• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 43

0 Bình luận - Độ dài: 1,958 từ - Cập nhật:

Bên trong cỗ xe ngựa là một sự im lặng nặng nề.

Lúc đi, họ đã ngồi sát nhau. Nhưng lúc về, cả hai lại ngồi cách xa, len lén liếc nhìn đối phương.

Không ai dám lên tiếng trước.

Carla không thể tin lời biện hộ của Ivan rằng có gì đó trên cổ cô.

Còn Ivan cũng không thể hiểu được cơn thôi thúc kia là gì hay nó có ý nghĩa ra sao.

Mang theo những suy nghĩ chưa thành lời, hai người ngồi trong cỗ xe lắc lư, quay mặt về hai hướng, không khí giữa họ tràn ngập sự ngượng ngập.

Ivan đã định làm gì vậy chứ?

Suy nghĩ ấy đột ngột cắn xé tâm trí Carla.

Lý do thực sự khiến cô ngồi xa cậu đến thế lúc này chính là nỗi sợ.

Biểu cảm và ánh mắt cô nhìn thấy khi tỉnh dậy…

Chúng chẳng khác gì thứ từng để lại vết sẹo sâu trong tâm lý cô, hiện thân của nỗi kinh hoàng mà cô đã bỏ ra bao năm để trốn chạy.

Chẳng lẽ tất cả những nỗ lực ấy… đều vô nghĩa sao?

Carla khẽ liếc về phía Ivan.

Cậu đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài. Trông cậu vẫn như là Ivan mà cô quen biết…

Lạch cạch!

Tiếng động lớn vang lên khi chiếc xe xóc nảy.

Chuyển động đột ngột khiến ghế rung mạnh, và Carla nghiêng người sang trái.

Theo bản năng, cô đưa tay trái ra... nhưng chỉ chạm vào khoảng không trống rỗng.

Cánh tay lẽ ra phải đỡ lấy cơ thể cô đã không còn từ lâu.

Á…

Sàn xe mỗi lúc một gần hơn trong tầm mắt.

Carla nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị tinh thần va đập, cầu mong mình đừng bị thương.

Nhưng thay vì đau đớn, cô lại cảm nhận được thứ gì đó mềm mại bên má.

Lớp vải trơn mịn và một mùi hương quen thuộc tràn ngập khứu giác.

"Carla, cậu không sao chứ?"

Giọng nói dịu dàng khiến cô theo phản xạ mở mắt ra.

Điều đầu tiên cô nhìn thấy là bộ đồng phục học viện. Và khi ánh mắt ngẩng lên, cô bắt gặp khuôn mặt lo lắng của Ivan.

"Cậu ổn không? Có bị thương ở đâu không?"

"…Khi nào mà cậu…"

"Khi nào à? Vừa nãy thôi."

Ivan mỉm cười. Nhìn xuống Carla đang nằm trong vòng tay mình, cậu mỉm cười.

Kỳ lạ thay, vào khoảnh khắc đó, Carla cảm thấy Ivan vẫn là Ivan.

Ivan vẫn là Ivan—một suy nghĩ nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng đó là điều cô thực sự nghĩ đến lúc ấy.

Ivan mà cô từng biết vẫn là người con trai này.

Nguồn cơn của mặc cảm tự ti không thể thoát ra suốt bao năm qua.

Vậy mà giờ đây, chính cậu lại là người mang đến sự an ủi cho cô.

"Cậu có bị đau ở đâu không?"

"…Tôi không sao. Bỏ tôi ra đi."

Nhưng cô không thể mãi ở trong tư thế này.

Mà với chỉ một tay, cô cũng chẳng thể tự đẩy cậu ra được.

"Được rồi, tựa vào tớ một chút."

Ivan đỡ cô ngồi dậy ngay ngắn rồi ngồi xuống cạnh cô.

Chiếc xe vẫn tiếp tục lắc lư, và từ từ, từ từ, Carla tựa vào vai Ivan.

Bên trong cỗ xe rung lắc, im lặng vẫn bao trùm.

Những hành khách khác, sau khi đã hoàn thành công việc, đang tựa đầu vào cửa sổ ngủ gà ngủ gật.

Chỉ còn Ivan và Carla là còn thức.

"…Cảm ơn cậu vì lúc nãy."

Carla lên tiếng, nhỏ đến mức tưởng như cơn gió thoảng qua cũng có thể cuốn trôi đi.

Nếu cô không nói bây giờ, có lẽ sẽ chẳng còn dịp nào nữa.

"Hử? Vì chuyện gì?"

"Lúc nãy, nếu cậu không đỡ, chắc tôi đã bị thương nặng rồi."

Ivan gãi đầu, cười ngượng.

"À, chuyện đó hả? Ai mà chẳng làm vậy, tớ chỉ không muốn cậu bị thương thôi."

Carla im lặng một lúc, rồi hơi quay đầu sang cậu.

"…Cậu cũng đâu muốn bị thương. Vậy sao lại làm đến mức đó?"

“Carla.”

Giọng Ivan trở nên dịu dàng hơn.

“Tớ chỉ muốn cậu bình an. Như vậy không đủ sao?”

“Chỉ vậy thôi à?”

“Chỉ vậy thôi. Chả lẽ tớ cần thêm lý do sao?”

Ivan mỉm cười ấm áp.

Carla không đáp.

Cô chỉ lặng lẽ tựa nhẹ vào người Ivan, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe ngựa.

“…Cậu vừa ở với Carla à?”

Nhìn vẻ mặt sững sờ của Regina, Ivan chợt hiểu ra điều đã khiến cậu băn khoăn suốt từ nãy tới giờ.

— Ngày mai cậu phải gặp tớ đấy, nhớ không? Tớ sẽ mang thuốc đến.

— Ừ, biết rồi. Đừng lo quá.

Regina đã dặn cậu như thế.

Ivan cũng đã hứa sẽ đến.

Vậy mà giờ đây, Regina lại đang đứng đây, chờ đợi cậu.

Và Ivan thì đã hoàn toàn quên mất.

“Regina, tớ...”

“Cậu mải ở với Carla đến nỗi quên cả tớ, đúng không?”

Gói đồ trong tay cô có lẽ là mấy lọ thuốc hai người đã mua cùng nhau.

Ôm chặt lấy như thể đang giữ vật gì rất quý giá, Regina cắn môi, đôi vai khẽ run lên.

Ánh mắt cô dao động rồi những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.

“Regina, không phải như vậy đâu...”

“Đừng nói nữa. Cậu ở với Carla, rồi quên béng cả tớ!”

Regina bước tới, đẩy gói đồ vào lòng Ivan.

Bị bất ngờ, Ivan theo phản xạ giữ lấy, định đưa tay ra giữ cô lại, nhưng Regina đã quay đi trước khi cậu kịp phản ứng và bỏ chạy, không một lần ngoảnh đầu lại.

“R-Regina!”

Carla thở dài một hơi.

‘Cậu ta thật sự ngốc đến thế sao?’

Tới nước này rồi mà vẫn chưa nhận ra. Chuyện này thật nực cười.

Không còn cách nào khác, Carla tiến lại gần Ivan.

“Đưa cái này cho tôi rồi mau đuổi theo cô ấy đi.”

“C-Cậu chắc chứ?”

“Quên tôi đi, mau đưa đây rồi đi tìm Regina.”

Carla giật lấy gói đồ từ tay Ivan.

Dù chỉ còn một tay, trọng lượng ấy vẫn nằm trong khả năng của cô.

“Mau lên, Regina đang khóc đấy. Đi an ủi cô ấy đi.”

“C-cảm ơn! Tớ đi đây!”

“Nhân tiện thì ăn tối với cô ấy luôn đi!”

Carla hét với theo khi Ivan chạy đi.

Cậu có nghe thấy hay không thì cô cũng chẳng bận tâm.

‘Xem ra hôm nay mình phải ăn tối một mình rồi.’

Ôm gói đồ, Carla chậm rãi đi về ký túc xá.

Cô không thể bước nhanh được—cơ thể mất cân bằng khiến việc đi nhanh trở nên khó khăn.

‘Mà nếu mình chạm mặt cái tên sâu bọ kia thì toi…’

Đó sẽ là kịch bản tệ nhất.

Bây giờ, cả hai tay cô đều coi như bị “niêm phong”.

“C-Carla…”

Giọng nói ngập ngừng khiến Carla nghiêng đầu sang bên.

Mái tóc dài màu vàng gợi nhớ đến Lucas, nhưng dáng điệu lúng túng kia thì chắc chắn là của Emil.

“Emil?”

“Ừ, cậu… vừa đi đâu về à?”

“Ừ, kiểu như vậy. Mà tiện lắm, cậu giúp tôi tí được không?”

Carla nhấc nhẹ gói đồ lên khi nói.

Nó không quá nặng nhưng mang về tận ký túc với một tay thì đúng là phiền phức.

“Tất nhiên! Để tớ mang cho!”

Emil lập tức chạy tới, nhận lấy gói đồ từ tay Carla.

Khi hai người sánh bước, Carla nhận ra Emil thật nhỏ con.

Ban đầu cô cứ tưởng họ ngang tầm nhưng nhìn kỹ thì cậu ta còn thấp hơn cô.

“Emil, họ của cậu là Aufstich, đúng không?”

“Hả? À, đúng rồi. Aufstich…”

“Aufstich…”

Nhà Aufstich vốn nổi tiếng về ma thuật triệu hồi.

Không chỉ dừng lại ở triệu hồi—một số người trong dòng họ thậm chí còn tiến xa đến mức thực hiện được cả  ma thuật cho phép những thực thể thánh thần giáng trần.

Dĩ nhiên, cái giá phải trả cho loại ma thuật đó vô cùng lớn nên rất hiếm khi có ai sử dụng.

Có lẽ cũng vì cái giá ấy mà trưởng tộc nhà này thường mất sớm hơn các gia tộc quý tộc khác.

“Lorenzo bảo cậu nên bắt đầu học Ma Pháp Hạ Trần càng sớm càng tốt.”

“Ông ấy có nói như vậy…”

“Cậu học đến đâu rồi?”

Nghe Carla hỏi, mặt Emil đỏ bừng và cậu im bặt.

Chỉ thế thôi cũng đủ để Carla hiểu nên cô không hỏi thêm.

Sinh ra trong một gia tộc pháp thuật danh giá không đồng nghĩa với việc cậu có năng khiếu ma thuật.

Thực tế, người không có tài lại là chuyện thường.

Có lẽ chính Carla mới là ngoại lệ khi cô đã khổ luyện để nắm vững lôi thuật.

“Thì… cũng chỉ là… À mà, tay cậu sao rồi?”

“Tay tôi?”

‘Muốn đổi chủ đề à.’

Carla lập tức nhận ra nhưng cô không vạch trần cậu.

Ma thuật luôn là như vậy.

Nó hiếm khi diễn ra như mình muốn, một điều vô cùng bực bội mà Carla hiểu rất rõ.

“Tay tôi ... không ổn, nhưng cũng chẳng còn cách nào.”

“Cậu quen với nó chưa?”

“Chẳng có gì để mà quen cả.”

Đúng vậy, chẳng có gì để quen.

Chỉ cần thấy ống tay áo trống rỗng đung đưa trong gió là đủ để nhắc nhở dù cô có muốn nhìn hay không.

“Khoan đã, Carla.”

Emil bỗng dừng lại và đặt gói đồ xuống.

Carla cũng dừng bước, nhìn cậu ta bằng ánh mắt tò mò khi Emil với tay về phía ống tay áo trống của cô.

“Cậu làm gì thế?”

“Nó cứ bay phần phật… Chắc là phiền lắm. Tớ buộc lại được không?”

“…Tôi không biết cậu định làm gì nhưng cứ thử đi.”

Carla quyết định quan sát xem cậu ta sẽ làm gì.

Emil không làm gì phức tạp cả—cậu chỉ gập phần vải thừa vài lần rồi buộc lại thành một nút gọn gàng.

Với chút trọng lượng mới, ống tay áo không còn bay phần phật trong gió nữa.

“Nó cứ bị gió thổi, mọi người cứ nhìn mãi… Tớ nghĩ chắc cậu thấy khó chịu. Làm thế này thì đỡ hơn rồi.”

Emil nói khẽ, vẻ mặt đầy lưỡng lự, như một chú cún con đang chờ được khen.

“Tớ chỉ nghĩ… nếu buộc lại thế này, có khi cậu sẽ không phải nghĩ đến nó nhiều như trước. Cảm giác ổn chứ?”

Carla nhìn cậu một lúc.

‘Tại sao cậu ta lại cẩn trọng như vậy chỉ vì chuyện nhỏ thế này?’

Rồi cô nhìn xuống ống tay áo đã được thắt nút.

Nó có thêm chút trọng lượng, không nhiều nhưng đủ để tạo cảm giác khác lạ.

Bao lâu rồi kể từ khi cô mất tay? Cảm giác có trọng lượng bên trái đã trở nên xa lạ.

Dù vậy, vẫn tốt hơn nhiều so với việc để nó bay lung tung.

“Ừ, đỡ hơn thật đấy. Cảm ơn, Emil.”

“Không có gì. Tớ chỉ mừng vì cậu thấy ổn.”

Emil cười bẽn lẽn, ánh hoàng hôn nhuộm vàng phía sau lưng cậu.

“Cậu chu đáo hơn tôi tưởng đấy.”

“Đâu có… Tớ chỉ nghĩ, mình là bạn cùng lớp thì phải biết quan tâm lẫn nhau thôi.”

Emil mỉm cười ngượng nghịu.

‘Bạn cùng lớp.

Bạn… cùng lớp…’

Những từ ngữ nghe sao mà xa lạ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận