• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 82

1 Bình luận - Độ dài: 1,987 từ - Cập nhật:

Emil hoàn toàn không thể tập trung trong giờ học.

Cơn bão đã nhấn chìm cô từ đêm qua vẫn chưa hề lắng xuống dù chỉ một chút và sáng nay, cộng thêm Lorenzo lại tham gia vào, khiến cô càng thêm rối loạn.

“Lúc nào tớ cũng đứng về phía cậu.”

“Tớ cũng có thể là chỗ dựa cho cậu.”

“Chúng ta là bạn mà, đúng không?”

Thật không giống cậu chút nào khi nói những lời đầy cảm xúc như thế.

Emil lầm bầm trong lòng, tưởng tượng đến gương mặt của Liam.

Cậu ta không hẳn là đẹp trai.

Cậu ta cao đến mức Emil phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy và thân hình thì to lớn đến nỗi Emil vừa vặn nằm gọn trong vòng tay ấy...

À.

Đúng rồi, chuyện đó đã xảy ra.

Emil nhớ lại chuyện xảy ra vào rạng sáng hôm đó.

Khi đụng phải Liam trong hành lang, Emil đã không nhận ra nhưng côđã được Liam ôm chặt trong lòng khi cả hai ngã xuống hành lang.

Liam, với cánh tay rộng như khung người của mình, đã ôm Emil thật chặt, lăn qua hành lang, dù chính cậu ta có thể bị thương.

...Cậu ta thật sự to lớn.

Lớn đến mức Emil nằm gọn trong lòng cậu ta...

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến mặt Emil nóng bừng.

Thời gian cô từng sống với tư cách là Emilia và cả thời gian sống với tư cách là Emil.

Dù cộng tất cả lại, thì đây vẫn là lần đầu tiên cô ở gần một người đàn ông đến vậy.

Cô chẳng nhớ có mùi gì gây buồn buồn hay đại loại như thế cả...

“Emil, em đang nghĩ gì trong giờ học thế?”

Giọng nói của Lorenzo khiến Emil giật mình tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ.

Dù không nhìn vào sách giáo khoa mà đang vừa giảng vừa viết trên bảng nhưng chắc chắn ông đã nhận ra Emil đang lơ đãng, vì chỉ mình Emil là cứ dán mắt vào sách.

“À, không có gì ạ. Em xin lỗi.”

Không nhận ra rằng Liam đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, Emil vội lắc đầu và nhìn lên bảng.

Sau buổi học, Emil thở dài một hơi thật dài rồi đóng sách lại.

Cô có nghe giảng đấy nhưng chẳng nhớ gì cả... Đây là vấn đề lớn, một vấn đề cực kỳ lớn.

Phòng vệ sinh...

Emil đứng dậy rời khỏi giảng đường.

Cô chọn một nhà vệ sinh nằm xa giảng đường hơn một chút, và khi rẽ vào góc hành lang, cô đụng phải một người mà mình chẳng muốn gặp chút nào.

“...Thầy Lorenzo?”

“À, Emil.”

“Văn phòng của thầy không phải ở hướng ngược lại sao?”

Dù đang nói, Emil cũng cảm thấy giọng mình có chút châm chọc.

Lorenzo, Lorenzo... một người đe dọa với cô.

Và... một người mà cô không thể đoán được đang nghĩ gì.

Người gần nhất với bí mật mà cô đang che giấu mà lại không thèm giấu việc mình biết điều đó.

“Thầy đi đâu là việc của thầy, Emil. Chẳng lẽ em chỉ thấy khó chịu khi nhìn thấy thầy thôi sao?”

Lorenzo đáp lại một cách thong dong, chẳng hề bị lung lay.

Emil không biết nên đáp gì trước lời nói ấy.

Những lời ông nói đúng, việc gì phải quan tâm thầy ấy đang ở đây hay ở văn phòng?

Ông có chân và muốn đi đâu là quyền của ông ta, không phải chuyện người khác nên xen vào.

“Trông em có vẻ đang đi vệ sinh. Cứ đi đi, đừng bận tâm đến thầy.”

“...Xin phép.”

“Emil.”

Emil đang định bước qua Lorenzo thì dừng lại khi nghe tiếng ông gọi.

“...Càng cố che giấu, em sẽ càng thấy bức bối. Nếu bị ai khác ngoài thầy phát hiện thì đó sẽ là điều tồi tệ nhất. Càng giấu, càng dễ bị lộ. Nhớ lấy điều đó.”

Emil cố gắng giữ cho khuôn mặt không méo mó, giữ biểu cảm trống rỗng.

Tuy nhiên, cô mím chặt môi rồi lặng lẽ bước vào phòng vệ sinh.

Sau giờ học, khoảng thời gian trống trước bữa tối.

Thường thì Carla và Ivan sẽ ở trong phòng của họ vào khoảng thời gian này.

Hôm nay cũng vậy, Carla ngồi trên ghế sofa trong phòng, thở dài một hơi thật dài.

“Ivan.”

“Ừ?”

Carla đang ngả người vào lưng ghế, chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu khi Ivan trả lời.

“...Cậu biết đấy. Ivan thật sự, và cái... à, tạm gọi là Hắc Ivan trong đầu cậu. Cậu biết về sự tồn tại của Hắc Ivan, đúng không?”

“Sao mà không biết được chứ?”

Ivan nhún vai đáp lại.

Sao lại không biết, tất nhiên là biết chứ.

Một bí mật cậu chưa từng nói với Carla hay Albina.

Thật ra chẳng có cái gì gọi là nhân cách phân đôi nói một cách đơn giản, Hắc Ivan chính là Ivan còn Ivan cũng chính là Hắc Ivan.

Nhưng Ivan chẳng có ý định tiết lộ điều đó.

Carla, người từng phớt lờ và coi thường cậu, trước mặt Ivan khi cậu đã bộc lộ bản chất thật, khi nghe Ivan nói rằng sẽ trả lại cánh tay cho cô, không hề do dự mà quỳ xuống, nói rằng sẽ thuộc về cậu. Carla, người đầy kiêu hãnh và tự trọng, đã vứt bỏ mọi thứ để quỳ gối cầu xin một kẻ thường dân như Ivan...

Chỉ cần nghĩ lại cảnh đó thôi đã khiến cậu rạo rực.

“Khi nào cậu phát hiện ra?”

“Sau khi sợi dây chuyền đó bị vỡ.”

Ivan đáp lại câu hỏi của Carla một cách thản nhiên.

Cậu đã chuẩn bị câu trả lời từ trước và may mắn là Carla không có vẻ nghi ngờ, thật là nhẹ nhõm.

Dù mình đã nhận ra từ lâu rồi.

Khi còn nhỏ, khi tưởng rằng đó là Carlo, khi Carla tấn công Ivan quá mạnh.

Chính lúc đó, Ivan đã nhớ lại tiền kiếp của mình.

Dù không phải chỉ vì sự kiện đó thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ nhớ lại.

Từ hơn mười năm trước...

Chờ đợi Đế Quốc chủ động liên lạc và gia nhập học viện này.

Cậu đã rất vất vả để thể hiện tài năng trước mặt Albina, vượt qua rào cản thân phận thường dân, và nhận được sự bảo trợ của cô để vào học viện.

“Ha... thật đấy.”

Carla vò tóc đầy bực bội.

Cũng dễ hiểu thôi vì Ivan cố tình lúc thì tỏ ra là Ivan ngây thơ, hiền lành, lúc thì là Hắc Ivan độc ác, hiểm độc.

Có lẽ vì diễn quá giỏi nên Carla không nhận ra nhưng cô vẫn đang rất cảnh giác.

Cũng đúng thôi vì Carla thông minh và nhạy bén đến thế mà.

“Xin lỗi Carla, vì tớ quá kỳ lạ nên khiến cậu rối rắm.”

“Không, không... chính người trong cuộc mới là người rối nhất ấy chứ. Dù sao thì cũng ổn. Mà cậu biết cuối tuần này có tiệc ở Aufstieg chứ?”

“Ừ, tớ biết.”

Gương mặt Carla hiện rõ vẻ bực dọc.

Cha cô, Enrico, đã liên lạc bắt cô về dinh thự, và Fabio cũng nhắn rằng muốn chị gái quay lại, nói chung là cô phải về nhà để chuẩn bị cho bữa tiệc.

Không muốn chút nào, nhưng vẫn phải đi.

Hơn nữa, Enrico còn bảo đưa cả Ivan đi theo, chỗ nào cũng là Ivan, Ivan, Ivan!

“Gác chuyện chuẩn bị tiệc qua một bên. Ivan, cậu nghĩ gì về việc Aufstieg đột nhiên quan tâm đến cậu như thế?”

Ivan nhún vai trước câu hỏi của Carla.

“Chẳng phải vì tớ quá giỏi sao? Gần như được công nhận công khai là pháp sư xuất sắc rồi còn gì.”

“Hừm.”

Carla nheo mắt nhìn Ivan đầy soi mói.

Ivan tưởng đó là vì ghen tị nhưng thật ra không phải.

“Cậu trông hơi khác đấy.”

