• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 114

1 Bình luận - Độ dài: 1,876 từ - Cập nhật:

Sáng sớm vốn yên bình sẽ luôn trở nên ồn ào khi bước vào phòng ăn.

Như thể vừa mới tỉnh ngủ và đang gà gật đi vào, những học sinh thường sẽ than vãn và sẽ dẫn đến một số biến cố kích cho không khí của họ trở nên tràn trề năng lượng.

Và địa điểm thích hợp nhất cho mấy vụ như vậy là nhà ăn Học Viện nơi phiền phức và vấn đề luôn có thể xảy ra.

Vậy nên là cuộc va chạm giữa Carla và Regina thật ra cũng chẳng phải là quá to tát giữa tiếng ồn nơi này nên chưa thu hút nhiều người.

Nó vốn dĩ không nên trở nên ồn ào quá mức.

Điều dó đúng với Regina nhưng Carla thì khác.

Carla đang là trung tâm của những lời đồn và bàn tán trong Học Viện và chỉ riêng việc cô ló mặt với dáng vẻ tự tin là đủ để mọi người chú ý tới thứ đang diễn ra.

Giờ đây khi Carla đang chất vấn Regina, kì lạ làm sao là không khí có phần hăm dọa, thì mọi người trong nhà ăn đều im miệng và dỏng tai mắt nghe ngóng.

“Regina. Đây là cái gì?”

Giọng nói trầm thấp của Carla tuôn ra.

Có điều gì đó trong đó như thể chứa đựng những cảm xúc bị kìm nén, một giọng nói trầm thấp dường như bị nghẹn lại.

Cường độ mà Carla trừng mắt nhìn Regina hoàn toàn không có chút thiện cảm.

Ma lực màu tím đang bắt đầu bốc lên từ cô như thể cô đang chuẩn bị ra tay tàn nhẫn.

"Tôi đã làm gì để phải chịu đựng điều này?"

Ngược lại, giọng Regina bình tĩnh. Nếu tước bỏ sự mềm mại và ấm áp từ con người cô ấy trước đây, đây sẽ là thứ còn sót lại.

Với giọng nói lạnh lùng nhưng điềm tĩnh đó, Regina thản nhiên đáp lại, đối mặt với Carla.

"Lọ thuốc này, nói cho tôi biết nó là gì."

Regina nắm chặt một lọ thuốc nhỏ trong tay.

Bên trong lọ trong suốt là thứ một chất lỏng trong suốt tương tự đang rung lắc.

Và chính với thứ này trong tay, Regina đã định ngồi cạnh Ivan.

Nó là một linh cảm vô căn cứ.

Nếu được yêu cầu đưa ra lý do, Carla sẽ không thể làm thế.

Nhưng Carla chắc nịch một điều: Đây chắc chắn là thứ không thể tốt đẹp mà là thứ gây hại tới Ivant.

Carla tin vào sự chắc chắn vô căn cứ đó.

Vì vậy Carla ép cung Regina.

Đây là gì, cô hỏi thẳng thắn.

Regina lặng lẽ đối mặt với ánh mắt Carla.

Nụ cười mờ nhạt trên khuôn mặt cô ấy có phải chỉ là ảo ảnh trong mắt của Carla không?

"Không phải chuyện của cô."

Carla cắn chặt môi.

Cô biết Regina sẽ không trả lời đàng hoàng nhưng cô đã đoán trước được điều đó.

"...Vậy thì nói cho tôi biết cô định làm gì."

"Đó là điều tôi muốn nói với cô đấy, Carla."

"Cái gì?"

Carla cau mày trước câu trả lời của Regina.

Cô ta rốt cuộc đang cố nói điều gì?

Dường như không có ngữ cảnh nào cho lời nói của Regina.

"Tôi chỉ muốn tặng Ivan một món quà nhỏ. Cho Ivan của tôi, người mà tôi yêu quý, người mà cô đã cướp đi khỏi tôi."

Vào khoảnh khắc đó, những tiếng xì xào xung quanh họ bắt đầu lan rộng dần.

Trong số đó có những lời như dao găm nhắm vào Carla.

Cô ta không chỉ lên giường chung với một thường dân mà còn cướp người yêu của người khác sao?

Không phải vậy, không phải.

Nếu Regina và Ivan thực sự đang hẹn hò, cô ấy sẽ vui vẻ chấp nhận những lời lăng mạ như vậy. Cô ấy sẽ thừa nhận và chịu đựng sự sỉ nhục như vậy.

Nhưng sự thật không phải vậy.

Regina thậm chí còn chưa thổ lộ tình cảm của mình với Ivan chứ nói gì đến việc hẹn hò.

Cô không biết liệu cô không thể hay không làm, nhưng dù sao đi nữa thì Carla không có ăn cướp!

"...Regina, tôi cũng muốn biết cái này là gì."

Đó là Ivan.

Do những lời đả kích nhắm vào Carla, Ivan không thể giữ im lặng.

Tại sao cậu tức giận?

Tại sao những lời thì thầm nhắm vào Carla lại làm cậu khó chịu và không vừa tai?

Điều đó là thứ yếu. Ivan cần phải giải quyết nguyên nhân của tình huống này vì nó liên quan đến an nguy của cậu.

"Cái này là gì? Nói cho tôi biết."

Ivan đứng dậy và nhìn thẳng vào Regina. Regina cũng nhìn vào cậu và từ đôi mắt của cô, cậu nhận ra.

Regina không còn tỉnh táo.

"Ivan. Đây là một loại thuốc có thể giúp cậu trở về với tớ."

"Cái gì?"

Trong một khoảnh khắc, Ivan nghĩ rằng cậu đã nghe nhầm và giờ thì phải cau mày khi cậu lặp lại câu hỏi.

"Trở lại như trước đây. Giống như trước đây, để cậu có thể yêu tớ một lần nữa. Đây là một loại thuốc sẽ khiến cậu, người mà tớ yêu rất nhiều, nhìn tớ một lần nữa."

Regina trả lời trong khi nhìn thẳng vào Ivan.

Chính sự tự tin của cô ấy đã khiến Ivan nhất thời không nói nên lời.

 Sự im lặng bao trùm không chỉ giữa hai người họ. Carla, người đang lắng nghe, và mọi người khác trong sảnh ăn của học sinh đều không nói nên lời.

Những gì Regina đang nói rõ ràng là kỳ lạ, và chắc chắn có điều gì đó không ổn.

Regina mang vẻ mặt điềm tĩnh,nhưng một nụ cười nhẹ nhàng vẫn còn vương trên khuôn mặt cô ấy.

Nhưng những ngón tay cô ấy hơi run rẩy, và thấy vậy, Carla theo bản năng cảm thấy có vấn đề.

Đây không chỉ là một chuyện tình tay ba đơn thuần.

Đây không phải là một cảnh tượng bẩn thỉu phát sinh từ sự ám ảnh của Regina với Ivan.

"...Regina."

Trong khi Carla đang suy nghĩ, Ivan hít một hơi thật sâu và nói.

"Rốt cuộc thì vấn đề là gì? Điều gì đã khiến cậu trở nên như thế này?"

Trước lời nói của Ivan, Regina hơi nghiêng đầu, vẫn mang một nụ cười mờ nhạt.

"Tớ không hiểu cậu đang nói gì, Ivan."

Ngay lúc đó, Carla giật lấy lọ thuốc từ tay Regina.

"Regina. Cô định đưa cái này cho Ivan, phải không? Rốt cuộc lọ thuốc này là gì?"

Regina quay sang Carla, vẻ mặt cô ấy cứng đờ một cách bất thường như thể cô ấy có thể vỡ vụn ngay tại chỗ.

Nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt cô ấy lạnh lẽo đến mức Carla gần như theo bản năng lùi lại một bước.

"Đây là tình dược, Carla."

"Cái gì?"

"Ivan lẽ ra phải yêu tôi ngay từ đầu nhưng cô đã can thiệp. Cô đã phá hỏng mọi thứ, phải không?"

Đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm không lay chuyển vào Carla.

Giọng cô ấy rất nhẹ nhàng nhưng đó là rõ rang là có điều gì đó bên trong cô ấy đã vỡ nát.

Điều gì đó đã bị cắn nát và vết rách cuối cùng đã lớn dần và điều đó giờ đang bộc phát ra ngoài.

Ivan cau mày và nói với Regina.

"Regina. Tỉnh táo lại đi. Cậu đang hành động kỳ lạ."

Trước lời nói của Ivan, Regina nhìn lại anh và mỉm cười.

"Tớ kỳ lạ sao? Ivan, cậu nghĩ tớ kỳ lạ sao?"

Trong một khoảnh khắc, Ivan cảm thấy như cơ thể mình cứng đờ lại.

Regina rõ ràng có điều gì đó không ổn và cậu cũng hiểu sự phi lí

"Tại sao cậu lại cố gắng đẩy tớ ra xa nhiều như vậy, Ivan? Cậu ghét tớ đến vậy sao?"

Cảm xúc của Regina đã trở nên rối bời một cách phi lý.

Những điều chưa xảy ra, những điều không thể xảy ra, những điều sẽ không xảy ra, tất cả dường như tụ tập và xoắn lại và làm tan nát nội tâm cô ấy.

Ngay bây giờ, họ phải giải quyết tình huống này.

Một sự thật duy nhất hiện lên trong tâm trí cả Ivan và Carla.

Carla nắm chặt cổ tay Regina. Lý do rất đơn giản. Nếu Ivan chạm vào cơ thể Regina, một tin đồn kỳ lạ khác chắc chắn sẽ lan truyền từ đó, và tốt hơn hết là Carla hành động trước Ivan.

"Dừng lại. Đủ rồi, Regina."

Với cổ tay bị Carla giữ chặt, Regina vươn tay về phía Ivan. Khi cô ấy cố gắng vươn tay tới Ivan, người vẫn đang nhìn Regina, Carla kéo cô ra xa để ngăn bất cứ tiếp xúc nào.

"...Regina, tớ không thể chấp nhận tình cảm của cậu. Tớ không thể."

Ivan do dự một lúc, rồi cuối cùng, với vẻ mặt kiên quyết, nói.

"Tớ... yêu Carla."

Thịch.

Bàn tay của Regina, vốn đang vươn về phía Ivan, dừng lại.

Ánh lấp lánh trong mắt Regina dường như lạnh đi và cô từ từ cúi đầu, đưa bàn tay đang duỗi ra về phía ngực.

"...Tớ hiểu rồi, Ivan. Cậu vẫn còn... bị ràng buộc bởi ý thức trách nhiệm của mình."

Regina nói điều này khi cô nhìn lại Ivan.

Nước mắt long lanh sáng ngời tràn ra từi mắt cô.

"Chờ một chút thôi, Ivan. Tớ sẽ giải thoát cậu khỏi ý thức trách nhiệm của mình."

Regina rũ bỏ tay Carla đang nắm chặt cổ tay cô. Mạnh đến nỗi Carla vì bất ngờ mà đã buông ra.

Sau đó, với một cú quay người nhanh chóng, Regina lao thẳng ra khỏi nhà ăn.

Khi nhìn Regina biến mất, Carla nhặt lọ thuốc còn lại trên bàn.

"...Đây không phải là vấn đề bình thường. Có vẻ như Regina đang bị thứ gì đó ám ảnh."

"Có vẻ như vậy. Vậy, bây giờ chúng ta phải làm gì..."

Trước lời nói của Ivan, Carla khẽ thở dài.

Điều này vượt quá khả năng giải quyết của cô và Ivan nên giờ chỉ còn một cách.

"Chúng ta cần thông báo cho Albina và Lorenzo. Chúng ta cần xác định bản chất của lọ thuốc này. Chuyện này đã vượt quá khả năng xử lý của chúng ta rồi."

"Đúng vậy. ...Có vẻ như chuyện này sẽ không kết thúc ở đây."

Carla gật đầu trước lời nói của Ivan.

Regina chắc chắn sẽ lại làm gì đó và giờ còn vấn đề là ai đó đã đưa cho cô ấy lọ thuốc này sau khi khiến cô trở nên như vậy.

Họ cần tìm ra đó là ai vì nếu không thì vấn đề không thể nào mà được giải quyết được.

Người ta thường nói bình yên trước cơn bão, giờ tình huống này chắc là trận giông trước cơn bão.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận