• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 112

1 Bình luận - Độ dài: 1,735 từ - Cập nhật:

Những tiếng động yếu ớt nhưng rõ ràng từ phòng tập đã biến mất không dấu vết, chỉ để lại tiếng tim đập thình thịch của Emil.

'Mình cần bình tĩnh lại.'

Emil sợ rằng Liam sẽ nghe thấy tiếng tim mình đập. Nếu cảm nhận được lồng ngực đang đập thình thịch này, nếu nghe được tiếng đạp loạn nhịp điên cuồng của trái tim cô thì Liamsẽ nhận ra rằng Emil đang giấu giếm điều gì đó với mình.

Mặt cô đỏ bừng. Khuôn mặt nóng bừng như phát sốt khiến làn da trắng trẻo của Emil đỏ ửng theo và Liam đang lặng lẽ nhìn cô.

Cô chắc chắn đang giấu giếm điều gì đó và Liam cũng đã mơ hồ đoán được đó là gì. Y như một con gấu, nhanh trí, xảo quyệt và thông minh, Liam đã giữ im lặng.

Cậu không phải là phụ nữ cải trang sao?

Đó không phải là bí mật của cậu sao?

Dồn cô vào thế bí như thế này chẳng là gì cả. Thật dễ dàng để làm thế những nếu làm vậy thì cậu sẽ mất Emil. Liam không thể tưởng tượng được viễn cảnh bản thân sẵn sàng đánh đổi mối quan hệ với Emil chỉ để thỏa mãn sự tò mò của mình.

"...L, Liam."

Ngay khoảnh khắc môi Emil hé mở.

"Không sao đâu, Emil. Dù cậu đang giấu giếm điều gì, tớ không muốn cậu thổ lộ nếu chưa sẵn sàng. Hãy chỉ nói khi cậu thực sự muốn nói. Chỉ vậy thôi."

Liam lùi lại một bước. Emil khép đôi môi đang hé mở lại khi cô nhìn Liam. Cô muốn nói cho Liam, ngay cả bây giờ. Trái tim đang đập thình thịch đang gào thét bảo cô hãy nói cho Liam mọi thứ và được giải tỏa.

Nhưng rồi khuôn mặt giận dữ của cha cô chợt lóe lên trong tâm trí.

Kế hoạch trăm năm của Aufstieg phụ thuộc vào con.

Mọi thứ của Aufstieg phụ thuộc vào con.

Cha không mong đợi gì ở con vì con chỉ là một cô gái nhưng con phải làm được ít nhất chừng này.

Nghĩ vậy, đôi môi cô khép lại. Nhưng cha cô không ở đây còn Liam thì đang ở ngay trước mặt. Khuôn mặt Liam, vẻ mặt đó... Emil không thể phớt lờ them nữa.

Cuối cùng cậu thận trọng hé môi.

"...Liam."

Emil nói chậm rãi nhưng rõ ràng. Liam nhìn lại cô.

"...Như cậu nói, tớ có một bí mật mà tờ không thể nói cho cậu và đang giấu cậu."

"Thật á? Biết ngay mà!"

"Ừ."

Emil nắm chặt tay. Đôi bàn tay trắng trẻo và mềm mại của cô, vốn đỏ bừng vì máu dồn vào, giờ đau lại trắng bệch và run rẩy.

"Tớ sẽ, trong tương lai gần thôi, tớ sẽ... chắc chắn nói cho cậu. Tớ chắc chắn nói cho cậu nghe. Đấy là thực lòng, thật sự đó."

Cô đang nói với Liam? Hay cô đang nói với chính mình?

"Thật sao? Vậy tớ chỉ cần đợi thôi à?"

"...Ừ."

Emil gật đầu. Liam, cậu cứ đợi đi.

"Hãy đợi tớ, như bây giờ cũng được, cứ ở bên cạnh tớ đi."

"Đây giỏi chờ đợi lắm, Emil. Đừng lo lắng về chuyện đó."

Liam vỗ ngực tự tin và cười. Emil cười ngượng nghịu khi nhìn Liam.

Ước gì mình có một người như thế này.

Ước gì đã có người nói với mình điều này trong căn biệt thự địa ngục đó.

Mình sẽ như thế nào...

'...Mình nên làm gì đây?'

Carla nằm trên giường và không thể nào ngủ được. Đã khá muộn rồi và cô nên ngủ để ngày mai còn đi học nhưng cô hoàn toàn không thể ngủ được. Đó là một vấn đề.

Thực ra, cô cảm thấy như mình có thể nổ tung vì thất vọng. Biết rằng vấn đề lớn nhất là chuyện tình tay ba, tại sao cô lại không chuẩn bị cho nó? Cô không thể nói điều gì để phản bác ngay tại chỗ sao?

Và sau phiên tòa, những ánh mắt của các quý tộc đang nhìn cô. Con gái cả của một gia đình quý tộc lớn quan hệ với một thường dân không phải là điều đáng tự hào. Cuối cùng, sự căm ghét, khinh thường, coi thường, và sự hạ thấp trộn lẫn trong những ánh mắt đó đổ dồn vào cô. Cô không thể không cảm thấy phiền hà bởi những người này mặc dù cô biết mình không thể làm gì được.

"Hàa..."

Cô thậm chí không biết mình đã thở dài bao nhiêu lần rồi. Carla thở dài như vậy nhưng cô vẫn không thể ngủ được.

"Không ngủ được à?"

Một bóng đen phủ lên cô. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ đang mở khiến bóng đen càng trở nên tối hơn.

"Tôi đã làm thức giấc à?"

"Không phải. Tớ chỉ thức vì cậu có vẻ không ngủ được thoiio."

"...Cái đó cũng y chang mà, đồ ngốc."

"Tớ đoán vậy."

Hề hề, Ivan khẽ cười và giơ tay qua đầu cô. Trước đây, Carla hẳn sẽ gay gắt bảo cậu bỏ tay xuống và đừng chạm vào đầu cô nhưng lần này cô không làm vậy. Không có lý do cụ thể nào nhưng những lần vuốt ve của Ivan thật dịu dàng, và nó cảm thấy somehow an ủi, hay đại loại thế.

"Không phải lỗi của em đâu, Carla. Em không làm gì sai cả."

"...Mọi người sẽ không nghĩ vậy đâu."

"Ai quan tâm đến mọi người."

"Các quý tộc rất coi trọng danh tiếng của họ..."

"Cứ chịu đựng thêm một chút nữa thôi."

Những ngón tay của Ivan, vốn đang vuốt ve tóc Carla, bắt đầu nghịch ngợm xoắn nó. Mái tóc xoắn lại nhanh chóng trở lại vị trí cũ khi cậu rút ngón tay ra. Mái tóc đen như thể một mảnh vải trời đêm vĩ đại đã bị cắt ra và thêu lên trên đầu cô và nó càng trở nên đẹp lộng lẫy hơn khi ánh trăng chiếu xuống.

"Có thay đổi gì khi chịu đựng không?"

Carla càu nhàu. Ivan mỉm cười.

Trong khi Carla đang lo lắng, Ivan cũng đã lo lắng cho cô. Và cuối cùng của sự lo lắng đó, Carla không thể đưa ra câu trả lời nhưng ít nhất Ivan đã đưa ra quyết định của mình.

"Vì ta sẽ khôi phục danh tiếng của em."

"Cậu?"

Thực ra Carla biết rằng điều đó nói dễ hơn làm. Ivan có sức mạnh và Đế Quốc tôn sùng sức mạnh.

"Để danh tiếng của em sẽ không bị tổn hại chút nào khi tên em được đặt cạnh tên ta, ta sẽ trở thành người có thể làm thế nên giờ em hãy cố chịu đựng thêm một chút nữa thôi. Ta sẽ khôi phục danh tiếng của em."

Carla quay người đối mặt với Ivan. Đôi mắt tím của cô đang nhìn Ivan.

"...Cậu có biết câu nói đó nguy hiểm đến mức nào không? Hiện tại chỉ có bốn gia đình quý tộc lớn. Cậu đang nói rằng cậu sẽ loại bỏ Bricone hoặc Aufstieg à?"

"Không. Ta không thể khôi phục danh tiếng của em đến mức đó."

"Cái gì?"

Mắt Carla mở to. Phải rồi, nghĩ lại thì... gã này.

"Ta sẽ trở thành Hoàng đế, Carla yêu dấu. Và em sẽ là Hoàng hậu của ta. Khi đó lời nói của ta sẽ là luật pháp và lời nói của em sẽ là lời nói của ta. Khi đó thì còn ai dám khinh thường em nữa chứ"

Carla không nói nên lời trong giây lát. Người ta nói rằng bạn sẽ cạn lời khi quá bối rối và xấu hổ và đó chính xác là trường hợp này.

"...Cậu có biết mình đang nói gì không?"

"Hiện tại không có người thừa kế trong Đế Quốc. Ta đã nói với em từ lâu rồi rằng  ta sẽ lấy lại Đế Quốc của mình."

Trước lời nói của Ivan, Carla bật dậy và ngồi thẳng dậy. Cô bối rối đến nỗi tấm chăn trượt xuống, để lộ thân thể trần trụi của cô nhưng cô còn không nghĩ đến việc che lại khi nhìn Ivan.

"Ng, Ngươi..."

"Đó không phải là một câu chuyện vô lý. Ta luôn nói vậy mà, Carla. Có lẽ em chỉ không coi trọng lời nói của anh?"

Cô không thể nói không bởi Ivan thực sự đã nói như vậy.

"...Đó là nghiêm túc sao?"

"Tất nhiên là nghiêm túc từ đầu rồi. Ta sẽ làm được và ta sẽ biến em thành Hoàng hậu của ta. Ta có thể và ta sẽ làm."

Ivan đang mỉm cười với vẻ mặt tự tin trong khi Carla đang nhìn Ivan.

Nhưng điều đáng xấu hổ hơn nữa là bản thân Carla cũng đang nghĩ rằng Ivan có thể làm được điều đó.

*

'......'

Carla và Ivan, nhìn thấy qua cửa sổ, trông thật hạnh phúc. Như để chứng minh rằng đã có một cuộc ân ái nồng nhiệt, Carla và Ivan đều trần như nhộng và cô có thể thấy họ đang nói chuyện gì đó rồi ôm nhau mặc dù cô không thể nghe thấy họ.

'Mình lẽ ra phải nằm kế Ivan.'

Regina siết chặt lọ thuốc trong tay. Cô có thể cảm nhận được kết cấu của chất lỏng đang sánh lại trong lọ. Giọng nói trong đầu cô đang gào thét bảo cô hãy đưa lọ thuốc này cho Ivan nhưng vì lý do nào đó, Regina không muốn làm điều đó nên cô ra ngoài đi dạo đêm.

Và thế là cô nhìn thấy cảnh hạnh phúc của hai người qua cửa sổ.

Họ đang nói chuyện gì đó.

Carla vỗ vào lưng Ivan.

Ivan giữ chặt Carla.

Họ quấn chăn quanh mình.

Và rồi họ bắt đầu động chạm...

Mắt Regina đang mờ dần khi cô chứng kiến chuỗi sự kiện này.

'Tôi... tôi muốn Ivan trở lại, Carla. Tôi muốn đưa Ivan trở lại, bằng mọi giá.'

Một bóng tối bao trùm đôi mắt Regina. Đôi mắt màu nước lấp lánh mềm mại và ấm áp giờ đã mờ đi và không còn ánh sáng.

Đêm đã khuya rồi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đứng nhìn cảnh ntr, cay ko để đâu cho hết
Xem thêm