Carla nói, mắt vẫn hẹp lại.

Sự thay đổi trong thái độ của Ivan không có gì lạ.

Cậu đã nhận ra một nhân cách khác trong mình nên có thể chấp nhận điều đó.

Nhưng chẳng phải cậu chấp nhận hơi nhanh sao?

Hơn nữa, cậu còn tự do nói những điều mà Ivan ngày xưa chẳng bao giờ nói.

Ivan hiện tại dường như chẳng quan tâm ánh mắt ai cả.

Ngược lại, cậu hành xử như thể bản thân vượt trội hơn tất cả mọi người...

Và điều đó lại diễn ra một cách rất tự nhiên.

“Gì cơ?”

“Trước giờ cậu đâu phải kiểu người hay khoe khoang như thế.”

Nghe thế, Ivan nhận ra mình hơi quá đà.

Cậu đã lơi lỏng vì nghĩ Carla phần nào đã chấp nhận nhân cách kia nên ranh giới giữa hai tính cách mờ nhạt dần.

“Tớ nghĩ mình nên thay đổi một chút. Phải có sự phát triển, đúng không?”

“Hừm...”

May mắn thay, Carla có vẻ không để tâm lắm, thật nhẹ nhõm làm sao.

“Ừ thì, đúng là nên thế. Không thể mãi ngây thơ được...”

Có vẻ lời nói dối đó hiệu quả.

“Nhưng dù vậy, cách Aufstieg đối xử với cậu vẫn kỳ lạ.”

“Sao lại thế?”

“Tôi cũng là quý tộc nhưng quý tộc không mấy khi chủ động tranh giành ai cả. Trừ phi người kia không phải quý tộc. Aufstieg là đại quý tộc mà đại quý tộc thường giẫm đạp lên quý tộc tầm trung như chúng ta.”

“Cậu cũng là đại quý tộc còn gì.”

“Coi tôi là ngoại lệ đi, không còn cách nào khác.”

“Tại sao?”

Carla nhíu mày nhìn cậu như thể hỏi cậu thật sự không biết à?

“Nhớ những gì cậu nói khi trả lại tay không?”

“À... chuyện đó. Nhưng đâu phải tớ nói.”

Carla thở dài một hơi.

Cảm giác có lại cánh tay thật sự rất rõ rệt.

Nếu lại mất một lần nữa và cậu nói sẽ lấy lại tay cô...

Cậu là người làm ra cánh tay ấy nên cũng có thể lấy lại.

Dù vậy, chuyện này...

Cô không muốn tự miệng mình nói ra rằng mình đã chấp nhận thuộc về cậu.

“Cậu còn cười khi đây nhắc lại chuyện đó à?”

“...Cứ cười đi!”

Carla tức giận ném chiếc gối trên ghế sofa vào Ivan.

“Tớ thật sự rất thích tính cách nóng nảy đó của cậu, Carla.”

“Lố bịch thật. Ai cần cậu thích chứ?!”

Ivan bật cười lớn, né được cái gối.

Carla trông vô cùng khó chịu.

Rồi lông mày cô khẽ giật rồi trở lại bình thường.

“Nhưng cậu thực sự sẽ đi tiệc cuối tuần này sao?”

Cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Như thể mọi thứ đều ổn.

Carla nhìn Ivan và hỏi.

“Ờ... Tớ phải đi. Được mời mà.”

“Cậu có coi nhẹ quá không đấy?”

Tựa sâu vào lưng ghế, Carla khoanh tay lại hỏi tiếp.

“Rõ ràng là Aufstieg quan tâm đến tài năng pháp sư của cậu. Nhưng họ có thể không chỉ vì thế mà mời cậu.”

“Vậy vì lý do gì?”

Gương mặt Ivan không mấy bận tâm.

Carla không thích thái độ đó.

“Tôi ước gì cậu cảnh giác hơn một chút.”

“Không sao đâu.”

Ivan mỉm cười điềm đạm.

“Đừng lo quá, Carla.”

“...Ha.”

Carla thở dài và lắc đầu.

“Dù sao thì, cẩn thận đấy. Tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”

“Ừ.”

Ivan nhìn Carla và mỉm cười.

Nụ cười ấy rất bình thường.

Nhưng Carla lại thấy lo lắng mơ hồ.

Vì nó quá bình thường.

Vì nó quá hoàn hảo.

“...Hãy lo lắng một chút đi.”

Cô nói thế.

Dù nghe vậy, Ivan vẫn tiếp tục mỉm cười bình thản.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ad ra lắm chương vậy đẹp trai quáaaaaaa đi
Xem thêm