“Cậu cũng sẽ gắn lại cho thôi. Cả hai gần như là vợ chồng rồi còn gì. Cho nên, cho nên... tôi tin là kiểu gì cậu cũng sẽ làm được. Vậy nên... hãy chặt cánh tay trái này của tôi đi.”
Carla dường như đã quyết định xong từ lâu.
Có lẽ cô cũng hiểu rất rõ.
Ngay cả Ivan cũng không phải toàn năng.
Có những điều cậu không thể làm được, những điều cậu không thể chạm tới.
Thế nhưng, Ivan lại không biết nỗi đau mà Carla phải chịu khi phải tự mình thốt ra lời cầu khẩn đó nó khủng khiếp đến nhường nào.
Cậu có thể không biết nhưng cậu chắc chắn hiểu rằng việc ấy là cần thiết.
Dòng máu xanh nhợt nhạt từ cánh tay trái của Carla vẫn đang lan ra và dần ăn sâu vào phần da thịt còn lại.
Rõ rang là cánh tay giờ đang xâm nhập vào cơ thể Carla. Nếu để mặc thế này thì không ai biết mọi chuyện sẽ tiến triển ra sao.
Nếu cơ thể nhân tạo đó hoàn toàn nuốt chửng lấy Carla thì thì chẳng ai dám tưởng tượng hậu quả sẽ là gì.
Cắt bỏ là phương án đúng đắn.
Cắt ngay lúc này là phù hợp.
Cắt trước khi mọi thứ tồi tệ hơn là an toàn nhất.
Ivan biết điều đó nhưng cậu không sao cất lời nổi.
“Nếu cứ để như thế này, chúng ta không biết sẽ ra sao trong tương lai. Vậy nên cắt đi bây giờ là tốt nhất.”
Ivan không trả lời.
Cậu có thể nói gì đây...cậu không thể đồng ý ngay lập tức, cũng không thể hứa rằng mình sẽ chữa được, để rồi bảo cô hãy chờ.
“T-Tôi không muốn nuôi hy vọng hão huyền. Vậy nên hãy chặt đi. Cắt nó đi... rồi kiểu gì cũng sẽ ổn thôi. Cậu sẽ lại chăm tôi như trước được mà. Cho nên... cắt đi.”
Đây là tay của em, là cánh tay của em mà, Ivan muốn nói như thế.
Nhưng cậu không thể, vì hơn ai hết, Carla chính là người hiểu điều đó rõ nhất.
“Làm ơn, Ivan. Vì không thể tự chặt tay mình nên chỉ có thể nhờ đến cậu thôi. Tôi tin tưởng tuyệt đối vào cậu. Cho nên...”
Bàn tay phải của Carla kéo lấy tay Ivan.
Đặt tay cậu lên vai trái mình, Carla khẽ mỉm cười buồn bã.
“Bây giờ, hãy nghĩ rằng... đây không còn là tay trái nữa mà chỉ là thứ mầm bệnh. Vậy nên hãy cắt nó đi. Cứ thế... và nó sẽ không đau.”
Ivan cắn chặt môi.
‘Mày là hoàng đế tinh thông ma pháp và sở hữu sức mạnh trên vạn người... thế mà mày còn chẳng thể đáp lại lời cầu xin từ nữ hoàng của mày. Mày đang làm cái quái gì thế này?’
Ivan nghĩ.
“Không đau... làm ơn, Ivan.”
Carla mỉm cười.
Trên gương mặt đẫm nước mắt ấy, nụ cười như hoa nở nhẹ nhàng.
“...Được rồi, Carla. T-Ta hiểu mong muốn của em.”
Ivan siết môi đến bật máu.
Cậu từ từ giơ tay lên, [Bão Bụi] nén lại và cuộn xoáy trong lòng bàn tay.
Ma lực dồn tụ, dần hình thành một lưỡi dao gió sắc bén bao quanh tay cậu.
Ánh trăng bạc vỡ tan nơi lưỡi gió màu lam, thứ vũ khí sắc bén hơn bất kỳ thanh kiếm nào.
“Không đau...”
Carla quay đầu đi khi thì thầm lời ấy.
Dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không muốn nhìn thấy cánh tay mình bị chặt đứt.
Ivan lại cắn môi thật đau để lấy dũng khí.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trên tay cậu và vào khoảnh khắc ấy.
Sshh...
Một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ miệng Carla.
•
“Ta tin rằng phải có lý do chính đáng để gọi ta dậy vào giờ này.”
Trời đã khuya và dù là một cuộc viếng thăm bất ngờ không báo trước nhưng y phục của Ngài Cascata vẫn không chút lộn xộn. Mái tóc ông vì không được vuốt gọn bằng dầu nên rối một cách tự nhiên và để lộ phần nào con người thật của ông.
“Vâng, tôi biết là thất lễ. Nhưng chuyện này vấn đề khẩn cấp.”
“Vậy sao? Vậy thì nói đi. Nói cho ta biết ngay.”
Lorenzo từ tốn đặt con quạ đang đậu trên vai mình xuống bàn.
Con quạ phát ra tiếng khò khè khe khẽ khi nhìn quanh, rồi nhảy về ngón tay của Lorenzo và yên vị ở đó.
“Tốt. Giờ thì... ngươi sẽ kể lại chính xác những gì ngươi thấy chứ?”
Lorenzo cất giọng dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Biết rõ đó là ma pháp của Lorenzo, Ngài Cascata chỉ lặng lẽ quan sát con quạ.
Con quạ lại nhảy xuống bàn.
Đôi mắt đen của nó chuyển sang trắng rồi nó cất tiếng kêu kỳ lạ.
“Quả nhiên, có vẻ đây chính là câu trả lời.”
“Không, tôi không nói nhảm. Dremalo và Contred đều sai. Tôi đúng. Nếu muốn diệt tướng thì phải giết ngựa. Đúng là như vậy
“Giờ thì không sao nữa. Mọi thứ đã đi đúng hướng. Tôi đã nói rồi mà. Cánh tay của Carla không thể quay lại được.”
“Đã quá muộn rồi, Ivan. Ước mơ của cậu, sự ngu xuẩn của Scheikell và Aufstieg, tất cả đã kết thúc. Mọi thứ sẽ đi theo ý tôi, kế hoạch của tôi!”
Đó là giọng của Venere.
Dù đầy sự phấn khích và lẫn lộn âm thanh nhiễu, nhưng không khó để nghe ra được nội dung.
Ngài Cascata, người chắc chắn không thể không nhận ra giọng nói đó, nhíu mày và vuốt cằm.
“...Một lần nữa.”
Nghe vậy, Lorenzo vuốt đầu con quạ, và những lời nói ban nãy được phát lại lần nữa.
“Lần nữa.”
“Lần nữa.”
“Lần nữa.”
“Lần nữa.”
Sau khi nghe cùng một đoạn đến vài lần, cuối cùng Ngài Cascata ra hiệu dừng.
“Ngươi ghi âm đoạn này ở đâu?”
“Đó là cuộc đối thoại giữa Ivan Contadino và một pháp sư giả kim tên Venere. Như ngài đã nghe, Ivan không nói gì nhiều.”
“Venere... là pháp sư giả kim à.”
“Đúng thế.”
Lorenzo không biết về lực lượng dưới quyền Ngài Cascata.
Do đó, ông không hề biết rằng Venere là thành viên của nhóm đó.
“Scheiskellil, Aufstieg. Hai kẻ đó... không, khoan đã. Ta nghe nói Ivan Contadino đã gây ra náo loạn. Cũng nghe rằng cháu gái ta có dính líu.”
“...Chúng tôi đang dốc toàn lực để chữa trị cho tiểu thư Cascata.”
“Ta không trách điều đó. Chỉ cần Fabio không sao là được. Nhưng mà, có vẻ Ivan nổi giận vì chuyện của Carla nên đã đi tìm người phụ nữ tên Venere... đó là suy đoán của ta. Vậy thì điều này có nghĩa là...”
Mối liên hệ khá phức tạp.
Có vẻ như Ivan tin rằng Venere là người đưa thuốc cho một cô gái tên Regina và qua đoạn đối thoại thì điều đó dường như là sự thật.
Nhưng theo Ngài Cascata biết, Venere không hề có chuyên môn về y dược.
Điều đó có nghĩa là cô ta không thể tự điều chế thuốc nhưng nếu Scheiskell đã chế ra thuốc và Venere chỉ là người đưa nó cho Regina, và rồi Regina nhắm vào Ivan nhưng Carla lại là người dính thay... thì đó là kết luận hợp lí nhất.
‘Vậy Aufstieg đang nhắm đến điều gì?’
Thoạt nhìn thì Aufstieg dường như không liên quan.
Nhưng Ngài Cascata biết rằng Venere có liên quan tới gia tộc Aufstieg và nếu cô ta đang âm mưu điều gì thì khả năng Aufstieg cũng liên đới. Tuy nhiên, qua lời nói của Venere, có vẻ cô ta đang theo đuổi một âm mưu khác biệt với Aufstieg.
“...Venere, hả. Có vẻ ta sẽ phải bắt đầu giải quyết vấn đề từ cô ta. Nhưng nếu hai Trụ Cột của Đế Quốc cùng can dự, ta không thể đứng ngoài được nữa.”
“Vâng. Với tư cách là một giảng viên bình thường, tôi thấy đây đã vượt khỏi khả năng xử lý của mình nên mới mạo muội đến gặp ngài vào giờ này. Mong ngài tha lỗi cho sự thất lễ.”
“Không sao. Đây là chuyện cấp bách cho nên ngươi không cần phải lo. Ta sẽ không trách móc gì cả.”
Ngài Cascata quyết định rằng tốt nhất là nên hành động âm thầm trong vụ việc này.
Dù sao thì chiến dịch xử lý Ivan cũng sắp bắt đầu và sau đó ông sẽ phải điều tra kỹ hai gia tộc kia ngay.
“Vậy ngươi lui đi. Ta cũng sẽ chuẩn bị đối sách.”
“Rõ.”
Sau khi Lorenzo rời đi, Ngài Cascata vẫn ngồi lại trong phòng tiếp khách một lúc lâu.
Những câu hỏi chưa lời giải ... dù có ngồi đây thì cũng chẳng thể tìm ra đáp án nhưng ông chỉ đang chờ đợi một điều duy nhất.
Sau một khoảng thời gian dài, cuối cùng bình minh cũng ló rạng.
Ánh sáng ban mai len qua khung cửa sổ mà ông nhìn vào, và Ngài Cascata cuối cùng cũng đứng dậy gọi người hầu.
“Chuẩn bị xe ngựa. Ta sẽ đến cung điện.”
Ông nghĩ rằng việc chuẩn bị sẽ rắc rối theo nhiều cách.
•
Sau khi vội vã lau sạch sàn phòng y tế giờ đã nhuốm đầy máu xanh, Ivan mang băng gạc mới đến.
Những băng gạc thấm máu đỏ và xanhd từ vai của Carla trông thật kinh khủng và nhờ liều thuốc được đổ lên vết cắt liên tục, vết thương đang hồi phục đáng kể.
Khi tháo bỏ lớp băng cũ thấm máu và ném xuống sàn, một âm thanh rợn người vang lên.
“Có đau không?”
“Đã nói là sẽ không đau... đồ xấu xa.”
Carla, khuôn mặt nhợt nhạt, trông có vẻ khỏe hơn nhiều so với trước khi mất cánh tay. Dù yếu ớt và mệt mỏi nhưng giờ cô dường như đã lấy lại phần nào sức sống, dường như trở lại là chính mình.
“Ta đã cố hết sức để cẩn thận. Xin lỗi nếu vẫn khiến em đau.”
“Không sao...”
Carla khẽ cử động vai trái.
Dù chưa tận hưởng được bao lâu việc có đủ tay chân, giờ lại trở về với thân thể một tay nhưng có lẽ vì đã từng trải qua rồi cho nên cô trông có vẻ quen hơn với sự thiếu vắng này.
“Chắc chẳng mấy ai từng bị chặt tay trái hai lần đâu nhỉ.”
“Không chỉ hiếm đâu. Em có thể là người đầu tiên trong lịch sử đấy.”
“Đúng là cũng đang trải nghiệm nhiều điều kỳ quái lắm đấy.”
Carla mỉm cười khẽ.
Sau khi quấn lại băng, cô đổ thêm một lọ thuốc nữa lên đó.
Chỉ lúc ấy, Ivan mới thở dài một hơi.
“Cánh tay tôi bị cắt chứ có phải của cậu đâu mà sao thở dài nhiều thế?”
“Chà, chuyện lại thành ra thế này rồi.”
“...Phòng khi cần nói, tôi muốn khẳng định là mình không hối hận. Mất một cánh tay còn hơn là chết. Tôi không biết liệu mình có chết hay không nhưng nếu mọi chuyện đã đến nước này thì chắc là không. Đây có thể bắt đầu lại bao nhiêu lần cũng được.”
“Đúng là tôi rất giỏi trong việc cố gắng,” Carla nói và Ivan lặng lẽ nhìn cô.
“Đúng thật. Ta sẽ giúp em và bảo vệ em dù con đường em chọn có ra sao đi chăng nữa.”
“Cậu cũng dẻo miệng đấy chứ.”
Carla mỉm cười.
Nụ cười ấy đẹp đến mức khiến Ivan chỉ có thể cười ngượng ngùng đáp lại.


2 Bình luận