Đêm sâu thăm thẳm và sự tĩnh lặng dày đặc như chính bóng tối ấy.
Giây phút khoái lạc cũng dài đấy nhưng lại không dài bằng thời gian chìm trong bóng tối ấy và khi Carla lờ mờ mở mắt, trời vẫn chưa sáng.
'...Tên cầm thú này.'
Carla nghĩ rằng cơ thể mình quá quyến rũ cũng là một vấn đề.
Nếu có con mắt thì cô không thể không nhận ra cơ thể mình quyến rũ đến mức nào.
Vì vậy, mặc dù cô có thể hiểu tại sao Ivan lại hành động như vậy, mặc dù khoái lạc đó chắc chắn gây nghiện, cô khó lòng đẩy cậu ta ra và cuối cùng cô vẫn cho phép.
'Không thể tránh được. Dù sao thì cậu ấy cũng là đàn ông.'
Không thể tránh khỏi vì mọi thứ là như vậy.
Giờ đây khi mọi chuyện đã đến nước này, cô cũng nên hành động như một người phụ nữ của Đế Quốc.
Carla chớp mắt và nhìn lên trần nhà.
Cô cảm thấy một tiếng thở dài thoát ra nên cô khép miệng lại và thở dài qua mũi.
Trong bóng tối được ánh trăng lờ mờ chạm đến, căn phòng vẫn chìm sâu trong tĩnh lặng.
Ánh trăng lặng lẽ nhìn vào như thể biết đã đến lúc phải đi và những ngôi sao đã biến mất, báo hiệu bình minh không còn xa nữa.
Cô ấy ngủ thêm một chút nhưng Carla thấy mình không thể ngủ được nữa.
Có lẽ là tốt nhất là vậy vì nếu cô ngủ bây giờ thì cô có thể ngủ quên vào buổi sáng.
'Học Viện...'
Liệu có nên bỏ học không?
Suy nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu Carla.
Phiên tòa đã kết thúc an toàn và kết quả là Carla vô tội nhưng kết quả đó cuối cùng lại không hoàn toàn làm cô hài lòng.
Được tuyên bố vô tội thì có ích gì? Danh dự của cô đã chìm xuống đáy vực.
Cho dù Ivan có an ủi cô đến đâu đi chăng nữa thì địa vị của cô trong xã hội quý tộc là điều mà cô không thể tự mình thay đổi.
Hơn nữa, Contred, Contred von Schaiskeil đã rõ ràng tấn công cô với một ý định rõ ràng.
Dưới vỏ bọc của một lời thỉnh cầu cho con trai mình, một vở diễn mà không ai dám phán xét, ông ta đã nghiền nát Carla và dạt dược mục đích của mình. Cảm giác bất an rằng điều này sẽ không kết thúc ở đây cũng đè nặng lên Carla.
'Mình phải làm gì từ bây giờ?'
Nhưng cô không thể đơn giản che đậy nó. Bỏ học thì dễ thôi nhưng cô không thể kéo theo Ivan cùng bỏ học.
Nếu Carla bỏ học, tất cả sự soi mói từ Học Viện sẽ đổ dồn vào Ivan.
Điều đó phải được ngăn chặn. Ivan không thể chịu đựng tất cả những điều đó.
Đột nhiên, Carla quay đầu nhìn Ivan. Tên thú tính này, đôi khi vụng về vô cùng, lúc thì dẻo miệng tuyệt đối. Và đôi khi còn một tên kỳ lạ xuất hiện...
'...Nhưng dạo này cậu ấy có hơi khác không?'
Cô ấy cảm thấy ranh giới đã trở nên khá mờ nhạt. Khi suy nghĩ lại, dường như không có nhiều trường hợp Ivan và Hắc Ivan xen kẽ xuất hiện. Đôi khi cô thậm chí còn cảm thấy như họ là cùng một người. Hơn nữa, ngay trước khi vấn đề với cô xảy đến, khi Ivan tuyên bố rằng cậu ấy sẽ trở thành Hoàng Đế, Ivan đó thậm chí còn chẳng giống Hắc Ivan.
Carla lặng lẽ nhìn Ivan.
Ngay cả trong bóng tối, khuôn mặt cậu vẫn hiện rõ.
Thường ngày hay đùa giỡn và vui vẻ nhưng khi ngủ thì cậu lại có một khí chất khác.
Một sự tĩnh lặng thanh bình bao quanh người cậu và mang lại một ấn tượng mềm mại nhưng mạnh mẽ.
'...Nếu người này trở thành Hoàng Đế, vậy thì mình...'
Liệu điều đó có xảy ra không? Nhưng không hiểu làm thế nào mà Ivan có thể khiến cô tin rằng cậu sẽ làm được.
‘Ta sẽ biến em làm Hoàng Hậu của ta.’
Carla thận trọng quay sang đối mặt với Ivan.
Khi cô lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ của Ivan, cô theo bản năng vươn tay ra và vuốt ve mặt cậu.
Lần theo đường cong nhẹ nhàng trên lông mày rồi đi xuống bờ má mịn màng của cậu, ngón tay cô kéo một đường trên khuôn mặt thanh tú. Mũi cậu quá nổi bật đến nỗi ngón tay cô phải nâng cao lên và môi cậu ấy thật mềm mại.
"Ưm..."
Khi Ivan cựa quậy, Carla nhanh chóng rụt tay lại.
Cô nghĩ cậu có thể thức dậy nhưng Ivan gãi má vài lần và lại ngủ thiếp đi mà không hề bận tâm.
"...Đồ ngốc."
Carla tự thì thầm khe khẽ và nằm xuống lại, nhắm mắt.
Cô có thể ngủ thêm một chút nữa.
Vẫn còn thời gian trước khi mặt trời mọc.
Nghĩ vậy, Carla nhắm mắt lại.
"Em dậy rồi à?"
Khi Carla mở mắt, điều đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt Ivan. Cậu đang nhìn cô với một nụ cười có vẻ hơi khó chịu.
Khi cô lặng lẽ nhìn lại, Carla không thể không mỉm cười mà đáp lại bằng ánh mắt. Thay vì ngạc nhiên, cô lại thấy rằng Ivan trông khá đẹp trai.
"Dậy đi, chúng ta đi ăn sáng nào."
Ivan kéo cô vào vòng tay cậu.
Carla không chống lại cái chạm của Ivan và ngoan ngoãn ngồi dậy trong khi Ivan lấy đồng phục của cô từ tủ quần áo và treo nó gọn gàng.
"Nếu chúng ta không nhanh lên, bữa sáng có thể kết thúc. Ta nghĩ tốt hơn hết là nên chuẩn bị nhanh chóng."
"Được thôi..."
Carla ngáp dài một lần nữa và ra khỏi giường. Bữa sáng rất quan trọng nên cô không thể bỏ qua nó.
Tuy nhiên, những tin đồn lan truyền nhanh hơn cô ấy mong đợi.
Ngay khi Carla bước vào khu vực ăn uống, cô cảm thấy những ánh mắt sắc lẻm đang hướng về mình.
Phiên tòa đã diễn ra ngày hôm qua và trong số các quý tộc tham dự với tư cách khán giả, chắc chắn có khá nhiều phụ huynh của các học sinh đang theo học tại Học Viện.
Cô đã nghi ngờ điều đó nhưng có vẻ còn nhiều hơn cô nghĩ vì những ánh mắt đổ dồn vào cô hoàn toàn không bình thường.
Những cái nhìn sắc như dao theo dõi từng bước chân của cô, quan sát cô như thể họ đang muốn nuốt sống cô.
“Tin đồn về Cascata ngày hôm qua...”
“Với một thường dân... “
“Danh dự của giới quý tộc...”
Trên thực tế, có lẽ không nhiều người đủ táo bạo để công khai buôn chuyện như thế này trước mặt một quý tộc cao cấp.
Vì vậy họ thì thầm. Họ nghĩ rằng sẽ không bị nghe thấy nhưng đó chỉ là giả định của họ.
Carla có thể nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ.
'Chuyện này hơi rắc rối rồi.'
Tsk.
Tặc lưỡi, Carla cố gắng hết sức để phớt lờ những ánh mắt đó.
Cô không cần phải chú ý đến họ vì dù sao đi nữa không có ai có thể công khai nói chuyện với cô.
Cô cố gắng nghĩ như vậy nhưng có lẽ đó chỉ là suy nghĩ của riêng phần lí trí vì cô vẫn thấy mình ngày càng lo lắng.
"À, không biết hôm nay ăn sáng món gì nhỉ."
"...À."
Ivan thản nhiên vòng tay qua eo Carla và kéo cô lại gần.
"Sẽ tốt hơn nếu họ cứ nói thẳng bữa sáng là gì thay vì lảm nhảm xung quanh như thế này. Em không nghĩ vậy sao, Carla?"
Ivan nói trong khi nhìn xung quanh.
Bằng cách công khai thể hiện tình cảm như vậy, Ivan có lẽ đã chọn tiết lộ hơn là che giấu.
Điều đó có thể tốt hơn. Vì Ivan vẫn chưa phải là quý tộc nên cậu ta có thể táo bạo mà không lo về phẩm giá quý tộc.
Mọi chuyện rồi sẽ ra sao thì cứ để nó tự nhiên xảy ra đi.
Bây giờ có một vấn đề phải được giải quyết.
Carla thư giãn cơ thể đang căng cứng và làm theo sự dẫn dắt của Ivan.
Cô thẳng lưng, và ánh mắt dao động của cô tập trung thẳng về phía trước.
Hiện tại cô không thể phớt lờ những lời thì thầm và ánh mắt.
'Chà, mình có thể làm gì? Tin đồn đã lan rộng rồi.'
Không có gì cô có thể làm bây giờ.
Cúi mình và co cụm lại sẽ chỉ dẫn đến nhiều lời bàn tán sau lưng hơn và sẽ chẳng có gì thay đổi.
Có lẽ đây là cách tốt hơn, tức Carla sẽ kề bên Ivan.
Cứ để mặc họ lảm nhảm đi vì họ không thể làm gì được...
Cô cố gắng nghĩ như vậy.
Ngay cả khi họ bước vào phòng ăn, những ánh mắt và lời thì thầm vẫn không ngớt nhưng Carla cố gắng phớt lờ chúng.
Cô ngồi đối diện Ivan, đặt khay của mình xuống, rồi cả hai chào nhau để bắt đầu bữa ăn.
"Chào buổi sáng."
Carla đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ và ngẩng đầu lên.
Cô đặt chiếc thìa đang hướng về miệng xuống và nơi ánh mắt cô dừng lại là Regina.
Regina đang tiến thẳng đến Ivan.
Nụ cười rạng rỡ của cô ấy dường như tỏa ra sự ấm áp nhưng khi Carla nhìn Regina, cô có một linh cảm chẳng lành.
Nó thậm chí còn quá rõ ràng để cô chỉ coi là một linh cảm bình thường. Đây là cảnh báo.
Carla, người nhạy cảm với sóng ma lực và tâm linh hơn những người bình thường, cảm thấy có điều gì đó không ổn về Regina và tâm trí cô đang gióng lên hồi chuông báo động.
'Có điều gì đó lạ...!'
Không. Chắc chắn là lạ. Ánh mắt đó, ánh mắt của Regina quá sâu thẳm. Chỉ một ngày trước, nó còn lấp lánh với một sự phẫn nộ tưởng như thể cô nàng sẽ bóp cổ giết chết Carla nhưng giờ đây nó đã biến mất, thay vào đó là màu xanh lam thanh bình thường ngày của đôi mắt Regina.
Nếu nói rằng không có gì lạ về nó thì điều đó có thể đúng nhưng chính sự bình thường sau bất thường đó lại khiến nó trở nên lạ lùng.
Vì vậy, Carla nhìn chằm chằm vào Regina và bỏ qua việc ăn uống.
Và cô đã tìm thấy nó.
"Re—"
Regina đứng cạnh Ivan. Trong tay cô ấy là một cái khay, và trong bàn tay đó!
"Regina!"
Carla bật dậy và túm lấy tay Regina. Kết quả là, chiếc khay cô ấy đang cầm rơi loảng xoảng xuống sàn và tất cả mọi ánh mắt trong phòng ăn đều đổ dồn về phía Regina và Carla.
"Carla, cô đang làm gì vậy?"
Regina nói với giọng đầy khó chịu.
"Carla có chuyện gì vậy?"
Ivan trông bối rối.
"...Regina."
Cái lạnh bao trùm lấy Carla và ánh mắt của các học sinh quay về phía cô ấy. Giữa những ánh mắt đó, Carla vươn tay còn lại ra để gỡ bàn tay nắm chặt của Regina.
"Đau đấy, Carla."
Giọng Regina trầm xuống. Thoạt nhìn thì có vẻ như Carla đang bắt nạt Regina nhưng Carla không hề bận tâm. Thay vào đó, cô dùng sức nhiều hơn, ép lòng bàn tay của Regina mở ra.
"...Regina. Cái này là gì?"
Trong lòng bàn tay Regina là một lọ thủy tinh trong suốt. Bên trong lọ đã mở, một chất lỏng trong suốt tương tự đang lung lay.


1 Bình luận