• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 61

1 Bình luận - Độ dài: 1,697 từ - Cập nhật:

Mưa rơi nặng hơn trước.

Khởi đầu là một cơn mưa rào mà giờ đây những giọt mưa như đấm vào da thịt hai người.

Kỹ thuật của Ivan là sử dụng ma thuật gió để thổi mưa ra khỏi cơ thể nhưng mà cái gì cũng có giới hạn. Mưa giờ đã có thể xuyên qua những khe hở trong lớp chống mưa và đang càng gây khó chịu.

"Chúng ta có nên chậm lại không?"

Ivan dừng lại khi nghe lời gợi ý của Carla. Liệu có thực sự là cậu cần phải di chuyển chậm lại? Nhưng rồi cậu nhìn xuống bộ dạng thê thảm của cô.

Mưa cứ trút xuống còn Carla cứ chịu trận là phần lớn. Nước mưa thấm đẫm mặt cô khiến cô không tài nào mở mắt ra cho đàng hoàng và khi nhìn thấy một Carla khổ sở như vậy, Ivan chỉ có thể cười gượng gạo rồi từ từ chậm lại.

"Tớ không định bỏ quên cậu đâu, thật đấy. Tớ xin lỗi."

"Không, nó ổn..."

Carla thầm nghĩ là cô đang cảm thấy bản thân thật tồi tệ khi cứ mãi là gánh nặng cho cả hai nhưng cô không nói cảm xúc ấy ra.

Dù đã chậm lại nhưng Ivan chưa bao giờ ngơi chân. Ôm Carla trong lòng, cậu hướng thẳng đến Hang Abjeti. Nó cách khá xa khu vực thám hiểm quy định.

Ngẩng lên nhìn khuôn mặt Ivan, Carla cảm thấy có một chút bất mãn.

"Chưa bao giờ mình nghĩ bản thân lại trở thành một gánh nặng thế này..."

Chẳng phải cô nổi danh với sự bốc đồng của mình sao?

Nhưng giờ đây, trong cái bộ dạng thê thảm này, cô lại ngộ ra lần nữa những vấn đề mật thiết tới hiện trạng của cô.

Ít ra thì mạch ma lực của cô chưa bị đảo ngược và hư tổn cho nên cô vẫn còn xài được ma thuật, thứ ma thuật nửa vời so với trước kia. Mạch vẫn lành lặn nhưng thân cô thì không nên giờ mạch ma lực không thể hoạt động hết công suất.

Và đây là kết quả.

"Dù sao thì cậu cũng không bị lạnh, phải không?"

Lời Ivan cắt ngang dòng suy nghĩ của Carla.

Kể từ lúc nào đó, Ivan, người lẽ ra phải lo nhìn đường phía trước, đang mỉm cười với người trong lòng mình.

"Yeah. Tôi không có lạnh."

"Đúng rồi. Có lẽ là do cả hai đang cọ sát nhau như thế này mà. Cậu còn thân nhiệt mà."

" Nếu cả hai tiến xa hơn chút nữa thì chúng ta sẽ lột đồ và ôm nhau luôn đấy."

"T-Tớ chưa nghĩ xa đến thế."

Ivan nhanh chóng đỏ mặt.

Phản ứng này của cậu khiến Carla cảm thấy hả hê đến lạ.

"Tại sao? Chẳng lẽ tôi không đáp ứng nổi sao? Đừng nói cậu thích Regina hơn đấy?"

"Ta-Tại sao lại nhắc đến Regina? Chuyện không có như vậy. À mà hình như sắp đến đích rồi..."

Ivan quay đầu lại và tiến đến bên một gốc cây to gần đó.

Trời vẫn còn mưa, nhưng họ vẫn cần kiểm tra bản đồ.

"À, tớ nghĩ… tụi mình rẽ nhầm đường rồi."

"Thấy chưa, lẽ ra cậu nên nhìn bản đồ. Nhưng có vẻ cả hai cũng không đi lệch bao xa."

Carla nói khi nhìn vào tấm bản đồ mà Ivan đưa ra.

Cô có chút bận tâm rằng lời mình nói có thể nghe như đang trách móc cậu ấy.

"Tụi mình có thể quay lại đúng đường thôi. Cũng chưa đi lạc quá xa. Nhân lúc đang dừng lại, nghỉ một chút đi, Ivan."

"Không đi luôn thì hơn à?"

"Đường ướt như thế này cậu cõng tôi cũng vất vả lắm. Tôi biết tôi nặng hơn vẻ ngoài mà. Nên nghỉ lấy sức một lát đã."

"Khoan đã...? Mưa rơi vào tụi mình à?"

Ivan đưa tay qua đầu Carla rồi vung vẩy trong không khí.

Với cậu, đó chỉ là một hành động vô thức. Nhưng với Carla, tình huống lại rất khác. Dựa lưng vào gốc cây, ngay trước mắt cô là lồng ngực của Ivan. Khi cậu vung tay trên đầu cô, tầm nhìn của cô hoàn toàn bị chiếm bởi cơ ngực rộng và hơi ướt... không, rất ướt... của cậu ấy...

"Carla, cậu ổn chứ? Mặt cậu đỏ lên kìa."

"Không-không có gì đâu."

Chỉ khi khuôn mặt của Ivan bất ngờ áp sát, Carla mới giật mình tỉnh lại.

"Cậu đang lo chuyện gì à?"

"Tôi chẳng có gì để lo cả. Chỉ đang nghĩ liệu mình có thể tìm được thứ mình muốn trong hang Abjeti hay không thôi."

"Cậu phải khiến nó thành hiện thực chứ. Chuyện đó quá rõ ràng rồi còn gì?"

"Gì mà khiến thành hiện thực chứ?"

Carla hỏi khi Ivan thình lình ngồi phịch xuống bên cạnh cô.

Ivan im lặng một lúc, rồi nhìn Carla và nói.

"Thì… để cậu đạt được điều cậu muốn. Để tay cậu có thể trở lại. Ý tớ là, tớ sẽ khiến nó thành hiện thực."

"Cậu á?"

"Tất nhiên rồi. Tụi mình là bạn mà. Tớ nghĩ bạn bè thì nên giúp nhau đạt được điều họ mong muốn."

"Ờ... thật sao?"

Ivan lại cười trước phản ứng của Carla.

"Và vì đó là cậu, Carla. Đương nhiên là tớ phải giúp rồi. Đây đâu phải chuyện của người dưng."

‘...Không phải chuyện của người dưng?’

Ivan đang nói mấy câu kỳ lạ chẳng vì lý do gì cả.

"À, ăn gì khô khô chút đi."

Carla đưa tay trái ra sau thắt lưng, lục lọi trong túi bên hông.

Cô nhớ rõ là họ đã được phát vài món ăn đơn giản trước khi vào rừng, nghĩ đến đó lại cảm thấy bụng đói cồn cào.

"Đây là trái cây sấy. Hình như có rắc đường lên nữa. Chắc mắc lắm đây."

Ivan cầm miếng trái cây khô mà Carla đưa, xoay xoay trong tay. Thấy vậy, Carla bật cười khúc khích.

"Này, trái cây mà chỉ sấy không thì có gì ngon? Không thêm đường thì chẳng ra gì đâu."

"À... vậy à? Tớ ít khi được ăn trái cây lắm."

"Đó là vì cậu là thường dân..."

Carla suýt thì buột miệng, nhưng vội nuốt lại. Cô không muốn nhắc đến chuyện quý tộc với thường dân ở đây, sợ làm Ivan phật ý.

‘Để đến được hang Abjeti, mình cần sự giúp đỡ của tên này… không còn cách nào khác.’

Phải rồi.

Để có được thứ mình muốn, Carla cần phải chiều theo cảm xúc của Ivan một chút.

Không thể là vì lý do khác được.

"Cái này ngon thật đấy. Chắc tại có đường nên ngọt lắm."

"Thật á?"

Carla nếm thử miếng mà Ivan nhắc đến. Dù có phủ đường, nhưng thật ra rất ít, chẳng ngọt là bao.

"Gì mà ngọt dữ vậy? Sau này đến nhà tôi đi. Đây sẽ cho cậu ăn mấy món trái cây sấy ngon thiệt sự."

"Nhà mà tớ còn không vào được thì làm sao đến?"

"...Lần sau vậy. Ừm, lần sau."

"Tớ thấy ăn cũng đủ rồi. Đi tiếp thôi chứ?"

Sau khi ăn vài miếng trái cây và một ít thịt khô , theo tiêu chuẩn của Ivan thì khá ngon, thì cậu khẽ rên một tiếng rồi đứng dậy.

"Ừa."

Ivan đứng lên trước, vỗ vỗ vào mông.

Trời mưa to nên bụi bẩn chẳng có gì để phủi nhưng thói quen vẫn là thói quen.

"Rồi, Carla. Chuẩn bị bám chắc vào nha."

"...Cậu nói lại được không?"

Nghe “bám chắc vào” sao mà kỳ cục thế.

"Sao vậy?"

"Cậu không thể nói kiểu như 'tớ đỡ cậu nhé' à?"

"Tớ đang cõng cậu mà, nên mới nói là bám chắc."

"...Tội cho Regina quá."

Tự nhiên Carla thấy tội cho Regina.

Dù lầm bầm thế, cô vẫn nắm lấy bàn tay Ivan đưa ra rồi đứng dậy.

"Á!"

Chân cô vô tình bước vào một vũng nước, kêu lên một tiếng rồi loạng choạng suýt ngã. Ivan kịp thời đỡ lấy cô.

"Carla, cậu không sao chứ?"

"Ờ, ờ...?"

"Cậu đang bám chắc vào rồi hả?"

Quả đúng như vậy.

Carla úp mặt vào ngực Ivan, gần như được ôm gọn trong vòng tay cậu. Tiếng mưa như nhỏ lại, rồi cô cảm tưởng như nghe thấy tiếng tim đập. Đó không phải của Ivan mà là của chính cô.

"Cậu không bị thương chứ?"

"Ừm… không sao."

Ivan giúp Carla đứng dậy lần nữa, mỉm cười và dang tay ra như sẵn sàng bế cô lên.

Ngay lúc Carla còn đang do dự, một giọng nói chen vào.

"Thật lố bịch. Ve vãn một người con gái sắp trở thành vợ người khác, đúng là dòng máu thấp hèn không thể chối bỏ."

Ivan cau mày, quay đầu về phía phát ra giọng nói.

"Tôi không cảm nhận được chút nguồn ma lực nào tiến lại gần. Lucas, chẳng lẽ cậu đủ mạnh để che giấu ma lực à?"

"Kẻ ở trên sẽ thống trị kẻ ở dưới."

Xuyên qua màn mưa, Lucas từ từ hiện ra.

Phía sau hắn là Kiara với gương mặt tối sầm. Thấy cô ta, Carla nhíu mày rồi hét lên.

"Lũ cầm thú khốn khiếp, lại mò tới làm gì? Muốn bị ăn đòn nữa à?"

"Câu đó nghe buồn cười quá, Carla. Lần trước ta chỉ bất ngờ trước hành động kỳ quặc của tên hầu đó thôi. Với lại, thuộc hạ Kiara của ta là bất khả chiến bại trong cơn mưa như thế này, biết không?"

Carla không thể phủ nhận điều đó.

Cô cũng biết  rằng Kiara di Servitore sở hữu pháp thuật hệ Thủy.

Trong thời tiết ẩm ướt thế này, cô ta có thể phát huy sức mạnh phi thường.

"Hãy bỏ tên hầu đó và đến bên ta, Carla. Người sẽ trở thành Carla von Schaiske. Đến đây, để ta ôm nàng."

"Buồn nôn thật."

Gương mặt Carla vặn vẹo vì kinh tởm.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận