Cuộc ân ái giữa hai người bắt đầu từ chiều, kéo dài suốt đêm, và chỉ kết thúc khi mặt trời đã ló mặt.
Trong khoảng thời gian đó, Carla đã khóc rất nhiều.
Khóc hay không thì Carla vẫn bị Ivan đè xuống suốt cả thời gian ấy.
Đôi lúc cô ngồi dậy nhưng chưa bao giờ là người nắm thế chủ động. Phần lớn thời gian, cô bị Ivan ghì chặt bên dưới. Đầu óc nửa mê man, nửa đắm chìm trong khoái cảm thì Carla chẳng còn tâm trí đâu mà lo lắng chuyện có mang thai hay không.
“Thế nào, kỹ năng giường chiếu của ta có vừa lòng em không?”
Carla trừng mắt nhìn Ivan. Cô cố gắng giữ vững cơ thể đang run rẩy dữ dội và đàn áp những luồng ý nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Ivan đang đè lên thân thể trần trụi của cô nhưng đây không phải là Ivan mà cô từng biết. Ít nhất thì Ivan chưa bao giờ nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh lùng đến vậy.
“Ngươi, ngươi là… rốt cuộc là cái gì…”
“Dù ta có nói thì em cũng chẳng biết ta là ai đâu… Khà.”
Ivan rùng mình. Carla cảm nhận rõ bên trong mình lại bị lấp đầy một lần nữa và cô đã từ bỏ việc đếm số lần Ivan đã xả vào trong cô. Cô không thể đếm hết được nhưng chắc chắn là nhiều hơn cả hai bàn tay cộng lại.
“Ta đã chịu đựng quá nhiều, bị giam cầm trong cái cơ thể non nớt này suốt chừng ấy thời gian. Đã rất lâu rồi… em hiểu chứ?”
“Làm… sao tôi biết được?”
Carla cắn môi, trừng mắt nhìn Ivan. Cô không biết thứ gì đã chiếm lấy cơ thể của Ivan nhưng cô biết rõ đó không phải là một tồn tại tốt đẹp gì cho cam.
Cuộc tình vẫn tiếp diễn và Carla, vẫn nằm bên dưới Ivan, đong đưa theo từng nhịp chuyển động của cậu, phát ra những tiếng rên dịu dàng như nhạc.
Nhưng ánh mắt cô, khuôn mặt ửng đỏ trong mê đắm, chưa từng rời khỏi Ivan dù chỉ một khoảnh khắc.
“Giờ đây, chủ nhân thật sự của lục địa này đã trở lại, hãy hân hoan đi, hỡi nàng yêu quý. Em sẽ trở thành hoàng hậu của ta.”
“…Tôi chẳng thấy hân hoan gì cả. Trả Ivan… lại cho tôi.”
“Ánh mắt đầy độc địa. Một nữ vương nên có thần khí như vậy. Cái thằng nhãi này đúng là có mắt chọn người.”
“Regina chắc chắn sẽ không đồng ý với ngươi.”
Carla vẫn khẽ rên rỉ khi nhìn Ivan chằm chằm. Thứ đang chiếm lấy cơ thể của Ivan, cô biết rõ đó không phải là điều tốt đẹp.
Khi cơ thể bị chao đảo không ngừng trong khi vẫn nuốt trọn tất cả từ Ivan, Carla cố hết sức để bình tĩnh và sắp xếp lại suy nghĩ.
Chiếc vòng cổ của Ivan đã vỡ. Lucas, tên khốn ấy đã phá nó, và cùng lúc đó, ma lực của Ivan bị dao động. Rồi cậu ấy bị cuốn vào cơn bão cát, kéo theo Kiara đã đi tìm và khi Ivan trở về…
“C-cái, ư… vòng, ngh! Vòng cổ… cái đó…”
“Đúng rồi. Em đoán đúng rồi đấy, điều đó xứng đáng được ta khen ngợi. Cái vòng cổ đó đã trấn áp ta. Không hiểu sao thằng nhãi này lại có được bảo vật của các vị thần cổ xưa… Ha.”
Carla nghiến răng, cố cưỡng lại khoái cảm đang dâng lên. Không dễ dàng nhưng đây không phải lúc để cô đánh mất lý trí.
“Ng-ngươi định làm gì… ugh! Mục đích của ngươi là gì…”
“Mục đích của ta sao?”
Ivan bật cười lớn, nhìn xuống Carla. Trong mắt cậu ánh lên một thứ ánh sáng kỳ dị. Ánh nhìn lạnh buốt đó hoàn toàn không phù hợp với cảnh tượng đang diễn ra.
“Là để tái chiếm đế quốc của ta. Đế quốc vốn dĩ thuộc về ta. Ta sẽ đoạt lại nó bằng chính đôi tay này.”
May thay, chiếc áo vẫn còn vài chiếc khuy chưa đứt.
Dù những giây phút mê đắm tưởng chừng như vô tận, cuộc ân ái giữa Carla và Ivan đã kết thúc vào khoảng rạng sáng.
Sau khi mặc lại chiếc áo bị vứt sang bên, rồi đến váy, và cuối cùng là áo khoác, cô trông có vẻ tươm tất hơn. Nhưng cảm giác lạ nơi hạ thân cùng thứ chất lỏng trắng đục vẫn nhỏ ra không ngừng… Carla lau sạch, hất nhẹ đi rồi trừng mắt nhìn Ivan.
“Ngươi định làm gì bây giờ?”
“Em nghĩ sao? Ta sẽ quan sát thêm một thời gian nữa đến khi hoàn toàn chiếm được cơ thể này. Không lâu nữa đâu. Hẳn là em không nghĩ mình có thể ngăn cản ta, đúng không?”
Carla không trả lời.
Nhưng trong khoảnh khắc im lặng ấy, cô suy nghĩ rất nhanh:
‘…Mình có thể ngăn thứ đó lại không? Không, không thể. Là điều không tưởng.’
Dù có đủ cả hai cánh tay, cô vẫn không thể làm được.
Ivan luôn mạnh hơn Carla, và giờ đây, Ivan này, cô tạm gọi là Hắc Ivan, toát ra khí tức còn mạnh hơn cả Ivan trước kia.
Thoạt nhìn thì giống nhau nhưng Carla hiểu rõ ma lực của Ivan hơn bất kỳ ai. Đây là một nguồn ma lực hoàn toàn xa lạ.
“…Dù tôi cố ngăn thì có làm được không?”
“Không thể nào đâu.”
Câu trả lời thẳng thừng khiến Carla bực mình nhưng cô cũng chẳng thể làm gì khác.
“Hang Abjeti phải không? Ta cảm nhận được kỹ thuật ma pháp rất quen thuộc từ đó. Đó không phải là đích đến của em à?”
Ivan giơ tay chỉ về sườn núi.
Lối vào hang dần hiện ra khi ánh sáng ban mai soi rọi khung cảnh xung quanh.
“Phải. Tôi định đến đó.”
“Vậy thì cùng đi thôi.”
Ivan mỉm cười, bước tới và siết chặt vòng tay quanh eo Carla.
Không chút do dự, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt Carla ở khoảng cách gần tới mức chóp mũi gần như chạm vào nhau.
“C-cái gì vậy?”
“Nhìn em thế này… thật đẹp. Ngay cả thời kỳ đỉnh cao của đế quốc cũng hiếm có mỹ nhân như em… Được ôm em ngay sau khi thức tỉnh đúng là vận may lớn.”
Chụt
Ivan hôn nhẹ lên môi Carla.
Bị hôn bất ngờ như gió thoảng, Carla bối rối mím chặt môi.
“Đừng thẹn thùng như thế chứ, em à. Ta từng nghĩ em đẹp nhất khi đau đớn nhưng dáng vẻ e thẹn này cũng thật quyến rũ.”
“…Đ-đừng nói mấy lời nhảm nhí.”
“Ta nghiêm túc đấy. Giờ thì đi thôi? Đến đích của chúng ta.”
Vừa dứt lời, một cơn lốc nổi lên dưới chân Ivan.
[Bão Cát] vận hành mà không cần niệm chú, chỉ điều đó thôi cũng cho thấy cậu giờ mạnh đến mức nào.
Ivan ôm Carla trong tay, vút bay lên không trung chỉ trong tích tắc.
Carla, hoảng sợ vì bay cao tới mức có thể nhìn thấy cả ngọn núi, rúc chặt vào ngực hắn mà bật ra một tiếng hét nhỏ.
“Em thật dễ thương, Carla. Cảnh vật thời đại đã thay đổi quá nhiều so với trước kia. Bây giờ nhìn đẹp hơn hẳn.”
Ivan mỉm cười khi quan sát xung quanh.
Rồi hắn ôm Carla chặt hơn nữa, hôn lên trán cô lần nữa, không chút do dự.
“Không ngờ có ngày ta lại được nhìn xuống cảnh sắc này dưới cơn mưa này. Không gì hạnh phúc hơn.”
“Mưa gì chứ, nói linh tinh gì vậy…!”
“Dù sao cũng sẽ là như thế. Mọi chuyện sẽ tự nhiên theo đúng hướng. Chúng ta nên nhanh lên. Không thể lãng phí thời gian.”
Chưa dứt câu, Ivan đã biến mất vào cơn lốc.
Trong vòng tay của cậu, Carla theo bản năng nhắm mắt lại khi họ bay vút tới hang động trong tích tắc. Với những ai chưa từng học [Bão Cát] như Carla, việc bay giữa không trung là điều gần như không thể.
Bước vào hang Abjeti, Ivan cất tiếng:
“Ta cảm nhận được kỹ thuật ma pháp quen thuộc. Có vẻ ai đó từng luyện cấm thuật ở đây. Nhưng người đó quá non kém. Để lại dấu vết kỹ thuật khắp nơi thế này… Tsk, trình độ quá thấp.”
Carla lặng lẽ đi sau cậu. Cô có điều muốn hỏi, muốn nói, nhưng vì quá căng thẳng nên không thể mở miệng.
“Cẩn thận đấy.”
Trong tích tắc, Ivan kéo Carla lại.
Trước mặt cô là một vũng nước khá bẩn, rêu mọc đầy khiến người ta dễ trượt nếu bước vào.
“Tay em không trọn vẹn nên đi đứng phải chú ý chứ. Ta từng nói em đẹp nhất khi đau khổ nhưng không phải đau khổ nào cũng đẹp như vậy.”
“Đẹp cái gì mà đẹp… Đừng nói linh tinh nữa.”
“Có thể nói mấy câu như vậy với ta, em gan lì hơn vẻ ngoài nhiều đấy.”
Ivan cười lớn.
Tiếng cười vang vọng trong hang, kéo theo cả âm thanh cánh dơi vỗ trong bóng tối.
“Ôm lấy ta đi, Carla. Ta sẽ đưa em đi. Em là nữ nhân của ta, không thể bị thương được.”
“Tôi đã bảo đừng nói mấy lời kiểu đó…”
Sự sợ hãi khiến Carla không thể phản kháng Ivan lúc này.
Cô nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng nhưng chẳng biết nói gì hơn, chỉ có thể giữ im lặng.
“Chúng ta tăng tốc nhé?”
Ivan lại vòng tay ôm lấy eo cô.
Lúc này, Carla không lên tiếng nữa mà cũng vòng tay ôm lấy eo Ivan, để hắn đạp mạnh xuống đất rồi lao nhanh về phía trước.
“…Cơ thể nhân tạo…”
Chúng đang ở đó. Những thân thể giống hệt Venere xếp hàng thành dãy. Trông chúng như những cơ thể người thật.
“Em lặn lội đến tận đây chỉ để tìm mấy thứ thế này? Mấy cơ thể nhân tạo hạ đẳng này à?”
Ivan lên tiếng từ phía sau Carla, người đang thất thần.
Nhưng Carla thậm chí chẳng nghe rõ lời hắn.
Hang Abjeti, nơi được cho là lưu giữ cơ thể nhân tạo của Venere, là nơi cô đến với tia hy vọng mong manh. Nhưng có lẽ vì đã bị cất giữ quá lâu, những cơ thể ở đây đều mục nát, ẩm mốc, chẳng cái nào còn nguyên vẹn.
“…Tôi từng hy vọng vào nơi này.”
Carla thở dài thật sâu.
Đúng vậy, nói không hy vọng gì là một lời nói dối.
Cô đã đặt nhiều hy vọng vào hang động này.
Venere chính là người đã khiến cô mất đi cánh tay. Nếu đây là cơ thể nhân tạo của Venere, có thể, chỉ một chút thôi, có thể sẽ là cơ hội để gắn lại cánh tay. Cô đã hy vọng như vậy.
Thế nhưng hang động này, nơi cô tìm đến qua biết bao tình cờ, rốt cuộc cũng có cơ thể nhân tạo như lời đồn nhưng đều là những sản phẩm lỗi không thể sử dụng.
“…Em muốn có một cánh tay sao?”
“Tất nhiên!”
Carla phản xạ hét lên trước câu hỏi của Ivan.
Cô đã kỳ vọng vào nơi này đến nhường nào, đã chờ đợi bao lâu!
Tất cả những hy vọng đó giờ vỡ vụn trước mắt khiến cô không thể bình tĩnh được.
“Hừm. Cơ thể nhân tạo hạ cấp thế này… Nhưng để hoàng hậu tương lai của ta mất đi một cánh tay thì không thể chấp nhận được. Được thôi, để ta giúp em tại đây.”
Carla nhìn Ivan. Ivan cũng nhìn lại cô.
Nụ cười trên môi Ivan, như thể giúp đỡ cô là điều hiển nhiên, khiến Carla cảm thấy xa lạ vô cùng.


5 Bình luận