Mỳ ý quả thật là một món quà trời ban.
Đó là suy nghĩ vụt qua trong đầu Carla khi cô xoay những sợi mì đẫm sốt quanh nĩa rồi húp sột soạt.
Hoặc có lẽ cô nên biết ơn vì mất đi cánh tay trái chứ không phải tay phải.
“Carla, mì bắn tung tóe rồi kìa.”
“Kệ đi.”
Ừ thì Ivan đưa cho cô một cái khăn giấy thì cũng tốt đấy nhưng ít nhất tên đần này có thể mở sẵn ra trước được không?
Nhận một cái khăn giấy gấp gọn thế này thì mở bằng một tay đúng là một cực hình.
Carla đã quen hơn với việc sống chỉ với một cánh tay, nhưng mấy chuyện vặt vãnh thế này thì vẫn phiền phức vô cùng.
Cô lóng ngóng vẫy nhẹ khăn giấy vài cái rồi đặt nó lên đùi.
Dù vậy, ánh mắt cô vẫn lén lút liếc sang Regina.
Regina thì cứ nhìn chằm chằm vào Ivan.
Sau tất cả những gì vừa xảy ra, cô ta không thể rời mắt khỏi cậu ta. Carla thật sự không hiểu nổi Ivan có gì mà khiến người ta phải mê mẩn đến thế.
“…Hai người định khi nào mới chịu hẹn hò đấy?”
Câu hỏi đột ngột của Carla khiến Ivan sặc mì ngay giữa miếng rồi vang lên vài tiếng ho sặc sụa. Còn Regina, cô đông cứng ngay tại chỗ trước khi mặt đỏ bừng như trái cà chua.
“Kh-không phải vậy đâu. Carla, nếu có ai nghe thấy thì rắc rối to đấy. Tớ chỉ là một dân thường còn Regina là quý tộc, quý tộc thực thụ.”
“Không, Ivan. Đừng nói mấy câu kiểu đó. Tớ có là quý tộc thì cũng chỉ là trên danh nghĩa thôi. Là dân thường cũng chẳng sao cả… chắc vậy. Và, tụi tớ thì… chưa có gì cả…”
Cả Ivan lẫn Regina đều đang phủ nhận nhưng lại là vì những lý do hoàn toàn khác nhau.
Carla khịt mũi đầy mỉa mai. Thành thật mà nói, vấn đề giữa hai người họ chỉ cần thời gian thôi.
“Nếu ăn xong rồi thì dọn dẹp rồi đi thôi. Còn tiết chiều nữa.”
Carla đặt nĩa xuống đĩa rồi đứng dậy.
Cô nhặt chiếc áo khoác đồng phục bị vứt lộn xộn trên giường lên và chìa ra cho Ivan.
“Giúp mặc vào đi.”
“Ừ, đợi chút.”
“Để mình.”
Ngay khi Ivan vừa định đặt đĩa xuống, Regina đã nhanh chóng bước tới, giật lấy áo khoác từ tay Carla.
Cái cách cô ấy mở áo ra nhanh nhẹn đầy khí thế như muốn nói để mình làm khiến Carla không khỏi thấy khó chịu.
Dù vậy cô không thể lên tiếng phản đối… Nên đành để Regina giúp cô mặc áo.
“Đừng để muộn, đi thôi.”
“Ừ, đi nào.”
Ba người họ bước ra khỏi ký túc xá và tình cờ chạm mặt những học sinh khác đang trên đường đến giảng đường.
Mái tóc vàng được chải chuốt kỹ lưỡng, gương mặt lúc nào cũng mang nụ cười ngạo nghễ...
Không cần nhìn kỹ, chỉ một thoáng thôi cũng đủ để Carla thấy chán ghét: Lucas.
“Chăm đi học đấy nhỉ. Dù cũng chẳng giúp ích gì đâu.”
Carla chẳng thèm đáp lại lời mỉa mai của Lucas. Cô thấy không cần thiết nhưng đã có người khác bước lên trước thay cô.
“Nếu định gây sự với Carla nữa thì phải qua tôi trước. Lucas, cậu nữa à? Tôi thừa sức xử lý mấy tên như cậu.”
“Hừ. Đừng làm ta cười, đồ dân đen. Ta không đến đây để gây chuyện… Và Carla, nhớ kỹ điều này. Nếu hóa ra cô không thật sự ‘trong sạch’, thì cả gia tộc Cascata lẫn tên dân thường kia cũng chẳng thể toàn mạng.”
“Nếu không thì sao? Ngươi định làm gì? Gia đình tôi á? Cha tôi vẫn khỏe mạnh, cảm ơn vì đã hỏi. Còn ngươi có thể làm được gì chứ? Đúng là nực cười thật đấy.”
Carla bắn cho hắn ánh nhìn lạnh lẽo, giễu cợt hắn bằng từng lời lẽ đầy nọc độc.
Thật lòng mà nói, đã đến lúc tên này nên dừng lại rồi. Cô mà để hắn tiếp tục thì sẽ chẳng bao giờ dừng được.
Ivan nhíu mày nhìn Lucas.
Với Ivan, Carla vẫn là bạn, là người đã sống trong ký ức suốt mười năm trời.
Sỉ nhục Carla chẳng khác nào sỉ nhục chính bản thân Ivan.
“Đủ rồi, Lucas. Muốn làm như Carla sao? Giải quyết tại chỗ bằng một trận đấu tử tế chứ?”
“Thôi, ta từ chối. Ta còn tiết mục lớn hơn đang chờ.”
Y như lời họ nói—mỗi khi có ai khiêu khích Carla, thái độ của Ivan sẽ thay đổi ngay lập tức.
Nhìn thấy sự thay đổi đó, Lucas càng thêm chắc chắn: những kẻ hạ đẳng đã đến gặp hắn hôm nọ là thật.
“Chúng tôi đến để đưa ra một đề nghị, thưa thiếu gia. Và tôi nghĩ đây không phải thứ cậu sẽ ghét.”
Mái tóc trắng, mắt đỏ là những đặc điểm hiếm thấy ngay cả trong Đế Quốc. Cô ta ghé sát và thì thầm với Lucas.
Không khí căng thẳng và u ám trong phòng vốn đã khiến Lucas cảnh giác nhưng khi người phụ nữ xinh đẹp kia bắt đầu toát ra khí chất quyến rũ và lả lướt đến gần, cảm giác cảnh giác ấy dần tan biến.
“Đ-Đề nghị gì cơ?”
“Trước hết… Tôi là Venere. Chính tôi là người đã thổi bay cánh tay của cô gái mà cậu ám ảnh—Carla della Cascata.”
“Cái gì?”
Lucas sững người—cái tên đó, Carla della Cascata, được thốt ra tại nơi này.
Dù hắn không muốn thừa nhận thì sự thật là Carla vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Nếu người phụ nữ này có thể hạ gục Carla thì nếu cô ta trở mặt ngay bây giờ, hắn cũng chẳng thể thoát ra khỏi căn phòng này.
“Đừng căng thẳng thế, thưa thiếu gia. Tôi đã nói rồi mà. Chúng tôi đến để đưa ra đề nghị. Là do Mercurio khiến cậu lo lắng à? Hay còn gì khác?”
Lucas từ từ lắc đầu.
Đúng, hắn chính là người thừa kế của Scheiskel. Nếu có người như cô ta đến gặp hắn, và lại là kẻ đã khiến Carla mất tay thì chắc chắn cô ta là kẻ thù của Cascata.
“…Được rồi. Nói xem đề nghị đó là gì.”
Hắn tin rằng quyền đàm phán nằm trong tay mình—niềm tin đó khiến hắn bình tĩnh lại.
Sự ngạo mạn của kẻ được nuông chiều bắt đầu trỗi dậy trong hắn.
“Tốt lắm, tốt lắm… Thái độ đó mới đúng với một vị thiếu gia như ngài. Dù sao thì đây cũng là một đề nghị hai bên cùng có lợi…”
Venere chậm rãi ngồi lên đùi Lucas, vòng tay qua cổ hắn. Trong một tư thế đầy khiêu gợi, cô thì thầm bên tai hắn.
“Trong khoảng hai tuần nữa… sẽ có trận đấu giao lưu, đúng không?”
“Có à?”
“….”
Venere bất ngờ khựng lại.
Cô không ngờ học sinh này lại không biết lịch học của chính mình nhất là khi người ngoài học viện như cô thì lại biết rõ.
Và hắn còn nói câu đó trơn tru như thể chẳng có gì lạ lùng.
“…P-Phải, sẽ có thôi. Cậu có thể xem lịch là thấy.”
“Rồi sao?”
Lucas, tay đã đặt lên eo người đẹp đang ngồi trên đùi mình, cất giọng lười biếng hỏi. Cảm giác làn da cô dưới tay thật khiến người ta xao nhãng.
“Lúc đó, cậu sẽ có thể nghiền nát Carla. Ở trận đấu đội trưởng, đấu đội, hay vòng thám hiểm, chúng tôi sẽ sắp xếp để cậu đối đầu với cô ta một chọi một. Chỉ cần đánh bại cô ta là được.”
“Cô nghĩ cô ta sẽ tham gia á? Cô ta là phế nhân rồi.”
“….”
Lại một lần nữa, Venere sững người.
Chẳng phải Carla là vị hôn thê tương lai của hắn sao? Vậy mà tên này có thể nói về cô ta như thế?
“C-Cô ta nhất định sẽ ra mặt. Con bé đó có cái tính hiếu thắng khủng khiếp, đúng không?”
“Có. Và với cái tay như thế, ta thắng là chắc.”
“Chính xác… Còn về trận đấu đội thì chúng tôi khó can thiệp nhưng ở vòng thám hiểm thì chúng tôi sẽ giúp.”
“Giúp kiểu gì?”
“Chuyện đó chưa cần cậu phải biết. Bọn tôi sẽ đảm bảo để cậu và Carla bị kẹt lại một mình trong khu vực khám phá. Rồi thì bùm—cứ biến cô ta thành của cậu. Đàn ông mà, cái họ trân trọng nhất là sự trong trắng, đúng không?”
Lucas cau mày trước câu nói đó.
Chính câu này là câu Carla từng dùng để chọc tức hắn trước đây.
“…Con khốn đó, tôi nghe nói nó dâng trinh tiết cho thằng dân đen nào rồi.”
“Và cậu tin vào cái đó à? Rõ ràng là nó chỉ nói vậy để chọc tức cậu thôi. Mà dù cô ta còn hay mất trình thì nếu không còn, cậu cứ việc khiếu nại lên nhà Cascata. Còn nếu còn, thì chúc mừng, cậu là người đầu tiên thưởng thức cô ả.”
Nói thì cũng chẳng sai.
Lucas khẽ ừ một tiếng suy nghĩ. Lập luận của Venere không có lỗ hổng nào cả.
“Rốt cuộc thì bọn các ngươi muốn gì từ ta?”
“…”
Lucas nheo mắt lại, hỏi tiếp.
“Các người mong nhận được gì? Định đòi phần sau khi ta tiếp quản Cascata à?”
Lại một lần nữa, Venere lặng người.
Sự tự tin đến ngu muội này từ đâu ra vậy? Hiện tại, nhà Cascata đang ở thời kỳ đỉnh cao nhờ vào sức mạnh áp đảo của Enrico della Cascata. Thế mà thằng ngốc này thật sự nghĩ rằng nó sẽ thâu tóm được cái nhà đó?
Dù vậy, cô ta vẫn phải tiếp tục vở kịch.
Mỉm cười nhẹ, Venere đáp bằng giọng ngọt như rót mật:
“Thưa thiếu gia, bọn tôi chỉ muốn khôi phục trật tự mà thôi. Nhà Cascata đã nắm giữ quá nhiều quyền lực trong suốt thời gian dài. Nếu cậu chịu chia sẻ một phần nhỏ, bọn tôi được lợi mà cậu còn được nhiều hơn thế nữa. Một cuộc giao dịch công bằng, phải không nào?”
Lucas nghe xong thì tỏ vẻ đã hiểu.
Những kẻ này rõ ràng nghĩ rằng sau khi hắn cưới Carla, hắn sẽ nắm quyền ở nhà Cascata, và bọn họ chỉ đang cố đến trước để đặt cược.
“Phải rồi, nếu cô muốn làm một trong các thiếp của ta thì nói ngay từ bây giờ cũng được. Ta không ngại đâu.”
Tay Lucas bắt đầu lần xuống thấp. Venere rùng mình vì cảm giác ghê tởm khi bị hắn sờ vào rồi nhanh chóng trượt khỏi đùi hắn.
“Vậy thì coi như giao kèo đã xong. À—và tất nhiên, chuyện này chỉ giữa chúng ta thôi. Nếu cậu hé răng với ai, thỏa thuận này coi như huỷ bỏ ngay lập tức.”
“Dĩ nhiên rồi.”
Lucas trả lời không một chút do dự nhưng trong lòng Venere vẫn thấy bất an.
‘Tên ngu này thật sự làm được sao?’
Ngay cả sau khi cô và Mercurio rời đi, Lucas vẫn giữ nụ cười tự mãn trên môi.
Tự cho rằng bọn họ chỉ đang xếp hàng đứng sau thế lực lớn tiếp theo mà thôi.
‘Không thể nói là hoàn toàn tin bọn chúng, nhưng nếu chúng chủ động giúp thì mình cứ tận dụng. Dù sao cũng sẽ biết rõ sớm thôi.’
Nghĩ vậy, Lucas rảo bước đến giảng đường.
Dù sao thì hắn vẫn còn phải tốt nghiệp học viện đã.


0 Bình luận