Đế Quốc là nơi được xây nên bởi chiến tranh, cụ thể hơn là những cuộc xâm lược triền miên, những trận chinh phục hào hùng và những lần sáp nhập liên man. Tất cả là nền tảng cho những sự kiện bây giờ.
Là những quý tộc đã gây dựng gia tộc của mình tại một nơi như thế này, có thể nói rằng lòng kiêu hãnh tiềm ẩn của họ gắn liền với một khát vọng sâu xa.
Tại buổi tụ họp này, ngay tại trung tâm của Aufstieg , một trong bốn Trụ Cột của Đế Quốc, lời tuyên bố táo bạo của Carla đủ để châm ngòi cho niềm kiêu hãnh đang âm ỉ trong lòng những người có mặt.
“…Tiểu thư Cascata, những gì cô nói là điều chúng tôi khó có thể dễ dàng chấp nhận. Cô có chắc mình sẽ chịu trách nhiệm được không?”
Người vừa xuất hiện cùng luồng khí lạnh lẽo là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt gầy gò. Áo choàng trắng của hắn không vấy chút bụi và năm dải ruy băng màu lam quấn quanh tay áo khiến người ta có cảm giác kỳ lạ.
Carla nhìn chăm chú vào người đàn ông và khẽ gật đầu. Dù không rõ những dải ruy băng màu lam tượng trưng cho điều gì, nhưng chắc chắn hắn là người có thực lực đáng kể.
“Tất nhiên. Nếu Ivan có thể chứng minh được sức mạnh của mình, tôi tin rằng chẳng ai còn lời phản đối, đúng không?”
Carla ngẩng cao đầu, liếc nhìn xung quanh. Ánh mắt sắc sảo vốn có khiến cô trông đã dữ dội ngay cả khi không nói gì, mà giờ đây, khi đôi mắt ấy mở to, cô càng thêm uy nghiêm và áp đảo.
Không ai lên tiếng. Carla lặng lẽ tiến gần đến Ivan và thì thầm.
“…Trưởng lão Dremalo sẽ không để chuyện này trôi qua nhẹ nhàng đâu. Chắc chắn sẽ có người đứng ra thách đấu nhưng đừng giết ai cả.”
Ivan nhìn Carla đang nói nhỏ bên tai mình, khẽ nhếch môi thành một nụ cười nham hiểm. Đó là khoảnh khắc bản chất thật của cậu lộ ra.
“Ừ, tớ sẽ cố gắng hết sức. Nếu mặt trăng của tớ đã sắp đặt cho một sân khấu, thì tớ nên vui vẻ bước lên thôi.”
“Cậu thôi dùng từ ‘mặt trăng’ để ám chỉ chuyện đó được không…?”
Ngay khi Carla cau mày vì lời ví von của Ivan, một giọng nói vang rền vang lên làm rung chuyển cả đại sảnh tiệc.
“Haha! Thật là một cảnh tượng đặc sắc! Đúng vậy, Đế Quốc chúng ta tôn trọng thực lực! Đây chính là cơ hội để chứng minh Ivan hoàn toàn xứng đáng mang dòng máu quý tộc!”
Đó là Dremalo. Rõ ràng ông ta chẳng hề có ý định ngăn cản tình hình. Từ tiếng hô đầy hăng hái kia, ai cũng có thể thấy ông ta đang cổ vũ cho trận chiến sắp diễn ra.
Đám đông tách ra. Dremalo bước đến, nụ cười gần như trâng tráo nở rộng trên gương mặt.
“Vậy thì, ngay tại nơi này, Ivan, nếu cậu có thể chứng minh được sức mạnh của mình, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, đúng không?”
“Vâng, ngài nói đúng.”
Ivan mỉm cười ung dung.
“Vậy thì sao nhỉ? Carmen, cậu có muốn làm đối thủ đầu tiên không?”
‘Đối thủ đầu tiên?’
Nghe đến đó, Carla khẽ giật lông mày. Nếu đã có “đối thủ đầu tiên”, hẳn sẽ có đối thủ thứ hai. Chẳng lẽ… đây là một trận đấu dạng giải đấu? Có vẻ như vậy thật.
“Tôi xin được lĩnh giáo, thưa Trưởng lão. Tuy năng lực còn kém cỏi nhưng tôi sẽ cố hết sức để phục hồi danh dự cho Aufstieg.”
“Tốt, tốt lắm. Giới thiệu với Ivan, đây là Carmen Aufstieg. Cậu này cũng là một pháp sư của Ngũ Hành nên chắc chắn là đối thủ xứng tầm. Cậu nghĩ sao, có sẵn sàng giao đấu chứ?”
Carla không rõ “pháp sư Ngũ Hành” nghĩa là gì. Cô nhìn sang Ivan nhưng cậu ta vẫn giữ nguyên nụ cười thư thái và gật đầu với người tên Carmen.
‘Không phải dòng chính. Tuy mang họ Aufstieg, nhưng không có người trung gian dẫn dắt neen hẳn là nhánh phụ.’
Carla cố phân tích người tên Carmen nhưng sớm bỏ cuộc. Thật ra, nhìn phong thái hắn ta, Carla cảm thấy hắn chẳng thể địch lại Ivan.
“Vậy thì đã quyết định. Giờ chúng ta chuyển sang đấu trường!”
Đấu trường quả thực rất rộng lớn. Không chỉ thoáng đãng mà sàn gỗ được đánh bóng đến độ in dấu chân khi bước đi. Tựa như có hương trầm, làn khói mỏng phảng phất quanh Carmen và Ivan khi họ đang đứng đối diện nhau cách khoảng mười bước.
“Tôi nghe nói ngài là kẻ khiêu chiến và dùng loại ma thuật cần thời gian chuẩn bị. Vậy ta nhường ngươi niệm chú trước.”
Mặt Carmen cứng lại. Việc Ivan biết hắn có thể dùng ma pháp Triệu hồi không có gì lạ nhưng gọi hắn là ‘kẻ khiêu chiến’ lại càng khiến hắn bất mãn.
“…Vậy tôi sẽ bắt đầu niệm chú.”
Dù nói là niệm chú, Carmen lại giơ tay lên, kết ấn và vẽ một ngôi sao năm cánh. Mỗi lần chạm vào một đỉnh sao, một ấn chú lạ thường lại hiện ra lơ lửng.
‘Vậy ra đó là ma thuật Triệu hồi…’
Carla lặng lẽ quan sát và nghĩ thầm. Đây là lần đầu tiên cô thấy loại ma thuật này được thực hiện. Cô không biết rõ quy trình, và vì Emil cũng không thể dùng được ma thuật dòng dõi…
‘Khoan… Một người thuộc nhánh phụ lại dùng được thứ mà Emil không dùng được?’
Có điều gì đó không ổn. Chẳng phải quá lạ sao? Carmen , người thuộc nhánh phụ, có thể dùng ma thuật Triệu hồi vì hắn là pháp sư Ngũ Hành nhưng Emil lại không?
‘Mạch ma lực hẳn là bị rối loạn nghiêm trọng…’
Mạch ma lực của Emil dường như bị xoắn lại một cách kỳ lạ,như thể có ai đó đã can thiệp và cắt đứt chúng. Có lẽ vì thế mà cậu ấy không thể dùng ma thuật dòng dõi– giờ nghĩ lại, nghi ngờ ấy trỗi dậy rõ rệt hơn.
Trong lúc Carla đang trầm tư, Carmen đã hoàn tất nghi lễ. Ngôi sao năm cánh hắn vẽ được nối liền bằng những đường nét đậm, lấp lánh ánh sáng xanh lam ở mỗi đỉnh và đúng vào thời khắc ánh sáng đạt đỉnh điểm, một chiến binh lực lưỡng cầm trường thương hiện ra sau lưng Carmen.
“Niệm chú đã hoàn tất. Ngươi cũng chuẩn bị đi.”
Nghe Carmen nói, Ivan mỉm cười và lắc đầu.
“Ma thuật chính của tôi là [Bão Bụi] nên không cần thời gian chuẩn bị.”
“Vậy ngươi định dùng [Bão Bụi]…?”
“Không. Tuy đó là ma thuật chính nhưng bây giờ…”
Xèèèẹt.
Một tia sét màu tím thẫm tóe ra từ hai nắm đấm Ivan kèm theo âm thanh sắc bén.
‘Hửm.’
Carla suýt bật cười khi thấy cảnh đó. Ma thuật chính của cậu là [Bão Bụi] vậy mà cậu lại sử dụng được cả Lôi thuật. Và rõ ràng rằng cấp độ của nó có lẽ còn ngang hoặc vượt cô.
“Tôi sẽ đối đầu bằng lôi thuật nên cứ tự nhiên tấn công đi.”
“…Xem thường đối thủ cũng là một kiểu bản lĩnh nhỉ.”
Mặt Carmen càng thêm căng cứng. Bị gọi là “kẻ khiêu chiến”, lại bị xem nhẹ đến mức đối thủ dùng một loại ma thuật phụ để đấu. Đó chẳng khác nào là sự sỉ nhục trắng trợn.
Carmen lập tức bắt ấn, chỉ tay về phía Ivan. Chiến binh sau lưng hắn gầm lên và lao thẳng tới. Ivan chỉ chậm rãi nâng nắm đấm và nhìn chằm chằm vào gã chiến binh.
“Tuy vô hình, nhưng lại có tương tác vật lý… Ma thuật Triệu hồi quả thực lợi hại.”
Chiến binh xông tới. Trường thương trong tay nó giơ cao định giáng xuống từ trên đầu, lại đồng thời chuyển hướng để quét ngang, là một đòn đánh có thể chẻ đôi người.
Lôi điện bắt đầu xoay quanh Ivan và bao phủ thân thể cậu như một lớp chắn. Tổng cộng mười một tia sét.
Khi Carla thầm thì, “Đồ điên này…” mà không kịp nhận ra mình đã lỡ lời, Ivan lao thẳng vào chiến binh đang xông tới.
Uỳnh!
Dù không phải thần linh, nhưng là một tồn tại mạnh hơn người thường. Khoảnh khắc kẻ phàm nhân dám đương đầu với sức mạnh như vậy, cả đấu trường bị che khuất bởi vụ nổ khủng khiếp.
“Khụ…!”
Carmen lảo đảo, rên rỉ. Khói mù bao phủ toàn trường, nhưng phản ứng của Carmen đủ để người xem đoán được kết quả.
Khói tan đi, bóng dáng Ivan dần hiện rõ. Mười một tia sét giờ chỉ còn lại chín. Hai tia mất đi không biến mất mà chúng xoay quanh Ivan như lớp phòng ngự. Ivan đứng đó, điềm nhiên.
“Chà… Một chiến binh cấp thấp thế kia thôi cũng đủ địch lại cả tá binh lính rồi.”
Dremalo xoa râu, lẩm bẩm. Carla, đứng cạnh, lại một lần nữa kinh ngạc trước sức mạnh kinh hoàng của Ivan.
“Đây là một trận đấu tuyệt vời.”
Ivan thả lỏng tay, khẽ vẫy. Rồi bước đến chỗ Carmen, khuôn mặt hắn tái nhợt, đưa tay ra và mỉm cười.
“Giờ ngài có thể công nhận tôi rồi chứ?”
“…Cậu rốt cuộc là ai…”
Carmen nhìn Ivan đầy hoang mang. Hắn thậm chí không còn nghĩ đến việc nắm lấy bàn tay kia mà chỉ lặng nhìn cậu.
“Ngài nhận thua chứ?”
Ivan rút tay về và hỏi lại. Câu hỏi tưởng như thừa thãi vì Carmen đã hoàn toàn mất ý chí chiến đấu nhưng cậu vẫn cần xác nhận.
“…Tôi thua.”
Carmen đã dốc hết sức để triệu hồi ra tinh linh mạnh nhất có thể ngay lập tức vì muốn kết thúc trận đấu. Nhưng trước sức mạnh của Ivan, kẻ thiêu rụi tinh linh ấy chỉ với một đòn, khái niệm “tái đấu” trở thành vô nghĩa.
“Cảm ơn ngài.”
Ivan cúi đầu lễ phép rồi bước nhẹ về phía Carla.
“Cậu làm tốt lắm.”
“Carla.”
“Sao?”
Khi Carla đang chúc mừng, Ivan bất ngờ nghiêng người lại gần, thì thầm với vẻ nghiêm trọng.
“Ma lực… không chảy ổn định.”
“Hả?”
“Sóng ma lực – đang bị nhiễu loạn.”
“Sóng ma lực… nhiễu?”
Carla khẽ liếc quanh. Cô không cảm thấy điều gì bất thường và khi thử vận chuyển ma lực, mọi thứ vẫn bình thường.
“Chắc chỉ là ảo giác thôi?”
“Không, cũng rõ ràng đấy.”
—
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đối mặt với tinh linh được Carmen triệu hồi, Ivan đã nhận ra rằng chuyện này cực kỳ tầm thường. Chiến binh đang tiến tới với ngọn thương. Khi cậu tung cú đấm về phía ngọn thương mà chiến binh đó cầm, một vụ nổ bùng lên ngay tại thời điểm va chạm. Ngọn thương thay đổi quỹ đạo và Ivan nghĩ rằng mình có thể dễ dàng né được. Cậu cố gắng xoay người đi...
Vút!
Ngay lúc đó, cơ thể cậu chững lại. Lôi thuật lẽ ra phải hỗ trợ chuyển động của cậu đã chập chờn trong giây lát và khiến Ivan cũng do dự. Trong khoảnh khắc dừng lại đó, ngọn thương đã đổi hướng nhắm vào sườn cậu.
‘Hửm.’
Ivan khẽ cau mày. Là ảo giác của cậu, hay có vấn đề gì khác? Dù sao đi nữa, cậu phải đánh bật ngọn thương đang nhắm vào sườn mình nên Ivan xoay vòng lôi thuật nhưng chính vào lúc đó.
Phụt!
Với một tiếng động sắc gọn, sét biến mất.
‘Cái gì…?!’
Lôi thuật tan biến và dù phải xoay người để né tránh, Ivan vẫn nheo mắt lại ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
‘Có thứ gì đó đang can thiệp vào ma lực của mình.’
Nếu vậy, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tấn công bằng một đòn duy nhất. Nghĩ vậy, Ivan triệu hồi một Tia Sét và quấn nó quanh nắm đấm, đâm thẳng vào ngực tinh linh.
Xèèèèẹt!
Cùng với âm thanh của lôi thuật bùng nổ, tinh linh bắt đầu bốc cháy. Kết quả đã được định đoạt. Tuy nhiên, khi nghĩ về dòng ma lực bị bóp méo đã điều khiển lôi thuật lúc nãy, cậu không thể rũ bỏ cảm giác có gì đó không ổn.
‘Còn có thứ gì khác đang diễn ra sao?’
Khi tinh linh cháy rụi và tan biến, Ivan nhìn xung quanh qua làn khói mà nó tạo ra. Tuy nhiên, giữa làn khói dày đặc, không có gì có thể nhìn thấy.
Trong khi hai người đang thì thầm với nhau, Dremalo liếc nhìn Ivan và bước tới hét lớn.
“Nào, còn ai muốn thách đấu Ivan nữa không?!”
Sau khi chứng kiến sức mạnh của Ivan, không ai dám bước ra, chỉ đưa mắt nhìn nhau.
“Có vẻ không có ai. Vậy thì xem ra Ivan đã chứng minh đủ sức mạnh của mình…”
“Xin chờ một chút!”
Một giọng nói trầm ấm ngắt lời Dremalo.
“Ồ? Là cậu sao?”
“Phải. Tôi luôn muốn thử sức với cậu đấy.”
Đó là Liam. Với một nụ cười toe toét, Liam bước tới và chỉ vào Ivan.
“Ivan, tôi đã muốn đối mặt với cậu… không, tôi muốn đấu với cậu. Như một người đàn ông.”
Lòng kiêu hãnh của một người đàn ông luôn là như vậy.


4 Bình luận
một người yêu nữ giả nam
Cũng gọi là 1 chín 1 tái đấy nhể 🐧🐧🐧