"Mấy đứa nghỉ cuối tuần vui vẻ chứ?"
Phòng học chào đón năm học sinh đã tụ tập lại đây để bắt đầu tuần học mới.
Ngay khi bước vào, Lorenzo đã ngáp dài đến mức như muốn trật cả quai hàm. Nhìn ông chả ai liên tưởng được đến hình ảnh một giảng viên nghiêm túc.
Carla vốn chẳng ưa gì thái độ cẩu thả của ông nhưng xét đến món nợ mà cô mang ơn ông thì cô cũng không thể ghét hoàn toàn được.
“Nếu có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra thì tôi đã nghe báo từ trước rồi. Không ai bị thương vậy nên tôi chẳng thấy lý do gì để hỏi thêm. Dù sao thì, tôi có một thông báo cho các em.”
“Thông báo ạ?”
Regina hỏi và Lorenzo gật đầu.
Ông cầm lấy một cây bút dạ, quay người lại và tùy tiện viết lên tấm bảng lớn treo trên tường.
Trận Giao Lưu
“Chắc ở đây chả ai mù chữ đâu. Trong hai tuần nữa, Học viện sẽ tổ chức một trận giao lưu.”
“Nó bao gồm những gì vậy ạ?”
Ivan là người lên tiếng, cậu đã lịch sự giơ tay.
Lorenzo nhếch mép rồi trả lời:
“Nó có nghĩa đúng như tên gọi. Các em đều biết học viện chúng ta có bốn năm đúng không?”
Học viện được chia thành bốn năm học.
Học sinh nhập học từ năm nhất và tốt nghiệp ở năm tư. Mỗi khối chỉ có hai lớp, mỗi lớp gồm năm học sinh, tổng cộng chỉ có khoảng ba mươi người theo học vào bất kỳ thời điểm nào.
Tuy nhiên, học sinh năm tư đã được cử đi thực tập để chuẩn bị cho tương lai nên thực tế thì chỉ còn lại học sinh năm nhất đến năm ba ở trong khuôn viên trường.
“Mỗi năm mới vào đều được chia thành phân khu Đông và Tây. Trận Giao Lưu là một trận giả chiến giữa hai bên.”
“Một trận giả chiến…”
“Ừ, là một trận giả chiến.”
Lorenzo siết chặt hai nắm đấm rồi từ từ gõ chúng vào nhau, miệng phát ra tiếng “bốp”.
“Nói đơn giản là đánh nhau giữa hai bên. Một trận đấu nơi danh dự của phân khu được đem ra đặt cược.”
“Một trận giao lưu sao…”
Liam vuốt cằm suy nghĩ.
Vẻ háo hức lộ rõ trên gương mặt cậu, thể hiện niềm khát khao được chiến đấu.
Người ta hay nói rằng dân miền Nam thường thư thả nhưng thấy Liam hăng hái thế này, Carla tự hỏi không biết cậu có dòng máu phương Bắc trong người không.
Lorenzo gật gù trước phản ứng của Liam.
“Nghe thú vị đấy. Mấy chuyện thế này là sở trường của tôi.”
Regina thì lại có vẻ căng thẳng.
“Nếu là phân khu Tây… thì Kiara sẽ tham gia.”
Kiara di Servitore, một pháp sư chuyên về điều khiển nước.
Phép thuật của cô ấy có nét tương tự nhưng về bản chất lại khác hẳn với Regina.
Carla siết chặt nắm tay trong im lặng.
‘Mình không thể là gánh nặng trong trận này. Phải đủ sức chiến đấu.’
Không biết được suy nghĩ của Carla, Lorenzo tiếp tục giải thích.
“Các đứa đều là những đứa trẻ tài năng, đúng chứ? Đã một tháng trôi qua kể từ lúc nhập học, đồng thời cũng là một tháng kể từ khi đàn anh đàn chị lên lớp. Trận đấu này là cơ hội để xem mọi người đã tiến bộ thế nào.”
“Thưa thầy.”
Carla giơ tay.
Lorenzo dừng lại và ra hiệu cho cô phát biểu.
Cô hắng giọng rồi hỏi:
“Có được xếp cặp với đối thủ có phong cách chiến đấu tương tự?”
Cô không hề định né tránh trận đấu.
Trái lại, tinh thần chiến đấu của cô chẳng thua ai. Nhưng hiện tại, cô không thể sử dụng phép thuật như bình thường.
Đối với một pháp sư cận chiến, mất đi một tay là thiệt thòi quá lớn. Trong phân khu Tây, người có phong cách giống cô nhất là Wilhelm von Mittenburg.
“Hmm…”
Lorenzo gãi đầu, vẻ mặt hơi khó xử.
Regina ngồi ở bàn đầu bản năng nghiêng người ra sau một chút, dù có vẻ Lorenzo chẳng nhận ra.
“Không hẳn vậy.”
“Vậy là sao?”
Ivan và những người khác cũng bất ngờ.
Một trận đấu như thế này, thậm chí còn không được liệt kê trong chương trình học, đột nhiên xuất hiện. Thật quá bất ngờ cho cả lớp Đông.
“Trong chiến tranh, không ai đảm bảo rằng kẻ địch sẽ có phong cách chiến đấu giống các em. Việc xếp cặp sẽ phụ thuộc vào cách chia đội.”
“Vậy… có nghĩa là chúng ta có thể đối đầu với người hoàn toàn trái ngược về cách chiến đấu?”
“Đúng vậy, để tôi nói rõ hơn.”
Lorenzo quay lại bảng và bắt đầu viết:
Lớp Đông:
• Carla della Cascata
• Ivan Contadino
• Liam Foucault
• Emil von Aufstich
• Regina Parma
Lớp Tây:
• Lucas von Scheiskehl
• Wilhelm von Mittenburg
• Kiara di Servitore
• Michele Briccone
• Sophia von der Zauber
“Mỗi đội gồm năm người. Vòng đầu tiên sẽ là Đấu Đội Trưởng.”
Mỗi bên sẽ chiến đấu theo thứ tự sắp sẵn. Bên thắng sẽ tiếp tục cho đến khi bị đánh bại và sẽ tuần tự thay người.
“Thứ tự đơn giản thôi: tiên phong, người thứ hai, người giữa đội, phó đội trưởng và đội trưởng. Cuộc đấu tiếp diễn cho đến khi không còn người nào nữa.”
“Tôi hiểu thể thức, nhưng nếu đây là vòng đầu thì có nghĩa là còn vòng thứ hai sao?”
Như thường lệ, Carla rất nhanh nhạy.
Trong khi những người khác bỏ qua chi tiết ấy, cô lập tức nhận ra.
Lorenzo cười tươi:
“Đúng vậy. Vòng hai là đấu đội và vòng ba là trò săn tìm vật phẩm.”
“Đấu đội là cả năm người cùng ra trận. Vậy còn săn tìm vật phẩm thì sao?”
“Rất đơn giản. Các em sẽ được đưa đến một khu vực được chỉ định và phải tìm một món đồ cụ thể.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Vẻ mặt Carla tối sầm lại.
Cô cứ nghĩ mình còn đến kỳ thi giữa kỳ—chưa đầy sáu tuần nữa—để chứng minh bản thân.
Nhưng giờ đây một thử thách còn sớm hơn đã xuất hiện.
Nếu thất bại trong kỳ thi giữa kỳ, Enrico sẽ kéo cô ra khỏi học viện bằng bất cứ giá nào.
Cô sẽ bị tống thẳng đến nhà Scheiskehl và tên cô sẽ trở thành Carla von Scheiskehl.
Cô thà tự tử còn hơn chấp nhận chuyện đó.
Dù nghĩ thế nào đi nữa, cô vẫn cảm thấy lòng ngực mình không khỏi bất an.
Siết chặt tay còn lại thành nắm đấm, cô cảm thấy ma lực trong cơ thể cuộn trào như bão tố.
Dự trữ ma lực của cô rất lớn, lớn hơn đa số người khác.
Nhưng nếu không thể giải phóng nó và với một phong cách chiến đấu dựa trên thân thể, cô đang bị bất lợi nghiêm trọng.
‘Mình không thể gục ngã.’
Carla tự nhủ, môi mím chặt.
“Còn thời gian nên mấy đứa hãy luyện tập nghiêm túc. Các giảng viên sẽ không can thiệp cho nên mọi sự tùy mấy đứa thôi. Giờ thì, bắt đầu buổi học hôm nay nào.”
Gạt đi những suy nghĩ không cần thiết, Carla tập trung lại vào Lorenzo.
Lo lắng chẳng giúp được gì vào lúc này.
Điều duy nhất cô có thể làm là chú ý và chuẩn bị.
Trái tim nặng trĩu khiến cô chẳng còn cảm giác đói.
Liam vừa hết tiết sáng là đã rủ Carla đi ăn trưa nhưng cô lắc đầu.
“Tôi không đói. Mấy cậu đi trước đi.”
“Nếu cậu muốn tập trung học buổi chiều thì phải ăn gì đó chứ. Carla, chắc chứ?”
Ivan hỏi, giọng đầy lo lắng chân thành, nhưng Carla lại lườm cậu một cái.
Không phải Ivan làm gì sai—cậu chỉ đơn giản và thật lòng quan tâm đến cô.
Nhưng Carla thấy Regina đứng sau lưng cậu, trông cô ấy lo lắng và bồn chồn.
“…Tôi ổn, đi ăn với Regina đi. Tôi sẽ về ký túc xá nghỉ một chút.”
“À… ừ.”
Carla lặng lẽ đứng lên và bước ngang qua Ivan.
Khi làm vậy, cô bắt gặp ánh mắt lo lắng của cậu.
Cô đã thấy ánh mắt đó và Ivan cũng thấy nét mặt của cô nhưng cô không muốn nghĩ thêm nữa.
Ivan không làm gì sai.
Tất cả đều là vấn đề của chính cô.
Từ giảng đường về ký túc xá không xa.
Một vài học sinh đã bắt đầu ăn trưa ở căng tin tầng một và chẳng ai còn để ý đến Carla nữa.
Vung nhẹ ống tay áo được buộc gọn do tay Emil, Carla đi thẳng đến phòng của Ivan như thể đó là chuyện đương nhiên.
Đây đã là ngày thứ ba cô ở lại đó.
Cô bắt đầu quen rồi.
Mấy món đồ thiết yếu cô đặt vào thứ Bảy đã đến hôm qua, giúp cô ổn định cuộc sống hơn.
Và thế là, không hề do dự, Carla mở cửa phòng và thả mình xuống giường như thể đó là giường của chính mình.
‘Lẽ ra mình nên mang theo cuốn nhật ký. Dù nhớ phần lớn nội dung rồi, nhưng vẫn…’
Tác giả cuốn nhật ký đã lý luận rằng các pháp sư giả kim luôn giữ sẵn cơ thể dự phòng, cất trong nơi gọi là kho chứa.
Thậm chí còn nhắc đến cả tên địa điểm.
Vấn đề là Carla chưa từng nghe đến nơi đó.
Dù được mô tả kỹ lưỡng về địa lý xung quanh, cô vẫn không xác định được vị trí.
Và với chiến tranh đang diễn ra, ai mà biết địa hình ấy còn tồn tại không?
‘Mình nên thầy Lorenzo? Hay hiệu trưởng?’
Học viện đã tiến hành điều tra nhưng đến giờ vẫn chưa có thông tin gì hữu ích.
Dù có bắt được thủ phạm, thì cánh tay cô cũng không trở lại.
‘Mình phải làm gì đây?’
Carla trằn trọc khó chịu.
Cô vùng vẫy trên giường, cử động lộn xộn đến mức ống tay áo trái bị buộc gọn đập thẳng vào mặt cô.
“Á…”
Cô kêu khẽ rồi bật dậy, chỉ để thấy Ivan đang đứng đó.
"…Carla?"
"…Cậu làm gì ở đây?"
Ivan đứng lúng túng ở ngưỡng cửa và trên tay cậu đang cầm một khay đồ ăn.
Dù đây vốn là phòng cậu nhưng giờ đây trông cậu lại chẳng khác gì một khách đến thăm.
“Tớ nghĩ cậu nên ăn gì đó nên đã mang đồ ăn đến.”
“Cậu thật lắm chuyện…”
Nhưng mùi hương xộc vào mũi cô thì có vẻ là mỳ ống.
Có lẽ vì thế mà chút cảm giác thèm ăn bắt đầu trỗi dậy trong cô.
“…Được rồi, đưa đây. Dù gì cậu cũng mất công rồi.”
“Và một câu ‘cảm ơn’ thì sao?”
“Đưa đây đi. Phục vụ người khác mà còn đòi cảm ơn à?”
Dù nói vậy, Carla thật lòng biết ơn.
Cô từng nghĩ Ivan coi thường mình nhưng dần dần cô nhận ra cậu vốn chỉ là người tử tế.
“Cậu lúc nào cũng như vậy… Lại bàn mà ăn đi. Ăn trên giường sẽ ám mùi đấy.”
“Kể từ khi nào thường dân lại để ý chuyện đó vậy?”
“Tớ đang lo nghĩ cho sự thoải mái của tiểu thư quý tộc mà.”
Câu trả lời của Ivan khiến Carla bật cười rồi cô leo xuống giường.
Clang!
Một tiếng kim loại chát chúa vang lên trong phòng.
Cả Carla và Ivan đều giật mình quay về phía cửa.
Và ở đó, đứng chết lặng, là một người đang nhìn họ chằm chằm.
Một cô gái, mặt trắng bệch, mắt mở to vì sốc.
“…Regina?”
Gương mặt tái nhợt và ánh mắt kinh ngạc của Regina giao với ánh nhìn của họ.


1 Bình luận