• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 38

4 Bình luận - Độ dài: 2,052 từ - Cập nhật:

"Vậy ý cậu là tôi phải ngủ ở sảnh à?"

"Không, tớ không có ý đó… Thôi, để tớ ngủ ở sảnh vậy."

Carla khoanh tay, liếc Ivan với ánh nhìn đầy chán nản.

Nhìn vẻ mặt cô, Ivan chần chừ và sự bối rối hiện rõ trên gương mặt. Carla thở dài rồi lên tiếng:

"Vậy cậu muốn mọi người nghĩ là con này đuổi cậu ra khỏi phòng chính cậu rồi bắt cậu ngủ ở sảnh à?"

Ừ thì… nếu nói vậy thì đúng là…

"V-Vậy có lẽ… phòng của Regina—"

"Cậu muốn tôi ngủ một mình trong phòng của người khác mà không có chủ nhân nó ở đây?"

"H-Hay là… phòng khác—"

Không còn căn phòng nào khác mà Ivan có thể nghĩ tới.

"Ít ra thì mọi người cũng biết cả hai là bạn. Với lại, ai cũng biết cậu nhát đến mức chẳng dám làm gì đâu."

"Ơ-Ờ… phải rồi…"

Không còn đường lui cho Ivan nữa.

Ivan nhận ra mình hoàn toàn không thể trốn khỏi tình huống này nữa.

"Vậy thì lo dọn dẹp phòng tôi càng sớm càng tốt nhé. Tối mai xong được chứ?"

"Tôi sẽ cố hết sức, thưa tiểu thư Carla," bà quản lý ký túc xá cam đoan.

Chỉ sau khi nghe lời xác nhận đó, Carla mới xoay người bước đi.

Khi đang hướng về cầu thang, cô đột nhiên quay lại gọi:

"Cậu không đi theo à?"

"Ơ—đ-đi chứ!"

Ivan liếc nhìn cô quản lý với ánh mắt cầu cứu nhưng thứ cậu nhận được là sự quay mặt đi chỗ khác của cô.

"Không tệ, cũng khá rộng đất. Tạm chấp nhận được."

Đó là ấn tượng đầu tiên của Carla khi bước vào phòng Ivan.

Ivan thì sững sờ trước lời nhận xét ấy.

‘"Tạm sống được"? Phòng này còn to hơn cả nhà mình. Nếu đây mà là “tạm sống được” thì không biết tiêu chuẩn một ngôi nhà đàng hoàng của cô ấy là thế nào… Thôi, mình không buồn biết đâu.’

"Này, tôi cần tắm cái đã."

Không đợi câu trả lời từ chủ nhân căn phòng, Carla đẩy cánh cửa dẫn sang phòng tiếp khách, ngã người xuống ghế sofa rồi ngửa đầu ra sau.

"Cậu làm gì đấy?"

"Hử?"

"Tháo tóc cho tôi. Tay tôi thế này mà."

Cô khẽ nhún vai trái—bên cánh tay đã mất.

Quả thật, với chỉ một tay thì chẳng thể nào tự tháo kiểu tóc cầu kỳ kia.

"C-Cậu… sắp đi tắm à?"

"Tất nhiên. Chứ cậu nghĩ tôi sẽ ngủ trong bộ dạng này à?"

Carla nhún vai.

Dù sao thì cô vẫn đang mặc bộ váy dự tiệc tối, lại còn chạy ngoài đường, bụi bặm, mồ hôi… Ngủ như thế thì không thể chấp nhận được.

"Mau tháo đi. Cậu giỏi mấy việc này mà. Tôi nhớ hồi nhỏ cậu từng hay buộc tóc cho Regina còn gì."

Đến nước này thì Ivan chẳng còn lý do gì để từ chối.

Cậu vốn rất thành thạo việc buộc và gỡ tóc. Đó là một kỹ năng cậu thường dùng khi còn nhỏ.

Thở dài trong lòng, Ivan tiếp cận cô.

Mái tóc đen được tết cầu kỳ của Carla đã bắt đầu bung ra. Chỉ với một cái chạm nhẹ của Ivan, cả búi tóc liền tuột xuống như thác chảy.

Những sợi tóc mềm mượt như lụa lướt nhẹ qua bàn tay cậu.

Tóc cô dày, mượt và óng ả đến mức khiến các tiểu thư quý tộc cũng phải ghen tị.

Mỗi lần ngón tay Ivan khẽ di chuyển, chiếc cổ thiên nga của Carla lại hiện ra rõ hơn.

Những sợi tóc con lượn nhẹ phía sau gáy.

Chiếc cổ trắng ngần, mảnh khảnh.

Làn da mịn màng không tì vết.

Đôi vai thon mềm mại cùng với những đường cong nhẹ nhàng của lưng cô…

"Xong chưa đấy?"

"…À, rồi."

"Tốt. Cậu cứ nghỉ đi, tôi đi tắm đây."

Carla đứng bật dậy.

Cô hành xử cứ như đang ở nhà mình vậy, nhưng kỳ lạ là… Ivan lại không thấy lạ chút nào cả.

"Phòng tắm ở đâu?"

"Ơ, bên kia."

Ivan chỉ về phía cánh cửa.

Phòng tắm theo tiêu chuẩn quý tộc có nghĩa là vừa có bồn tắm lớn vừa có buồng tắm riêng.

"Còn đứng đó làm gì?"

"Hả?"

"Dẫn đường đi chứ."

Giờ thì đúng là cô làm chủ luôn căn phòng rồi.

Thở dài, Ivan đi trước, Carla theo sau với vẻ mặt chẳng mấy hứng thú.

"Tắm kỹ vào đấy."

"Cậu đi đâu?"

"Hả?"

Carla quay lưng lại, chỉ vào hàng nút phía sau váy, loay hoay không với tới được.

"Tháo mấy cái nút này ra giùm. Tay không với tới được."

Đầu óc Ivan trống rỗng khi nghe cô nói.

Cô đang bảo cậu… cởi váy giúp cô.

"Tôi không thể cởi váy nếu không tháo mấy cái nút này, đúng không?"

"T-Tớ biết, nhưng mà…"

Tay cậu run rẩy khi với tới những chiếc nút áo.

Mỗi chiếc nút bung ra là thêm một phần da thịt trắng mịn lộ ra.

Da cô trắng như tuyết đầu mùa với không một vết sẹo.

Trong khi đó, tay cậu thì thô ráp, chai sạn và đầy những vết thương cũ.

Cứ như thể những ngón tay nhơ nhuốc của cậu đang làm vấy bẩn một lớp tuyết thuần khiết.

Soạt.

"Xong rồi chứ?"

"R-Rồi."

Carla siết chặt phần trước của váy để váy không trượt xuống rồi bước vào phòng tắm.

Trước khi cánh cửa kịp khép hẳn, cô còn hé ra một lần nữa:

"Tôi nên để cửa mở chứ? Hay cậu muốn vào cùng?"

"K-Không! Tuyệt đối không! Làm ơn đừng!"

Ivan gần như hét lên và điều đó khiến Carla bật cười khúc khích.

"Cậu làm gì mà luống cuống thế? Hồi nhỏ cậu còn giúp tôi mấy chuyện này suốt mà."

"N-Nhưng hồi đó tớ tưởng cậu là con trai mà…"

Vẻ mặt Carla thoáng sững lại trong chốc lát trước khi cô nặn ra một nụ cười gượng.

"Phải rồi, hồi đó nhỉ? Biết rồi."

Cạch.

Cánh cửa cuối cùng cũng khép lại.

Ivan thở dài, mệt mỏi thả người xuống ghế.

‘Quả là một ngày dài…’

Từ buổi sáng đi thăm Albina, chiều thì gặp Regina, giờ lại đến chuyện này—đúng là lắm chuyện đã xảy ra thật.

_______________________________________

Thời gian cứ việc trôi còn Ivan thì cứ nhìn bầu trời đêm qua khung cửa sổ cho đến khi...

"Này, Ivan!"

"Hở?!"

Giật mình, Ivan bật dậy.

Cô gặp vấn đề gì ư?

"Mang cho tôi đồ lót với quần áo!"

"…Gì cơ?!"

"Tôi cần quần lót và quần áo! Tôi không có đem theo đồ!"

"Đ-Đ-Đồ lót ư?!"

Ôi không, cậu nghĩ.

Nhưng mọi thứ quá muộn màng rồi.

Ivan lao đến trước cửa phòng tắm, hoảng hốt gọi lớn.

"Đ-Đồ lót… T-Toàn là đồ nam thôi! Với lại quần áo dự phòng cũng chỉ có… một cái áo sơ mi…"

"Không quan trong, mang vào đây đi! Không thì tôi sẽ đi ra ngoài như thế này đấy!"

Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra.

Ivan luống cuống chạy đến tủ quần áo.

Cậu mở ngăn kéo nơi cất đồ lót đã được gấp gọn gàng.

Trong đó chỉ toàn là đồ lót nam.

Không lý tưởng chút nào nhưng đó là lựa chọn tốt nhất lúc này. Không có bộ đồ nữ nào ở đây cả.

"Đ-Đây là cái sạch nhất… còn quần áo thì… cái này…"

Không còn lựa chọn nào khác.

Một bộ đồ lót sạch, môt chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần ôm vừa vặn.

Miễn cưỡng, Ivan gom tất cả rồi tiến đến trước cửa phòng tắm, gõ nhẹ.

"H-Hey, tớ mang đồ đến—"

Chưa kịp đặt xuống, cánh cửa đã khẽ hé mở, để lộ một bóng người mờ mịt sau làn hơi nước.

Với cánh tay trái bị mất, Carla tất nhiên phải đứng quay mặt ra cửa để nhận lấy quần áo.

Sau lớp sương mờ, dáng người cô hiện ra lờ mờ nhưng vẫn đủ để thấy được đường nét tổng quan.

dzgn7Uu.png

"Đưa đây rồi đợi ở đó. Cậu phải sấy tóc cho tôi."

Ivan không thể đáp lại.

Ngay khi Carla bước ra, cậu theo phản xạ cúi gằm mặt xuống. Cậu không thể nào nhìn thẳng vào cô...hoặc đúng hơn là không dám.

"Mau đưa đây. Định đưa hay không đây?"

"À-À, đây…"

Đồ lót, một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần.

Carla giật lấy từ tay cậu rồi đóng cửa lại. Chỉ đến lúc đó Ivan mới thở hắt ra một hơi dài mệt mỏi.

"Hôm nay… quá sức chịu đựng rồi…"

Và cô bảo cậu đợi bởi vì cậu phải sấy tóc cho cô…

"Chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc sao…?"

Ngay lúc Ivan đang chìm trong dòng suy nghĩ thì cánh cửa lại khẽ mở ra.

"C-Carla?! Còn cái quần mà?!"

Carla bước ra, mặc đúng chiếc áo sơ mi trắng và cầm chiếc quần trong tay. Biểu cảm cô thản nhiên như không.

"To quá. Mặc vào cũng tụt ngay. Mặc hay không chẳng khác gì, mà áo sơ mi dài thế này thì cứ như đang mặc quần đùi vậy. Thế nên không sao đâu. Giờ thì đến đây sấy tóc cho tôi, tôi không tự làm được."

Cô khẽ lắc ống tay áo trống bên trái, nhấn mạnh sự thật quá rõ ràng.

Ivan không thể nào nhìn thẳng vào cô khi cô đi về phía ghế sofa.

Chuyện này đúng là quá sức thật.

"Leo lên đây, đồ ngốc. Ai lại để chủ phòng ngủ dưới sàn thật hả?"

"N-Nhưng làm sao mà chúng ta ngủ chung được chứ?"

"Giường nhỏ thật nhưng tôi cũng không vô tâm đến mức đá cậu xuống sàn mà không có chăn."

Carla từng càu nhàu rằng chiếc giường này chỉ bằng một nửa cái giường ở dinh thự nhà Cascata. Nhưng giờ thì cô đã chiếm lấy nó.

Vấn đề thực sự? Chỉ có một bộ chăn gối.

Vì đây là phòng đơn nên cậu chưa từng có ý định chuẩn bị đồ dự phòng.

"Nếu cậu ngủ mà không có chăn trong thời tiết này thì sẽ bị cảm cho xem. Rồi cậu đổ lỗi cho tôi thì phiền lắm. Nên lên giường mà ngủ đi."

"T-Tớ không đổ lỗi đâu! Tớ sẽ không bị cảm đâu!"

"Ồ? Là vì cậu còn nhớ lần cuối tôi bị ốm sao?"

Carla nheo mắt nhìn cậu.

Ivan định phản bác nhưng rồi im bặc vì thật ra lời cô nói cũng không sai.

"Không phải vì thế…"

"Vậy thì đừng cãi nữa, đồ ngốc. Lên đây đi."

"Nhưng mà… Chật lắm."

"Không sao, tôi nhỏ người mà. Với lại, cậu nghĩ lúc nào sẽ lại có cơ hội ngủ cạnh một tiểu thư quý tộc nữa? Xem như là vinh dự đi."

Ivan thở dài rồi trèo lên giường.

Carla kéo chăn phủ lên người với vẻ mặt đắc ý.

Trái lại, Ivan lại thở ra một hơi dài nữa.

Đến mức này rồi, chẳng còn lựa chọn nào khác.

Cậu lấy một chiếc khăn cuộn lại làm gối rồi nằm xuống giường. Tấm nệm lún xuống nhẹ khi Carla xoay người bên cạnh.

"Ngủ đi. Hôm nay cậu vất vả rồi."

Cô mỉm cười.

"Ánh mắt và nụ cười đó rất Carla," Ivan nghĩ thầm.

Một khoảng im lặng ngắn trôi qua.

"Carla ngủ rồi sao?"

Ivan liếc sang, chỉ để bắt gặp ánh mắt Carla đang nhìn mình.

"Này, giờ nghĩ lại."

"Hả?"

Bị bất ngờ, Ivan phản xạ trả lời.

"Hồi nhỏ, chúng ta thường chơi đùa kiểu này suốt."

Carla kéo chăn lại và khẽ nói.

"Hồi đó tôi hay chọc cậu lắm. Nhưng giờ thì… cứ thấy ngại ngại."

Ivan im lặng lắng nghe một lúc rồi đáp.

"Không sao đâu. Tớ không thấy phiền, mà chắc cũng chẳng ai thấy kỳ lạ cả."

Carla không đáp ngay, nhưng dưới lớp chăn, một nụ cười khẽ hiện lên.

"Chúc ngủ ngon, Carla."

"Ừ. Ngủ ngon, đồ ngốc."

Đêm nay sẽ dài lắm đây.

Rất, rất dài... và đúng là như vậy thật.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Shjt ngọt ngào zị
Xem thêm
Oghhhh bung lo
Xem thêm
Sao tự dưng main như đang gạ v 🐸
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Đoạn 165: "Cô ấy ngủ rồi sao" đọc bị cấn, từ "cô ấy" nghe như kiểu đang nói vế một người khác á.
Xem thêm