Quyển 1:Linh Lục Ký I - I

Chương 45

Chương 45

Chương 45: Khảo nghiệm (I)

“Báo cáo ngày 4 tháng 1. Đã tới Demotheia, chuẩn bị tiến vào Solaetropolis.” Burya nói, nét mặt có chút vẻ chán chường.

“Chị Burya, chị nói chuyện với ai vậy?” Seikiren hỏi, ngước nhìn lên.

“Là thiết bị truyền tin. Tôi gửi tín hiệu cho đội 1.” Cô nàng đáp gọn lỏn.

“Demotheia? Là Tây Quốc?” Lý Nhân thắc mắc, gãi gãi đầu, sao danh xưng này mình chưa từng nghe qua nhỉ?

“Không hẳn. Đối với góc nhìn của người Eastrealm, à không, của mọi quốc gia khác, Tây Quốc mà các cậu gọi đó là một khối tổng thể. Thật ra thì chúng tôi gọi chung khu vực này là Wisteria hoặc là Eruophe. Đây không phải một đất nước thống nhất tổng thể mà là ba quốc gia nhỏ hơn gộp chung lại. Theo tên gọi địa phương thì sẽ là…” Burya nhẩm đếm lại, lục lọi những cái tên trong trí nhớ. “Noctreich ở phía Bắc, Demotheia ở Đông Nam, Britainnia ở Tây Nam.”

“Vậy là để tới Britainnia, thì trước tiên cần băng qua Demotheia trước? Solaetropolis là thủ phủ Demotheia? Chúng ta tiến vào làm gì? Sao không đi tiếp tới Britainnia luôn?”

“Để nhân dịp này tìm Ngự Thiên Thánh Kiếm Excalibur luôn một thể. Nghe nói thanh kiếm được cất giấu ở đâu đó giữa biên giới Britainnia và Demotheia, chỉ có hội đồng Thánh Hiệp Sĩ ngự trên cao nguyên Heglaia, đền thờ Soluna mới biết về tung tích của nó.”

“Kể tôi nghe về các Thánh Hiệp Sĩ này được không?” Lưu Vĩnh quay sang liếc nhìn Burya que khóe mắt, dường như vẫn còn rất nhiều đề phòng và nghi vấn.

“Chuyện đó để sau, dù sao thì Solaetropolis đã ngay trước mặt rồi, ta vào thành dò la về đền thờ và cái cao nguyên kia nằm ở đâu đã.”

“Nghe nói thơ ca ở đây khá phong phú? Tôi cũng muốn xem thử đàn hạc của họ là như thế nào.” Trong mắt Shamio lóe lên ánh sáng phấn khởi, như thể ông muốn nhảy ra khỏi xe ngựa mà xông thẳng tới tìm những người hát rong trên phố.

Trên đỉnh con dốc là một khoảng đất rộng, đường kính lên đến cả chục dặm. Vươn lên từ khoảng đất đó, hàng tầng tầng lớp lớp nhà cửa san sát, đường xá nằm chồng chất lên nhau, như những viên sỏi chất thành từng đống cao, đỉnh chạm tới chân trời.

Kết cấu thành phố chia làm nhiều tầng lớp, từ sân thượng của mỗi nhà lại nối liền với đường phố ở tầng trên, xếp chồng mười ba tầng, những căn nhà ở phía trên trông có vẻ xa hoa hơn và được xây dựng tinh xảo hơn phía dưới. Trên cùng chính là một cấu trúc cung điện tráng lệ, những cột trụ đá cẩm thạch to lớn dựng trên nền đá vôi vuông vắn, toát lên một bầu không khí uy nghiêm đầy quyền lực.

Từ bên trên nhìn xuống, có thể thấy một ông lão mặc đồ thô sơ ngồi bên cạnh cửa cung điện đó, mày mò gì đó trên tay. Ở tầng dưới, có một cỗ xe ngựa chạy theo đường dốc thoai thoải xuống bên dưới. Dưới đó nữa, từ tầng thứ 7 trở xuống tầng 2, mọc lên san sát vô số sạp hàng bày bán vô vàn thứ từ trái cây, bánh mì, đến sặc sỡ gấm vóc lụa là, nhan nhản mặt hàng, gì cũng có.

Xe ngựa của họ tiến vào cổng thành, vòm cổng cong cong màu hoàng kim rực rỡ, cao khoảng 6 mét, hay 4 trượng. Trên mặt cổng có điêu khắc tượng của vô số người, ai nấy đều mang vẻ nghiêm trang, ánh mắt như dò xét những kẻ mới đến.

Đứng hai bên cổng là hai người lính gác, cầm trên tay khiên và giáo. Trên những chiếc khiên mang hoa văn đối xứng nửa giống hình bông lúa, nửa giông bông cỏ lau, từ hai bên tỏa ra là hoa văn nhành ô liu. Burya chỉ vào đó mà giải thích:

“Thứ biểu tượng ở giữa tấm khiên kia là một loại thảo dược dân gian của họ, khá hiếm gặp, giá trị cao gấp 5 lần cỏ Myata ở Khrustal’naya, nghe nếu thu đủ 99 cây cỏ cả gốc rễ lẫn lá ngọn, nấu cao đặc 9 ngày, thu lấy phần kết tủa tinh khiết nhất, nén lại thành một viên đan, nuốt vào là chân tay què cụt có thể mọc lại. Người lành lạnh nuốt vào thì nộ khí xung thiên, cho dù sắp chết thì cũng kéo dài mạng sống được thêm một hai năm.

Còn những nhành ô liu. Nơi này là một cơ sở sản xuất ô liu lớn bậc nhất thế giới, sản lượng lên tới mấy trăm tấn trong một vụ thu hoạch được mùa. Là trọng điểm kinh tế của quốc gia này đấy”

“Thứ thần dược kia…”

“Không có tác dụng lên tay của cậu đâu. Theo lời của nhân sự Thư Viện, và hình như cả lão già kỳ quái lúc trước, thì cánh tay cậu không phải bệnh, mà là giống như bị nguyền hơn, không thể chữa trị theo cách thông thường. Giải nguyền thì chẳng mấy ai biết, chỉ có vị Thần Y gì đó là tình trạng gì cũng có thể xóa bỏ, nên mới quyết định đưa cậu tới đó, tầm mấy chục cây số về hướng Tây thôi.”

“Chúng ta ở đây để tìm tung tích Excalibur? Cô có biết gì thêm về nó không?” Lý Nhân hỏi, mắt dán chặt vào những ngôi nhà san sát nhau, trong mắt thoáng chút thương cảm khi thấy những người nghèo ốm yếu co cụm lại trong những ngôi nhà đó.

“Theo những gì chúng ta biết, thì khả năng cao đó chính là Ngự Thiên Thánh Kiếm. Nó thuộc về vua Pendragon, người khai sinh ra Wisteria. Có giả thuyết rằng thật ra chính Excalibur là Thiên Tử Kiếm, vì về sau Wisteria từ một khối thống nhất phân tách ra thành bốn quốc gia độc lập do sự khác biệt về tư tưởng chính trị, cũng như cách mà Thiên Tử Kiếm phân tách thành Tứ Phương Thiên Kiếm vậy.”

“Vậy, nếu đây chỉ là truyền thuyết, chẳng phải là khá hoang đường hay sao? Chẳng lẽ gặp ai chúng ta cũng hỏi sao? Khắc nào mò kim đáy bể, mò vàng đáy sông?” Shamio vuốt chòm râu, nhíu mày hỏi lại.

“Đương nhiên là không. Chúng ta lên trên kia.” Burya chỉ lên tòa cung điện lớn ở nơi cao nhất thành phố. “Đó là “phòng họp” của các bậc trí giả Demotheia. Chúng ta cũng gần như chẳng biết gì về thế lực gọi là các Thánh Hiệp Sĩ. Biết rõ nhất, chỉ có thể là hội đồng trên đó thôi.”

Qua những con đường dài quanh co, họ đi cạnh những sạp hàng nhộn nhịp, người đi kẻ lại. Cũng từ tầng này, cấu trúc thành phố bắt đầu phức tạp hơn. Các lối rẽ phân nhánh, những ngôi nhà thưa hơn, để lộ ra những khe hẻm dài và hẹp, ăn sau vào lòng thành phố, tạo ra một mê cung đô thị nhằng nhịt.

“Ể? Trong con hẻm kia, hình như có người đang bị cướp?” Shamio chỉ tay về một ngõ tối. Một người râu ria xồm xoàm đang chĩa dao vào một kẻ gầy gò sợ sệt. “Không phải việc của chúng ta.” Burya và Lưu Vĩnh đồng thanh đáp, đồng thời liếc nhìn nhau.

Thế nhưng Nhân đã hành động rồi. Một kiếm chém ra, cứa vào cổ tay tên cầm dao, lại thêm một kiếm nữa, hắn ôm cổ lăn ra đất giãy giụa, bọt máu sùi lên ùng ục, rồi tắt thở.

“Này, làm vậy mà không truy xét kỹ thì dễ giết oan lắm. Không được làm vậy nữa.” Burya cảnh cáo, nhưng trong lòng xuất hiện cảm giác tự hào.

“Rõ ràng rành rành như vậy rồi, sao có thể nói là oan được nữa? Tôi chỉ là thay trời hành đạo thôi” Nói xong, anh đỡ người ốm yếu kia đứng dậy.

“C-cảm ơn. Chẳng may tôi không mang theo gì để hậu tạ, nhưng cho tôi mạn phép hỏi, các vị đến Solaetropolis để làm gì?”

“Ừm… Ông đã bao giờ nghe nói gì về truyền thuyết Excalibur chưa?” Nhân hỏi thẳng vào vấn đề, đôi mắt đầy dã tâm, nhìn chằm chằm vào người đó.

“Ch-chưa nghe qua bao giờ. Nhưng tôi biết là… Phía trên kia, nơi tụ họp của các nhà thông thái, thường có một ông lão ngồi trước cửa. Ông ta là bậc Đại Hiền Triết, có thể giải đáp mọi thắc mắc liên quan đến truyền thuyết và lịch sử.”

“Hửm, Đại Hiền Triết cử người tới đưa tin? Đúng là hiếm khi chuyện này xảy ra. Vào đi, tôi đã được nhận lệnh chờ sẵn rồi.” Vedryon nói với Alcibiades, ra hiệu cho đối phương tiến vào đền thờ.

“Chờ đã nào, tại sao chúng tôi phải thông qua khảo nghiệm mới được vào còn cô ta thì không cần?” Kim Khánh Dạ tỏ vẻ bất bình, Lệ Vân thì níu níu tà áo anh ta như muốn ra hiệu cho qua.

“Ờm… Vì hắn là sứ giả của Hiền Triết, mà Đại Hiệp Sĩ tin tưởng và đánh giá cao khả năng của ông già đó nên mới đặc cách…”

Alcibiades nháy mắt châm chọc Khánh Dạ, như đang cố tình khiêu khích anh ta. Đôi mắt xanh lập lòe ánh sáng dưới hàng mi mắt thanh tú, như xoáy thẳng vào tâm hồn gã.

“Được rồi, việc này không tranh luận nữa, theo tôi.” Vedryon thở dài, dẫn nhóm người bước vào đền. Lối đi vừa mới mở ra lúc trước đã khép lại sau lưng. Tiếng lạo xạo của gạch đá xen lẫn với tiếng đàn hạc vang vọng các bức tường, dội vào từng cây cột, phản chấn lẫn nhau như một bản giao hưởng, một bản giao hưởng kỳ lạ mà chỉ có một nhạc công độc tấu.

Họ đi qua nhiều ngã rẽ vòng vèo, cứ chốc chốc lại đụng phải một ngõ cụt. Thế nhưng Vedryon không quay ngược hướng, mà vẫn tiến thẳng về phía tường đá, tưởng chừng như sắp đụng phải tường đến nơi. Thế nhưng bức tường lại dạt sang hai bên như tránh đường, mở ra một lối đi mới, âm thanh đàn hạc mỗi lần như vậy lại nghe rõ hơn.

“Đây là do Lyriana, cô ta phụ trách bảo mật và an ninh nội bộ đền thờ trước các tấn công bên ngoài. Cô ta không ngừng đảo lộn và thay đổi kết cấu các thông đạo của đền, tạo ra mê cung chằng chịt, chỉ có người trực thuộc quân đoàn là có thể lần theo tiếng đàn mà tiến vào.”

“Cô Lyriana đó là Thổ Linh Sư? Dựa vào tiếng đàn mà thay đổi kết cấu đất đá từ xa được sao? Thế cũng là thực lực cao minh rồi, mà tôi thắc mắc.” Kim Khánh Dạ vuốt tóc, hit một hơi mà hỏi: “Hơi tế nhị một chút nhưng… Tại sao các anh lại quyết định tham gia Hiệp Sĩ Thánh? Tại sao lại phục vụ dưới trướng Đại Hiệp Sĩ? Rõ ràng là với thực lực này còn có thể trở thành mãnh tướng được triều đình trọng dụng, trăm trận thắng trăm trận, tài lộc vô biên, địa vị thượng lưu mà?”

“Ha ha, trên đời này, tiền tài địa vị, có ý nghĩa gì cơ chứ? Tới lúc xuống mồ rồi thì có mang theo được không? Tới lúc chết rồi thì cái gì cũng phải để lại cả, mà lỡ để lại cái danh tầm thường thì nhục nhã làm sao!”

“Ý anh đang muốn nói ở đây là?” Lệ Vân chợt hiểu ra, thế nào mới được gọi là các Thánh Hiệp Sĩ đền Soluna cao nguyên Heglaia.

“Đúng là thế, tốt nhất nên để lại cho đời một tấm gương trượng nghĩa, xả thân vì công lý, thế mới là bậc anh hùng. Ngoài ra, việc chúng tôi trung thành dưới Đại Hiệp Sĩ…”

Vedryon nghẹn giọng, ngước nhìn lên, một tay vỗ ngực, cố kìm nén con tim đập mãnh liệt, mà đáp: “Vì chúng tôi đều mắc nợ ngài ấy! Giả là thứ nợ tiền bạc, thì có thể dễ dàng giải quyết, nhưng đằng này, đằng này thì khác! Ha ha!”

Chàng hiệp sĩ lại bước qua một thông đạo khác, chợt nắm lấy tay Khánh Dạ và Lệ Vân mà nhận xét: “Có lẽ hai người cũng biết, thứ nợ khó trả nhất không phải một khối tài sản kếch xù, mà là nợ tình cảm. Món nợ khó trả nhất là món nợ ân tình!”

Nợ ân tình? Phải rồi nhỉ, nợ ân tình là khó trả nhất. Nợ tình cảm cũng khó trả như vậy, rằng rằng chẳng phải sao? Giờ đây cả hai đều đã hội ngộ, nhưng món nợ tình cảm đó có thể trả như thế nào chứ? Nó đâu phải một đồ vật tầm thường hay một lời nói bâng quơ? Rốt cuộc món nợ này phải trả như thế nào?

“Ngài đều có ít nhiều công cứu mạng chúng tôi, hoặc là kéo chúng tôi ra khỏi những bùn lầy rác rưởi, cho chúng tôi mục đích, cho chúng tôi đấu tranh, cho chúng tôi được phục vụ ngài.”

“Công cứu mạng, là thế nào nữa?” Phải là lòng từ bi to lớn đến nhường nào mới có thể gây rung động tâm hồn người khác đến như vậy? Hàng trăm câu hỏi lướt qua trong đầu Lệ Vân. Phải chăng Quang Thánh chọn vị đấy làm Thánh Sứ cũng chính vì khả năng thu phục lòng người này?

Vedryon không trả lời, chỉ có một nụ cười nơi khóe môi. Anh ta rẽ ngang qua một đoạn hành lang khác mà đổi chủ đề: “Tuy an ninh cao như vậy, đương nhiên cũng không thể qua mắt các linh sư lão luyện, có thể cảm nhận dòng chảy linh lực qua những bức tường và dãy hành lang này. Khánh Dạ, anh là linh sư nhỉ? Thử cảm nhận thử xem.”

“Việc này… tôi không chắc lắm. Tôi không có linh lực bẩm sinh, không biết rõ về nó. Để tôi thử.” Khánh Dạ nhắm mắt lại, đặt tay lên tường. Cảm nhận các viên gạch lạnh lẽo bất động.

“Dòng chảy linh lực? Theo Quang Giáo, vạn vật đều có sự sống, vạn vật đều có chuyển động, dòng chảy linh lực cũng như vậy chăng?” Lệ Vân thầm thì với chàng.

Nghe vậy, anh liền tập trung tư tưởng vào tường đá. Một sự chuyển động mơ hồ xê dịch giữa lòng bàn tay và bề mặt đá. Từng hạt nhỏ li ti, mềm mại như bụi, chuyển động đều đều về một hướng.

Thấy nét mặt giãn ra có chút bất ngờ của Kim Khánh Dạ, Vedryon bật cười mà tán thưởng: “Anh giỏi lắm! Mới chỉ gợi ý như vậy mà đã làm được rồi, đúng là tài năng thiên bẩm! Người có thiên phú như anh, cho dù không sinh ra với linh lực thì về sau cũng tự thức tỉnh. Mà cho tôi hỏi, lúc anh thức tỉnh linh lực, hoàn cảnh lúc ấy như thế nào? Có hiện tượng kỳ lạ đặc biệt nào không?”

Khánh Dạ hồi tưởng lại lúc gặp Yuki. Thì nàng bỗng xuất hiện sau lưng mà nép mặt vào tà áo anh mà thủ thỉ: “Lúc ấy thiếp cảm nhận được một tham vọng rất lớn. Một tham vọng mạnh mẽ đang cắn xé đấu tranh với tuyệt vọng. Chính vì vậy thiếp mới tìm đến chàng…”

Anh bèn đáp lời người hiệp sĩ: “Lúc đó, tôi đang rơi vào tuyệt vọng trong giá lạnh. Nhưng tôi vẫn một mực quyết tâm, trong đầu chỉ nghĩ tới việc đi tìm Lệ Vân, mà cứ vậy thức tỉnh linh lực, đột nhiên không thấy lạnh nữa. À.” Khánh Dạ sực nhớ ra. “Tôi nhớ là có tiếng sấm vang lên ở một hướng, hình như là hướng Đông.”

“Rồi sau đó chàng có hàn linh lực?” Lệ Vân lắng nghe chăm chú, thoáng đỏ mặt khi nghĩ đến việc dù cận kề cái chết, Khánh Dạ vẫn chỉ nghĩ tới mình. Cô bèn cố hướng suy nghĩ tới điều khác.

“Hàn linh lực, một loại rất hiếm gặp. Thánh hiệp sĩ chúng tôi phần lớn đề là linh sư, vậy nên cũng rất chú trọng nghiên cứu tìm hiểu các linh lực hoạt động. Theo kết luận chung, các hàn linh sư thật ra là các thủy linh sư nhận được sức mạnh trong môi trường lạnh, tạo ra một biến thể đặc dị. Hiện nay chúng tôi không có hàn linh sư trong đoàn, nếu anh hứng thú thì chúng tôi chắc chắn sẽ đào tạo và kết nạp ngay. Hàn linh sư có sự linh hoạt biến hóa của thủy linh sư, lại cũng có cả sức mạnh phòng ngự vững chãi toàn diện của thổ linh sư, công thủ vẹn toàn như vậy, sao chúng tôi bỏ qua tài năng như thế được?”

“Ừm, cảm ơn lời mời của anh. Tôi sẽ cân nhắc.” Khánh Dạ nghĩ miên man, nếu như mình tiếp tục đi theo giúp đỡ Lệ Vân, chắc chắn vai trò sẽ chẳng khác nào các thánh hiệp sĩ. Nhưng tạm thời là vậy, anh còn phải quay về nhà nữa. Nghĩ tới đây, lòng anh lại nôn nao, không biết phải xử trí giữa Lệ Vân và Yuki như thế nào.

Yuki ôm lấy tay anh mà lại lẩm bẩm: “...Chàng đừng bỏ rơi thiếp đấy…” Cô nhìn Khánh Dạ đầy kiên định, nghiêm giọng: “Chàng không được vô trách nhiệm đâu đấy! Rõ ràng là đã chiếm lấy trái tim người ta rồi mà, cả linh hồn của em cũng đã chiếm rồi, tuyệt đối phải chịu trách nhiệm!” Cô vùi mặt vào vai anh, rồi lại quay mặt đi.

Việc này, để tính sau vậy. Cuối cùng những hành lang dài vô tận đã kết thúc, rộng mở trước mặt là một đại điện rộng. Lúc này họ mới để ý, Alcibiades, nãy giờ không đi theo phía sau, đã biến mất từ lúc nào. Vedryon bèn giải thích: “Nó chỉ tới đưa tin thôi, tôi thấy không nhất thiết cần phải vào trong, nên cho ả về rồi. Mẩu giấy này tôi sẽ trình lên Đại Hiệp Sĩ cùng lúc hai người tiếp kiến.”

Bập bùng hai bên đại điện, những hàng đuốc cháy sáng, nhưng lại không tỏa ra nhiệt hay ánh lóa chói mắt, mà là thứ lửa không gây bỏng rát, không hiểu được tạo ra bằng cách nào. Ánh sáng ngập tràn đại điện không đến từ hàng đuốc mà là từ khung cửa sổ trời hình tròn cao vời vợi phía trên. Khoảng sân trời rộng mở để nắng chiều tràn vào.

Khánh Dạ quan sát được phía trên, ven theo đường cong của mái vòm có vô số trăng bích họa, cái nào cái nấy sáng lấp lánh, phản chiếu ánh mặt trời. Toàn bộ những bích họa sặc sỡ đó đều là những tấm gương! Như vậy, bất kể thời điểm nào trong ngày, miễn là có mặt trời, thì ánh sáng vẫn có thể phản chiếu vào bên trong đại điện trong thời gian họp hành làm việc.

Chễm chệ trước mặt là một ngai vàng, sừng sững hai bên là những tượng tạc bằng đồng, là những tượng hiệp sĩ oai nghiêm đứng gác thành hàng dài bên tấm thảm đỏ trái phủ từ ngai vàng trên cao, xuống các bậc thang tới trước mặt họ. Hai bên lại còn có những chiếc lư đỉnh lớn, nghi ngút hương khói hương trầm.

Vedryon thở hắt ra, cúi chào Lệ Vân và Khánh Dạ mà lẩm bẩm vội vã: “Đây là khảo nghiệm tiếp theo của Đại Hiệp Sĩ. Bất kể kết quả thế nào thì vẫn được diện kiến, tôi xin phép lui…” Anh bước nhanh ra khỏi căn phòng, đóng sầm cánh cửa đôi nặng nề lại. Tiếng ầm ầm trầm đục của cánh cửa dội vào các bức tường, cộng hưởng với chất liệu bí ẩn của các tấm gương, không ngừng vang vọng lại, hòa quyện vào nhau ngày càng lớn hơn, cuối cùng hóa thành tiếng gầm liên miên trùng điệp làm hai người vội bịt tai lại. Âm thanh kinh khiếp trấn áp đó nếu không che chắn, hoàn toàn có thể làm màng nhĩ vỡ tung.

