Web Novel - Chính Truyện (269 - 414)
390 - Càng yêu em ấy nhiều hơn nữa
22 Bình luận - Độ dài: 1,914 từ - Cập nhật:
Trans: 3bie mạnh vãi lờ (Sereni)
*****
Thả lỏng cơ thể đang nóng bừng trên ghế của phòng thay đồ, tôi bất giác thở dài một hơi, chẳng biết sự mệt mỏi này là do đi tắm suối hay là do vài chuyện khác nữa.
Làn gió mát khẽ thôi qua khe áo yukata nhẹ nhàng hạ nhiệt cho cơ thể, khiến tôi cảm thấy sảng khoái.
Cơ mà… khi đó đúng là ác liệt quá. Tôi không biết bản thân đã định bỏ cuộc bao nhiêu lần rồi… nhưng sau cùng thì tôi vẫn thắng, may thật.
Tôi nghĩ chắc không chỉ mỗi Alice bị ám ảnh với việc tắm chung đâu, mà cả tôi cũng vậy nữa. Chả biết tại sao tôi cứ hay gặp chuyện mỗi khi tắm chung thế nhỉ… Tự dưng nhớ tới hồi mới đến đây, cái thời mà mình chỉ nghĩ mấy chuyện này là dành cho mấy tên biến thái may mắn ghê…
Khi tôi đang lạc trôi giữa dòng suy nghĩ của chính mình, bỗng một chai sữa từ đâu được đặt trước mặt tôi.
[Kaito-san này, anh muốn chút sữa lạnh không?]
[... Cảm ơn nhé. Mà Kuro với mọi người đâu?]
[À, em nghe họ nói muốn chơi “pháo hoa” nên ra ngoài trước để chuẩn bị rồi. Còn em thì nhận nhiệm vụ đón anh ra đó.]
[... Vậy hả… Uầy, món này ngon thật đấy.]
[Dù sao ta cũng cần phải làm một chai sữa lạnh sau khi tắm xong mà.]
Alice hiện tại đang khoác trên mình một bộ yukata, trong khi vẫn đeo chiếc mặt nạ quen thuộc. Hừm, chúng trông không ăn rơ với nhau lắm.
Em ấy bảo là đến để đón, nhưng lại lôi thêm một chai sữa lạnh ra và ngồi xuống cạnh tôi.
[... Fuuha~~ Xem ra có vẻ như Kaito-san của chúng ta đang mệt nhỉ, thế thì anh cứ ngồi nghỉ xíu đi, lát sau rồi mình đi.]
[Phải ha, đúng lúc anh cũng đang muốn hít thở chút.]
Chẳng biết có phải do vừa tắm xong hay không, nhưng tôi cảm nhận được sự thanh tịnh và thư thái trong tâm trí của bản thân.
Không nói gì với nhau thêm nữa, Alice tu hết chai sữa của mình, rồi lẩm bẩm.
[... Anh này. Có chuyện em hơi không hiểu lắm, em hỏi anh được không?]
[Unnn? Em có chuyện không biết sao, lạ thật đấy Alice.]
[Dĩ nhiên là phải có rồi. Kiểu như nỗi lòng của một ai đó này… nếu họ không phô bày ra thì sao mà em biết được.]
[Nếu là em thì chuyện đó chắc dễ như trở bàn tay ấy chứ…]
[Ahaha.]
[... Thế, em định hỏi gì?]
[À~~ Chẳng là~~ Ừm, cũng không to tát đến vậy đâu…]
Alice hướng ánh mắt về phía tôi và điềm tĩnh nói.
[... Kaito-san này, sao anh lại “kiềm chế” vậy?]
[Ehh? Chịu đựng gì cơ?]
[Không không, em đang nói về hành vi của anh ấy. Kuro-san và em có nói là muốn anh chờ thêm một lúc nữa, còn Isis-san thì lại là kiểu người thuần khiết nên anh ngần ngại cũng phải. Với Ein-san thì, cô ấy còn chẳng phải người yêu của anh.]
[... Unnn.]
[... Trường hợp của Công tước Lilia là do thân phận nên em cũng có thể hiểu… nhưng còn Sieg-san thì sao?]
À, tôi hiểu Alice muốn hỏi cái gì rồi. Em ấy đang thắc mắc tại sao tôi lại không muốn làm chuyện đó với ai nhỉ.
[À, ừm, em chắc là Kaito-san cũng đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó. A, em không có ý bảo anh nên làm đâu nhé… Em chỉ đơn thuần tự hỏi tại sao thôi.]
[... Tại sao hử…]
[Chà, giờ nói chắc cũng hơi trễ, nhưng em thì không định giấu chuyện này đi nên em sẽ nói vậy… Em còn biết Kaito-san thi thoảng tự xử để giải quyết nhu cầu nữa. Ấy, tất nhiên là khi đó em đã tránh mắt đi rồi.]
[... Trễ thiệt đó em… Trời ạ, quyền riêng tư của tôi đâu hết rồi…]
Chủ đề này thường thường sẽ khiến tôi phải đỏ mặt vì xấu hổ… nhưng sự nghiêm túc của Alice hiện tại không cho phép tôi làm điều đó.
Alice cũng chẳng định trêu ghẹo gì tôi, em ấy chỉ đơn thuần là thắc mắc mà thôi.
[... Um, dù sao thì, có thể cách nói của em sẽ hơi khó nghe, nhưng anh không nghĩ Sieg-san vừa chuẩn luôn sao? Với tính cách đó thì cô ấy sẽ chấp nhận Kaito-san này, và thậm chí là cô ấy đã 38 tuổi rồi… không phải mấy đứa ngàn năm nguyên tem như em.]
[... Mhmm.]
[Hai người đều sống chung dưới một mái nhà này, nói với nhau rất nhiều chuyện này, kiểu như chăm sóc thú cưng chẳng hạn. Không như Kuro-san và Isis-san, tộc Elf cũng có ham muốn được duy trì nòi giống nữa.] [note77352]
[.....]
Ờm, nếu nói theo cách đó thì đúng là Sieg-san đáp ứng được mọi điều kiện thật. Thực tế là, Sieg-san là một người phụ nữ dịu dàng, lại còn trưởng thành hơn, nên đôi khi tôi cảm thấy cô ấy quá tốt để trở thành người yêu tôi ấy chứ.
Nhưng mà, tại sao tôi lại vẫn chưa động chạm đến chuyện đó đến giờ hử…
[... À, không sao đâu, nếu thấy khó trả lời thì anh không cần gượng ép làm gì cả…]
[Alice nè, em cũng biết mà, đúng không? Rằng anh sẽ trở về thế giới cũ một lần nữa ấy.]
[Vâng, anh có nói với em rồi.]
[... Unnn. Lý do khiến anh muốn trở về cũng đơn giản thôi. Anh muốn nói lời từ biệt với những người giám hộ đã nuôi dưỡng và chăm sóc anh ở nơi đó. Chỉ đơn giản là vậy thôi… Nhưng mà, điều đó lại quan trọng với anh vô cùng. Bởi vì khi đó, anh mới có thể tự hào nói rằng, “Anh sẽ ở lại thế giới này”.]
[... Giải quyết công chuyện trước mắt trước nhỉ…]
[Ừm.]
… Xin lỗi nhé, Alice. Anh nói dối đấy.
Mà không, “nói dối” chắc cũng không đúng lắm… Quả thật, dì và bác chính là hai người mà tôi mang ơn nhiều nhất cuộc đời này.
Trước khi tiến thêm một bước nữa… với Kuro, với mọi người, tôi muốn được tự mình gửi lời cảm ơn và từ biệt đến họ.
Nhưng mà, có một chuyện mà tôi cố ý không nói cho em ấy biết. Là chuyện khiến cho tôi cảm thấy lo lắng nhất…
Tôi vẫn chưa nói với ai cả. Những lời mà Shiro-san đã nói khi tôi đến Thần Giới vào lần trước ấy. Shiro-san khi đó đã tự gọi mình là “Trùm Cuối” trong một câu chuyện tôi từng đọc. Cô ấy đã đề ra thử thách cuối cùng… và yêu cầu tôi phải tự mình vượt qua nó.
Có một phần trong thử thách đó khiến tôi ăn không ngon ngủ không yên nổi.
Cô ấy bảo rằng nếu tôi không vượt qua thử thách, lựa chọn của tôi sẽ giống với các dị giới nhân còn lại… Ở lại nơi này, hoặc là trở về với thế giới cũ.
Nếu chiếu theo đó thì ấy cũng không hẳn là lời nói dối… Nhưng mà, “tôi thực sự chỉ có lựa chọn đó thôi sao”?
Bởi vì Shiro-san đã yêu cầu tôi đánh bại cô ấy trong thử thách cuối cùng, nên chắc cũng không ngoa khi nói đây là trận chiến giữa tôi và cô ấy đâu nhỉ?
Điều mà tôi muốn cô ấy thực hiện chính là đưa tôi trở về thế giới cũ, sau đó đưa tôi quay lại nơi đây… Chuyện này chưa hề có tiền lệ nào trong lịch sử cả.
Thế nhưng, cũng bởi vì phải đối đầu với cô ấy, vậy thì… “Tôi sẽ mất cái gì” nếu thua cuộc?
Chắc có lẽ chỉ là do tôi nghĩ quá lên thôi. Có khi cô ấy chỉ đặt ra vậy thôi chứ không định đòi gì từ tôi thì sao?
Nhưng mà, tôi thì vẫn không thể hết lo lắng được. Lúc Shiro-san nói “Hãy cho tôi thấy giá trị thực sự của cậu.” thì tôi thấy rõ ánh mắt đối đầu của cô ấy hướng về tôi… Và còn cả câu “Nếu cậu mong muốn nhiều hơn nữa thì hãy sẵn sàng cho mọi chuyện xảy đến đi” mà Shiro-san đã thốt ra khi ấy nữa…
Nếu không đạt tới kỳ vọng của cô ấy, cô ấy sẽ làm gì tôi?
Tôi không biết, và cũng chắc chắn cô ấy sẽ không trả lời nếu được hỏi.
Maa, cũng có khả năng do tôi nghĩ quá lên thật…
[Được rồi, Kuro và mọi người đang chờ đó, chúng ta nên đi thôi nhỉ?]
[... Ừm.]
Hiện tại thì, tôi định sẽ không cho ai biết về chuyện đó hết. Chỉ là linh cảm thôi, nhưng tôi cảm giác rằng… thử thách mà Shiro-san đặt ra cho tôi là thứ “tôi phải tự vượt qua bằng chính sức mình”.
Ngay khi tôi định đứng dậy và chuẩn bị đi cùng với Alice thì em ấy bỗng dưng kéo tay áo tôi.
[... Alice?]
[Kaito-san nè, em đã bảo anh chờ em đến khi em có đủ dũng khí đúng không…]
[Unnn.]
[Anh biết đó, em là một trinh nữ bền vững… nên em cần thêm một thời gian nữa. Nhưng có lẽ… em sẽ “có đủ dũng khí khi Kaito-san trở về thế giới này”.]
[.....]
[... Thế nên là, errr… Sau khi đến thế giới cũ và nói lời từ biệt rồi trở về đây thì… Hãy đưa em đến “ngôi nhà cùng quang cảnh ven biển đầy lãng mạn” nhé… Hứa với em đi?]
[... Ừm, anh hứa đó.]
Thưa Bố, Mẹ—Con thường nghe mọi người nói rằng con nói dối rất tệ. Thế nên là, con chắc chắn… Alice đã biết con nói dối. Em ấy biết con đang giấu chuyện gì đó, và em ấy biết chuyện đó chẳng hề đơn giản gì… Dù vậy, em ấy vẫn bảo rằng sẽ mãi ở đó, chờ đợi con trở về. Con nên nói thế nào đây nhỉ… Unnn—Con lại càng yêu em ấy nhiều hơn nữa rồi.
*****
<Lời bạt>
~~ Lời xin lỗi ~~
Đây là một chap vô cùng nghiêm túc giữa cả tấn đường, nhấn mạnh tầm vĩ mô của cả cái arc này. Tui còn định cho Serious-senpai tí đất diễn nữa cơ.
Nhưng mà, có vẻ như sau khi nhận nhiệm vụ khẩn cấp vào ngày hôm qua và hét lên rằng “Mị sẽ bẻ gãy hết mọi flag đường!”... Cô ấy đã bị một chiêu phép tầm cực xa nào đấy bắn từ “chính truyện bay thẳng vào lời bạt” và được một vé vào thẳng bệnh viện luôn rồi.
Vì lý do trên, tui đành phải loại bỏ sự xuất hiện của Serious-senpai ở chap này, thành thật xin lỗi mọi người~.
Dù cô ấy đã được chẩn đoán sẽ “hồi phục hoàn toàn sau ba chap”, nhưng cô ấy lại sống dai như gián ấy nên mọi người chớ lo nhóe.
<Sereni’s note>
Ông lầy cũng vừa phải thôi tác =)))))))))))))
22 Bình luận
cứ đá nhẹ sang "ngoại truyện" là xong