• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 42

3 Bình luận - Độ dài: 1,950 từ - Cập nhật:

‘Làm ở tiệm thuốc hồi đó có lẽ dễ thở hơn thật...”

Hồi đó, chỉ cần làm theo lời là xong việc, mà ít ra cậu còn biết khi nào thì hết giờ làm.

Bây giờ thì chẳng phải vác nặng gì cả nhưng bầu không khí căng thẳng đè nặng lên vai cậu như thể là hai quả tạ.

"Chắc là chúng ta đã mua đủ mọi thứ cần thiết rồi."

"À, ừ, thật sao?"

Chỉ đến lúc đó Ivan mới cảm thấy lòng ngực mình thư giãn nổi.

Là vì Carla là quý tộc? Hay là vì cô ấy là con gái? Ivan chẳng thể hiểu nổi.

Chẳng hạn như khi cô ấy nhìn mấy cái áo blouse, với Ivan thì cái nào trông cũng như nhau. Thế mà Carla lại cầm hai cái giống hệt nhau lên bắt cậu chọn cái nào đẹp hơn.

Chúng giống hệt nhau trong mắt cậu thì cậu biết chọn cái nào bây giờ?

Dù có chọn bừa thì cô lại ép hỏi là tại sao chọn cái đó, khiến cậu phải nghĩ ra lý do tại chỗ.

"Cậu đúng là chẳng có con mắt thẩm mỹ gì cả."

"Thật sự là không có một chút nào đâu."

"Thôi bỏ qua đi."

Carla chẳng nghĩ mình là người khó tính.

Dù sao thì cô cũng là quý tộc mà.

Đối với giới quý tộc, chuyện chọn quần áo phải chỉn chu từ đầu đến cuối. Chỉ một lỗi nhỏ cũng đủ để trở thành đề tài bàn tán trong giới thượng lưu.

Không thể tránh khỏi mấy phiền phức này nên dù có hơi cực đoan một chút, Carla cũng chưa từng nghĩ có gì sai với cách làm đó.

"Giờ thì sao nữa?"

"Tôi nghĩ nên nghỉ một chút. Tôi đi mỏi chân rồi."

"Phải đó."

Mặt trời đã đã quá đỉnh đầu, nghĩa là họ đã đi lòng vòng cả buổi trời.

Carla ngồi xuống băng ghế gần đài phun nước, xoa bóp đùi, còn Ivan thì đứng đó, thẫn thờ suy nghĩ.

"Sao không ngồi xuống? Cậu không mỏi chân à?"

"Hả? À, không phải là không mỏi…"

Có lẽ vì đang nghĩ vẩn vơ nên tiếng Carla làm cậu giật mình tỉnh lại. Cậu nhanh chóng bước lại ngồi xuống bên cạnh cô.

"Có cảm giác như mình đang quên gì đó."

"Cậu quên ăn."

"Chuyện đó thì cũng có nhưng tớ thấy như mình quên điều gì quan trọng lắm."

"Nếu thật sự quan trọng thì cậu đã không quên. Đã quên thì tức là không quan trọng đến thế."

Carla nói rồi kéo chân lên băng ghế.

Cô khẽ vỗ vào vai Ivan, gật đầu ra hiệu xuống đất.

"Gì vậy?"

"Xoa bóp chân cho tôi."

Ivan tròn mắt nhìn cô, sững sờ trước yêu cầu đột ngôt.

Còn Carla thì nhìn lại với đôi mắt vô tội, như thể không hiểu sao cậu lại bất ngờ đến thế.

"Tại sao?"

"…Không, ý tớ là, cậu là tiểu thư quý tộc. Hỏi đàn ông xoa bóp chân có phải là không thích hợp không?"

"Thứ nhất, tôi biết cậu không xem tôi là con gái. Thứ hai, tay tôi như thế này."

Carla khẽ chỉ vào cánh tay trái. Ống tay áo trống trơn khẽ đung đưa theo gió.

"…Chính cậu là người đề nghị xoa bóp mà."

Thở dài bất lực, Ivan quỳ xuống trước băng ghế.

Lúc đó, cậu mới nhìn rõ chân của Carla.

Chúng được rèn luyện kỹ lưỡng, đúng kiểu của một võ sĩ.

Vừa mịn màng như da của một quý cô, vừa săn chắc và đầy sức mạnh. Đùi cô rắn rỏi, chứng tỏ việc luyện tập không hề nửa vời. Từ bắp chân đến đùi, cơ bắp rõ ràng nhưng không thô kệch, vẫn giữ được dáng vẻ nữ tính.

Do dự một chút, Ivan nhẹ nhàng đặt tay lên bắp chân cô.

Cậu bắt đầu xoa nhẹ, rồi dần dần tăng lực ấn.

"Ah… đã quá…"

Carla thở ra một tiếng dài, giọng đầy mãn nguyện.

Thấy cô phản ứng như vậy, Ivan yên tâm hơn, tiếp tục xoa bóp cẩn thận, từng động tác đều rất mềm mại và uyển chuyển.

"Hnng…"

Chân cô không chỉ mềm mà còn có độ đàn hồi rất dễ chịu.

Khi cậu ấn xuống, từng đường nét như hiện rõ dưới tay. Từ phần thịt đùi mượt mà, đầu gối hơi hồng lên đến mắt cá nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay cậu.

Mỗi lần cậu ấn xuống, ngón chân cô lại hơi co lại, khiến cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Làn da biến dạng đầy mềm mai và min màng trong tay cậu.

Cảm giác khi da thịt kháng cự lại một chút rồi dần mềm ra.

Chỗ nào cậu chạm vào, da cô đều hồng lên một chút.

"Haa… Hoo…"

Mỗi chuyển động tay cậu đều khiến Carla khẽ thở ra, giọng mềm rũ như tan chảy.

Nhưng Ivan chẳng nghe thấy gì.

Cậu đã hoàn toàn đắm chìm vào cảm giác làn da Carla trong tay, hoàn toàn tập trung vào việc xoa bóp.

"Haah, thật đấy… Cậu giỏi bất ngờ luôn. Là vì cậu là dân thường à?"

Carla hé mắt nhìn xuống, ánh mắt có phần thích thú.

"Sao một dân thường lại giỏi thế này? Hồi nhỏ cậu làm hộ lý à?"

Ivan nghiêng đầu.

"Chắc là do tớ quen rồi. Tớ có em gái nên làm suốt."

Carla im lặng một lúc.

"Dù vậy, tôi không ngờ cậu lại giỏi như vậy… Tôi ấn tượng đó."

Ivan không đáp, tiếp tục xoa bóp bắp chân cô.

Chân cô thực sự rất dễ chịu khi chạm vào.

Hoàn hảo, mềm mại, mỗi lần ấn xuống đều để lại vệt hồng nhạt.

Từ lúc nào, Ivan đã hoàn toàn bị cuốn vào việc xoa bóp chân cho cô.

Ban đầu chỉ định giúp cô thư giãn cơ, nhưng bây giờ, cậu cũng đang tận hưởng cảm giác này.

"Xin lỗi. Cậu trai này."

Ivan giật mình tỉnh lại khi có người chạm vào vai cậu.

Cậu quay lại thì thấy một người phụ nữ đẫy đà, vẻ mặt nghiêm nghị đang lườm mình.

"À vâng, có chuyện gì vậy ạ?"

"Chàng trai trẻ..."

"Dạ?"

"Tôi không muốn xen vào chuyện người khác nhưng cậu không thấy cái cảnh này quá lố bịch để xảy ra giữa ban ngày ban mặt à?"

"…Xin lỗi?"

‘Cô ấy đang nói gì vậy?’

Ivan hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nhìn cô ta chờ lời giải thích.

Nhưng thay vì trả lời, cô ấy chỉ trừng mắt rồi chỉ vào Carla.

"…À."

Ra là thế. Ivan chỉ lúc đó mới nhận ra tình huống trông như thế nào từ bên ngoài.

Carla đã hoàn toàn nhão ra.

Ngả người vào băng ghế như thể sắp tan chảy và hòa vào đó, gương mặt đỏ bừng của Carla trông chẳng khác gì cánh đồng nhuộm ánh hoàng hôn trước lúc thu hoạch.

Tay cô thả lỏng bên hông, đôi mắt nhắm nghiền, từng hơi thở gấp gáp và nóng bức tràn ra từ đôi môi hé mở.

Với bất kỳ ai nhìn vào, trông cô chẳng giống người vừa được xoa bóp chút nào mà giống như vừa mới trải qua một cuộc ân ái nồng nhiệt.

"T-tôi xin lỗi."

"Nếu hai người sốt ruột quá thì đi vào nhà trọ trong hẻm kia đi. Tôi đã cố thông cảm vì mấy đứa còn trẻ nhưng thế này thì quá đáng rồi."

"Không, không phải vậy đâu… tôi thật sự xin lỗi."

"Ai cũng nhìn cả rồi kìa, dắt bạn gái cậu đi đi."

Đến lúc đó Ivan mới nhìn quanh.

Mọi người đã dừng bước, trố mắt nhìn họ.

Đặc biệt là đám đàn ông, ánh mắt của họ dính chặt vào Carla.

Hoàn toàn thiếu phòng bị, gục xuống ghế, mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nề—dáng vẻ đó đủ khiến người ta ngoái nhìn, ngay cả với Ivan cũng thấy ngợp.

"Carla, Carla! Tỉnh lại đi!"

"Hửm, hả? Sao lại dừng lại… tiếp đi chứ…"

"Không, giờ không phải lúc đó. Dậy đi, Carla."

"Nếu không phải bây giờ… thì là khi nào chứ…"

"Làm ơn tỉnh táo lại đi…"

Carla vẫn còn ngơ ngác còn những người xung quanh—đa phần là phụ nữ—đang lườm cả hai đầy sát khí.

Không còn cách nào khác, Ivan đành cõng Carla lên lưng.

Cô nhẹ hơn do thiếu một cánh tay nhưng cõng một người cũng không dễ. Cậu nhanh chóng rời khỏi quảng trường.

Dù họ đã mua sắm khá nhiều, phần lớn đồ đạc đã được gửi thẳng về ký túc xá. Ít nhất cậu cũng không phải mang vác gì lúc này.

Ivan cõng Carla đến một chiếc bàn khuất trong hẻm nhỏ và nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Sức nặng từ bộ ngực ép vào lưng, cảm giác mềm mại nơi bờ hông chạm vào lòng bàn tay, hơi thở ấm nóng phả vào tai…

‘Sao cô ấy lại nhạy cảm đến thế?’

Thật khó hiểu cô nàng này.

Carla vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

Chẳng lẽ cách xoa bóp của cậu thực sự khiến người ta sung sướng đến vậy sao?

Ivan nhìn xuống đôi tay mình, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt.

Dù cậu từng xoa bóp cho em gái mình cả trăm lần chưa bao giờ nhận được phản ứng nào như vậy.

Phản ứng của Carla rõ ràng là không bình thường.

Ivan lặng lẽ nhìn cô.

Hàng mi cô run nhẹ, nó vẫn nhắm nghiền.

Cánh tay buông thõng, toàn thân không chút phòng bị.

Đôi chân hơi dang ra, để lộ làn da trắng mịn dưới lớp váy.

‘…Mình đang nghĩ cái quái gì vậy? Carla chỉ là bạn, là người mình cần giúp đỡ.’

Nhưng trái tim cậu lại không nghe lời.

Cậu không thể rời mắt khỏi cô.

Ánh nhìn cứ dán chặt vào dáng vẻ mong manh ấy, không sao ngoảnh đi nổi.

—Bóp cổ cô ta đi.

‘…Cái gì?’

Một giọng nói lạ lẫm.

Lạnh lẽo, tối tăm, vang lên như từ đáy vực sâu.

—Siết chặt tay quanh cổ cô ta và thì thầm bên tai.

—Chế nhạo cô ta vì phải dựa vào một thằng thường dân tầm thường.

—Nói với cô ta rằng không có ngươi, cô ta chẳng là gì mà chỉ là một con điếm quý tộc cụt tay.

—Trả lại tất cả sự nhục nhã và ê chề ngươi từng phải chịu đựng.

Giọng nói đều đều mà vang dội, như âm vang vọng khắp trong đầu, đè nặng lên từng sợi thần kinh.

Ngón tay của Ivan bắt đầu run.

Một cơn thôi thúc khó hiểu trỗi dậy trong lòng bàn tay cậu.

‘Tại sao… sao mình lại nghĩ như thế này?’

Nhưng cơ thể lại không nghe lời.

Chậm rãi, không do dự, bàn tay cậu đưa về phía cổ của Carla.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Ivan.

Cậu biết rõ không được làm vậy, nhưng cơn thôi thúc ấy như muốn nuốt chửng lý trí.

Như thể có một lực vô hình kéo tay cậu về phía chiếc cổ trắng ngần ấy.

Trong cơn điên loạn vô thức ấy—

“Ivan, Ivan—”

"…Cậu đang làm gì vậy?"

Một giọng nói cất lên, trầm và nhỏ.

Khàn khàn nhưng rõ ràng.

Mỏng manh, run rẩy.

Carla đã mở mắt từ lúc nào không hay.

Ánh mắt cô khóa chặt lấy Ivan.

Trong đôi mắt khẽ run lên ấy lấp ló một tia sợ hãi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

TRANS
AI MASTER
Sech
Xem thêm
minh họa bựa vậy trời
Xem thêm
nhình nhưu ms lên đỉnh
Xem thêm