• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 132

1 Bình luận - Độ dài: 1,878 từ - Cập nhật:

132 - Emil, Emilia von Aufstieg (6)

Máu chảy xuống dữ dội như thác.

Tràn ra khỏi bàn tay trắng ngần của Emil, máu nhỏ giọt xuống sà và tạo thành một vũng nhỏ.

 Splash…

Liam dẫm lên vũng máu của chính mình.

Cố giữ cơ thể lung lay của mình vững chắc, cậu tuyệt vọng mà bóp chắt hơn và ôm Emil vào lòng một lần nữa.

Cậu tuyệt vọng vì cậu hiểu nếu buông ra thì sẽ đánh mất cô.

“Liam!”

Ivan la lên, tiếng la vang vọng trong không gian rộng lớn.

Ivan gắng gượng bằng hết sức bình sinh để còn lao tới chỗ Liam nhưng bàn tay Emil trên cổ cậu vẫn không chịu nhúc nhích mà cứ ở lì đấy như một tảng đá.

“Emil…”

Liam chỉ có thể thốt lên như vậy.

Nhưng cô không phản hồi mà thay vào đó chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay đã đâm cậu, từ từ rút nó ra.

Cô mãi nhìn bàn tay nhuốm máu bằng ánh mắt đờ đẫn và lẩm bẩm nhẹ nhàng.

“Lênh… đã thực thi, … Liam, nhân tố ngoại lai… Liam… lệnh, hoàn thành…”

Đôi môi cô khẽ rung lên trong tiếng thì thầm.

Liệu cô có còn nhận ra bản thân giờ đã lẫn tên Liam vào trong những từ ngữ máy móc?

Có lẽ là không nhưng mắt cô, vốn đỏ rực, giờ đã lim dim vụt tắt.

Như thể cô không hiểu mình vừa làm gì.

“Hãy nhìn đi, đúng là tạo vật hoàn hảo!”

Giọng Dremalo vang lên.

Tiếng cười điên dại cứ thể ngập tràn căn phòng trong khi Emil nhìn ông ta trong thoáng chốc.

“Ivan, Ivan Contadino! Dù cậu có chọn đường dài đi chăng nữa thì cũng chẳng sao hết! Đích đến cuối cùng đến là được! Đây là món quà thích hợp nhất cho cậu đấy! Hahaha!”

Dremalo cứ thế mà tiếp tục tràng cười.

Venere tiếp cận Ivan, tiếng khinh miệt và giày cao gót ngày càng gần.

“Cái đống ma lực vô tận đó đến cùng cũng chỉ để trưng thôi, thứ đồ cổ mục nát. Sau khi ngươi chết thì pháp sư không có ngồi yên đâu. Hiểu ý tôi nói lúc đó chưa?”

Ivan lườm Venere trong khi vẫn đang siết tay Emil.

Dù có cảm thấy phiền phức song Ivan lại chưa từng nghe qua chuyện hấp thụ ma lực của người khác theo cách thức này cả.

Để bây giờ phải thực hiện hành động ngu xuẩn như này, danh dự của pháp sư tuột dốc đến mức nào rồi?

“Chẳng lẽ Emil… đã được định sẵn là phải trở thành thế này từ đầu?”

Venere trao cho cậu một nụ cười nhạo báng

Còn Emil, vẫn ôm lấy Liam, cứ lật qua lật lại bàn tay đầy máu của mình, miệng cứ lẩm bẩm về việc cô đã hoàn thành lệnh và tên Liam.

“Đúng đấy. Cho đến khi gã ngu kia sát nhập được Castaca thì mọi chuyện mới xong. Tôi chán ngấy cái nơi mà chỉ biết gây chiến bằng ma pháp. Ma thuật, chỉ mình nó, là đủ để thống trị rồi.”

“Ngươi điên rồi.”

“Chấp nhận đi, Ivan. Bây giờ người bạn duy nhất của cậu cũng đã cuốn gói rồi, phải chứ? Chỉ còn lại mình cậu ở đây thôi. Sau khi xử lý cậu xong, tôi sẽ đưa Carla đến ở cùng cậu. Cô ta có toàn thây hay không thì tôi không nói được gì. Tôi còn vài chuyện với Castaca.”

Ivan nghiến răng, trừng mắt nhìn Venere.

Cậu thật sự phải để yên cho chuyện này sao? Dù có triệu hồi hết số ma lực còn sót lại, nó yếu đến mức ngay cả Ivan cũng chỉ có thể cười nhạ trong vô vọng.

“Cậu định làm gì với thứ đó? Trăng chối sao?”

Dù Venere cười nhạo, Ivan không thể phản bác gì bởi nó thật sự trông y như vậy.

“Không cần vội, Venere. Thí nghiệm của chúng ta đã thành công. Giờ chỉ cần nuốt chửng nhà Cascata là…”

Ngay lúc đó, đoàng!

Một tiếng nổ lớn vang lên kéo theo trần nhà sụp xuống.

Dù dinh thự của Aufstieg vốn không cao nhưng nó không nên sụp đổ từ phía trên thế này. Giữa làn bụi mù mịt, một người nào đó lao xuống, đấm thẳng vào Venere.

 Xẹt…!

Một tia sét tím dữ dội bùng nổ ngay vào người cô ta. Khi sét rải ra khắp nơi, Ivan trừng mắt nhìn bóng dáng đang lao về phía Venere.

“Lo cho Liam đi, tên ngốc này!”

Carla hét lên khi đánh trúng Venere. Nhưng cánh tay trái của cô vẫn trống rỗng. Nó vung vẩy mỗi khi di chuyển. Cô vẫn chưa có tay nhưng Ivan nhanh chóng nhận ra sự thật.

Liên tiếp những đòn tấn công dồn dập. Không phải là những cú đánh đơn lẻ mà là những chuyển động liên hoàn…

“Giờ tôi tuyên bố bắt giữ tất cả nghi phạm tại đây vì tội phản nghịch với hoàng tộc. Cấm di chuyển.”

Albina giơ cao một viên ma thạch tỏa sáng xanh lam trong tay.

Cô ném mạnh viên ma thạch lên lỗ hổng trên trần. Nó phát nổ giữa không trung, bắt đầu triển khai một kết giới phát ra thứ ánh sáng lam nhạt.

“Venere! Emil…!”

Dremalo hét lên nhưng đã quá muộn.

Carla, tay nắm chặt tia sét, đánh vào Venere rồi đâm thẳng vào vai ả.

“Khụ…!”

Venere lảo đảo lùi vài bước, phát ra tiếng rên rỉ, rồi nuốt nghẹn nhìn chằm chằm Carla.

“…Mất một tay là chưa đủ sao?”

Venere nhếch mép.

Nhưng Carla lại mỉm cười, cong môi đáp lại.

“Nhờ nó nên nhẹ nhành hơn hẳn. Và như thế là đủ để tao xé cổ mày ra.”

Đôi mắt của Venere vặn vẹo trong cơn giận dữ.

Với một tiếng rít, Venere lao tới Carla nhưng Carla dễ dàng lách người né tránh.

“Carla, giỏi lắm!”

Khi Venere còn đang dồn sự chú ý vào Carla, Lorenzo đã dán một tờ bùa với ký hiệu kỳ lạ lên trán Emil. Ngay lúc đó, Emil nhắm mắt lại như một con rối đứt dây, ngã xuống và được Lorenzo đỡ lấy.

“Liam!”

Ngay khi tay Emil rơi xuống, Ivan lao đến đỡ lấy Liam.

Cậu ấy đã mất quá nhiều máu… Liam vẫn nhắm mắt nhưng cơ thể lạnh đến mức Ivan giật mình.

“Mạch ma lực của Emil bị quá tải. Trường ma lực quanh đây cũng cực kỳ bất ổn.”

Lorenzo nhanh chóng quan sát cấu trúc căn phòng ẩn trong khi bế Emil.

Ngay cả con quạ của ông cũng đang bay lượn quanh phòng để kiểm tra bố cục.

“Lũ khốn các ngươi! Dám xâm nhập vào dinh thự của Aufstieg…!”

Dremalo giận dữ trừng mắt nhìn họ.

Ma lực đen trào ra từ đầu ngón tay ông ta… nhưng Emil mà ông chỉ tay vào đã hoàn toàn mất ý thức và dù có gọi thế nào thì cô cũng không thể mở mắt.

“Xin lỗi nhưng mấy tên phản nghịch không được đối xử như quý tộc đâu, Dremalo. Ta còn mang theo chỉ thị của của Hoàng Đế.”

Albina nói khi giơ ra một văn thư có đóng dấu hoàng gia.

“Vậy thì ta sẽ giết sạch các ngươi tại đây! Giao Emil ra đây!”

Ma lực của Dremalo bùng nổ với những rung động dị thường.

Phép thuật hắc ám phát tán, vỡ vụn ra thành những đường kẻ đen lan khắp phòng.

“Ngươi nghĩ ta sẽ để các ngươi rời khỏi đây sao!”

“Nếu không rời được thì sao, Dremalo? Hoàng Đế đã biết toàn bộ hành vi phản nghịch của ông và đã ban hành lệnh bắt giữ trên toàn lãnh thổ. Nếu có hành vi chống cự thì ông sẽ bị giết mà không xét xử.”

Không biết từ lúc nào, Lorenzo, người đã dán đầy bùa chú lên Emil, cười nhạt với Dremalo.

“Carla, đủ rồi!”

Khi Albina hét lên, Carla đá vào hông Venere. Không có tay, cô thường mất thăng bằng sau những cú đá như vậy nhưng lần này cô dậm mạnh chân còn lại, đạp thẳng vào đầu Venere.

“Khụ… ngươi, con đĩ thối tha…!”

Tuy nhiên, Carla không đáp lại. Cô biết rõ rằng giết Venere ở đây không quan trọng. Cô lùi vài bước, lùi về phía Lorenzo, mỉm cười.

“Tốt nhất là ông nên đầu hàng đi, Dremalo!”

Albina giơ cao viên ma thạch trong tay.

Không chần chừ, cô ném nó xuống đất, tiếng nổ vang rền và ma thạch giải phóng ánh sáng chói lòa khắp không gian.

Khi ánh sáng tan đi, mắt Dremalo mở to.

Kinh ngạc nối tiếp là sợ hãi.

Cảm xúc cuộn trào trong ánh mắt Dremalo.

“Là kết giới ma pháp. Hãy đầu hang đi. Còn hơn là bị bắt một cách nhục nhã. Vệ binh hoàng gia đã được cử tới để bắt ông. Họ sẽ đến ngay thôi.”

“Venere, mở cổng ngay!”

Dremalo hét lên.

Ngay khi nghe thấy, Venere giơ tay lên nắm lấy cổ mình, máu phun ra từ vết cắt và xoay cuộn như bị điều khiển, vẽ thành một hình bầu dục trước khi ngấm xuống sàn nhà.

“Contred! Ngươi nữa, mau lên!”

Dremalo hét với Contred ngay trước khi Venere lao vào cánh cổng không gian vừa mở.

Tuy nhiên Contred không làm gì cả.

Ông không nói, không tấn công, không biện hộ.

“Dremalo.”

“Mau lên! Chúng ta phải lập kế hoạch cho lần sau!”

“Không. Liên minh chấm dứt ở đây rồi.”

Contadino thở dài, giơ hai tay lên.

“Ta sẽ rút lui, Dremalo. Như thế là đủ rồi.”

“Ngươi nói cái gì cơ?!”

“Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Phản nghịch, mưu phản… ta sẽ phải bán đứng ngươi. Ta cần làm vậy để bảo vệ gia tộc mình.”

Nghe đến đó, mặt Dremalo vặn vẹo vì giận dữ.

“Ngươi… đồ phản bội khốn kiếp…!”

Nhưng không còn lời nào sau đó.

Khi ánh sáng của kết giới bắt đầu mờ đi, Dremalo biết bản thân không còn thời gian. Nghiến răng ken két, ông nhanh chóng lao qua cánh cổng không gian do Venere tạo ra. Và ngay khi ông đặt chân qua được, cánh cổng cũng biến mất không dấu vết.

Sự im lặng bao trùm căn phòng.

Lorenzo tiến đến gần Contred thay cho Albina, người đang bận chăm sóc Liam.

“Người đứng đầu nhà Scheikell, Contred von Scheikell. Tôi bắt ông vì tội phản nghịch. Có phản đối gì không?”

Contadino lắc đầu thở dài.

“Không phản đối. Ta không ngờ phán đoán sai lầm của mình lại dẫn đến chuyện này… nhưng đó là tội của ta vì đã dính vào vụ này. Ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Lorenzo gật đầu.

Sau đó, ông lấy ra một cặp còng tay và khóa vào cổ tay của Contred.

“…Vệ binh hoàng gia sẽ đến sớm thôi. Khi họ tới, tốt nhất ông nên bỏ ý định chống cự.”

“Ta biết… ta sẽ không làm thế.”

Contred nhắm mắt lại.

Vẻ mặt ông đầy sự buông xuôi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận