"Regina!"
Bắt kịp Regina không phải chuyện khó.
Chẳng mấy chốc Ivan đã đuổi kịp và nắm lấy tay Regina, kéo cô dừng lại giữa đường.
“Regina, tớ xin lỗi. Tớ thật sự xin lỗi!”
Ai nhìn vào cảnh tượng này cũng có thể nhận ra lỗi là ở Ivan.
Regina đã hẹn cậu ra gặp và cậu đã hứa sẽ đến.
Dù có chuyện phát sinh thì nó cũng không khẩn cấp đến mức khiến cậu phải thất hứa. Quan trọng hơn cả là Ivan đã hoàn toàn quên mất cuộc hẹn đó.
Vì vậy, không còn nghi ngờ gì nữa: lỗi là ở cậu.
“Regina, tớ thật lòng xin lỗi. Làm ơn nhìn tớ một cái thôi, được không?”
Mặc cho lời cầu khẩn đầy tuyệt vọng, Regina vẫn không quay lại.
Cô đứng yên, quay lưng về phía cậu trong khi tay vẫn bị cậu nắm chặt.
Lo lắng dâng lên, Ivan vội vòng ra trước mặt cô, cố nhìn vào ánh mắt cô.
“…Đừng nhìn tớ, đồ ngốc.”
“Tớ xin lỗi mà, Regina. Thật đấy.”
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má Regina.
Thực ra, cô đã chờ cậu rất lâu ở trạm đón.
Cô liên tục ngóng về phía ký túc xá, hy vọng sẽ thấy bóng dáng anh xuất hiện.
Trong tay cô là gói thuốc chuẩn bị cho anh, ôm chặt như thể đó là thứ quý giá nhất trên đời.
Vậy mà thứ chờ đợi cô lại là cảnh Ivan bước xuống xe ngựa, bên cạnh là Carla.
“Cậu có biết… tớ đã đợi cậu bao lâu không?”
Ivan không biết phải nói gì.
Cậu hoàn toàn cứng họng.
“Tớ cứ chờ mãi, cứ thắc mắc không biết bao giờ cậu mới tới…”
Regina dùng tay áo lau nước mắt.
Ivan buông tay cô ra, đứng chết lặng, chẳng biết nói gì để xoa dịu.
“…Tớ xin lỗi, Regina. Tớ thật sự… tớ thật sự xin lỗi.”
Tất cả những gì Ivan có thể làm chỉ là xin lỗi.
Cậu không biết làm sao để bù đắp, cũng chẳng biết nên nói gì để khiến cô nguôi giận.
Regina sụt sùi, gạt đi những giọt nước mắt cuối cùng, nhưng vẫn không thể gượng cười.
Cô đã định sẽ nổi giận, đã chuẩn bị sẵn tâm thế để trách móc cậu khi gặp lại.
Cô muốn mắng cậu vì để cô chờ lâu như vậy, muốn biết tại sao cậu lại đến trễ.
Có thể không đến mức tát cho cậu một cái, nhưng ít nhất cô đã muốn trút giận ra ngoài.
Thế mà giờ đây, khi thấy Ivan cuống quýt đến vậy, tất cả cơn giận như tan biến trong làn gió.
“Cậu… đã làm gì với Carla?”
Trong tất cả những điều muốn nói, đó lại là thứ bật ra khỏi miệng cô.
Regina thở dài với chính mình nhưng đúng là câu hỏi ấy khiến cô bận lòng nhất.
Tại sao họ lại đi cùng nhau?
“À… chuyện đó là…”
Ivan ấp úng, lúng túng tìm lời và điều đó chỉ khiến Regina càng thêm bực.
Hai má cô phồng lên đầy khó chịu.
“…Hai người đi hẹn hò à?”
“Không! Không phải như vậy đâu! Hẹn hò á? Vớ vẩn—”
“Vậy tại sao lại đi cùng nhau? Xe ngựa đó từ khu phố thương mại chạy về mà.”
“Thì… Carla chưa có đồng phục, nên bọn tớ đi mua. Với lại còn mấy món… đồ lót…”
“…Cái gì cơ?”
Regina tròn mắt kinh ngạc.
‘Tại sao Carla lại không có đồng phục? Và tại sao cô ấy lại phải mua… đồ lót?’
“Vậy nói xem, tại sao cô ấy cần mua mấy thứ đó? Và quan trọng hơn, tại sao cậu lại đi cùng cô ấy?”
“À, thì… tại vì Carla bỏ nhà đi. Cậu cũng biết chuyện đó rồi mà.”
“Ừ, thì sao? Cô ấy bảo sẽ ở ký túc xá. Hai người rời đi trước mà.”
Trong giọng Regina bắt đầu có chút lạnh lẽo.
Ivan nhận ra mình có lẽ vừa lỡ lời và theo bản năng, cậu biết rằng mình tuyệt đối không nên nhắc đến chuyện Carla đang ở trong phòng của mình.
“Vì Carla ở ký túc xá nên cô ấy không có quần áo hay đồ dùng cá nhân. Thế nên tớ mới đi cùng cô ấy. Cậu cũng biết tính Carla rồi đấy, cô ấy đâu có nhiều bạn đâu. Mà mất một cánh tay thì việc gì cũng khó hơn, nên tớ nghĩ mình nên giúp.”
“À… ra là vậy.”
Cuối cùng thì Regina cũng có vẻ tin lời cậu.
Nhưng trong lòng cô vẫn thấy có gì đó không ổn.
Cô không thể gạt đi cảm giác rằng Ivan đang giấu giém điều gì đó.
Có gì đó trong chuyện này khiến cô bất an.
Dù vậy, cô buộc bản thân gác lại cảm xúc đó, bước đến đứng cạnh Ivan.
“Thôi đi thôi. Cậu ăn trưa với Carla rồi à?”
“Giờ cậu nhắc thì… chưa.”
Chỉ đến lúc đó Ivan mới nhận ra mình đang đói cồn cào.
Vừa nghĩ đến thôi là cơn đói như xé ruột khiến cậu vô thức đưa tay xoa bụng và thở dài.
“Thôi kệ đi. Đi thôi. Nhà ăn sắp mở cửa cho bữa tối rồi đấy. Ăn với tớ nhé? Yêu cầu này không quá đáng đâu, phải không?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Sao lại quá đáng được?”
Cuối cùng, Regina cũng nở nụ cười.
Một làn sóng nhẹ nhõm tràn qua cô. Cuối cùng cô cũng có thể ở bên Ivan.
“Carla cũng chưa ăn mà, tụi mình rủ cô ấy luôn nhé?”
“…”
Nụ cười của Regina lập tức tắt ngúm.
“…Mà nghĩ lại thì tớ mới là người gây chuyện, nên chỉ cậu và tớ ăn với nhau thôi.”
Nụ cười tươi rói của Regina lập tức quay lại.
Ivan thì lại không thể nào cười nổi.
_______________________________________
“…Đến cả một con nhỏ nhà quê phương Nam cũng dám khinh thường mình. Chậc.”
Lucas tặc lưỡi khó chịu khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn là ai, nếu không phải là con trai trưởng của gia tộc Scheiskehl—trụ cột thứ hai của đế chế?
Dù gia tộc Cascata đúng là một bức tường lớn chắn đường hắn nhưng một khi cưới được Carla và xử lý xong Fabio thì Cascata cũng sẽ thuộc về hắn.
Kẻ sẽ nắm giữ cả hai trụ cột của đế chế lại đang phải chịu đựng tình cảnh nhục nhã thế này.
“Cái thằng thường dân đó cũng thật đáng ghét.”
Nghĩ đến việc hắn ta dám gọi mình là “tạp chủng”. Thật không thể tha thứ cho sự vô lễ này.
Vậy mà, lúc ấy, tên thường dân đó—Ivan—lại mang theo một khí thế chèn ép đến mức Lucas cũng không thể ngó lơ.
Khí chất của hắn, áp lực hắn tạo ra, từng bước tiến lên đều mang sức nặng lạ thường.
Nhưng để Lucas thừa nhận rằng mình từng thấy áp lực từ một thằng dân đen thấp kém? Không đời nào.
Cộc, cộc.
“Ai đấy?”
“Dọn phòng đây.”
Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Lucas gắt lên, đầy bực dọc.
“Cái trò vớ vẩn gì thế này? Có biết bây giờ là mấy giờ không hả? Tôi không cần dọn dẹp gì hết, cút đi!”
“À, tôi hiểu rồi. Vậy thì… tôi sẽ vào nhé.”
“Tôi bảo cút...cái gì cơ?”
Lucas trừng mắt nhìn cánh cửa, không tin vào mắt mình.
Hắn rõ ràng đã bảo người kia biến đi vậy mà cửa vẫn mở ra và một người đàn ông bước vào.
Lucas nhăn mặt, quát to lần nữa.
“Gia chủ nhà Scheiskehl là một người có phẩm cách hơn nhiều. Biết điều một chút đi.”
Lucas cố hét lên, nhưng giọng nói đột ngột nghẹn lại.
Không chỉ hắn, cả không gian xung quanh dường như bị đè nặng bởi một áp lực vô hình.
Cảm nhận được nguy hiểm, Lucas vội kết ấn bằng tay.
Nếu dẫn mana đúng cách, hắn có thể tạo ra đạn ma pháp ở đầu ngón tay... nhưng không có gì xảy ra.
“C-cái quái gì thế này?!”
Sự hoảng loạn trỗi dậy khi hắn thử lại.
Nhưng dòng ma lực đáng lẽ phải chảy qua tay lại như bị chặn đứng bởi một lực cản vô hình.
“Ôi trời, thiếu gia nhà giàu của chúng ta không biết cái chú thuật này sao?”
Người quét dọn có vẻ ngoài lôi thôi khép cửa lại, mỉm cười méo mó.
Con mắt trái của hắn đen tuyền như một viên ngọc thủy tinh, còn con mắt phải—bị tóc rối che một phần—lại ánh lên sắc đỏ ghê rợn.
“…Mày là ai?”
“Không cần biết đâu.”
“Mày đang dùng hắc ma pháp… Kiara!”
Lucas gào lên gọi Kiara.
Với tư cách là người hầu và hộ vệ, Kiara đã được nhập học cùng hắn. Cô chắc chắn có cách hóa giải thứ ma thuật này.
Nhưng người đàn ông kia hoàn toàn không nao núng.
Hắn chỉ khoanh tay lại và cười nhạo.
“Sao cậu không nhìn thử quanh đây xem?”
Lucas nhíu mày, khó hiểu.
Phòng của Kiara nằm ngay bên cạnh.
Lẽ ra cô phải nghe thấy và phản ứng ngay lập tức.
Nhưng chẳng có gì cả. Không một tiếng động.
Điều đó nghĩa là—giọng của hắn chưa từng vang ra khỏi căn phòng này.
“…Mày đã làm gì?”
Giọng Lucas bắt đầu run.
Ánh sáng hoàng hôn lẽ ra phải nhuộm vàng căn phòng bằng sắc cam dịu dàng.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã biến dạng, bao trùm bởi một sắc nâu đục bẩn, thối rữa.
Không khí trở nên đặc quánh, ngột ngạt như một vũng lầy đang chuẩn bị nuốt chửng hắn.
Lucas theo bản năng hiểu được điều đó.
Dù có giãy giụa thế nào—
Hắn cũng không thể thắng được người đàn ông này.
Và rồi...
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở.
Người mà hắn đã tuyệt vọng gọi tên cuối cùng cũng xuất hiện.
Mái tóc đen dài được buộc gọn bằng một dải ruy băng trắng. Là Kiara.
“Thiếu gia!”
“Ki-Kiara! Cô làm gì mà lâu vậy?! Đồ vô dụng, mau xử lý—! Xử lý cái… cái…”
Lời Lucas nghẹn lại.
Kiara, người vừa lao vào đầy hoảng hốt, giờ đây lại đóng cửa lại một cách kỳ lạ, bình thản.
Cô bước từng bước chậm rãi về phía trước.
Bước đầu tiên, mái tóc đen của cô dần hóa trắng bệch như tro tàn.
Bước thứ hai, đôi mắt xanh lam chuyển thành màu đỏ rực như đang bốc cháy.
Khi cô đứng trước mặt Lucas, cô đã không còn là Kiara nữa mà là một người phụ nữ với mái tóc trắng toát và đôi mắt đỏ máu.
“Thấy chưa, Một Mắt? Ngươi làm thằng nhãi sợ quá rồi. Nó còn không gan bằng cả con bé kia đấy.”
Lucas giật nảy người.
Người phụ nữ tóc trắng cười nhếch mép, đưa tay vuốt nhẹ má hắn.
“Đừng sợ đến thế, tụi tôi không đến để giết người như cậu đâu.”
Cô quay sang người đàn ông có hai con mắt lệch màu.
Với một tiếng thở dài, hắn đáp lại.
“Venere, đừng đùa giỡn nhiều quá. Nếu thằng nhóc này không chấp nhận đề nghị thì tất cả sẽ thành công cốc.”
Venere nhún vai.
“Trời ơi, thôi đi. Nó sẽ không từ chối đâu, ngươi nên học cách đọc hành vi đi, Mercurio. Không đời nào tên nhóc này từ chối. Phải không, nhóc con?”
Câu hỏi của Venere vang lên trong không gian tĩnh lặng—
Nhưng Lucas không thể thốt ra một lời đáp nào.


0 Bình luận