Chấn động khổng lồ từ các sóng âm thanh ập về từ mọi phía ép nghẹn tim, khiến tuần hoàn máu trở nên khó khăn. Họ khụy xuống thảm, Lệ Vân nằm rạp mình xuống không dám ngóc đầu lên mà luôn miệng: “Thiếp xin lỗi… thiếp xin lỗi… thiếp xin lỗi… Làm ơn đừng…”

Khánh Dạ đỡ Lệ Vân dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhận thấy một nỗi sợ hãi tột cùng, nỗi sợ trước uy quyền tuyệt đối, nỗi sợ xuất phát sâu thẳm từ con tim bị xiềng xích thân trâu bò làm thú vui tiêu khiển cho bọn quái vật mang lốt người.

“Ta ở đây. Không ai làm hại nàng cả.” Khánh Dạ ôm lấy bờ vai run rẩy của Lệ Vân, thì thầm. Cả hai gấp gáp thở dốc, từ trong nỗi sợ vô vọng, chợt xuất hiện một tia giận dữ, nàng không ngừng lẩm bẩm xen kẽ những tiếng nấc, những âm thanh không nghe rõ thành tiếng, những lại bị vang vọng bởi các tấm gương có khả năng phản chiếu cả hình ảnh lẫn âm thanh kia, dội vào các bức tường, trở thành tiếng gào khóc ai oán. Nàng càng bấn loạn hơn, ôm chầm lấy Khánh Dạ, đôi tay bấu vào vai chàng nhất quyết không buông ra, đâm vào da chảy máu. Khánh Dạ cắn răng chịu đựng mà ôm nàng chặt hơn, nhẹ nhàng an ủi.

“Chạm vào gáy nàng ấy đi.” Tay trái của Khánh Dạ chợt tự di chuyển, hình như là bởi Yuki, ngón trỏ chạm khẽ vào gáy Lệ Vân, đầu ngón tay xuất hiện một hạt máu, để lại vệt đỏ mờ nhạt trên gáy, nhanh chóng đóng băng lại. Trực tiếp gây lạnh đột ngột trung khu thần kinh, gây bất tỉnh ngay lập tức. Nàng ngã ra thảm, chàng vội đỡ lấy, đặt nàng nhẹ nhàng xuống.

Căn phòng quỷ quái này, rõ ràng là để tra tấn người ta bằng uy áp và khí thế đáng sợ từ những âm thanh chính họ phát ra. Chết tiệt, phải vượt qua khảo nghiệm này ngay. Khánh Dạ đứng dậy, bỏ ngoài tay những tiếng gào khóc đang nhỏ dần của những bức tường. Ngai vàng. Chìa khóa chính là ngồi được lên ngai vàng kia? Bước đầu tiên.

Đi giữa hai hàng tượng trên thảm đỏ, mỗi bước chân đều gây uy áp lớn hơn. Các bức tượng đều có vẻ ngoài đầy uy hiếp phủ giáp từ đầu đến chân, mũ trụ che kín cả khuôn mặt, nhưng Khánh Dạ vẫn cảm nhận được dường như có tia nhìn sắc lạnh từ trong đó nhìn xoáy vào chàng.

Mỗi bước chân đều khó nhọc hơn, chàng ngoái lại nhìn Lệ Vân, chợt sững lại. Những bức tượng phía sau, đều đã quay đầu, nhìn chằm chằm vào chàng, tay đặt trên chuôi kiếm, tỏa ra sát khí đằng đằng.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!