Trận giao hữu bao gồm ba phần thi: Đấu Đội Trưởng, Đấu Đội, và Thám Hiểm.
Trong khi Thám Hiểm chủ yếu để học sinh tự lập đội nên có thể xem như một ngoại lệ, và Đấu Đội Trưởng thiên về kỹ năng cá nhân cũng là một ngoại lệ khác, thì Đấu Đội lại đặt trọng tâm lớn nhất vào khả năng phối hợp của năm thành viên cùng lớp.
Rõ ràng rằng Lớp Đông từng chiếm thế thượng phong khi họ có cả Carla và Ivan nhưng giờ đây Carla về cơ bản đã không còn khả năng thi đấu và Ivan thì đơn độc. Đó là lý do Lớp Tây tin rằng họ thực sự có cơ hội giành chiến thắng. Nếu tập trung khống chế Ivan và hạ gục phần còn lại của Lớp Đông, họ có thể lật ngược thế cờ.
Nếu Liam là người mạnh nhất bên Lớp Đông, thì Lớp Tây có Wilhelm.
Wilhelm von Mittenburg, người đứng thứ 3 trong kỳ thi đầu vào.
Một pháp sư sử dụng ma pháp hệ Thổ, cậu ta ở thái cực đối lập với một người như Liam.
Tiếp theo là hạng 4, Lucas von Scheiskehl.
Hạng 5, Sophia von der Zauber.
Hạng 7, Kiara di Servitore.
Và hạng 9, Michele Briccone.
Khác với Lớp Đông với các thành viên chủ yếu nằm ở thứ hạng thấp ngoài trừ Ivan hạng 1 và Carla hạng 2 trước đây, Lớp Tây sở hữu đội hình khá đồng đều. Nên chỉ cần khống chế được Ivan, họ hoàn toàn có cơ sở chiến thắng.
Và giờ đây, Lucas von Scheiskehl—người đứng thứ 4—đang có mặt.
“Vậy là cậu định sử dụng ma pháp dòng dõi của gia tộc mình à. Nghe… thú vị đấy.”
Giờ thì những vùng không gian kỳ quái xuất hiện trong phòng Lucas không còn xa lạ gì nữa nhưng bầu không khí vẫn u ám như thường lệ. Ngồi giữa căn phòng, Lucas tựa lưng đầy ngạo mạn, nở nụ cười kiêu căng nhìn Venere.
“Cũng biết rồi đấy. Ma pháp dòng dõi nhà Scheiskehl không dễ để công khai sử dụng. Thế nên tụi ta thường dùng thêm các pháp thuật phụ trợ. Nhưng vì trận giao hữu này là sân khấu của ta cho nên bên này đâu cần kiêng dè nữa.”
“Đúng thế.”
Venere nhấc tách trà lên đầy tao nhã, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng trong đầu lại xoáy tròn suy nghĩ.
‘Ma pháp dòng dõi của nhà Scheiskehl… là độc.’
Không có chiến trường nào phù hợp với độc hơn là chiến tranh thật sự. Và nhà Scheiskehl từng ghi dấu nhiều chiến công hiển hách trong lịch sử phần lớn nhờ vào điều đó. Tuy nhiên, việc sử dụng độc công khai sẽ để lại ấn tượng xấu nên họ thường giấu kỹ.
“Nói thật thì ta chẳng cần sự giúp đỡ của cô. Một đứa như Carla? Ta dư sức xử lý một mình. Việc ta chấp nhận đề nghị của cô chỉ chứng tỏ ta rộng lượng đến mức nào thôi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Venere khẽ thở dài.
‘Một thằng như thế này mà lại là người kế thừa một trong bốn Trụ Cột của Đế Quốc sao?’
Ừ thì trong thế giới này huyết thống là tất cả nên cô cũng chẳng thể đòi hỏi gì hơn. Nhưng mọi thứ vẫn thật khó hiểu.
“Dù sao thì thiếu gia, người mà cậu nên để tâm không phải là con nhỏ Carla.”
“Không phải à?”
Lucas nhíu mày, nghiêng đầu khó hiểu.
Venere khẽ giật mình trước phản ứng ấy. Lucas vung ngón tay như thể đang dạy bảo một đứa trẻ.
“Chỉ mình ta được quyền gọi cô ta là ‘con nhỏ’ thôi. Là vị hôn phu tương lai của cô ấy, đó là đặc quyền của ta. Còn cô, hãy dùng cách gọi tôn trọng hơn.”
“À… tôi hiểu rồi. Vậy, tiểu thư Carla.”
“Tốt.”
“Tiếp tục nhé. Người ngài nên để ý là cậu nhóc Ivan kia.”
“Thằng dân đen đó á? Ta phải để tâm tới nó…”
Lucas ngừng lại giữa câu, trầm ngâm suy nghĩ.
Nhìn lại những gì đã xảy ra gần đây, lời của Venere không hẳn vô lý.
Ban đầu, hắn không để ý đến Ivan.
Nhưng áp lực kỳ lạ hắn cảm nhận được trong lần chạm mặt gần đây cộng thêm việc Ivan đã vượt qua Carla trong kỳ thi đầu vào để giành vị trí số một chứng tỏ thằng dân đen đó cũng không hề tầm thường.
“…Xem ra cũng nên để tâm. Tên dân đen đó chắc chắn đang che giấu năng lực gì đó.”
“Hơn nữa, cậu biết đấy, tên thường dân ấy và tiểu thư Carla cùng lớn lên với nhau mà? Nếu ngài hạ gục cô ấy, Ivan chắc chắn sẽ gục ngã tinh thần.”
Sự thật thì đây chính là điều Venere và Mercurio muốn xảy ra.
Nếu Ivan tận mắt chứng kiến Carla bị Lucas đánh bại, đó sẽ là một cú sốc tâm lý chưa từng có.
Đúng như lời Ngài Cascata đã nói, tình huống đó chắc chắn sẽ trở thành chất xúc tác mạnh mẽ làm tăng nhanh mức độ cộng hưởng của Ivan.
“Nếu ta chịu đầu tư chút sức, thằng dân đen đó cũng chẳng làm gì được. Độc có cách riêng để thắng.”
“Đúng thế, nhưng điều ngài cần là một chiến thắng áp đảo cơ mà, đúng không?”
“Chuẩn luôn.”
Lời của Venere, nếu nghe kỹ, chỉ là một chuỗi những điều vô thưởng vô phạt. Nhưng Lucas, chẳng hề phát hiện ra điều gì lạ, vẫn gật gù tán đồng vì nghe có vẻ hay, khiến Venere chỉ biết thầm tặc lưỡi trong lòng lần nữa.
“Dù sao thì, thiếu gia, tôi đã chuẩn bị một phương pháp hiệu quả để khiến tiểu thư Carla hoàn toàn trở thành của ngài.”
“Nói nghe thử xem nào.”
Hắn tỏ ra như một người lớn đang nghe lời khuyên trẻ con.
Sự kiêu ngạo ngấm tận xương của Lucas khiến Venere cảm thấy buồn nôn thật sự nhưng giờ không phải lúc để lộ ra điều đó. Nếu phá hỏng kế hoạch ở đây, Ngài Cascata sẽ không tha cho cô.
“Cái này.”
Venere đưa ra một chiếc hộp nhỏ.
Nó phẳng và nhỏ đến mức gọi là “hộp” cũng có phần khoa trương.
Lucas nhận lấy và mở ra ngay lập tức. Bên trong là một cây kim dài.
“Một cái kim à?”
Lucas cầm lên, xoay qua xoay lại để quan sát từ mọi góc.
Nó gần giống một cây dùi dài—đầu kim ánh lên sắc nâu nhàn nhạt, như thể có gì đó được bôi lên.
“Là thuốc kích dục.”
“Thuốc kích dục?”
“Phải, một loại mạnh đến mức khiến cả Gigantus cũng phát điên vì nó.”
“Và cô muốn ta dùng nó với Carla?”
“Chính xác.”
Khi Lucas đút lại cây kim vào hộp và đóng nắp lại, Venere tiếp tục giải thích.
“Dù gọi là trận đấu giao lưu nhưng Thám Hiểm lại có giá trị điểm số cao nhất. Dù thua cả Đấu Đội Trưởng và Đấu Đội, chỉ cần thắng trận thám hiểm là vẫn có thể giành chiến thắng chung cuộc. Nghe thì có vẻ vô lý nhưng đó là truyền thống của học viện.”
“Ngươi nói nhiều quá đấy.”
“…Trong Thám Hiểm, học sinh sẽ tạo thành các nhóm hai hoặc ba người. Cậu biết điều đó rồi chứ? Ivan và Carla rất có thể sẽ được xếp chung một nhóm. Còn cậu, thưa thiếu gia, nên ghép đội với Kiara. Chúng tôi sẽ chuẩn bị bản đồ cho ngài. Chỉ cần làm theo chỉ dẫn thì ngài sẽ nhanh chóng tìm ra vị trí của Ivan và Carla.”
“…Rồi sao nữa?”
Hắn bắt đầu thấy hứng thú.
Lucas, rõ ràng là kém cỏi, lại càng dễ bị lôi kéo khi có người đứng sau chống lung.
“Chúng tôi sẽ cung cấp cách thức để loại bỏ Ivan. Khi cậu ta đã bị loại, ngài chỉ cần đâm cây kim này vào người Carla, vào cổ hay chỗ nào khác cũng được. Thế là xong. Sau đó, cậu có thể thoải mái tận hưởng một trận chiến thám hiểm đầy khoái lạc và sung sướng. Và nhân tiện cậu cũng có thể lấy đi trinh tiết của Carla.”
“Hừm.”
Lucas vuốt cằm, khẽ phát ra một tiếng trầm thấp.
Hắn không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng, khiến Venere thoáng nghĩ rằng có khi hắn thực sự không hứng thú với âm mưu bẩn thỉu này.
‘Không thể nào.
Vậy sao hắn còn chần chừ?’
Khi Venere còn đang băn khoăn, Lucas liếm môi rồi nói:
“Phần đó thì được, nhưng nếu làm vậy thì chẳng phải ta sẽ không kiểm soát được kết quả trận đấu sao? Liệu chuyện này có thật sự mang lại lợi ích cho ta?”
Hắn cau mày, vừa xoay cây kim trong tay vừa trầm ngâm.
Giọng nói vẫn điềm tĩnh nhưng ánh mắt thì ánh lên dục vọng bẩn thỉu.
“Thưa Thiếu gia.”
Venere thở dài một cách đầy kịch tính, môi cong lên như thể vừa nhìn thấu bản chất thật sự của hắn.
“Kết quả Thám Hiểm ấy … thật ra thì đâu quan trọng lắm. Chẳng phải Carla mới là điều quan trọng nhất với cậu sao?”
Chân mày của Lucas khẽ giật.
Hắn im lặng trong giây lát rồi từ từ nở một nụ cười hiểm ác.
“Thắng lợi cũng quan trọng. Nhưng mà—”
“Cuối cùng thì bọn họ cũng sẽ phải phục tùng cậu thôi. Vậy thì kết quả của một cuộc thi tầm thường như thế có quan trọng gì chứ?”
Venere cắt ngang bằng giọng điệu thản nhiên.
Lucas nhìn cô chằm chằm.
Rồi gã lại cúi xuống nhìn cây kim trong tay.
“Carla là của ta. Nếu cô ta được ghép nhóm với Ivan, làm sao ta chịu đựng nổi? Không phải là vì ghen đâu. Chỉ là… nghĩ đến việc người phụ nữ thuộc về ta lại đi cùng một gã đàn ông khác thì thật là ghê tởm.”
Hắn cất cây kim vào lại hộp, môi cong lên đầy chán ghét.
“Ngươi nói đúng, Venere. Kết quả không quan trọng. Chỉ cần khiến Carla thuộc về ta thì ta đã có được mọi thứ rồi.”
Venere âm thầm lắc đầu.
‘Đồ ngu dốt. Hắn chẳng nhìn thấy gì ngoài củ cà rốt đang treo lủng lẳng trước mắt.’
Nhưng bên ngoài, cô chỉ mỉm cười dịu dàng và gật đầu.
“Quả không hổ danh là Thiếu gia. Cậu biết cách sử dụng thuốc kích dục tôi chuẩn bị rồi chứ?”
“Nhưng mà… có lẽ cũng chẳng cần dùng đến cây kim này đâu. Có khi như thế lại hay hơn.”
‘Gì cơ?’
Venere vô thức mở to mắt.
Chỉ mới vài phút trước, hắn còn ra vẻ là một tên dâm đãng đầu óc rỗng tuếch, giờ lại bảo rằng mình có thể quyến rũ Carla mà không cần đến thuốc? Lố bịch đến nực cười.
“Carla đã trên bờ vực rồi. Ta chỉ cần đẩy nhẹ một cái là cô ta sẽ đổ sụp.”
Tiếng cười khả ố của Lucas vang vọng khắp căn phòng.
Đôi mắt hắn đầy rẫy dục vọng thiêu đốt và niềm kiêu hãnh rẻ tiền.
“Như ngươi nói, kết quả trận thám hiểm không quan trọng. Ta không quan tâm đến mấy trò vớ vẩn đó. Những kẻ khác rồi cũng sẽ quy phục dưới chân ta cho nên việc của chúng là mang lại chiến thắng cho ta trong khi ta tận hưởng. Tuyệt vời đấy. Ta thích thế này. Thuốc kích dục đó có hiệu lực trong bao lâu?”
‘Tất nhiên rồi. Cuối cùng thì cũng nói ra.’
Venere cố gắng nở nụ cười gượng gạo.
“Đủ lâu để cậu tận hưởng trọn vẹn mọi thứ.”
“Tốt. Vậy ta sẽ dùng nó thật hiệu quả. Và ta sẽ đền đáp ân huệ này… khi cả Cascata và Scheiskehl đều nằm gọn trong tay ta.”
Lucas rõ ràng đang vô cùng khoái chí. Hắn chẳng thèm giấu giếm chút nào.
Nhìn hắn, Venere lại một lần nữa cân nhắc xem có nên giết hắn ngay bây giờ không.
Ít nhất, vì tương lai của Đế quốc, loại rác rưởi như hắn tuyệt đối không được phép lớn lên thành một quý tộc cấp cao.
Nhưng nếu hành động thiếu suy nghĩ, cô sẽ mất đi thứ còn quan trọng hơn nên cô đành phải nuốt cục giận mà nhẫn nhịn trước thằng ngu này.


2 Bình luận