Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu vào phòng y tế của Học Viện.
Các nhân viên y tế di chuyển tất bật, không có nổi một giây để hít thở đàng hoàng.
Thi thoảng, tiếng bánh xe vang lên lẫn trong âm thanh của những bước chân vội vã vọng qua hành lang dài.
Không khí căng thẳng bao trùm nơi đây khác hẳn với sự hỗn loạn đã bùng lên vào lúc rạng sáng. Giờ đây, sự tĩnh lặng tràn ngập và mang theo vẻ nặng nề khó tả.
Ivan ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào các ngón tay của mình.
Vì lý do nào đó, ma lực của cậu không thể trở về như trước nữa…
Ma lực đã bị Emil hút cạn dường như đã làm giảm tổng lượng ma lực mà cậu sở hữu, như thể đã vượt qua giới hạn có thể hồi phục.
Số ma lực còn lại chỉ là một phần nhỏ so với trước kia.
Nhìn vào lượng ma lực ít ỏi ấy, cậu chỉ biết thở dài và chẳng biết phải nói gì trong nỗi bất lực tột cùng.
Hơn nữa, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại nhói lên một cách kỳ lạ khiến chúng run rẩy không kiểm soát.
Theo lời bác sĩ, đó là do rối loạn trong mạch ma lực gây ra rối loạn hệ thần kinh nhưng trước mắt họ chỉ bảo cậu chờ thêm.
Các nhân viên y tế bảo cậu đừng lo lắng nhưng Ivan vẫn không thể dứt được cảm giác nặng trĩu trong lòng khi nhìn những ngón tay đang run rẩy.
Khoảnh khắc ánh mắt của Emil lóe sáng, khoảnh khắc Liam đổ gục, máu cậu tràn ra nền nhà… cơn đau lại truyền đến đầu ngón tay Ivan.
“Ngón tay cậu vẫn còn run à?”
Carla nhẹ nhàng kéo rèm bước vào.
Băng quấn quanh vai trái cô và quầng thâm rõ rệt hiện dưới mắt. Nhưng bất chấp tất cả, ánh nhìn của Carla vẫn sắc bén và kiên định.
Cô dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn dù chỉ còn một cánh tay.
“…Cậu thật phi thường, Carla.”
“Cậu đang nói linh tinh gì vậy?”
Carla ngồi xuống bên cạnh Ivan và cầm tay cậu.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay đang run rẩy của cậu bằng một tay rồi nhìn thẳng vào mặt cậu.
“Thật đấy, cậu thật sự phi thường.”
“Nói nhăng nói cuội. Cậu mà còn nói mấy lời kiểu đó nữa là tôi đấm cậu một cái bây giờ đấy. Giờ cậu đâu có đánh lại tôi đâu.”
Ivan khẽ bật cười.
Cậu đã kể cho Carla nghe về sự thay đổi kỳ lạ trong ma lực của mình.
Cô đã trấn an rằng cậu sẽ sớm hồi phục nhưng đó vẫn là điều không chắc chắn…
“Mình đã buồn đến thế vì ma lực suy giảm vậy mà cậu lại…”
Khi cô mất đi cánh tay, Carla đã đau đớn tưởng chừng như cả thế giới sụp đổ quanh mình.
Nhưng giờ đây, cô hành xử như thể nỗi đau ấy chẳng là gì cả, như thể cô đã trở nên gan dạ hơn.
“Chỉ là một cánh tay thôi mà. Mất một lần rồi thì mất thêm lần nữa cũng chẳng có gì to tát. Làm quen rồi thì chịu được thôi. Dù sao thì tôi nghĩ mình có thể xoay sở để có một cánh tay giả.”
Dù rằng cánh tay giả không thể xuất hiện từ hư không nhưng Ivan không cảm thấy cần phải nói điều đó.
Bởi vì giờ nói gì cũng vô nghĩa.
“Còn Liam thì sao?”
“Cậu ta vẫn hôn mê. Hiện tại đang được duy trì sự sống bằng ma thuật…”
Sắc mặt Ivan tối sầm lại.
Ma lực quanh cậu nhấp nháy nhẹ rồi tắt lịm.
Đầu ra ma lực không ổn định… tình trạng hiện tại của cậu rõ ràng không tốt.
“Dù vậy… nếu là Liam thì chắc chắn cậu ấy sẽ vượt qua được.”
Carla nói thêm và kỳ lạ thay, lời ấy lại khiến người ta có cảm giác rằng điều đó là thật.
“Còn Emil?”
“Emil thì…”
Carla tặc lưỡi, ngập ngừng một lúc.
“Hiện tại cô ấy đang bị phong ấn trong một kết giới đặc biệt. Cô không cố chạy trốn nhưng lại có tự gây tổn thương… Nói chung thì tinh thần bất ổn nhưng thể chất thì đang hồi phục.”
Nói xong, Carla nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi vừa mới ghé thăm Emil xong. Cô ấy không nhận ra tôi… À mà, cậu có biết Emil là con gái không?”
“Có ai mà không biết chứ? Ai nhìn vào thì cũng biết liền ấy mà.”
“Ừm… phải rồi…”
Carla cười gượng và quay mặt đi.
Ivan, định nói "Đừng nói với ta là em mới phát hiện ra đấy nhé?", liền phá lên cười.
“Dù tinh thần bất ổn nhưng thể chất thì ổn rồi. Cậu bảo Emil không nhận ra cậu? Nhưng hình như cô ấy vẫn nhớ Liam. Cô ấy cứ thì thầm tên cậu ấy mãi.”
Khoảng lặng bao trùm lấy hai người.
Âm thanh rì rầm vọng lại từ hành lang.
Hình như các nhân viên y tế đang đi ngang qua, giọng nói lẫn trong không khí.
Phòng y tế Học Viện luôn là nơi tràn ngập đau thương của ai đó.
Nhưng ít nhất thì hôm nay nỗi đau ấy dường như nặng nề hơn mọi ngày.
Cộc, cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trước khi Carla hay Ivan kịp đáp, cánh cửa mở ra và khi thấy người bước vào, Carla lập tức bật dậy ngạc nhiên.
“Bác!”
“Carla. Ngồi xuống đi, cháu đang mệt mà.”
Ngài Cascata, khoác lên mình bộ đồng phục pháp sư hoàng gia, bước vào phòng.
Vẫy tay với Carla, ông tiến lại gần Ivan và Carla rồi bất ngờ đưa cho họ thứ gì đó.
“Đây là thư của Hoàng Đế.”
Ivan và Carla đồng thời rời giường, quỳ gối xuống sàn.
Họ cúi đầu sâu, hai tay đưa cao quá đầu.
Một phong thư được đặt vào tay Ivan.
“Đọc đi.”
“Vâng, cháu xin tuân lệnh.”
“Còn cháu, Carla.”
“Vâng, thưa bác.”
“Bức thư Ivan nhận là chiếu chỉ triệu kiến của Hoàng Đế. Và cháu, Carla, cũng sẽ tháp tùng cậu ấy.”
“…Sao cơ ạ?”
Mắt Carla mở to vì kinh ngạc.
Dù là con cháu nhà Cascata, cô cũng không phải thường xuyên diện kiến Hoàng Đế, nhất là sau khi trưởng thành. Việc bất ngờ bị triệu vào cung quả thực khiến cô sốc.
“Đây là vụ phản quốc… Cháu cũng có mặt ở đó, đúng không? Không phải vì cháu bị nghi ngờ mà là Hoàng Đế muốn ban thưởng vì công trạng.”
“Cháu hiểu rồi ạ.”
“Phản quốc liên quan đến hai trong bốn Trụ Cột nên không phải chuyện đùa. Một người đã bị bắt, một người trốn thoát… và một người khác cũng đã bỏ trốn. Tình hình rất nghiêm trọng.”
“Cháu đã rõ.”
Contred von Scheikell đã đầu hàng. Dù mọi chuyện diễn ra ngoài dự đoán nhưng vì ống đã nhúng tay vào phản nghịch nên việc bị bắt là điều tất yếu.
“Giấy tịch thu tài sản của nhà Aufstieg và Scheikell cùng tội danh phản nghịch đã được hoàn tất. Dù việc đó không liên quan đến mấy đứa nhưng Hoàng Đế vẫn muốn gặp mặt.”
“Cháu sẽ chuẩn bị ngay.”
“Rất tốt. Vậy thì…”
“Cháu có một câu hỏi.”
Khi Ngài Cascata quay người định rời khỏi phòng, ông dừng lại khi Ivan cất lời.
“Gì vậy?” Ánh mắt ông hỏi.
“…Ngài không thể tự tay xử lý Venere sao?”
Ngài Cascata khựng lại một lúc rồi mới trả lời.
Không rõ Ivan đã biết được rằng ông nắm điểm yếu của Venere bằng cách nào nhưng ông nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu. Venere vốn là người nói nhiều và lại thường cãi lệnh, có lẽ cô ta đã vô tình buột miệng.
“Venere là…”
“Vâng.”
“…thuộc hạ dưới trướng của ta. Là người vì hòa bình và an ninh của Đế quốc mà cống hiến. Dù thường không nghe lệnh nhưng đó cũng là lỗi của ta vì không kiểm soát được cô ta. Ta xin lỗi cháu, Carla.”
Ngài Cascata nhìn Carla.
Kinh ngạc và khó tin làm sao, Carla mở to mắt nhìn ông trân trối.
“Carla. Ta cũng rất lấy làm tiếc vì chuyện cánh tay của cháu. Ta thực sự đã sai khi không ngăn chặn được hành vi của Venere từ trước. Ta biết điểm yếu của cô ta và nếu muốn, giờ đây ta có thể giết cô ta ngay lập tức.”
“Ông ... Ông thật sự cho rằng chỉ đơn giản vậy là xong à?”
Giọng Carla sắc lạnh.
Ngài Cascata khép mắt lại.
Dù sao thì đây cũng là chuyện sớm muộn sẽ bị phơi bày nhưng bị vạch trần ngay tại đây vẫn khiến ông khó chịu.
“Không đơn giản chú nào. Ta sẽ chịu trách nhiệm và sẽ vô hiệu hóa Venere. Carla, ta sẽ chuẩn bị một cánh tay giả cho cháu. Ta sẽ đảm bảo cháu có thể sử dụng cánh tay ấy một cách tự nhiên.”
“Dù có là tay giả đi nữa thì ông... Chuyện đó… ha.”
Carla hất tóc ra sau và nhắm mắt lại.
Dù sao thì đây cũng là chuyện khó để phán xét ngay lúc này, và vì Hoàng Đế đã ra lệnh nên không thể trì hoãn được.
“…Hãy để sau rồi nói. Nhưng ông cần phải nói chuyện rõ ràng với tôi trước đã.”
“Được. Ta sẽ làm vậy. Chuẩn bị sẵn sàng đi.”
*
Buổi trưa, Ivan và Carla ăn vận chỉnh tề, lên xe ngựa hoàng gia đậu trước cổng chính Học Viện.
Chiếc xe được trang trí bằng những hoa văn dát vàng lộng lẫy, nhìn vào đã biết là đặc biệt vô cùng.
Vệ binh hoàng gia đứng hai bên, học sinh xung quanh tụ tập lại và nhìn vào hai người.
Khi Ivan và Carla bước lên xe, cỗ xe bắt đầu lăn bánh một cách êm ái.
Những tòa tháp cao của Học Viện dần lùi lại phía sau.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ từ từ thay đổi.
Xe đi qua những con đường sạch sẽ quanh Học Viện rồi cuối cùng bóng dáng cung điện Đế Quốc hiện ra ở phía xa.
“Đường xá giờ tốt thật. Hồi trước đâu có thế này.”
“Cậu nói chuyện cứ như ông già.”
Carla nắm chặt tay Ivan và hai người san sẻ hơi ấm.
Qua những con phố ngập ánh nắng giữa trưa, chiếc xe ngựa lăn bánh hướng về phía cung điện xa xa.
Bên trong xe im lặng tột cùng nhưng cả Carla và Ivan đều đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng.
Giờ đây cả hai phải giải quyết và sắp xếp những gì đã và sắp xảy ra.
Đó là nỗi lo chung duy nhất mà cả hai cùng mang trong lòng.


1 Bình luận