• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 73

1 Bình luận - Độ dài: 1,794 từ - Cập nhật:

Carla nhảy dựng lên nhưng cô chẳng biết phải làm gì tiếp.

Cô đã bật dậy ngay khi thấy Regina dắt Ivan đi,nhưng vì sao?

"Không. Mình có lý do mà."

Với phụ nữ của Đế Quốc, đức hạnh cao nhất không nghi ngờ gì chính là trinh tiết.

Một người phụ nữ được mong đợi sẽ chỉ có một người chồng suốt đời và dù việc tái hôn không phải hiếm gặp, những phụ nữ từng tái hôn thường bị coi thường trong môi trường xã hội của Đế Quốc.

Carla, người đã lớn lên trong môi trường như thế — dù bản thân cô vốn dĩ từng là đàn ông —

‘Tên khốn đó đã ngủ với mình…!’

Ivan là người đã lấy đi trinh tiết của Carla.

Một thường dân, không hơn, dù cho Carla đã chủ động trao than, nhưng cậu ta đã lấy đi sự trinh trắng của cô, vậy thì cậu ta phải chịu trách nhiệm.

“Carla… cậu đi đâu đấy…”

“Này, Liam. Emil say rồi. Cậu lo cho cậu ta đi.”

“Hả, ơ?!”

Carla gạt Emil đang cố bám lấy cô ra và hét với Liam.

Liam, đang nghiêng thùng bia rỗng để rót giọt cuối cùng, giơ tay vẫy cô. Carla gần như đẩy Emil vào tay Liam và bước thẳng đi.

Bước chân cô ngày càng dài hơn, rồi cuối cùng, cô bắt đầu chạy.

Regina và Ivan đã rời khỏi nhà hàng từ lâu. Họ đã đi được bao xa? Suy nghĩ ấy khiến Carla bồn chồn.

Chính cô cũng chẳng hiểu nổi mình. Thực lòng mà nói, Carla vốn chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Cô không phải kiểu người gán ý nghĩa cho mọi hành động. Carla biết rõ rằng việc cô đuổi theo Ivan, hay có lẽ là đuổi theo Regina, đồng nghĩa với việc trao Ivan, người đã nếm qua thân thể cô, cho Regina…

‘Mình không thích thế.’

Họ đã quấn lấy nhau suốt gần một ngày trời. Carla tin rằng khi thân xác đã trao đi, thì trái tim cũng nên đi theo.

Bước chân cô càng lúc càng nhanh.

Cô chạy như xé gió, và cuối cùng, cô nhìn thấy Regina đang đỡ lấy Ivan.

“Regina!”

Carla hét lên mà không nhận ra.

Cô không kìm được nữa. Regina đang dẫn Ivan đi không phải về ký túc xá của cậu ta mà là về một lối vào khác. Thấy cảnh đó, cơn say trong đầu Carla như tan biến.

Regina, đang tiến về lối vào phòng mình, quay phắt lại.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Regina biết.

Carla đã thấy nét hoảng hốt thoáng qua, sự bối rối, và cả thất vọng trong mắt Regina.

“…Phòng của Ivan không phải hướng đó. Cậu biết điều đó mà, đúng không? Sao lại đi đường kia?”

Carla từ từ tiến đến gần Regina.

Cô hơi hụt hơi vì chạy nhưng cô chẳng quan tâm.

“Ơ… Carla?”

“Trả lời câu hỏi của tôi trước đi. Phòng của Ivan không ở hướng đó, đúng không?”

Regina lưỡng lự, không thể trả lời ngay.

Kế hoạch của cô gần như đã thành công.

Kế hoạch mà Liam từng nhắc đến thật hoàn hảo nếu Regina chịu vượt qua sự ngượng ngùng.

Regina là con gái quý tộc nhưng chỉ thuộc một gia tộc nhỏ và kết hôn với thường dân cũng không phải chuyện bất khả thi. Nếu cô và Ivan ngủ với nhau và có con, mọi thứ sẽ thành hiện thực.

Regina sẽ cưới Ivan, kết thúc mối tình đơn phương kéo dài bấy lâu.

Nhưng ngay khi kế hoạch sắp thành công, Carla lại đuổi theo cô.

Regina ngập ngừng rất lâu, không trả lời nổi.

Ivan vẫn còn bất tỉnh nhưng Regina không gặp khó khăn gì khi đỡ cậu.

“…Carla, cậu có thể vờ như chưa thấy gì được không?”

“Thế nên tôi mới hỏi. Cậu định làm gì với Ivan?”

Regina nhận ra tâm trạng của Carla đang bất thường.

Chuyện gì đó đang đi chệch hướng rất nghiêm trọng so với những gì cô tính toán.

“Cậu biết tớ thích Ivan mà, Carla, đúng không?”

Carla hít vào.

Cô biết quá rõ.

“…Ừ, tôi biết. Rồi sao?”

“Ivan đần lắm, đần lắm ấy, nên nếu tớ cứ đợi thì cậu ấy sẽ chẳng bao giờ nhận ra. Vậy nên…”

“…Nên sao?”

“Tớ sẽ chủ động. Tớ sẽ biến chuyện thành không thể cữu vãn nổi. Nếu Ivan lấy đi trinh tiết của tớ, nếu tớ có con của Ivan, thì cậu ấy sẽ ở bên tớ. Như thế, tớ mới giữ được cậu ấy.”

“Cậu có từng nghĩ chuyện đó sẽ khiến Ivan không hạnh phúc không?”

Giọng Carla run lên.

Dù biết sự thật, cô có lẽ vẫn cố tình lờ đi. Khi cơn kích động lắng xuống và đầu óc tỉnh táo lại, Carla nhận ra rằng chính cô có thể đang khiến cả Regina phải chịu tổn thương không thể cứu vãn.

“Tớ, tớ sẽ đối xử tốt với Ivan. Tớ sẽ khiến cậu ấy trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời…!”

Regina nói gần như bật khóc.

Cô chỉ mong Carla vờ như chưa thấy gì, quay mặt đi.

“Vậy nên… Carla, xin cậu đừng bận tâm đến tớ. Giả vờ như không biết đi. Rồi mọi chuyện sẽ kết thúc. Kết thúc mà chẳng ai hay.”

Carla liếm môi, trầm ngâm.

Cô biết rõ tình cảm của Regina.

Nhưng lần này, cô không thể giả vờ không thấy.

Nếu Regina chỉ định tỏ tình với Ivan thì còn có thể.

Nhưng cưỡng bức với cậu chàng khi cậu đang say thì Carla không thể chấp nhận.

“…Xin lỗi, Regina. Tôi không thể làm vậy.”

“Tại sao, tại sao chứ…? Sao cậu không thể?!”

Regina cắn chặt môi, chờ câu trả lời của Carla.

Ba người bạn thời thơ ấu.

Một nam, hai nữ.

Ban đầu, một nữ, hai nam.

Mối quan hệ đáng lẽ nên là như thế giờ lại đang dần trở thành hình thức tồi tệ nhất giữa một người đàn ông và hai người phụ nữ.

Carla nhắm chặt mắt rồi mở ra.

Cô vốn chẳng có tình cảm gì nhiều với Regina. Ngay từ khi còn là con trai, cô cũng chẳng mấy hứng thú với phụ nữ. Cô quan tâm đến sức mạnh ma thuật hơn là những chuyện như giá trị tình dục! Trong mắt Carla, giá trị về mặt pháp sư của Regina gần như bằng không thế nên cô chưa từng để tâm.

Nếu là Carla thường ngày, cô đã phun ra sự thật từ lâu rồi, nhưng lần này thì không dễ như vậy.

“…Ivan, là… là người…”

“…Ivan?”

Regina như cảm nhận được điều gì đó bất thường nơi Carla.

Carla vốn không phải người hay ngập ngừng, và nếu có, thì trừ khi cũng có tình cảm với Ivan, cô sẽ không khó nói đến thế.

“…Ivan là người đã lấy đi trinh tiết của tô.”

“Hả?”

Regina nhìn Carla trân trối, như thể có ai đó vừa đánh mạnh vào sau gáy cô. Như đang chứng kiến điều không thể, cô đờ đẫn, rồi biểu cảm bắt đầu méo mó.

“Cái, cái gì… Carla, cậu vừa nói gì…?”

“Tôi, tôi đã ngủ với cậu ấy… Ivan…”

Mặt Carla đỏ bừng.

Cô chưa từng thấy chuyện gì lại khó nói đến vậy. Ngay cả khi tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế nhà Cascata cũng không khó như thế nhưng nói rằng Ivan đã ngủ với cô thì lại vô cùng nhục nhã.

“Ngủ, ngủ, ngủ… ngủ…”

Regina cứ lặp đi lặp lại, môi run rẩy như một con búp bê gió bị hỏng.

Khuôn mặt đã tái giờ còn trắng bệch hơn rồi chuyển sang xanh.

“Cậu, cậu ta đè tôi ra… cái tên khốn đó…!”

Carla sợ rằng Regina chưa hiểu rõ, nên buột miệng nói thêm cả những lời đầy xấu hổ. Nói chính xác thì, Ivan đã làm chủ cơ thể Carla trong nhiều giờ liền. Như thể cô là của cậu ta, như thể cô là món đồ chơi, cậu ta đã sờ, xoa, vuốt ve, mút, liếm mọi chỗ trên người cô!

“Đó, đó là nói dối… đúng không? Carla… hả?”

Regina cố gắng thốt ra, run rẩy.

Một sự thật quá sốc khiến cô không thể chấp nhận.

Regina không thể tin nổi lời Carla, người đang nói mọi thứ một cách bình thản, ít nhất là trong mắt Regina.

“C, cho dù cậu không muốn tớ ở bên Ivan, Ca, Carla. Nhưng cậu không nên nói dối như vậy… Cậu là tiểu thư nhà Cascata, đúng không? Còn Ivan chỉ là m, một thường dân… đúng không?”

Regina run rẩy.

Carla liếc Ivan, không phải Regina, lo rằng cậu sẽ ngã. Cậu ấy tửu lượng kém, đã uống bao nhiêu vậy? Nếu ngã thì chắc chắn sẽ bị thương.

“…Tên thường dân đó đã lấy đi trinh tiết của tôi. Trong suốt Trận Thám hiểm. Cánh tay hồi phục cũng nhờ chuyện đó.”

“Đừng nói nhảm nữa!”

Regina gào lên.

Âm thanh quá lớn khiến đèn trong các phòng ký túc xá lần lượt bật sáng.

“Regina, chúng ta vào trong nói chuyện…”

“Không đời nào có chuyện một người quyền quý thuộc gia tộc Cascata lại ngủ với Ivan! Cậu nói dối! Carla, cậu chắc chắn… ch, chắc chắn đang nói dối, đúng không?! Hả?! Cậu ngủ với Ivan, chuyện đó không thể…! Ivan, Ivan là thường dân! Ngủ với một thường dân, Carla, cậu đang nói dối, đúng không?! Hả?! Cậu nói dối!”

Regina lắc đầu điên cuồng và hét lên.

Giờ thì học sinh trong ký túc xá cũng đang mở cửa sổ, thò đầu ra xem chuyện gì đang xảy ra.

Carla muốn bịt miệng Regina lại, nhưng không dễ chút nào.

“Không thể nào… Tại sao, tại sao cậu lại nói dối như thế… tại sao…”

“…Vào trong rồi nói, Regina. Được không?”

“Biến đi!”

Carla tiến lại gần, cố gắng đưa Regina vào phòng.

Việc cô ấy hét to như vậy cũng là một vấn đề lớn.

“Tránh ra, Carla… Đừng lại gần tớ, đồ dối trá… dối trá…!”

Regina trừng mắt nhìn Carla với ánh nhìn rực cháy vì ghen tuông.

Lửa giận trong mắt cô dữ dội đến mức khiến Carla cũng phải lùi bước.

“Cho dù cậu không muốn tớ ở bên Ivan, cũng đâu cần phải nói dối như thế…? Tiểu thư nhà Cascata lại ngủ với Ivan…? Cậu bảo tớ tin điều đó sao?!”

“Đó, đó không phải là nói dối…”

Chính Carla là người muốn khóc lúc này.

Regina thì đã khóc mất rồi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận