Một ngày trước.
Cơn mưa đêm ở Heian-kyo đã lớn đến mức chẳng thể ngó lơ.
Điều này lại vừa hay, cho hai người một lý do để chậm rãi đi bên nhau.
Ayaka cầm Ô Hoa Anh Đào của Lily, một thân yukata tay rộng màu ngọc trai, cùng với Lily trong bộ kimono hồng phấn, dạo bước trong sân vườn mịt mù mưa.
Trên suốt con đường này, Lily và Ayaka đi rất gần nhau, nhưng chỉ im lặng đi như vậy, hồi lâu không nói một lời nào.
Hai người dường như đều có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại đều không muốn nói thêm một câu nào. Dường như chỉ im lặng tận hưởng khoảnh khắc được cùng nhau dạo bước này, chỉ sợ những lời nói thừa thãi sẽ khiến cả hai không thể nào cảm nhận trọn vẹn được khoảnh khắc đi bên nhau dưới cơn mưa phùn này.
Mãi cho đến khi đến dưới thư phòng.
“Lily, tối nay là đêm cuối cùng trước khi em xuất chinh rồi, ta vào trong, bầu bạn với em nhé?” Ayaka nắm tay Lily nói.
Lily mơ hồ cảm nhận được, lời “bầu bạn” mà Ayaka nói lúc này, e rằng không chỉ đơn giản là hai người phụ nữ bình thường ở chung một đêm.
Trong lòng Lily không phải là không mong chờ. Nhưng cô biết, chỉ có điều này là vạn lần không được.
…
Phụ nữ qua đêm cùng phụ nữ có được coi là phản bội một người phụ nữ khác không?
Khi nghĩ đến vấn đề này, Lily lại không khỏi cảm thấy hoang mang. Nhưng ít nhất lúc này cô vẫn chưa có câu trả lời, cô không thể sai lại càng sai.
Nhưng lần xuất chinh này, không biết bao lâu mới có thể trở về, mới có thể gặp lại. Cơ thể của Lily khi nghe yêu cầu của Ayaka, không thể không có phản ứng.
Do đó, lời từ chối này sẽ càng thêm khó khăn.
“Ayaka-sama, em…” Lạ thật, một lời từ chối thôi, sao lại khó khăn đến vậy.
Thấy Lily do dự, Ayaka tự nhiên thuận thế ôm lấy eo cô.
Cũng không nói nhiều, gần như là “ép buộc” Lily, cả hai cùng đi vào trong thư phòng.
Lúc này, ở một đầu khác của hành lang thư phòng, Haihime đang vịn vào cột gỗ, nhìn hai người phụ nữ có thân hình thướt tha, lắc lư cặp mông đầy đặn, đi vào trong nhà.
Dù sao thì, bóng lưng của bộ kimono là thứ có thể thể hiện vẻ đẹp của vòng hông phụ nữ nhất.
Nhưng trong mắt Haihime lại chỉ có sự bất đắc dĩ và vài phần cay đắng.
Lần này, Lily không từ chối, bởi vì trước khi vào nhà, cô đã đưa ra quyết định, cô muốn nói cho Ayaka biết sự thật.
Hai người vào trong nhà, Lily đi pha trà, hai cô gái ngồi đối diện nhau.
Vì có cả một đêm, Ayaka cũng không vội. Lúc này đối với cô, ngoài việc làm cho không khí tốt hơn, sau đó dỗ dành Lily vượt qua bước tiếp theo, hơn hết thảy, cô thật sự yêu Lily, thật sự muốn cho Lily hạnh phúc của một người phụ nữ.
Đây là tình yêu của Ayaka, cũng là trách nhiệm mà cô tự cho là thuộc về mình.
Tuy nhiên, sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Lily lại là người mở lời trước.
Cô cúi người thật sâu trước Ayaka.
“Lily, em đang…”
“Ayaka-sama, em xin lỗi, Lily quyết không dám nói ra lời từ chối người, vì trong lòng Lily cũng muốn… nhưng, Lily không thể làm vậy.”
Ayaka nghe xong mặt cũng ửng đỏ: “Ta không hiểu, Lily, em nói vậy, là có ý gì?”
Lily quỳ phủ phục, dường như không có dũng khí để đối mặt với ánh mắt của Ayaka. Cô hít một hơi thật sâu, nói: “…Lily đã có hẹn ước trăm năm với một người khác rồi ạ.”
“Rào rào---!” Cơn mưa ngoài cửa sổ như càng thêm xối xả, vô tình trút xuống khu vườn của Cố vấn Tối cao đại nhân.
“Cái gì?” Ayaka ngẩn người, hồi lâu không thể phản ứng lại.
Nhưng cô biết, những lúc thế này, Lily tuyệt đối sẽ không nói đùa.
“Cô ấy là ai?” Ayaka ánh mắt mang theo vài phần u ám, mở lời hỏi, “Là Uesugi Rei mà em định đến Tanba tìm kiếm sao?”
“Không phải ạ.” Lily cúi đầu nói.
“Không phải? Em bất chấp nguy hiểm và can ngăn của ta, đến Tanba để tìm người phụ nữ đó, bây giờ em lại nói với ta không phải? Rốt cuộc em còn có bao nhiêu người phụ nữ nào khác?”
“Chị Uesugi là một người chị em quan trọng của Lily, nhưng người kia, là người mà Lily đã định sẵn gắn bó trọn đời, là lý do để Lily phiêu lưu, chiến đấu đến tận bây giờ.”
“Cô ấy tên gì?”
“Lily không có cách nào nói ra tên của chị ấy.”
Lily lúc này mới cảm thấy kinh hãi, cô không ngờ, đến tận bây giờ, cô vẫn không thể nhớ ra được tên của Tiền bối!
“Em hôm nay cả một ngày quấn quýt cùng ta, động tình đến vậy, nhưng tối đến lại nói với ta những lời này. Vậy mà, ngay cả tên của người phụ nữ đó, em cũng không chịu nói cho ta biết sao? Lẽ nào trong lòng em, ta lại không đáng là gì đến vậy sao!”
“Không phải, không phải đâu ạ!” Lily quỳ đó, căn bản không dám ngẩng đầu lên, “Lily không có cách nào nói ra nguyên nhân, nhưng Ayaka-sama cũng là một người chị em quan trọng nhất của Lily, người mà em nặng lòng biết bao! Lily tuyệt không có ý đối xử qua loa với đại nhân, nhưng xin người hãy tin rằng, em thật sự có lý do không thể nói ra cái tên này!”
“Ta không hiểu em đang nói gì cả!? Bây giờ, em đang muốn phân rõ ranh giới với ta sao? Lẽ nào chuyện ban ngày đều là giả dối sao? Sự ngọt ngào đó là giả dối sao? Lẽ nào tất cả đều bị một trận mưa nhỏ nhoi cuốn trôi đi hết rồi sao? Em, dù có thành tâm muốn làm tổn thương ta, lẽ nào ngay cả một lý do rõ ràng cũng không bịa ra được sao!?!” giọng của Ayaka kích động chưa từng có. Cố vấn Tối cao đại nhân nào có từng nói chuyện như vậy, không còn sự bình tĩnh thường ngày, thậm chí còn có chút điên cuồng.
Lily biết mình đã làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của Ayaka.
“Ayaka-sama…” mặt Lily đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu, “… là lỗi của Lily, cơ thể của Lily… có cảm giác… với sự gần gũi của Ayaka-sama.”
Lily thở hổn hển, nói ra những lời không biết xấu hổ này chẳng khác nào thừa nhận nội tâm mình si tình, nhưng cơ thể lại dâm đãng.
Đương nhiên, Lily tuyệt đối không phải thật sự dâm đãng, nhưng cô thà giả vờ mình là một người phụ nữ hạ tiện như vậy, thà bị Ayaka coi thường, cũng không muốn làm tổn thương chị ấy, không muốn chị ấy đau lòng.
Chỉ như vậy thôi.
Ayaka cũng nhất thời không nói nên lời. Cô có thể cảm nhận được sự xấu hổ mãnh liệt của Lily, một người phụ nữ mà phải tự mình thừa nhận chuyện này, đó là một sự sỉ nhục lớn đến mức nào.
Cô ấy thà làm đến mức này cũng không chịu nói ra tên của người phụ nữ kia.
Lẽ nào thật sự có lý do bất đắc dĩ?
Lẽ nào Lily thật sự rất, rất quan tâm đến cảm nhận của mình?
Lồng ngực của Ayaka phập phồng rõ rệt, dường như đối với một cô gái chân thành như Lily, dù có làm tổn thương mình, cô cũng không nỡ tức giận.
“Không ngờ, ta lại thua một cô gái mà ngay cả tên cũng không biết? Nói cho ta biết, cô ấy có xinh đẹp không? Có dịu dàng không? Có đối tốt với em không?” Ayaka hỏi.
Lily cuối cùng cũng ngồi dậy, đỏ mặt nhìn vào ánh mắt của Ayaka, liên tục gật đầu.
“Trong mắt Lily, chị ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời. Tuy nhiên, một người phụ nữ hoàn hảo, cao cao tại thượng như vậy… lại vì Lily, mà bằng lòng, không chút do dự từ bỏ tất cả của mình! Thậm chí cả sinh mệnh và linh hồn!” Lily nói, trong mắt cũng lộ ra một chấp niệm và bi thương.
Ánh mắt của Lily không phải đang nói dối, Ayaka cảm nhận được.
Cô không khỏi tự hỏi mình: “Lily, tuy ta yêu em, nhưng liệu ta bằng lòng không chút do dự từ bỏ sinh mệnh, linh hồn của mình vì em không?”
Bất ngờ là, Ayaka nhất thời không thể trả lời. Tình yêu có sâu đậm đến đâu, nhưng cô phần nhiều thích sự xinh đẹp của Lily, sự nhạy cảm của Lily, khí chất và cơ thể đó của Lily.
Đương nhiên, cô bằng lòng vì Lily mà hy sinh rất nhiều, rất nhiều, nhưng liệu có thể không chút do dự từ bỏ sinh mệnh và linh hồn không?
Ayaka tự vấn lòng mình, nhất thời cô không thể nói ra câu trả lời. Chưa đến thời khắc quan trọng đó, chỉ là bây giờ cô thật sự không biết.
“Quả nhiên, ở điểm này, ta vẫn thua người phụ nữ mà ngay cả tên cũng không biết kia.”
Lúc này, Lily tiến lên một bước, nắm chặt tay Ayaka, nói: “Ayaka-sama, tuy Lily không thể đồng ý với yêu cầu đó của người, nhưng xin người hãy biết rằng, trong lòng Lily không phải là không muốn. Hơn nữa, có một ngày, nếu Ayaka-sama cần, Lily bằng lòng vì người mà không tiếc sinh mệnh của mình, không quan tâm đến linh hồn của mình, ngoài việc phản bội chị ấy ra, Lily bằng lòng vì Ayaka mà hy sinh tất cả!”
“Cái gì?” Ayaka ngây người cảm nhận ánh mắt kiên cường của Lily, người mà trong mắt cô là một cô gái yếu đuối, từ nhịp đập từ bàn tay mềm mại của cô ấy. Cô biết rằng Lily tuyệt đối không hề nói dối.
Có lẽ lúc này, cô có thể hiểu được tại sao Lily lại khăng khăng muốn xuất chinh đến Tanba.
“Lily à, tại sao, tại sao em lại lương thiện đến vậy? Rõ ràng là đang từ chối ta, tại sao lại nói những lời khiến ta động lòng như thế này chứ.”
“Thiên hạ này, người thầm yêu ta, yêu ta e rằng có hàng ngàn hàng vạn, nhưng người bằng lòng vì ta mà hy sinh tất cả, e rằng chỉ có một mình Lily em. Vậy mà người phụ nữ em yêu nhất lại không phải là ta…”
“Lily…” Ayaka một tay ôm Lily vào lòng, chị nói: “Nếu sau này có cơ hội, hãy để ta gặp người phụ nữ đó. Người phụ nữ có thể khiến em si mê đến vậy. Nếu… cô ấy không để tâm, bằng lòng cho ta một chỗ đứng, thì Lily, ta… ta bằng lòng cùng cô ấy… chia sẻ em.” [note76558]
Sắc mặt Ayaka đỏ bừng, nói ra những lời này quả thật khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử.
“Ể? Ayaka…” Lily biết Ayaka cao ngạo, mạnh mẽ đến nhường nào, ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ đến nhường nào, lại nói ra những lời bằng lòng cùng người phụ nữ khác chung một người là Lily. Điều này đối với Ayaka đã là một sự nhục nhã lớn lao, Lily có thể cảm nhận được điều đó.
“Sao nào? Lily, em có bằng lòng không?”
Lily biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Ayaka.
“Em không biết…” Lily cúi đầu, đỏ mặt nói.
Ayaka không tức giận vì Lily không trả lời. Có lẽ Lily không phải đang an ủi cô, cơ thể của Lily quả thật không ghét cô.
“Lily, nhưng tại sao em lại luôn cô đơn và bi thương đến vậy? Nếu thật sự có người phụ nữ như vậy tồn tại? Em không phải nên cảm thấy hạnh phúc sao…” Chưa đợi Lily trả lời, Ayaka dường như đã nhận ra điều gì đó.
“Lily, lẽ nào người phụ nữ mà em yêu, chị ấy…”
Lily cúi đầu, thần sắc ảm đạm.
Trong khoảnh khắc này, Ayaka cuối cùng đã hiểu.
Si tình đến vậy, lại cô đơn đến vậy. Một người phụ nữ như thế, sao có thể không khiến người ta yêu thương. Nếu cưỡng ép chiếm hữu cô ấy, chẳng phải là khinh nhờn, làm ô uế vẻ đẹp mỏng manh ấy sao?
Ayaka không nói gì nữa, im lặng đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Không cầm ô, một mình bước đi trong mưa.
Lily ngây người cúi đầu, nghe tiếng gió mưa ban đêm.
“Như vậy, liệu có ổn không?”
“Cứ như vậy mà chia tay với Ayaka-sama, để chị ấy một mình cô đơn dầm mưa, như vậy có tốt không?”
Trái tim Lily chợt nóng bừng, cô đứng dậy, đuổi theo ra ngoài.
“Ayaka-sama! Ayaka-sama!!”
Bóng dáng cô đơn của vị Cố vấn Tối cao một mình đi trong sân vườn mưa gió khiến sự dịu dàng trong lòng Lily tan chảy.
Ayaka quay người lại, trong đôi mắt cô đơn ánh lên chút vui mừng, “Lily?”
“Ayakaa…”
Lily chân trần, dầm mưa chạy trên con đường đá trong sân vườn, nhào vào lòng Ayaka. Cô ngẩng đầu, nhón chân, được Ayaka ôm lấy eo.
Hai người trong mưa hôn nhau thật sâu.
Đây có lẽ chính là một nụ hôn biệt ly.
Cũng không biết đã qua bao lâu mới tách ra.
“Lên đường cẩn thận nhé.”
“Vâng!”
“Ta sẽ chờ em trở về.”
“Ừm.”


0 Bình luận