• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 76

1 Bình luận - Độ dài: 1,699 từ - Cập nhật:

Dù có người chết thì chỗ trống trong Học Viện đó cũng sẽ không được lấp đầy lần nữa.

Trong suốt lịch sử của Học Viện, đã từng có những trường hợp học sinh thiệt mạng nhưng ngay cả khi có chỗ trống, họ cũng không tiếp nhận học sinh mới.

Nó đơn giản chỉ được xem như cái chết trong quá trình huấn luyện và vị trí đó sẽ mãi để trống.

Kiara lặng lẽ nhìn vào khoảng trống mà Lucas để lại.

Một chiếc ghế trống rỗng vì mất đi người chủ của nó.

Dù người ấy không còn ở đó, kỳ lạ thay, giọng nói của hắn vẫn vang vọng rõ ràng trong tâm trí cô.

Giọng nói luôn gọi cô đầy khinh miệt, luôn đối xử với cô như một món đồ sở hữu.

 Kiara! Mau gói đồ cho ta ngay!

 Em là của ta. Cứ làm theo lệnh đi. Đừng mơ tới chuyện chạy trốn!

 Kiara…! Em dám phớt lờ ta à?!

Những tiếng gầm đầy quyền lực ấy giờ chỉ còn là vang vọng của quá khứ.

Kiara nhắm mắt lại và tưởng tượng.

Lucas đã chết như thế nào?

Ký ức cuối cùng của cô là gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ của Ivan. Cô đã thấy gương mặt ấy, vẻ mặt ấy, và nụ cười rùng rợn hiện lên trên đó. Sau khi thấy gương mặt đó, Kiara ngất lịm, bị cú sốc quá lớn đánh gục.

Lúc tỉnh lại, cô đã bị đưa đi rồi.

Toàn thân đều gãy, cô được vận chuyển đi, và chỉ đến lúc đó mới hay tin Lucas đã chết.

— Đồ con gái ngu ngốc, ngay cả bản thân còn không tự bảo vệ được thì gia tộc chúng ta rồi sẽ ra sao?!

Đó là lời của gia chủ nhà Servitore, tên cha của cô.

Vừa mở mắt, một tràng chửi rủa ào ào như bão giông ập tới.

Kiara không thể nói lời nào.

Gia tộc Servitore gần như lệ thuộc hoàn toàn vào Scheiskell và là trưởng nữ của Servitore, Kiara vốn đã được định sẵn sẽ trở thành thiếp của Lucas.

Dù Lucas gần như bị tước tư cách pháp sư, cô vẫn phải hỗ trợ và bảo vệ hắn nhưng giờ hắn đã chết dưới sự bảo vệ của cô.

Servitore không thể phản bác khi bị Scheiskell gạt bỏ.

Thế nên Kiara không thể đáp lại cha mình.

Cô chỉ cúi đầu, tay chân vẫn chưa cử động được hoàn toàn, và tưởng tượng xem Carla sẽ nói gì.

‘…Đó là một sức mạnh mà tôi không thể đánh bại.’

Dù vậy, điều đó không thể biện minh cho thất bại của cô.

Nhiệm vụ của cô là bảo vệ Lucas, người tuy rác rưởi về mặt nhân cách, nhưng được tô vẽ hào nhoáng là Lucas von Scheiskell.

Nhưng tất cả đã thất bại.

Một thất bại không thể cứu vãn.

Trớ trêu thay, cô không hề có cảm xúc đặc biệt nào dành cho Lucas.

Nếu nói ra điều này, cha cô hẳn sẽ nổi cơn thịnh nộ nhưng đó là sự thật.

Rốt cuộc, Lucas là người chưa từng xem Kiara là con người.

Vậy thì Kiara xem hắn là người cũng là điều vô lý.

‘Mình sẽ ra sao đây…?’

Kiara ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học.

Bầu trời, như phản chiếu những biến động đen tối đang diễn ra ở học viện, tích tụ mây đen, ảm đạm như thể sắp mưa.

“......”

Cô lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ.

Dù chưa thể phân định rõ cảm xúc dành cho hắn là gì, cô cũng chẳng bận tâm.

Có thể gọi là vương vấn. có thể gọi là nhẹ nhõm, cũng có thể gọi là trống rỗng.

Có lẽ là cả ba.

Dù thế nào, cũng không cần lo nữa.

Mọi thứ đã kết thúc rồi và nơi Lucas từng ngồi sẽ mãi mãi trống rỗng.

Sau giờ học, Kiara trở về ký túc xá, nhưng lại dừng lại trước phòng của Lucas thay vì về phòng mình.

Một căn phòng giờ không còn chủ nhân.

Phòng cô ở ngay cạnh đó, và sẽ chẳng còn ai gọi cô “Kiara!” nữa. Dù vậy, Kiara vẫn đứng đó thật lâu, đờ đẫn nhìn cánh cửa.

Không phải vì tiếc nuối vị trí trống rỗng đó.

Gương mặt, giọng nói, biểu cảm, và cử chỉ đã xiềng xích cô cả đời nay đã biến mất, và nghĩ về điều đó khiến cô có cảm giác kỳ lạ.

‘…Đã quá muộn rồi, quá muộn rồi.’

Kiara lắc đầu, bước vào phòng mình.

Không đáng để tiếc nuối nữa và đầu cô cũng đã rối bời vì buổi điều tra nhân chứng sắp tới.

Không khí lớp phía Tây đã loạn cả lên và tuy cô không biết tình hình lớp bạn đi cùng ra sao, lớp phía Tây gần như tan rã.

Thua trắng trong Đấu Giao Lưu, Lucas chết trong Trận Thám Hiểm... nếu còn động lực mới là chuyện lạ.

“…Hử?”

Khuôn mặt Kiara cứng lại khi cô chạm vào tay nắm cửa.

Từ bên trong phòng, cô cảm nhận được một luồng ma lực rất yếu.

Dao động này không thể bị phớt lờ, và Kiara, nét mặt căng cứng, từ từ mở cửa.

“Con đến muộn đấy, Kiara.”

“Thưa ngài…”

Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng dài đứng thẳng người, nhìn cô.

Dù tuổi đã trung niên, những nếp nhăn trên mặt ông mang dấu ấn của thời gian, ánh mắt ông nhìn Kiara sâu thẳm đến mức cô không thể nào hiểu nổi.

“Con chào ngài.”

“Thôi, không cần khách sáo với ta. Ngồi xuống đi.”

“Nhưng mà, thưa ngài, làm sao con có thể...”

“À.”

Ông là Contred von Scheiskell, gia chủ của Scheiskell.

Ánh mắt Contred nhìn Kiara không mang theo cảm xúc gì đặc biệt, thậm chí còn hiền hòa hơn khi ông nhìn Lucas.

“Ngồi xuống đi. Mấy hôm nay chắc con mệt lắm.”

“…Không, chỉ là do con ngu ngốc thôi ạ.”

Lúc ấy cô mới nhận ra, Contred không đưa ra đề nghị. Ông đang ra lệnh.

“Đừng nghĩ vậy.”

Chỉ sau khi Kiara ngồi xuống một cách dè dặt, ông mới ngồi vào ghế đối diện.

Một sự lịch sự lạ lùng nhưng cũng cho thấy sự quan tâm chân thành của Contred dành cho cô.

“Lucas… đúng vậy. Nó đã đi rồi. Đám tang đang được chuẩn bị. Cha con hiện đang rất giận dữ.”

Nghe vậy, Kiara cúi đầu khẽ lắc.

Đúng là ông giận nhưng với cương vị gia chủ Servitore, ông có lý do chính đáng. Với ông, Kiara đã gây ra tai họa lớn.

“Scheiskell sẽ không dễ gì sụp đổ và cũng sẽ không dễ gì vứt bỏ Servitore. Ta sẽ đích thân gặp cha con.”

Kiara bật dậy, cúi người thật sâu.

Cha cô nổi giận vì lo sợ Scheiskell sẽ vứt bỏ Servitore. Nếu đích thân Contred ra mặt, nỗi sợ đó sẽ được xoa dịu.

“Dù sao đi nữa, Kiara, ta nghĩ con đang bối rối nên mới tới.”

“Con cảm ơn ngài.”

Giọng Kiara run run nhưng rõ ràng.

Trong từng lời Contred nói đều có ẩn ý rằng ông sẽ không vứt bỏ Servitore và điều đó khiến cô thấy nhẹ nhõm.

“…Kiara, ta muốn hỏi con một chuyện.”

“Vâng, xin ngài cứ hỏi.”

“Lucas thực sự định dùng thuốc kích dục với Carla Della Cascata sao?”

Nghe vậy, Kiara cố nhớ lại.

Cô từng nghe hắn định dùng thứ đó.

Nếu vậy, chắc chắn hắn có mang theo.

Nhưng… cô có tận mắt thấy hắn định dùng nó lên Carla không? Không.

Hình ảnh cuối cùng cô nhớ là Lucas phá vỡ chiếc vòng cổ của Ivan, làm ma lực Ivan chao đảo, và cô đã đánh bay Ivan, tất cả chỉ có vậy.

“Con… không biết ạ. Con chưa từng tận mắt thấy.”

“Hãy nói thật. Hãy coi đây là lời khai nhân chứng.”

Kiara ngẩng đầu lên.

Nhìn thẳng vào Contred bằng ánh mắt trong vắt.

Một ánh nhìn sâu thẳm, không thể đoán—như kẻ mang nọc độc, người đàn ông có thể che giấu mọi cảm xúc.

Nhưng Kiara tinh ý.

Cô sớm hiểu Contred muốn gì.

“Ta hỏi lại. Kiara di Servitore, con biết rõ rằng con trai ta, Lucas von Scheiskell, có mang theo thuốc kích dục để dùng lên Carla Della Cascata và con đã tận mắt chứng kiến hắn có ý định đó. Đúng không?”

Cổ họng Kiara khô rát.

Từ trước đến giờ, cô và gia tộc Servitore sống vì Scheiskell.

Vì điều đó, một lời khai gian chẳng đáng gì.

“…Vâng. Thiếu gia quá cố đích thực có mang theo thuốc kích dục. Và đúng là ngài ấy định dùng nó lên tiểu thư Carla Della Cascata…”

“Được rồi.”

Contred đáp lại, và Kiara im lặng.

Cô định nói thêm điều gì đó, nhưng Contred lên tiếng khiến cô theo phản xạ im bặt.

“Vô dụng…”

Contred ngừng lại và thở dài.

Ánh mắt ông thoáng đục ngầu, rồi nhanh chóng bừng sáng trở lại, sắc xanh cháy rực.

“…Có vẻ như đứa con trai mà ta cho là vô dụng lại có ích trên chặng đường cuối cùng. Kiara, những gì con đã thấy, hãy khai như vậy. Hiểu chưa?”

Một nỗi sợ hãi trào lên trong lòng Kiara.

Đây không đơn thuần là đánh giá khắt khe với người con đã chết.

Cô không thể nói ra điều đó.

Chỉ có nỗi sợ, một nỗi sợ mơ hồ, vô danh, đè nặng lên cô.

“Đừng quên lời ta, Kiara.”

Contred từ từ tiến lại gần.

Như con ếch trước rắn, Kiara chỉ biết bất động nhìn ông.

“Con không được quên lời ta, Kiara. Hiểu chứ?”

“V-vâng… con hiểu rồi ạ…”

“Tốt. Con là đứa thông minh, chắc con hiểu ý ta. Ta tin vậy.”

Kiara không đáp.

Contred cũng chẳng đợi câu trả lời.

“Vậy ta đi đây. Không cần tiễn.”

Giọng ông lúc rời khỏi phòng, lạnh lẽo đến rợn người.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận