• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 49

0 Bình luận - Độ dài: 1,777 từ - Cập nhật:

Trận đấu giao lưu sắp tới đã trở thành chủ đề nóng nhất trong những ngày gần đây.

Chỉ còn một tuần nữa là đến sự kiện, Lorenzo cảm thấy hài lòng khi thấy ai cũng đang nỗ lực theo cách của riêng mình.

Trong số đó, người khiến ông quan tâm nhất, dĩ nhiên, là Carla.

Chỉ cần nhìn những vết trầy nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt cô cũng đủ để hiểu cô đang tự đẩy bản thân vào những buổi tập luyện vô cùng khắc nghiệt.

“Đấu Đội trưởng thì quan trọng thật đấy—nhưng đừng quên phần thi đấu đội. Xét cho cùng thì đội chúng ta giờ chỉ còn đúng bốn người có khả năng thực chiến.”

Cả phòng im phăng phắc sau lời nhận xét của Lorenzo.

Phải rồi, ông vốn nổi tiếng là người hay nói thẳng vào mặt người khác và ít khi nể nang ai. Ông chẳng bao giờ rào trước đón sau nhưng lần này, giọng điệu ông đặc biệt nặng nề.

Tuy vậy, điều khiến mọi người lo lắng không phải là câu nói của Lorenzo mà là phản ứng của Carla.

Nhưng cô không nói gì cả.

Trái với thường lệ, cô chỉ khẽ gật đầu.

Suốt gần một tuần nay, Carla đã ngày đêm tập luyện cùng Ivan.

Nhưng kết quả thì chẳng khá khẩm gì.

Người ta thường nói nỗ lực sẽ không phản bội bạn nhưng khi phải đối mặt với một bức tường không thể vượt qua chỉ bằng ý chí, nỗ lực ấy cũng sẽ sụp đổ như mọi thứ khác.Carla giờ đang cảm nhận điều đó một cách đau đớn.

“Dù sao thì, giảng viên không được phép can thiệp vào quá trình huấn luyện hay thi đấu. Mấy đứa phải tự lo liệu, nên hãy cố gắng lên. Giải tán. À, Emil—em ở lại.”

Lorenzo hất cằm ra hiệu cho Emil, rồi rời khỏi lớp.

Emil bước theo sau, vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ.

“Ngồi xuống đi.”

Vừa trở về văn phòng giảng viên, Lorenzo đã châm một điếu thuốc.

Như thể không thể sống nổi nếu thiếu nó, ông rít một hơi thật dài rồi hít thêm thêm vài hơi nữa.

“Emil.”

“D-Dạ?!”

Giật mình, Emil ngẩng mặt lên từ chiếc ghế, chạm phải ánh mắt của Lorenzo.

Đôi mắt kỳ lạ ấy—lạnh lẽo, không cảm xúc, chẳng có ham muốn cũng chẳng có giận dữ—khiến Emil chậm rãi cúi đầu xuống lần nữa.

“…Vẫn chưa sẵn sàng để nói ra sao?”

“C-chuyện là…”

“Mạch ma lực của em. Albina có thể tạm bỏ qua nhưng tôi thì không. Đó là một mạch bị can thiệp từ bên ngoài và đã trải qua biến đổi nhân tạo. Emil, suốt đời tôi mới chỉ thấy một trường hợp như thế.”

“T-Thầy ơi…”

Lorenzo phẩy tay, hất làn khói thuốc ra khỏi cổ áo cho bớt mùi.

Ông thở dài khẽ rồi đưa tay vuốt chòm râu rối.

Và rồi đôi mắt ông thay đổi.

Đột ngột trở nên sắc bén như lưỡi dao, nhìn thẳng vào Emil.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cậu.

Ánh mắt đó không chỉ nhìn, mà như đang đòi hỏi cậu phải phơi bày tất cả.

“…Chuyện đó không dễ nói ra.”

“Tôi đoán được. Dù gì thì cũng là gia tộc Aufstich… không phải chuyện có thể nói nhẹ nhàng được. Nhưng Emil, đây không còn là chuyện gia đình nữa. Đây là mạng sống của em. Đừng có mà lẩn tránh.”

Emil cúi gằm mặt. Cậu chỉ có thể giữ im lặng.

Gia tộc của Emil, nhà von Aufstich, là Trụ Cột yếu nhất trong bốn Trụ Cột của Đế Quốc.

Dù đóng góp rất nhiều nhưng ảnh hưởng của họ vẫn rất mờ nhạt—chủ yếu vì họ sử dụng một loại Ma Pháp Hạ Trần truyền trong nội bộ gia tộc.

Phép đó, được gọi là Thần Linh Giáng Lâm, vượt xa việc triệu hồi thông thường. Nó có thể gọi về những thực thể quyền năng đến mức được ví như thần thánh.

Nếu nghi thức triệu hồi thành công, chỉ một lần giáng lâm cũng đủ để xoay chuyển cục diện chiến trường ngay lập tức.

Dù là chiến tranh giữa quân đội hay giữa các pháp sư, khi một thực thể thần thánh xuất hiện, trận chiến lập tức trở thành một cuộc đối đầu bất cân xứng nghiêm trọng.

Tuy vậy, lý do gia tộc Aufstich vẫn không thể vươn lên là vì họ giữ bí mật quá kỹ.

Phép thuật ở cấp độ thần linh không thể để lan truyền lung tung và cái giá phải trả để triệu hồi một thực thể như vậy là quá lớn.

Vì thế nên gia tộc gần như rút khỏi đời sống chính trị.

Tộc trưởng qua đời sớm là chuyện thường. Quyền lực liên tục chuyển giao mỗi khi như thế.

Và giờ, tình thế tệ nhất đã xảy ra—Emil, dù đã trưởng thành, vẫn chưa thực sự kế thừa phép thuật ấy.

“Cha em… từng nói ông có một cách. Ông bảo làm thế là vì em.”

“Emil.”

Lorenzo châm điếu thuốc thứ hai.

Tâm trí ông rối bời bởi mạch ma lực của Emil…

Nếu những gì ông nghi ngờ là đúng, thì Emil không còn nhiều thời gian nữa.

Đó là lý do ông muốn tìm hiểu mọi chuyện. Nhưng cậu học trò này vẫn chưa chịu mở lời.

“…Em biết là gia nhân nhà von Aufstich đã thâm nhập vào học viện, đúng không?”

“Dạ, em biết.”

Những kẻ mặc đồ đen đó—những kẻ từng cảnh cáo Lorenzo đừng điều tra Emil nữa.

Lorenzo không rõ bằng cách nào họ có thể lọt vào nhưng hiệu trưởng đã công nhận sự hiện diện của họ nên ông cũng không thể làm gì.

“Emil.”

“…Dạ?”

Lorenzo dập điếu thuốc vào gạt tàn.

Một tia lửa bắn ra làm cháy da ông, nhưng ông chẳng hề chớp mắt, chỉ phẩy tay xua khói.

“Mạng sống của em quan trọng hơn ma pháp gia tộc. Đừng quên điều đó.”

Đôi mắt Emil giờ đã tối đi rõ rệt. Cậu cúi đầu thật sâu.

“…Vâng.”

Emil khép cửa phòng giảng viên rồi quay người lại.

Giờ này có lẽ lớp học đã chẳng còn ai.

Tốt nhất là lặng lẽ quay lại lấy sách rồi về ký túc xá. Cậu nghĩ vậy và rảo bước về lớp.

Vì đoán chắc phòng học đã trống, cậu đẩy cửa bước vào mà không mấy bận tâm và ... khựng lại.

“…Liam?”

Trên khung cửa sổ đang nhuộm màu hoàng hôn, một cái bóng lớn đổ dài trên sàn.

Liam đang ngồi trên bệ cửa sổ, thanh đại kiếm quen thuộc vẫn đeo sau lưng, nhìn thẳng về phía cậu.

“Cậu trễ đấy, Emil.”

Gương mặt cậu ta chìm trong bóng tối.

Emil không thể thấy được biểu cảm của Liam nhưng qua giọng nói thì có vẻ cậu ấy không giận.

“Ừ, xin lỗi. Nhưng… cậu đợi tớ sao?”

Emil cười gượng gạo khi hỏi.

“Dĩ nhiên rồi. Tớ đã nói là chúng ta cần tập phối hợp còn gì.”

Liam nhảy nhẹ nhàng từ bệ cửa sổ xuống—một động tác dứt khoát đến bất ngờ so với vóc dáng to lớn của cậu ta.

Cử động ấy khiến Emil nhớ lại cuộc trò chuyện hồi sáng:

—Emil, cậu có thể thi triển ma pháp hạng đặc biệt liên tục bao nhiêu lần?

—Tối đa là 1.028 lần… sao thế?

—Nếu tớ áp sát tấn công còn cậu yểm trợ từ phía sau, chúng ta có thể là một cặp ăn ý.

—Cậu nghĩ vậy thật à?

—Tớ chắc chắn mà. Sau giờ học thử phối hợp xem, để chuẩn bị cho trận đồng đội.

—Ừ, được thôi.

“…Phải rồi, xin lỗi, tớ tới muộn.”

“Không sao. Thực ra thì bầu trời đỏ thế này trông cũng đẹp đấy chứ.”

Liam từ từ tiến lại gần Emil.

Cậu ta cao hơn hẳn một cái đầu và vóc người gần như gấp đôi. Đứng trước mặt Emil, Liam cúi nhìn xuống và mỉm cười.

“Hoàng hôn có màu của lửa. Ở quê tớ, người ta gọi giờ này là ‘buổi chiều bốc hỏa.”

“Buổi chiều bốc hỏa…”

Một cách gọi thật đẹp.

Âm thanh của nó cũng rất êm tai. Emil khẽ mỉm cười.

“Ừ, được rồi. Đi thôi, Liam.”

“Liam… cậu nghĩ Carla dạo này thế nào?”

Trên đường đến phòng huấn luyện,

Emil cẩn trọng lên tiếng hỏi.

Liam đi bên cạnh, liếc nhìn cậu một cái, rồi gãi má và im lặng một lúc.

“Khó nói lắm. Nhưng bảo là cô ấy ổn thì chắc chắn không phải đâu.”

Liam cũng biết rõ điều đó.

Cậu từng tận mắt chứng kiến ma lực kinh hoàng của Carla—thật lòng mà nói, nếu cô ấy vẫn còn lành lặn thì Liam chẳng có cơ hội chống lại nổi.

Thứ sức mạnh hủy diệt có thể xóa sổ quái vật chỉ trong một đòn. Ngay cả Liam cũng không thể chịu nổi cú đánh đó.

“Vậy à…”

“Ừ. Càng nắm trong tay nhiều thứ, mất đi lại càng đau. Một người phụ nữ có thể mạnh đến thế… rồi lại mất đi một cánh tay. Tớ luôn nghĩ cô ấy thật đáng nể—không giống những cô gái bình thường. Tiếc thật.”

“Ra vậy… Này Liam, ở nước cậu cũng có luật cấm phụ nữ làm gia chủ à?”

“Có chứ.”

Liam đáp ngay, không chút ngập ngừng.

“Phụ nữ sinh ra là để sinh con mà. Carla sinh ra là con gái… đó mới là bi kịch thật sự. Đế Quốc cũng thế thôi. Phụ nữ không thể làm tướng. Một người lãnh đạo gia tộc mà không thể trở thành tướng quân? Nghe thật nực cười.”

“Nghe cũng… có lý…”

Sắc mặt Emil sa sầm thấy rõ.

“Vậy thì những người con gái kém Carla còn khổ hơn nữa nhỉ…”

“Chuyện là thế đấy, Emil. Carla là người phi thường. Cô ấy phải nỗ lực biết bao nhiêu mới đạt được trình độ ấy—chỉ riêng việc một cô gái có thể làm được như vậy đã là điều phi thường. Chính vì vậy mà càng đáng tiếc hơn.”

Gương mặt Emil vẫn cúi gằm.

“Dù sao thì, Emil, cả cậu lẫn tớ đều phải cố gắng hơn nữa. Đàn ông như bọn mình mà còn không chạm được đến trình độ của Carla thì… chẳng phải đáng xấu hổ lắm sao?”

“Ừ-ừm, chắc là vậy…”

Ngay cả giọng Emil cũng đã mất hết sức sống.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận