• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 48

2 Bình luận - Độ dài: 2,155 từ - Cập nhật:

“Này, Ivan.”

Giọng của Carla lúc nào cũng rõ ràng.

Dù có hơi khàn và trầm, dù chẳng có lấy một chút ngọt ngào nữ tính như giọng của Regina nhưng nó lại vang dội đến lạ.

Có lẽ vì thế mà Ivan đã không thể trả lời ngay khi nghe cô gọi.

Cậu chỉ quay đầu lại nhìn cô.

“Gì vậy? Sao không trả lời? Nhìn chằm chằm người ta thì không tính là trả lời đâu đấy.”

Chỉ khi thấy vẻ mặt dỗi hờn của Carla, Ivan mới gật đầu.

“Ừ. Gì thế?”

“Câu trả lời gì mà chán thế… nói chung, tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”

“Giúp? Giúp gì cơ?”

“Haizz—nói chuyện này với cậu thật sự là điều tôi chẳng muốn chút nào…”

Carla gãi nhẹ sau tai.

Cô có vẻ rất do dự nhưng Ivan chỉ im lặng đứng đó, chờ cô tiếp tục.

“…Trận đấu giao lưu. Tôi nghĩ mình cần luyện tập một chút.”

Ivan không hề biết Carla đã phải trăn trở đến mức nào mới nói ra được điều đó.

Cô đã luyện tập không ngừng nghỉ trong các phòng huấn luyện của học viện.

Nỗ lực, kiên nhẫn, kỷ luật—đó là những điểm mạnh của cô.

Nhưng cuối cùng, cô cũng nhận ra mình không thể làm tất cả một mình. Vì thế, cô tìm đến Ivan.

“Luyện tập? Không vấn đề gì. Tớ giúp được gì nào?”

“Cậu chỉ cần làm đối thủ cho tôi thôi. Dù… tay tớ thế này…”

Carla nhấc vai trái.

Cũng giống như Emil trước đây, ống tay áo trống rỗng đung đưa, cùng với khoảng trống nơi cánh tay lẽ ra phải ở đó.

“…Tiui vẫn còn nhiều ma lực. Nhưng giờ mà nhờ ai khác đấu tập thì khó lắm.”

“Nếu chỉ vậy thì đơn giản. Tớ sẵn sàng giúp cậu bất cứ điều gì.”

“…Ugh.”

Carla cảm thấy khó chịu khi nhìn vào nụ cười của Ivan.

Nụ cười ấy, ánh mắt ấy—chúng luôn quá đối lập với bản chất khắc nghiệt của cô, khiến cô thấy không thoải mái chút nào.

Ivan luôn đối xử với cô bằng sự chân thành như một người bạn nhưng Carla vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác tự ti với cậu. Điều đó chỉ càng khiến cô khó xử hơn.

Phòng huấn luyện trong học viện có đủ loại kích thước.

Có học sinh chuyên ngành đấu phép, có người chuyên đánh diện rộng nên phòng ốc cũng được thiết kế phù hợp.

Trong số đó, Ivan chọn một căn phòng cỡ trung, treo biển “Đang sử dụng” rồi mở cửa bước vào.

“Sao thế? Lần đầu vào phòng huấn luyện à?”

“Không, không hẳn. Chỉ là… to thật.”

“Đây là loại trung bình đấy. Còn loại lớn hơn nữa cho mấy người dùng phép diện rộng. Cậu có treo biển chưa?”

“Có rồi.”

“Tốt.”

Carla bước vào trong, cởi áo khoác và treo lên một cách tự nhiên như thể quá quen với trình tự này.

Với biển đã treo, sẽ không ai vào nữa. Giờ chỉ còn Ivan và Carla trong căn phòng này.

“Vậy tớ làm gì?”

“Làm mục tiêu.”

“…Mục tiêu?”

Carla đã bắt đầu vận ma lực.

Một luồng năng lượng tím bao quanh cơ thể cô—dấu hiệu đặc trưng của lôi thuật.

Tách—tách—tia chớp lóe lên, mái tóc cô bay lên theo dòng xoáy điện.

Ma thuật màu tím bùng lên từ dưới chân, bao trùm toàn thân cô trong ánh sáng.

Cả khuôn mặt cũng phủ đầy ánh tím, sức mạnh toát ra áp lực đến đáng sợ.

Thấy vậy, Ivan trở nên căng thẳng.

Cậu từng thấy cô tiêu diệt một con slime trong một đòn—sức mạnh của cô không phải dạng vừa đâu.

“[Phong Giáp].”

Một luồng gió sắc lẹm nổi lên quanh Ivan.

Thay vì tỏa ra ngoài, nó quấn chặt lấy cơ thể cậu, tạo thành một bộ giáp từ không khí.

“Cứ đứng yên đấy.”

Giọng của Carla cứng rắn.

Lúc đó, Ivan mới hiểu ra “mục tiêu” nghĩa là gì.

“[Chân Lôi].”

Ngay khi đọc xong chú ngữ, thân hình Carla dường như biến mất.

Một vệt sáng tím lao thẳng về phía mặt Ivan...nhưng trước khi chạm vào, nó chệch hướng và đâm sầm xuống sàn ngay trước cậu.

Bịch!

“Carla!”

Giật mình, Ivan chạy tới đỡ cô dậy.

Cô không bị thương nhưng cô lại thở hổn hển khi cố gắng ngồi dậy một cách khó khăn.

“Carla, cậu ổn chứ?”

“…Tôi không sao. Làm lại lần nữa.”

Lúc đó Ivan mới hiểu vấn đề của cô.

Cô không thể giữ thăng bằng…

Lôi thuật dựa vào việc khuếch đại tốc độ cơ thể đến cực hạn. Điều đó đồng nghĩa với chuyển động cực kỳ nhanh nhẹn và mãnh liệt.

Nhưng Carla, với cơ thể hiện tại, không thể giữ thăng bằng ở tốc độ đó. Cô không kiểm soát nổi.

“Tôi sẽ thử lại.”

Ivan gật đầu điềm tĩnh.

Carla hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh.

Cô lùi lại khoảng mười bước và triệu hồi ma lực lần nữa.

Áp lực từ ma thuật của cô cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ cần một đòn trúng điểm yếu là đủ để gây thương vong. Nhưng đó là trong trường hợp cô đánh trúng… điều mà hiện tại khó xảy ra.

“[Thiên Lôi].”

Cơ thể cô lại nhòe đi lần nữa.

Cô duỗi một chân và giáng xuống như một chiếc rìu—mạnh đến mức Ivan theo phản xạ lùi lại nửa bước.

Không có đòn tiếp theo, cú đá nện thẳng xuống sàn, tạo ra một chấn động dữ dội.

“[Lôi Ảnh Cước]!”

Dùng chân vừa giáng xuống đất làm trụ, cô xoay người tung ra một cú đá vòng rộng.

Nhưng ngay khi cơ thể cô xoay...

Rầm!

Carla ngã xuống sàn lần nữa, lần này còn vụng về hơn.

“Carla!”

Nghe tiếng Ivan gọi, Carla cố gắng chống tay để ngồi dậy nhưng tay cô chỉ chạm vào khoảng không trống rỗng.

Cô cố sử dụng tay phải nhưng lại mất thăng bằng và ngã quỵ lần nữa.

'Cô ấy thậm chí còn không thể đứng dậy…'

Carla chỉ có thể thở dài một hơi trước tình trạng bản thân.

Khoảng một tiếng rưỡi đã trôi qua.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Ivan hầu như chẳng làm gì cả.

Cậu gần như không rời khỏi vị trí ban đầu.

Và cậu cũng chưa từng đánh trả Carla lấy một lần.

Cậu chỉ đứng đó, lặng im.

Và giờ, cậu đang nhìn xuống Carla, người đang nằm trên sàn với đôi mắt nhắm lại, nét mặt hiện rõ vẻ rối bời.

“…Mọi thứ đều thật vô nghĩa.”

Carla đưa một tay lên che mặt khi cất tiếng.

Sức lực trong người cô đã cạn sạch đến mức khó mà tin được đây là cô gái vừa dành hơn một tiếng đồng hồ lao vào Ivan hết lần này đến lần khác, ngã dúi dụi trên sàn sau mỗi cú trượt, nhưng vẫn không từ bỏ.

Dù đã dốc cạn thể lực, cô vẫn không chạm trúng một đòn nào. Không một cú đánh hiệu quả nào cả.

Chỉ một sự thật đơn giản ấy thôi cũng đủ đè nặng lên Carla như một tảng đá ngàn cân.

“…Giờ mình phải làm sao? Đời mình thật sự kết thúc rồi sao?”

Những lời đó bật ra khỏi môi Carla trước khi cô kịp nhận ra.

Cô chưa từng nghĩ mình sẽ thốt ra sự yếu đuối như vậy trước mặt Ivan. Vậy mà… sao khoảnh khắc ấy lại đến nhanh đến thế?

Cơ thể cô run rẩy. Ngay cả việc giữ thăng bằng cũng không làm nổi, nói gì đến chuyện di chuyển.

Thứ cô giỏi nhất—tốc độ và sự linh hoạt—giờ đã mất.

Và cùng với chúng, sức mạnh hủy diệt từng gắn liền với mỗi cú đánh của cô cũng tan biến. Không còn một thế mạnh nào sót lại. Suốt một tiếng rưỡi đó, cô chỉ đang xác nhận sự thật ấy.

“Mình thật sự tàn rồi. Kết thúc rồi. Tàn thật rồi…”

Vẫn che mặt, Carla tuôn trào những suy nghĩ trong lòng.

Tim cô đau đến mức không thể chịu đựng nổi nữa.

“Một pháp sư mạnh nhất cái gì chứ? Với cái thân xác này, mình còn chẳng giống con người nữa là huống chi là một  pháp sư ư. Hão huyền…”

“…Carla.”

Ivan đang nhìn cô bằng ánh mắt thế nào?

Cô đang nằm đó, nghĩa là Ivan chắc chắn đang nhìn xuống.

Một người như Carla, người chẳng bao giờ chấp nhận bị người khác nhìn xuống, giờ lại chẳng còn quan tâm nữa.

Lòng kiêu hãnh của cô đã hoàn toàn vỡ vụn.

Ngay cả cột trụ duy nhất từng chống đỡ cho cô—ma thuật—cô cũng không thể nắm giữ nổi.

Hai mươi năm cuộc đời, tất cả chỉ còn là cát bụi trong lòng cô, không để lại mảnh vỡ nào đáng giá.

“Carla, tớ sẽ giúp. Mình luyện lại từ đầu. Nếu bắt đầu lại từ bước chân thì—”

“Không cần đâu, Ivan. Tôi nói rồi mà. Tàn rồi. Cậu có giúp… thì tôi, với tư cách một pháp sư, cũng đã kết thúc rồi.”

Carla lại thở dài, nhẹ nhàng.

Cô có thể cảm thấy nước mắt đang chực rơi—rõ ràng là như vậy.

“Carla.”

Ivan nhẹ nhàng đỡ cô dậy.

Không ép buộc gì cả, cậu chỉ giúp cô ngồi dậy rồi buông tay.

“Đừng dỗ tôi, Ivan. Tôi chỉ là…”

‘Hết thật rồi. Carla della Cascata đã chết rồi.’

Đó là điều cô muốn nói.

Tất cả đã kết thúc. Cuộc đời pháp sư của cô đã hoàn toàn chấm dứt.

“Thôi đủ rồi… Ivan, thật đấy, cậu không cần phải—”

Cô chẳng thể trách ai khác.

Chính cô là người đã dâng hiến cho Thác Nước, là người đã chấp nhận cái giá phải trả, là người đã sơ hở trước mặt Venere.

Tất cả là do cô tự chuốc lấy vậy nên cô không thể đổ cho ai khác.

“Carla, cậu từng mạnh mẽ hơn bất kỳ ai mà tớ từng biết. Tớ thấy tận mắt mà. Dù là mười năm trước đi nữa… cậu luôn chăm chỉ. Luôn luôn như vậy.”

Lời an ủi thật vụng về làm sao.

Carla của ngày xưa hẳn đã nổi cáu mà hét lên: “Mày gọi cái đó là an ủi đấy hả?”

Nhưng giờ thì cô chỉ im lặng mà mở tai lắng nghe.

“Thử lại một chút thôi. Với lôi thuật, nếu cậu làm chậm chuyển động lại, có thể sẽ hiệu quả hơn. Tớ nghĩ vậy, thật đấy.”

“…Tôi còn chẳng sống nổi trong sinh hoạt hằng ngày, Ivan. Thôi. Cứ để tôi yên đi.”

Giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi cho xong chuyện.

Có lẽ Enrico nói đúng. Có lẽ cô nên chấp nhận lời đề nghị đó, điều khiển thằng khốn kia, và sống phần đời còn lại trong yên bình. Nhưng—

‘Mình có chắc là mình điều khiển thằng khốn nạn đó không?’

Ngay cả niềm tin ấy cũng đã tan vỡ. Cô đang nằm đây, lấm lem bụi đất.

“Buông ra—Ivan. Đủ rồi. Thật mà. Tôi sẽ cứ nằm thế này, lặng lẽ, và để thằng khốn đó…”

“Đừng nói thế!”

Trước khi Carla kịp phản ứng lại tiếng hét bất ngờ, cô đã cảm nhận được cánh tay Ivan siết chặt lấy mình.

Cô cảm thấy dấu vết ma thuật còn sót lại—phong thuật. Luồng gió dịu nhẹ quấn quanh cơ thể cô.

“Nếu tớ phải làm bù nhìn thì được thôi. Tớ sẽ đứng đây cho đến khi nào cậu cần. Và mỗi lần cậu ngã, tớ sẽ là người đỡ cậu dậy. Nên đừng từ bỏ. Nếu cậu bỏ cuộc… thì tớ cũng kết thúc luôn.”

Không biết từ lúc nào, Ivan đã kéo cô vào vòng tay thật chặt.

Ôm lấy cô, cậu hét lên:

“Cậu nghĩ tớ sẽ để bạn mình bị đem gả cho cái thứ rác rưởi đó à?! Không đời nào. Không bao giờ! Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu… Cậu phải ở lại. Bên cạnh tớ.”

Có điều gì đó ở Ivan giờ đã thay đổi.

Giọng cậu, âm thanh ấy nghe sắc lạnh hơn, tàn nhẫn hơn mọi khi. Nó khiến Carla theo phản xạ mà cảm thấy sợ hãi.

Nhưng không phải là cảm giác sợ từng khiến cô bị đè nặng.

Mà là… một điều gì đó khác.

Vòng tay của Ivan thật ấm làm sao.

Và dù giọng nói kia mang theo sự sắc lạnh khiến cô lùi bước, nhưng… trong cái sự sắc lạnh đó là quyết tâm. Một lời thì thầm như tiếng gió thoảng qua. Nó bảo cô rằng Ivan—

‘Cậu ấy nói thật. Từng lời đều là thật lòng.’

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Damn
Gãy vai r
Xem thêm