• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 81

3 Bình luận - Độ dài: 1,881 từ - Cập nhật:

Vì là nhà ăn nhộn nhịp dịp sáng sớm nên chẳng ai mảy may để ý đến bọn họ

Liam đang dựa vào tường và nhìn Lorenzo.

Emil cứng họng trong một khoảng khắc rồi quay phắc ra đằng sau để thấy Lorenzo đang tiếp cận .

Chẳng phải chuyện lạ gì cho cam khi giảng viên gọi một học sinh ra.

Có lẽ vì vậy mà các học sinh không chú ý nhiều đến họ. Những người đang trò chuyện cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi quay lại ăn tiếp.

“Emil.”

Giọng của Lorenzo vang lên, nặng nề trong không khí.

Nghe thấy tên mình, Emil theo phản xạ rụt vai lại.

“…Vâng.”

Một giọng nói cứng nhắc thốt ra.

Bầu không khí nặng nề như đang đè nặng lên ngực cô.

Gương mặt của Lorenzo bị bức tường tối trong nhà ăn che khuất, khó mà nhìn rõ.

Ông đang có biểu cảm như thế nào?

Việc không biết điều đó càng khiến cô bất an hơn.

“Liam.”

Lorenzo chuyển ánh mắt sang Liam.

“Em có thể báo với các học sinh rằng thầy và Emil có thể đến muộn một chút không?”

“Dạ được.”

Liam gật đầu, gương mặt bình tĩnh.

Nhưng ánh mắt cậu thì không hề bình tĩnh.

“Emil.”

Emil quay lại một lần nữa.

Liam đang nhìn cô.

Lần này, gương mặt cậu cũng bị che khuất bởi bóng tối của bức tường nhà ăn.

Có lẽ vì vậy mà cô không thể nhìn thấy cậu đang có biểu cảm như thế nào.

Dù vậy, cô không cảm thấy lo lắng.

“…Đừng mất nhiều thời gian quá nhé. Tớ sẽ đợi.”

Emil băn khoăn không biết nên đáp lại ra sao nhưng không có gì đặc biệt để nói.

Cô chỉ khẽ gật đầu.

Phòng làm việc của giảng viên nằm trong tòa giảng đường, nên họ phải rời khỏi ký túc xá để đến đó.

Khi đi trên con đường lát đá giữa các sân chơi lớn, Lorenzo không nói gì.

Emil cũng không nói gì với Lorenzo.

Bầu không khí khó chịu khiến ngay cả tiếng ồn từ sân chơi cũng trở nên xa xăm, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo và hoang vắng.

“…Dạo này em thế nào?”

Chính câu hỏi của Lorenzo đã phá vỡ sự im lặng.

Emil không trả lời ngay lập tức.

Cô phải suy nghĩ về ý định của ông ta. Lorenzo chắc chắn không phải là người thân thiện.

“Nhờ thầy quan tâm mà em vẫn ổn ạ.”

“Vậy sao? Nhưng có vẻ gia đình em thì không nghĩ vậy.”

Lorenzo khẽ đảo mắt, quan sát xung quanh.

Những người giỏi ẩn mình, dù gia đình Emil không phải như vậy, thì sự bảo vệ quá mức này cũng đang vượt quá giới hạn.

Thậm chí còn có người theo dõi cả khi họ đang đi cùng một giảng viên; Emil hẳn phải thấy rất ngột ngạt.

“Emil, chắc hẳn là em cũng mệt mỏi lắm rồi.”

Emil không trả lời.

Khi cô bước theo sau Lorenzo, người đang đi nhanh, ông khẽ quay lại nhìn cô.

Rồi ông chậm bước lại một chút để Emil không phải khó khăn khi theo kịp.

“Thầy không thể chắc là họ đang bảo vệ em hay chỉ đang theo dõi em. Emil, chính em cũng không biết rõ, đúng không?”

“Họ là người đang cố bảo vệ em. Tình hình ở học viện bây giờ đang rất căng thẳng.”

“Đúng. Em nói có lý.”

Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng nhận ra rằng không khí ở học viện gần đây rất căng thẳng.

Những chuyện lẽ ra không nên xảy ra thì lại liên tục xảy ra, thậm chí còn liên quan đến con cháu quý tộc cấp cao nên bầu không khí rõ ràng là không tốt.

Hơn nữa, Lucas von Scheiskell đã bị chính vị hôn thê của mình, Carla della Cascata, sát hại. Đó không phải là chuyện tầm thường.

Vừa đi, họ vừa đến tòa giảng đường.

Khi Lorenzo mở cửa phòng làm việc cuối hành lang tầng một và ra hiệu cho cô vào, Emil lặng lẽ bước vào và ngồi xuống chiếc ghế trống.

“Được rồi, hút một điếu đã.”

“Vâng.”

Lorenzo châm một điếu cỏ ma lực.

Ngọn lửa bùng lên từ đầu ngón tay ông và khói trắng mờ bắt đầu bay ra.

“Giờ thì… Emil.”

“Vâng.”

“Em không nghĩ là mình có thể cứ mãi nói dối thầy được chứ?”

Câu nói này cô đã nghe rất nhiều lần rồi.

Mỗi lần gặp mặt Lorenzo, ông đều nói những lời như thế.

Nhưng… ánh mắt đó, ánh mắt đó…

Đối mặt với ánh mắt ấy và nghe câu hỏi đó, Emil có cảm giác như tim mình đang rơi xuống một cách không kiểm soát.

“Thầy biết em đang giấu điều gì đó.”

“Không có gì cả. Thầy đang hiểu lầm thôi.”

Lorenzo kéo chiếc gạt tàn từ góc bàn lại với tiếng loẹt xoẹt.

Sau khi gõ tàn điếu cỏ phép, ông nhìn lại Emil.

“Gia tộc Aufstieg luôn phủ một lớp bí mật quanh mọi thứ ngoại trừ ma pháp gia truyến. Vì họ liên quan đến [Hạ Trần], thứ thuộc về bí mật quốc gia, nên sự kín kẽ đó là dễ hiểu… thầy hiểu điều đó.”

Lorenzo cầm lấy một cây bút.

Khi kéo lại cuốn sổ bị đẩy sang một bên, ông nhìn thấy những cái tên: Dremalo von Aufstieg, Emilia von Aufstieg và Emil von Aufstieg.

“…Khi tìm hiểu những điều đó, thầy thấy có gì đó kỳ lạ nên đã điều tra. Có một cái tên là Emilia von Aufstieg trong danh sách con cái nhà Aufstieg. Cô ấy là con gái. Nhưng…”

Ông đánh dấu gạch chéo lên cái tên Emilia von Aufstieg, khoanh tròn tên Emil von Aufstieg và thêm dấu chấm hỏi.

“Vào một thời điểm nào đó, Emilia biến mất khỏi xã hội. Biến mất hoàn toàn. Và rồi Emil von Aufstieg xuất hiện… tuyên bố rằng mình đã sống ẩn dật vì bệnh tật. Emil đó chính là em. Và vài năm sau, em nhập học tại học viện này. Từ đó đến nay vẫn luôn học ở đây.”

Emil suýt nữa thì thở dốc.

“…Thầy cho rằng em là Emilia von Aufstieg chứ không phải Emil von Aufstieg thực sự?”

“Nói thẳng ra thì đúng vậy.”

Sau khi dập tắt điếu thuốc, Lorenzo phủi tàn tro khỏi cổ áo.

“Thầy đã nhận thấy vóc dáng của em rất khác với nam giới bình thường. Hơn nữa, phần ngực của em khá lớn so với thể hình.”

Emil theo phản xạ thu người lại.

Thực tế thì ngực cô khá đầy đặn nên để che giấu, cô phải quấn ngực bằng vải dày.

Để không bị lộ, cô mặc đồng phục rộng hơn một chút so với vóc dáng nhưng Lorenzo vẫn nhìn ra.

“…Emil. Không, Emilia. Emilia von Aufstieg. Em đang hiểu sai nghiêm trọng rồi.”

“Ý thầy là gì?”

“Thầy không thẩm vấn em để đuổi học hay gì cả.”

Emil theo bản năng tránh ánh mắt của Lorenzo.

Dù ông nói rằng muốn giúp cô, Emil vẫn không biết liệu ông có thật lòng không.

Và trong khoảng trống đó, những lời cảnh cáo nghiêm khắc của cha cô — Dremalo — lại vang lên.

“Emilia. Thầy đã chắc chắn về danh tính của em. Chỉ cần em xác nhận, thầy sẽ giúp em. Hãy suy nghĩ kỹ.”

Lorenzo, có vẻ hơi bực mình, cởi một nút áo sơ mi.

Sau một tiếng thở nhẹ, ông quay lại nhìn Emil.

“Thầy không có ý hại em. Thầy chỉ muốn biết Aufstieg đang âm mưu gì, định làm gì. Việc gửi con gái cải trang thành con trai vào học viện… không phải chuyện một bậc phụ huynh bình thường có thể làm, đúng không?”

“…Em sẽ coi như chưa nghe thấy gì cả, thưa thầy.”

Cuối cùng, Emil vẫn không trả lời.

Lorenzo, suy cho cùng, là một giảng viên và là người ngoài.

Dù ông không tàn nhẫn như cha ruột, ông vẫn là người xa lạ.

Không có lý do gì để chọn giữa hai người đó.

“Em xin phép đi trước. Sắp đến giờ học rồi.”

Khi Emil đứng dậy, Lorenzo lặng lẽ ngước nhìn cô.

Với ánh mắt chứa đầy khát khao, day dứt, lo lắng và đau lòng… Emil không thể chịu đựng nổi khi đối mặt với ánh nhìn đó.

“Emil.”

Giọng của Lorenzo khiến cô khựng lại khi sắp rời đi.

“Thầy không nghi ngờ em. Thầy muốn giúp em.”

“…Em sẽ ghi nhớ điều đó.”

Emil nhẹ nhàng đóng cửa phòng giảng viên và quay người đi.

Trong lúc những suy nghĩ hỗn loạn xoay vòng trong lồng ngực, cô chỉ muốn được nghỉ ngơi ở đâu đó.

Cô biết mệnh lệnh của cha mình rất kỳ lạ.

Nhưng một người đã sống như con gái suốt đời, lại phải cải trang thành con trai để kết bạn với Ivan sao? Làm thế nào cô có thể làm được điều đó?

Cuối cùng, cô đã không làm tốt và vì thế chẳng phải cha cô đã trách mắng cô sao?

‘Mình phải làm gì đây…’

“Xong rồi à?”

“Á!”

Emil gần như nhảy dựng lên vì bất ngờ.

Giọng của Liam vang lên ngay bên cạnh.

“Cũng mất kha khá thời gian đó. Không phải giảng viên đang giữ học sinh quá lâu sao?”

“Ờ, cậu đến từ khi nào vậy?”

“Mới nãy thôi. À, đừng lo. Tớ không nghe lén đâu. Phòng giảng viên có phép cách âm mà, nên tớ chẳng nghe thấy gì cả.”

“…Vậy thì tớ yên tâm rồi.”

Nghe vậy, Liam khẽ cười.

“Vì cậu yên tâm nên hẳn là vừa nói chuyện gì đó không nên để người ngoài biết nhỉ?”

Nhận ra điều đó đã quá muộn nhưng nước đã đổ thì không thể hốt lại.

“Không có gì đâu. Tớ đi đến lớp trước đây.”

Emil nhanh chóng đi qua Liam.

Vì Liam đã nghi ngờ cô, nên cô không nên trò chuyện quá lâu.

Việc không còn ai để tâm sự khiến Emil thấy nặng nề.

“Emil.”

“Gì vậy?”

“…Tớ luôn ở bên cậu. Giống như cậu đã âm thầm ủng hộ tớ, tớ cũng có thể là điểm tựa cho cậu. Chúng ta là bạn mà, đúng không?”

Emil khựng lại khi nghe những lời đó.

Bạn bè, bạn bè, cô, không, Emilia… đã từng có thứ đó sao?

Cái tên của gia tộc đã trói buộc cô từ bé.

Emilia phải chịu đựng những buổi huấn luyện khắc nghiệt dưới sự ép buộc của cha mình.

Cô đã nghe rất nhiều chuyện nhưng từ “bạn bè” là điều chưa từng có.

“Nên nếu cậu gặp khó khăn gì, cứ nói với tớ bất cứ lúc nào, Emil. Nhớ nhé?”

Emil không quay đầu lại.

Cô do dự một lúc rồi lại tiếp tục bước về phía lớp học.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước.

Rồi cô dừng lại lần nữa.

“…Cảm ơn cậu, Liam.”

Chỉ với một câu đó, Emil nhanh chóng biến mất sau cánh cửa lớp học.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ship cặp này nha
Xem thêm
T cx ship cặp này, trông dễ thương thật sự🥰
Xem thêm