• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 46

0 Bình luận - Độ dài: 2,143 từ - Cập nhật:

Regina đến phòng của Ivan mà chẳng vì lý do gì đặc biệt.

Với cô, Ivan là người cô yêu đơn phương, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể xem Carla như người dưng.

Dù khi đó cô vẫn nghĩ về Carla như là “Carlo”, sự thật vẫn là cả hai đã là bạn thời thơ ấu, đã lớn lên cùng nhau. Vì vậy nên Regina chỉ đơn giản định đến tìm Carla cùng với Ivan.

‘Giờ nghĩ lại… mình còn chẳng biết phòng của Carla ở đâu. Biết đâu Ivan đang ở đó rồi?’

Không hề biết rằng Carla đang ở cùng Ivan, Regina ghé qua phòng cậu như một phương án dự phòng.

Nếu Ivan có mặt, cô định sẽ cùng cậu đến tìm Carla.

Nhưng rồi...

“Ivan, đợi đã.”

Đặt khay đồ ăn xuống bàn, Ivan vội vã bước về phía Regina.

Khoảnh khắc ấy, với Regina, bỗng trở nên chậm chạp kỳ lạ, như thể thời gian đang trôi chậm lại và mọi thứ đều nặng nề và chậm rãi.

Ivan bối rối.Và đằng sau cậu, Carla trông cũng hoảng hốt.

Regina không thể hiểu nổi cảnh tượng trước mắt.

“Carla, sao… sao cậu lại ở đây? Đây là phòng của Ivan… đúng không?”

Regina hỏi, giọng run rẩy.

Xét theo logic, có lẽ chuyện này chẳng có gì to tát.

Thực ra, rất có thể chẳng có gì nghiêm trọng cả.

Cũng như Regina là bạn của Ivan, Carla cũng thế. Có thể cô chỉ đến chơi hoặc có khi cô chỉ tạm ở lại một lúc.

Nhưng nếu vậy thì sao? Tại sao?

Tại sao Carla lại bước xuống từ giường của Ivan? Và tại sao Ivan lại hành xử như thể đó là chuyện hoàn toàn bình thường?

Tại sao? Có lời giải thích nào khác không?

Không có gì trong cảnh tượng này khiến cô thấy hợp lý.

Regina nhìn hai người họ với ánh mắt đầy dao động.

Ivan đã bước lên chắn trước mặt cô—Regina thậm chí nghĩ trông cậu như đang cố che khuất Carla—và bắt đầu giải thích vội vã điều gì đó.

Nhưng tai cô không nghe được gì. Dù Ivan có nói gì, cô cũng không thể tiếp thu.

Cô thậm chí còn không chắc mình có hiểu được lời nào không.

Ánh nhìn lạc lõng của cô từ từ trôi dần lên khuôn mặt Ivan.

“Trời ạ, phiền phức thật đấy. Này, Ivan.”

Không thể chịu nổi nữa, Carla bước lên giành quyền nói chuyện.

Cô đẩy Ivan sang một bên và đối mặt với Regina.

“Tôi không có phòng ký túc xá nên đang ở tạm đây. Thế là đủ để giải thích rồi chứ?”

“Nhưng, nhưng mà… Carla, đây là phòng của Ivan.”

“Ừ, đúng là phòng của Ivan. Nhưng bây giờ tôi là người đang ở đây. Có vấn đề gì không?”

Regina chết lặng.

Bởi vì lời Carla vừa nói có thể được hiểu theo quá nhiều cách.

Carla đang ở tạm đây trong khi Ivan chuyển sang phòng khác?

Hay Ivan vẫn sống ở đây, còn Carla chỉ ghé lại một thời gian?

Hay là...cả hai đang ở cùng nhau?

“Cậu đang ở đây… nghĩa là, ừm…”

Regina không thể nói hết câu.

Lý trí mách bảo cô phải làm rõ sự thật, phải hiểu tình huống một cách rành mạch nhưng cảm xúc trong tim cô cứ dày vò cô mãi.

‘Nếu là khả năng thứ ba thì sao?

Nếu Carla và Ivan thực sự đang sống chung thì sao?’

“Đừng nói chuyện ngoài hành lang nữa. Vào trong và đừng gây ồn ào.”

Ký túc xá nhỏ nên tin đồn sẽ lan rất nhanh.

Mà đây lại là nơi ở chung của học sinh từ năm nhất đến năm ba.

Nếu chuyện gì đó bị phát giác, mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn ngay lập tức.

Ivan nắm lấy tay Regina kéo lê vào trong. Mặt Regina trắng bệch như tờ giấy và toàn thân cô mềm nhũn. Cô để mặc bản thân bị kéo đi như một con búp bê giấy và Ivan nhanh chóng đóng cửa lại sau lưng họ. Chỉ khi đó cậu mới thở dài một hơi thật dài.

Mọi chuyện vừa trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

“Regina, Carla đang ở phòng tớ là vì một vài hoàn cảnh. Tớ đã giải thích hết với quản lý ký túc xá rồi…”

Regina ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào Ivan với ánh mắt trống rỗng.

Không rõ cô có thực sự nghe thấy cậu đang nói gì không.

“Regina, cô có đang nghe cậu ấy nói không đấy?”

Carla, nãy giờ vẫn im lặng quan sát, cuối cùng cũng lên tiếng. Ánh mắt của Regina chậm rãi chuyển từ Ivan sang Carla.

“…Tại sao?”

“Tại sao cái gì?”

Carla khoanh tay, mà đúng hơn là chỉ dùng tay phải để đỡ lấy ngực mình.

“Tại sao… tại sao cậu lại ở cùng Ivan? Cậu là con gái còn Ivan là con trai, Carla… Mà trong hai tháng nữa, cậu sẽ phải đến nhà Scheiskel…”

“Này.”

Rõ ràng là Regina sắp nói gì.

Hai tháng nữa—không, chính xác là khoảng một tháng rưỡi nữa.

Khi đó sẽ diễn ra kỳ thi giữa kỳ.

Nếu Carla tham gia kỳ thi trong tình trạng hiện tại và trượt thì tương lai của cô gần như đã định sẵn.

Regina biết điều đó. Carla biết điều đó. Ivan, Liam và Emil cũng biết. Có lẽ cả ký túc xá ai cũng biết.

“Regina, tôi hiểu cô đang nghĩ gì. Nhưng hiểu và chấp nhận là hai chuyện khác nhau. Cô nên nghĩ kỹ trước khi phát ngôn.”

Lời của Carla sắc như dao, mỗi chữ đều như rạch vào lòng Regina.

“…Tay tôi thành ra thế này. Cô nhìn là thấy rồi.”

Carla lắc nhẹ cánh tay trái của mình nhưng thực ra đó chẳng phải là lắc. Vai cô chỉ đung đưa một cách vướng víu.

“Tôi không thể sống một mình. Tớ không quay về biệt thự nên phải có ai đó giúp. Cơ thể của tôi không cho phép tôi tự lo liệu. Vậy thì trong ký túc xá này, ai là người có thể thực sự giúp tôi?”

Regina không nói gì.

Tại sao Carla không quay lại biệt thự… Regina thừa hiểu, nhất là sau những gì cô chứng kiến đêm hôm đó.

“Ít nhất thì để tớ…”

“Cô cũng là quý tộc mà, Regina. Có thể không phải là quý tộc cấp cao như đây nhưng cô vẫn là quý tộc. Cô cũng nên có một chút tối thiểu lòng tự trọng chứ? Trừ khi cô định bỏ học và làm hầu gái cho nhà Cascata chứ những gì cô đang nói hoàn toàn không hợp lý. Liam à? Cậu ta cũng là quý tộc ở nước cậu. Emil? Còn tệ hơn. Vậy thì chỉ còn lại Ivan.”

“N-Nhưng… đâu nhất thiết phải ở cùng phòng…”

“Regina.”

Carla đưa tay lên vuốt tóc đầy khó chịu. Dù chỉ là một cử chỉ nhỏ nhưng nó cũng đủ thể hiện sự bực bội.

Regina thấy một làn sóng chán ghét bản thân dâng lên trong lòng. Chỉ một cử động đơn giản như thế mà cũng khiến cô bối rối đến vậy sao?

“Carla, để tớ nói.”

“Gì?”

“Cậu… đang ép người quá.”

“Cái gì cơ—”

Carla bùng lên, định đáp trả ngay nhưng Ivan lắc đầu kiên quyết.

Cô im lặng dù cho khuôn mặt cau có vẫn cho thấy rõ ràng cô chưa hề bình tĩnh lại.

“Regina… tớ biết rõ cậu đang nghĩ gì.”

Ivan quỳ xuống bên cạnh cô và ngước nhìn.

Regina nhìn xuống cậu.

“Tớ thực sự biết. Tớ biết cậu đang lo điều gì. Cậu sợ rằng… vì tớ mà danh tiếng của Carla với tư cách một quý tộc sẽ bị ảnh hưởng.”

‘Tên này này thật sự nghiêm túc đấy à?’

Carla, đứng phía sau, chỉ biết sững sờ trước lời Ivan.

‘Sao cậu ta có thể rút ra kết luận đó? Sao lại có người ngây thơ đến mức này chứ?’

Bỗng nhiên, Carla thấy thương hại cho Regina.

‘Phải lòng một thằng ngốc thế này… Ít nhất thì mình sẽ không bao giờ—

…Không bao giờ cái gì cơ?’

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Carla. Cô sắp nghĩ gì vậy?

Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi.

Kiểu suy nghĩ đó thuộc về những tiểu thư quý tộc được nuông chiều, ngồi chờ được gả đi vì lợi ích chính trị.

‘Không đời nào. Không bao giờ.’

Hôn nhân chẳng liên quan gì đến cô.

Ngay cả cuộc đính hôn với nhà Scheiskel cũng sẽ chấm dứt nếu cô vượt qua kỳ thi giữa kỳ. Cô phải vượt qua bằng mọi giá.

“Không có gì lãng mạn ở đây cả. Nếu tớ dám làm gì thật, chắc đích thân Ngài Cascata sẽ giết tớ mất.”

Regina sụt sịt.

Tâm trí đang rối loạn của cô bắt đầu nguôi dần và lý trí từ từ quay trở lại.

‘Thật sự không có gì sao?’

Cô tự hỏi.

Ivan luôn là một người chân thành và thẳng thắn nhưng chính sự chân thành đơn giản ấy lại dễ khiến người khác mơ hồ.

‘Cậu ấy nói không có gì đáng lo… Vậy tại sao mình vẫn thấy bất an?’

Regina lặp đi lặp lại những lời Ivan vừa nói trong đầu, cố gắng trấn an bản thân.

‘Không… mình chỉ đang nhạy cảm quá thôi. Ivan không phải loại người như vậy.’

Trái tim đầy bất an của Regina.

Ivan, chẳng hay biết cô đang nghĩ gì trong đó, vẫn tiếp tục trấn an cô.

“Cho nên, điều mà cậu đang lo lắng, nó sẽ không xảy ra đâu. Cậu không cần lo, Regina. Tớ biết thân biết phận.”

“Thật không?”

Regina cân nhắc lời Ivan khi hỏi lại.

Ánh mắt cậu trông có vẻ chân thành nhưng cảm giác khó chịu mơ hồ trong ngực cô vẫn không biến mất.

‘Thật sự không có gì sao? Chỉ có mình mình đang nghĩ quá lên thôi à?’

Regina khẽ gật đầu dù cho nơi khóe tim vẫn còn đọng lại một cảm giác nghèn nghẹn.

Dù sao thì, biết tính Ivan, cậu ấy không phải loại người hay nói dối.

Tạm thời cô chọn tin lời cậu.

Có thể cô đã hiểu sai, nhưng cuối cùng, lời của Ivan vẫn mang một ý nghĩa rõ ràng—nếu giữa Ivan và Carla thật sự xảy ra chuyện không đứng đắn thì danh tiếng của Carla chắc chắn sẽ bị hủy hoại.

Xét theo nghĩa đó thì tất cả những gì Ivan nói hoàn toàn hợp lý.

“…Thật sao?”

“Thật mà. Tớ chỉ đang giúp một người bạn đang không khỏe thôi, không hơn không kém. Đúng không, Carla?”

Ivan bất ngờ ném câu hỏi về phía Carla.

Carla bật ra một tiếng cười khô khốc trước khi trả lời.

“Ừ, hoàn toàn không có chuyện gì đáng ngờ. Không một chút nào. Một mối quan hệ lãng mạn á?  Tôi khinh thường nó. Vậy nên đừng lo nữa, Regina. Con đường tình duyên của cô vẫn an toàn tuyệt đối.”

“Con đường ... tình duyên…”

Má Regina đỏ ửng và cô lắc đầu liên tục khi lắp bặp những chũ đó.

Chuyện tình cảm… Không phải như vậy mà. Nhưng sao mình vẫn cứ nghĩ mãi về nó?

Cô liếc sang nhìn Ivan.

Ivan thật sự không thấy phiền gì về chuyện này sao?

Vẫn còn bối rối, Regina quay mặt đi.

“Đừng nói mấy chuyện kiểu đó nữa, Carla.”

“Rồi, rồi, biết rồi mà.”

Thấy Regina dễ đỏ mặt đến vậy, Carla thầm thề trong lòng rằng mình sẽ không bao giờ—không bao giờ—trở nên giống như vậy.

“Tớ không thực sự hiểu mấy chuyện các cậu đang lằng nhằng gì với nhau, nhưng dù sao thì, Regina, tớ hiểu nỗi lo của cậu.”

Ivan nghiêm túc nhìn cô khi nói tiếp:

“Tớ hứa. Tớ không có cảm tình gì với Carla ngoài tình bạn cả. Tớ chỉ đang giúp cô ấy thôi. Chỉ vậy thôi—chắc chắn sẽ không để mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát.”

Cậu quay sang nhìn Carla.

“Còn Carla, đừng có mạnh miệng quá. Cậu biết rõ Regina đang lo điều gì mà.”

Nghe Ivan nói vậy, Carla thở dài rồi quay mặt đi.

Quá đáng à? Mình đã nói gì quá đáng đến mức đó đâu chứ?

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Ivan, cô cũng im lặng vài giây.

Có lẽ đúng là mình hơi gay gắt thật.

Carla bĩu môi nhẹ rồi lẩm bẩm thật khẽ:

“…Biết rồi. Lần sau sẽ cẩn thận hơn.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận