• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 62

0 Bình luận - Độ dài: 1,978 từ - Cập nhật:

"...Đây hiểu được cái vai trò của mày trong đời là gì rồi."

Carla nói trong khi đang vuốt những lọn tóc đẫm nước mưa ra khỏi mặt.

Giọng thì lạnh băng còn ánh mắt thì phừng phực lửa giận xen với căm ghét, khó chịu.

"Mày là thứ chướng tai gai mắt tao cần vượt qua."

Carla lườm Lucas.

Nhờ có ma thuật của Kiara, Lucas có thể thân không dính ướt mà nhìn bộ đôi Ivan và Carla.

"Thứ ngôn từ hạ đẳng ấy lại được thốt lên từ miệng của vợ tương lai ta. Có lẽ là cô vẫn chưa học được cách cư xử phải phép của một tiểu thư từ mẹ cô, như cách mà cha cô thường nói."

"Bớt nói nhảm đi. Câm miệng thì tao sẽ bỏ qua. Chuyện không liên quan đến mày."

"Hmph?"

Lucas nhến miệng cười khỉnh.

Quả nhiên là chuyện vẫn đâu vào đó.

Đến Carla cũng chưa biết lý do Lucas ở đây và cả thằng tiện dân kế bên cũng vậy, người như sắp tỏa ra sát khí.

“Thật là mệt mỏi khi phải dính líu tới mấy lũ ngu thế này. Carla, ngay cả trong tình cảnh này, chẳng lẽ cô vẫn chưa nhận ra sao?”

“Làm ơn im lặng đùm, Lucas. Tôi và Carla làm gì không liên quan đến cậu. Sao cậu không giả vờ chưa thấy gì và đi tiếp đi?”

Ivan bước lên phía trước như thể muốn che chắn cho Carla.

Chướng ngại thì nên bị loại bỏ và người phát hiện ra chướng ngại đầu tiên cũng nên là người loại bỏ nó.

“Một thằng dân đen dân thấp kém mà lại không biết sợ hãi trước quý tộc vĩ đại. Mày nghĩ người phụ nữ đứng sau mày, nàng Carla tàn tật, sẽ bảo vệ mày sao? Nếu tin rằng Carla đúng ra giúp mày thì tốt hơn là để tao tát cải cho tỉnh mộng.”

“Tôi chẳng nghĩ đến mấy chuyện đó. Tôi cũng không có ý định bám víu vào quyền lực.”

Ivan không ưa Lucas ra mặt.

Có lẽ ai ở đây cũng đều như vậy.

Trên đời này không ai có thể ưa nổi một kẻ như thế...

“Chẳng phải nên ngộ ra rồi sao? Mục tiêu của ta không phải là cái Giải vớ vẩn này. Mục tiêu ngay từ đầu luôn là cô.”

Lucas giơ một ngón tay ra. ngạo mạn chỉ một ngón trỏ về phía Carla.

“Carla, cô là mục tiêu của ta.”

“…Ha.”

Carla bật cười khô khốc trước cử chỉ ấy.

Một mối dây ràng buộc mệt mỏi. Cô cảm thấy sự việc thật sự là như vậy.

Cô cứ ngỡ mình đã giẫm nát cái thứ côn trùng kia hàng chục lần rồi vậy mà có lẽ bản chất của nó là như vậy: cứ thế bò dậy mà tiếp tục bám theo.

“Không được. Tôi không thể giao Carla cho cậu.”

“Thằng hạ đẳng này, cút ra chỗ khác.”

“Không đấy vì đây là chỗ của tôi. Ít nhất thì tôi không thể giao Carla cho kẻ như cậu.”

“Vô lễ thật đấy. Vậy thì ta sẽ phải dùng vũ lực mà đoạt lấy cô ấy.”

Nói đoạn đó xong, Lucas kết ấn bằng tay.

Một làn khói độc màu xanh sẫm đặc quánh tuôn ra từ các đầu ngón tay hắn, tạo thành một điệu vũ tử thần độc hại, dữ dội hơn cả lần Đại Chiến trước đó.

“Dùng vũ lực á? Nghe thú vị đấy.”

Ivan mỉm cười, đưa ma lực chạy khắp cơ thể mình.

Ma lực của Ivan là không có giới hạn. Nói rằng biển cả không bao giờ cạn muối cũng chẳng phải là nói quá. Dòng ma lực cuộn lên mãnh liệt, Ivan một tay tạo ra [Bụi Bão], tay kia triệu hồi [Lôi Điện].

“Song ma pháp? Muốn tự sát à?”

Giọng Lucas hơi run nhẹ.

Hắn chỉ đang làm theo lời Venere căn dặn nhưng hình ảnh Ivan thi triển cùng lúc hai loại ma pháp rõ ràng vượt ngoài mọi chuẩn mực. Hắn không thể hiểu vì sao một tên thường dân lại sinh ra với tài năng như vậy nhưng Lucas vẫn lôi ra một cây kim dài từ làn khói độc cuồn cuộn bốc lên.

—Sợi dây chuyền của hắn sẽ ở đó, Thiếu gia.

—Phóng cây kim này vào nó.

—Chỉ có một cây nên phải trúng.

Nhớ lại lời Venere, Lucas hét lớn gọi Kiara.

“Kiara! Cô làm gì đấy! Đồ ngu! Đồ ăn hại! Sao còn chưa giúp tôi?!”

Kiara không trả lời tiếng hét của Lucas mà tập trung triệu hồi ma thuật hệ Thủy.

Cơn mưa như trút nước là lợi thế cực lớn cho Kiara và nhờ thế mà cột nước mà cô tạo ra từ mạnh chẳng kém những gì Ivan đang sử dụng.

“…Ivan, tôi không có thù hằn gì với cậu cả. Chỉ là mọi chuyện buộc phải như thế này thôi.”

Cột nước của Kiara va chạm với lốc điện của Ivan.

Cuộc đối đầu giữa Ivan dùng song ma pháp và Kiara chỉ có Thủy ma pháp lẽ ra phải kết thúc với phần thắng áp đảo nghiêng về Ivan. Nhưng trong mưa lớn thế này, Kiara có thể khai thác sức mạnh vượt xa giới hạn ban đầu mà chống trả ngang ngửa cậu.

Giờ thì độc cũng đã trộn vào.

Lucas không chỉ đứng nhìn, hắn hòa khói độc vào cột nước của Kiara, ẩn thân trong sương độc rồi áp sát Ivan.

“Lucas, tên chuột cống khốn kiếp!”

Carla nhận ra động thái của Lucas và lao đến.

Dù chỉ còn một tay, bản chất của cô vẫn là một pháp sư cận chiến.

Nếu Ivan đang cản ở tuyến đầu như vậy, Carla nghĩ mình vẫn có thể xử lý Lucas bằng cách nào đó.

“Phải đợi thêm một chút nữa rồi, Carla!”

Lucas đẩy Carla lùi lại bằng một màn chắn khói độc.

Dù đã cường hóa thân thể bằng Lôi ma pháp nhưng cơ thể Carla, vốn đã có điểm yếu, nên dần dần bị đẩy lùi bởi màn chắn độc. Lucas nhân cơ hội lao thẳng về phía Ivan.

“Thằng mọi, hôm nay là ngày tận của mày!”

Ivan nhận ra Lucas lao đến nhưng cột nước từ Kiara đang chiếm hết toàn lực của cậu khiến phản ứng bị trì hoãn.

Cây kim dài lóe lên trong tay Lucas.

Trước khi Ivan kịp động đậy, cây kim bay thẳng về phía ngực cậu. Chiếc kim bất khuất và kiên cố nhắm đến chiếc vòng cổ trấn áp treo trên cổ Ivan.

 Psh!

Một âm thanh lạ như tiếng khí thoát ra vang lên khi cây kim đâm trúng chiếc vòng cổ.

Vết nứt mảnh lan dần ra từ trung tâm sợi dây chuyền, và cuối cùng làm vỡ toang cả mặt dây.

Loảng xoảng!

Trước khi Ivan kịp làm gì, chiếc vòng cổ trấn áp, vật mà Ivan luôn nghĩ là một bùa hộ mệnh bình thường, vỡ vụn thành từng mảnh. Những mảnh vỡ phát ra tiếng leng keng rồi bị cuốn vào cột nước của Kiara, biến mất không dấu vết.

“Th… th…ugh…!”

Sợi dây chuyền quý giá từ Albina.

Mỗi khi có cảm xúc lạ hay tức giận, cậu đều chạm vào nó để giữ bình tĩnh.

Giây phút sợi dây ấy vỡ, có gì đó trong đầu Ivan cũng đứt phựt. Những ký ức chạm vào dây chuyền trong vô thức xếp hàng hiện lên, đồng thời là cảm giác trống rỗng như thể thứ gì đó đang đè nén cậu vừa biến mất. Rồi cơn giận vô lý trào lên đè nặng lồng ngực.

“Cái gì… thế này?”

Trong cơn mơ hồ đến mức không thở nổi, Ma lực của Ivan mất kiểm soát và bắt đầu cuồng loạn.

Ma lực bị chấn động, đầu ra suy giảm rõ rệt và ngay khi cơn lốc điện giao tranh với cột nước của Kiara bị rối loạn, cậu bị cột nước cuốn trọn.

“Kiara! Loại bỏ thằng khốn đi!”

Theo tiếng hét của Lucas, Kiara nhắm mắt lại và dồn toàn lực vào cột nước.

Cột nước rít lên, nuốt chửng Ivan rồi vút dài ra mãnh liệt hơn nữa. Kiara lập tức đuổi theo Ivan, người bị cuốn đi bởi dòng xoáy, với tốc độ chóng mặt.

“Thằng thường dân đã biến mất rồi.”

Lucas quay sang phía Carla, người ướt sũng nước.

Dù đã bị ướt nhẹp vì mất đi lá chắn của Kiara lúc nào chẳng hay, đôi mắt Lucas vẫn rực lên khi nhìn Carla chằm chằm.

“…Mày điên rồi.”

“Cô có thể gọi ta là điên, Carla.”

Lucas bước một bước dài về phía Carla.

Giờ khi Ivan đã không còn...

‘…Mình không thể mãi được Ivan bảo vệ.’

Carla từ từ vận ma lực.

Dù không có Ivan, cũng chẳng có gì thay đổi.

Chẳng phải Carla suýt đánh bại Lucas ở Đại Chiến sao?

Dù cuối cùng cô thua nhưng kết quả cũng chỉ là sát nút. Kết quả lần này chắc chắn sẽ không khác.

“Chống cự cũng vô ích thôi, Carla. Tên thường dân đó sẽ chết dưới tay Kiara. Không ai có thể chống lại Kiara trong cơn mưa lớn thế này.”

Lucas cười khẩy rồi túm lấy cổ Carla.

Yết hầu của cô bị bàn tay nhiễm độc của Lucas siết lại, khiến Carla bật lên một tiếng rên đau, hơi thở bị nghẹn lại nơi cuống họng. Ma lực mà cô vừa mới gom lại tản mát và tan biến ngay lập tức vì mất tập trung.

“Cô đã sai khi nghĩ rằng tình huống giống với Đấu Đội Trưởng. Thật ngu ngốc.”

Lucas cười nhếch mép.

Mưa vẫn tuôn rơi như trút nước lên gương mặt hắn. Không còn lá chắn nữa.

“Hmm, là vì đã rời xa Kiara sao? Phiền phức thật.”

Lucas búng lưỡi, vuốt tóc mái rồi nói:

“Venere, con khốn đó đã đưa ta thứ rất hữu dụng.”

“…Venere…?!”

Dù đang vật lộn để thở, cái tên Venere vẫn đập thẳng vào tai Carla.

Dù Carla đang cố gắng gạt tay Lucas, ánh mắt cô vẫn không rời hắn, đầy căm hận.

“Vừa rồi… mày nói là Venere sao?”

“Đúng vậy. Venere là người tiết lộ điểm yếu của thằng thường dân đó. Và…”

Lucas lấy ra một cây kim dài, đưa lên trước mắt Carla.

Vung vẩy cây kim như để khoe khoang, hắn nói:

“Cái này cũng là thứ Venere đưa ta, con khốn ấy. Nó sẽ biến cô thành một con đĩ chỉ quan tâm đến thỏa mãn cái cơ thể cô thôi.”

“Đồ… điên…! Mày định làm gì…?!”

“Còn làm gì nữa? Một nơi ngoài trời thế này rất hợp cho lần đầu của một cô gái như cô. Ta luôn muốn được tận hưởng trong hoàn cảnh như thế này. Quả là hoàn hảo.”

Cây kim dài trong tay Lucas lóe lên.

Trong màn mưa mịt mù, đầu nhọn của nó vẫn ánh lên rõ ràng, rực rỡ.

Nhìn mũi kim đang chĩa thẳng về phía mình, Carla vùng vẫy.

“Dù mày muốn gì… cũng sẽ không như ý đâu…!”

Hơi thở cô ngắn lại, gấp rút lên.

Các ngón tay bắt đầu tê dại, đầu óc lờ mờ như sắp ngất nhưng ánh mắt của Carla vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Lucas.

“Đúng rồi đấy, Carla. Cứ tiếp tục chống lại đi. Chống cự hết sức mình đi. Cái vẻ mặt đó không tồi chút nào. Ta rất thích nó đấy. Ta rất tò mò xem khuôn mặt đó sẽ vỡ vụn thế nào và cô sẽ rên la trong giọng điệu gì.”

Lucas giơ cao cây kim.

Carla nhắm mắt lại thật chặt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận