Nhà ăn dần được lấp đầy khi mọi người xuống ăn sáng.
Đã đặt chân đến nhà ăn sau những trò nhố nhăng của Lucas, Carla và Ivan mong là sẽ được ngồi cùng với Liam hay Emil nhưng không may là đã hết chỗ.
Vậy nên là cả bọn phải tách ra: Carla và Ivan ngồi chung còn Liam và Emil ngồi chỗ khác.
‘Có lẽ vậy là tốt nhất’ Carla thầm nghĩ.
"Cậu trộn cũng tốt đấy chứ."
"Chỉ là salad thôi mà. Cậu ăn đi."
Carla nhấc chiếc thìa bên cạnh và nhìn vào tô rau mà Ivan đã chuẩn bị.
Bữa sáng nay cũng nhẹ bụng, chủ yếu là các loại rau củ giàu chất sơ. Ivan đã chuẩn bị đúng như cái gu ăn uống kì lạ cô: một tô salad với đủ thứ sốt trộn đều lên.
"Mà sao cậu lại phải vắt cái thứ này lên trên mọi thứ vậy??"
" Bởi vì cái khẩu vị quê mùa của cậu không hợp với nó thôi, tên đần này. Cậu phải biết là vị chua từ chanh ...—"
Ivan, không quan tâm lắm tới lời Carla, mút thử một chút nước cốt chanh dính trên đầu ngón tay.
"Ugh, chua quá…"
"Sao lại mút ngón tay rồi? Thế là kém lịch sự lắm."
"Tớ chỉ muốn biết là vị nó như thế nào thôi."
"Cậu có thể ... nếm thử salad mà?"
Carla phải luôn vắt chanh lên món rau của cô.
Cô nằng nặc rằng sự chua của chanh sẽ giúp nâng cao hương vị và mặc cho có cụt một tay thì cô cũng vẫn phải có thứ đó. Vậy nên Ivan giờ phải vắt chanh cho cô.
"Này, Carla."
Carla đang nhai mớ salad của cô thì liếc Ivan như đang hỏi vì sao cậu gọi.
Ivan lưỡng lự, phân vân không biết giờ có phải lúc để giải quyết vấn đề đó hay không.
“Khi nào cậu sẽ về lại dinh thự?"
"Mmm."
She nhai, nuốt rồi mới trả lời.
" Tôi không về."
"…Vậy là cậu sẽ ở trong kí túc xá?"
Nói thật lòng thì chỉ mới có một đêm ở bên Carla mà Ivan đã thấy mệt mỏi.
Cậu chưa từng dành nhiều thời gian và gần gũi một cô gái như thế này trong cả cuộc đời cậu – tất nhiên là nếu cậu không đem cô em gái vô phép so sánh này.
Và kể cả có đi chăng nữa thì lần này vẫn khác biệt rõ rệt.
"Không."
"…Vậy?"
"Tôi sẽ tiếp tục trú trong phòng cậu."
Ivan cạn lời.
Câu chỉ có thể chớp mắt nhìn Carla, miệng cậu hơi há mở vì ngạc nhiên. Cậu không rõ là mình có nghe nhầm gì hay không.
“Thứ nhất, như cậu đã thấy, tôi không thể quay lại dinh thự khi thằng khốn khiếp đó vẫn còn quanh quẩn ở đó. Thứ hai, tôi cần ai đó giúp đỡ việc sinh hoạt hằng ngày, và thứ ba…”
Cô ngập ngừng, hắng giọng vài lần trước khi nói tiếp.
“…Dù muốn hay không, cậu là người duy nhất tôi tin tưởng ở đây.”
“Thế còn Regina—?”
“Cậu ngốc à? Cậu nghĩ cô ta, một tiểu thư quý tộc, sẽ vui vẻ làm người hầu cho tôi như cậu sao?”
Chỉ mở một mắt với vẻ hờ hững, Carla dập tắt ý tưởng ấy trước khi Ivan kịp nói hết câu.
Và công bằng mà nói, cô không sai.
“Thế nên ở cùng cậu là lựa chọn tốt nhất. Với lại, cậu đâu có xem tôi là con gái.”
Carla từng là Carlo và cô vẫn bác bỏ ý nghĩ bị đối xử như một cô gái.
Nhưng tất cả mọi người—cha cô, Enrico; chú cô, Carlo; cả Lucas—chỉ nhìn cô như một người phụ nữ. Dù là do chính cô lựa chọn, cô vẫn ghét điều đó.
“T-Tớ đoán… cậu nói cũng đúng.”
“Vậy thì xong. Tôi sẽ giữ khoảng cách đàng hoàng, đừng lo.”
Carla ném lời tới tấp khiến Ivan không kịp trở tay.
Cậu chẳng thể phản bác gì, mà có nói ra thì không có lời nào có thể khiến cô đổi ý cả.
“Nếu ăn xong rồi thì đi thôi.”
“Hả? Cậu vẫn còn nửa tô salad mà.”
Tô salad của Carla vẫn còn phân nửa trong khi đĩa của Ivan đã sạch bong.
“Ai lại ăn hết từng miếng chứ? Quý tộc không làm vậy đâu, để lại một ít mới là phép lịch sự. Đi thôi, tôi cần mua quần áo.”
Ivan nghĩ đó là quy tắc ứng xử nực cười nhất cậu từng nghe.
Quần áo là thứ cần ưu tiên nhất.
Trên đường đến khu mua sắm của Học viện bằng xe ngựa, Carla nghĩ lại chuyện lúc trước.
‘Sảng khoái thật đấy.’
Biểu cảm vặn vẹo đầy tức giận của Lucas đúng là cảnh tượng tuyệt vời.
Cô chỉ ngủ chung giường với Ivan. Chỉ đơn giản vậy thôi mà cô nói có đúng một câu đã đủ khiến Lucas mất kiểm soát.
‘Đàn ông đúng là ai cũng như nhau. Nghĩ đơn giản như thế.
…Mà, hồi còn là đàn ông, mình cũng thế.’
Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, xe ngựa đã đến khu mua sắm.
Vừa dừng lại, cửa xe được mở ra và hành khách lần lượt bước xuống. Carla cũng xuống theo họ.
“Chuyến đi tệ nhất đời tôi.”
“Chỉ là xe ngựa công cộng thôi mà. Cậu mong chờ điều gì?”
“Người ta đi mấy thứ này kiểu gì chứ? Cái mông tôi chắc nát luôn rồi.”
“Cậu là tiểu thư quý tộc đấy. Đừng nói mấy câu như thế chỗ đông người chứ?”
“Có mấy ai nghe đâu.”
Ivan đảo mắt nhìn quanh.
Khu này không hề vắng, thậm chí còn khá đông đúc. Nhìn trang phục giản dị của họ, cậu có thể đoán hầu hết là dân thường làm việc tại đây. Nói cách khác, Carla chẳng buồn xem họ là người đáng để để ý.
“…Cậu đúng là hết thuốc chữa.”
“Lại gì nữa?”
“Trong mắt cậu, dân thường không phải là người à?”
“Tất nhiên là người. Chỉ là họ không có ảnh hưởng gì thôi.”
Cô chẳng thay đổi gì cả.
Hồi bé—khi Ivan còn quen cô với cái tên Carlo—cô cũng y hệt như bây giờ.
Là con trai trưởng của một đại quý tộc, lòng kiêu hãnh của cô luôn ở tận mây xanh. Dù gọi nhau là bạn, cô vẫn đối xử với Ivan chẳng khác gì người hầu.
Hồi đó, Ivan chẳng bận tâm. Nhưng giờ khi đã hai mươi tuổi, cậu không khỏi cảm thấy kiểu tính cách này sẽ gây rắc rối sau này. Dù vậy, cậu cũng chẳng làm gì được.
“Dẫn đường đi, Ivan. Tôi cần mua đồng phục.”
“Hả? Cậu muốn tớ dẫn đi à?”
“Tất nhiên.”
Carla nhìn cậu như thể cậu vừa hỏi một điều ngu ngốc nhất thế giới.
Vấn đề là: đây cũng là lần đầu Ivan tới khu mua sắm. Cậu chẳng biết cửa hàng nào ra sao.
Nhưng Carla thì cũng thế.
“Tớ cũng chưa từng đến đây. Tớ biết đường đâu mà dẫn.”
“Cậu đáng ra nên tìm hiểu từ trước. Chuẩn bị kỹ là đức tính mà dân thường như cậu phải có.”
Carla nhếch môi cười rồi đi thẳng về phía trước.
Hoặc ít ra là cô cố làm thế.
Dù cố gắng, Carla vẫn không tìm được cửa hàng nào khiến cô hài lòng.
Cũng dễ hiểu thôi, cô chưa từng phải tự mua quần áo bao giờ.
Ở thủ đô, tất cả quần áo của cô đều là đặt thợ làm riêng. Những bộ đồ sẵn có duy nhất cô từng mặc chính là đồng phục của Học viện.
Vậy nên thất bại trong việc chọn cửa hàng là điều dễ hiểu. Cuối cùng, cô và Ivan đành tạm chấp nhận một cửa hàng trông có vẻ tử tế nhất.
“Không thể tin là tôi phải mua đồ ở chỗ này…”
“Cửa hàng này tốt mà, Carla. Đừng làm quá lên, cậu làm tớ xấu hổ đấy. Tớ cũng là dân thường mà, nhớ không?”
Vẫn lẩm bẩm trước cửa tiệm, Carla liếc nhìn Ivan.
“Dù vậy thì cậu vẫn ít nhất… hừm, thôi, bỏ đi. Vào thôi. Tiện thể cậu cũng nên mua thêm bộ đồng phục dự phòng đi.”
“Hả? Tớ có cần đâu—ê, khoan đã, tớ đi!”
Phớt lờ cậu hoàn toàn, Carla tiến thẳng vào trong.
Đến khi Ivan bắt kịp thì cô đã đứng trước mặt người quản lý cửa tiệm.
“Carla della Cascata.”
“À, tiểu thư nhà Cascata.”
Người quản lý phản ứng rất nhanh.
Vì nơi này nằm trong khuôn viên Học viện nên ông ta cũng rất nhanh cập nhật tin tức.
Dù chưa từng gặp cô nhưng chỉ cần nhìn tay áo trái trống không của bộ đồng phục, ông đã biết cô chính là Carla della Cascata thật sự.
“Tôi cần đồng phục Học viện. Hai bộ cho tôi, hai bộ cho cậu ấy. Một bộ may sẵn, một bộ đặt may. Giao sớm nhất có thể. Làm được chứ?”
“Carla, tớ thật sự không cần thêm—”
“Im đi và nhận đồ bằng lòng biết ơn.”
Trong lúc Carla và Ivan đang cãi nhau, người quản lý âm thầm tính toán.
Cửa hàng này bình thường không có dịch vụ giao hàng. Khách sẽ phải quay lại lấy khi hàng xong.
Nhưng bảo một đại tiểu thư tự đến lấy đồ là cách chắc chắn nhất để mất khách vĩnh viễn.
“Tất nhiên, tiểu thư Cascata. Chúng tôi có thể giao đến dinh thự của cô. Cũng không xa lắm.”
“Không phải dinh thự. Giao đến ký túc xá. Ghi tên người nhận là Ivan Contadino.”
“Ivan Contadino… À, vậy là người hầu của cô?”
Carla đột nhiên im bặt.
Người quản lý và Ivan đều quay sang nhìn cô, bối rối.
Nét mặt cô cứng lại trong tích tắc, lạnh tanh như băng giá.
“Ivan. Chúng ta đi. Giờ tìm cửa hàng khác.”
“Hả? Carla, cái gì—?”
Vẫn cau có, Carla trả lời.
“Một thương nhân không biết giữ ý thì không xứng làm thương nhân. Cậu là dân thường, không phải đầy tớ của tôi. Có sự khác biệt rõ ràng. Như thế là xúc phạm cậu và cả tôi. Chúng ta đi.”
Không để ai phản ứng kịp, cô quay gót bước thẳng ra cửa.
“Carla, khoan đã. Không phải hơi quá sao? Có thể chỉ là hiểu nhầm thôi mà.”
Ivan vội đuổi theo cô, liếc nhìn ông quản lý một cách áy náy.
Cô lắc đầu.
“Một sai lầm cũng đủ để ta biết hết về một người.”
Ivan nhìn cô một lúc, rồi thở dài và nhún vai.
Lờ đi người quản lý đang như sắp khóc, cậu lẩm bẩm, “…Đôi lúc tớ thật sự không biết phải theo kịp cậu thế nào.”
Nét mặt Carla cuối cùng cũng dịu lại.
Rồi cô nở một nụ cười nửa miệng, tinh nghịch như trước.
“Thế nên cậu phải tập quen dần đi. Muốn sống dễ hơn thì nên học cách thích nghi với đằng này.”


1 Bình luận