín chắn vừa đầy kinh nghiệm, như thể bà hoàn toàn nắm thế thượng phong.
Kimiko rời đi, Lily mềm nhũn ngã nghiêng trên chiếu tatami. Không hiểu sao, cô lại cảm thấy trống trải.
Tóc tai rũ rượi, ánh mắt mơ hồ, Lily thậm chí chẳng buồn lau đi dòng rượu từ khóe miệng chảy ra, chỉ bất lực nằm đó.
‘Không được... mình phải rời khỏi đây... cảm giác... thật kỳ lạ... cơ thể... không điều khiển nổi…’
Mắt Lily hoa cả lên. Cô muốn đứng dậy, nhưng đôi chân không nghe lời. Đành quỳ gối trên chiếu, cố bò ra ngoài — có lẽ làn gió lạnh bên ngoài sẽ giúp cô tỉnh táo hơn chăng.
Nhưng Kimiko đã quay lại, tay cầm chiếc khăn ấm.
Bà nhìn Lily, lắc đầu cười: "Ara~? Bé Lily à, em đang làm gì thế? Chẳng lẽ em thích tư thế này sao?"
"Hả?" Lily nhận ra mình chưa bò được bao xa, Kimiko đã về. Tư thế này thật đáng xấu hổ, nhưng cô không biết giải thích thế nào.
"Ara~ thế..." Kimiko nhìn chỗ Lily ngồi trước đó, "Chỗ này cũng dính rượu rồi này. Muốn chị đây lau giúp không?"
Vừa nói, Kimiko vừa tiến đến sau lưng Lily, khom người xuống.
Lily cảm thấy một luồng hơi lạnh phía sau, vội dùng tay kéo váy che lại: "Không... không cần đâu ạ!"
Nhưng vì chỉ dùng một tay chống đỡ, Lily mất thăng bằng, ngã sấp xuống, bộ ngực đầy đặn đè lên chiếu tatami, biến dạng dưới sức nặng.
"Không có sao? Nhưng ta thấy rõ ràng là..."
"Thật mà! Đừng nhìn mà!" Lily sốt ruột.
"Vậy em nói xem, chỗ nào cần lau nào?"
Lily đắn đo giữa hai cái xấu, chọn cái ít xấu hơn. Cô tự phục mình sao lúc này vẫn còn lý trí.
"Ngực… ạ."
"Muốn ta lau giúp hả? Sao không nói sớm. Đúng là cô bé kỳ quặc mà."
Lily mím môi, mặt đỏ bừng: "Đỡ em dậy đi... chị Kimiko..."
"Ara~? Giờ mới chịu gọi ta là chị à? Có phải em chỉ gọi chị khi cần giúp đỡ không? Bình thường em kiêu ngạo lắm mà, hay là bản chất em..."
Kimiko cúi sát tai Lily, thổi nhẹ: "...là loại phụ nữ thích khoe mình gợi cảm để cầu xin người khác, phải không nào?"
Hơi thở ấm áp khiến Lily run lên.
"Đương nhiên là không rồi! Chị Kimiko, chúng ta mới gặp lần đầu, sao chị có thể nói những lời vô lễ như vậy? Dù chị là tiền bối, cũng đừng bắt nạt em như thế chứ."
Lily biết nói thế này chỉ khiến đối phương càng muốn trêu chọc mình, nhưng cô không biết phải nói sao khác.
"Nói vậy nghe kỳ ghê nha. Lúc ta đi, em còn bình thường. Giờ ta về, em lại nằm ườn ra, khêu gợi thế này, miệng thì bảo đừng bắt nạt. Này, có phải em là kiểu người nói một đằng làm một nẻo không?"
Kimiko vén tóc Lily lên, vừa thổi phù phù vào tai cô.
Lily run rẩy không ngừng.
"Làm ơn… Xin hãy đỡ em dậy... đừng thổi nữa mà, đừng nói sát tai em thế! Đỡ em dậy đi!" Giọng Lily run lên, như thể đang tức giận.
"Ôi, cô bé nổi cáu rồi này? Được rồi, để chị đây đỡ em dậy."
Kimiko nắm lấy nách mềm mại của Lily, nâng cô dậy, để cô tựa vào lòng mình.
"Này Lily, em dễ đổ mồ hôi nhỉ? Người đầy mùi đấy."
Nghe vậy, mặt Lily càng đỏ: "Em thấy toàn hương thơm của Kimiko-sama thôi mà. Em... em sao dám so với người chứ?"
Nói xong, Lily muốn tự tát mình. Đó có phải là phản bác chính đáng không vậy? Nghe chẳng khác gì đang tán tỉnh người ta cả.
Khả năng ngôn ngữ của cô quá kém cỏi.
Không... có lẽ là do tư thế, giọng điệu và vẻ ngoài yếu ớt đẫm mồ hôi của cô lúc này khiến bất cứ lời nào cũng nghe như đang ve vãn.
‘Phải kiên quyết lên, nghiêm túc, cứng rắn hơn…’
"Ôi, rượu thấm ướt cả rồi." Kimiko kéo rộng cổ áo Lily, thứ vốn đã hở hơn bình thường, đến mức bằng với của mình.
‘Không ổn rồi!’ Lily hoảng hốt: ‘Vừa thay đồ xong, nghĩ không có chiến đấu nên không mặc Hung Y, bởi trên đó còn dính..."
Nhưng Kimiko lại tỏ ra không để ý, dùng khăn trắng lau một cách bình thản, như thể ngực Lily chẳng có gì đặc biệt.
Sự thờ ơ này càng khiến Lily ngượng ngùng, cơ thể mềm nhũn, chỉ còn biết dựa hẳn vào lòng Kimiko.
"Thật vô vọng mà," Kimiko thì thầm, "Một cô gái như em, làm sao mà bình an đến được Heian-kyo này thế? Trên đường không bị yêu ma làm gì sao?"
"Đừng có nói bậy!" Lily gắng sức nắm tay Kimiko, nhưng Kimiko vẫn ung dung lau: "Đừng cựa quậy chứ."
Xong xuôi, Lily thở phào, dựa vào vai Kimiko thở hổn hển.
Kimiko nói: "Nhìn em kìa, mồ hôi đầm đìa. Phía sau này có suối nước nóng, để ta dẫn em đi tắm nhé."
"Hả? Không... không cần đâu ạ, em... em phải về rồi."
"Về ư?" Kimiko sát tai Lily thì thầm: "Em đi còn không nổi, lại còn thế này, không sợ dọc đường yêu ma đánh hơi được, bắt em đi sao?"
"Kimiko-sama, đừng nói linh tinh mà..."
"Còn cãi nữa? Thôi nào, để chị đây đưa em đi tắm."
Lily xấu hổ tột độ. Kimiko này, nhân lúc cô say rượu, cứ thế chà đạp lên mình. Nếu không say, nhất định phải đấu với bà ấy một trận, mặc dù không phải đối thủ, cũng phải chiến đấu… vì danh dự.
Nhưng giờ say rồi, biết làm sao giờ?
Kimiko đỡ Lily, ra khỏi phòng, dọc hành lang, đến khu vườn sau Kính Trạch.
Nơi đây tuyệt mỹ vô cùng, suối nước nóng trắng ngần như ngọc, xung quanh hoa anh đào, hoa lê nở rộ, cây cối non xanh, đá núi hùng vĩ, tất cả tạo nên một bức tranh phong nhã.
Lily chợt thấy mái tóc rối bù, dáng đi loạng choạng của mình thật phàm tục, không xứng với cảnh sắc cao nhã này. Có lẽ... đi tắm cũng được.
"Đợi... đợi đã, chị Kimiko... cho, cho em quấn khăn tắm..."
"Hứm, đúng là cô bé phiền phức mà. Sao? Sợ chị đây nhìn thấy hết à? Có sao đâu, đàn bà con gái với nhau cả mà. E he he he he."
Kimiko che miệng cười khúc khích: "Được rồi, khăn tắm đây."
Bà lấy ra một chiếc khăn tắm dày màu trắng, lông lá mịn màng.
Lily chưa từng thấy khăn tắm nào như vậy. Cô cầm lên xem, sao giống đuôi cáo thế nhỉ?
Cô kéo nhẹ.
"Aa~..." Kimiko rên lên một âm sắc quyến rũ, "Đừng... đừng kéo mạnh thế."
"Gì cơ?" Lily mơ hồ nghĩ, lẽ nào đây là đuôi cáo của Kimiko? Nhưng cô có cảm giác phía sau Kimiko vẫn còn đuôi? Hơn một cái sao? Hay mình say đến mức ảo giác rồi?
Chiếc "khăn tắm đuôi cáo" như có sinh mệnh, tự động quấn quanh người Lily, đồng thời cũng che chắn cho Kimiko. Áo kimono của cả hai tuột xuống chân. Kimiko đỡ Lily, cùng bước xuống suối.
...
...
"Meo~" Nariaki chống tay ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh: "Ơ? Mọi người đâu hết rồi? Hai chị gái trưởng thành kia đi đâu thế nhỉ...?"
Nói xong, cô gục xuống, tiếp tục ngủ.


0 Bình luận