Quyển 1:Linh Lục Ký I - I

Chương 13

Chương 13

Chương 13: Tứ Phương Thiên Kiếm

“Khai báo danh tính đi.” Kẻ có vẻ là thủ lĩnh ra lệnh.

“C-Chỉ là người qua đường thôi, không cần phải cảnh giác vậy đâu.” Shamio trả lời, giọng nói run lên rõ rệt.

“Qua đường? Người qua đường gì mà lại leo lên tới tận chỗ này chứ? Khai thật đi, tìm thần dược à? Hay là muốn tu tiên?” Gã kia lại chất vấn.

“Không không, bọn tôi chỉ là muốn qua được Hoành Sơn Cốc này mà không phải lăn lộn với đám Ngạ Lâu Quỷ ở dưới.” Lý Nhân lại tiếp lời, giơ hai tay lên thể hiện thành ý.

“Tất cả giải trừ vũ trang. Bọn ta sẽ đưa các ngươi đến chính điện, tới lúc đó thật giả sẽ được phán định bởi trưởng lão.”

Lý Nhân chầm chậm rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, rồi ném xuống nền cỏ. Shamio cũng nhẹ nhàng đặt cây đàn xuống. Seikiren đặt chiếc búa xuống nặng nề, làm mặt đất chấn động.

“Cậu này, nhìn cấu trúc cơ bắp tay và chân cậu có vẻ như là thông thạo quyền pháp? Đưa tay ra.”

Giờ thì Lưu Vĩnh đã bị trói chặt hai cổ tay ra phía sau, bất đi khả năng chiến đấu.

Lúc này, gã thủ lĩnh mới ngắm nghía binh khí của họ, gật gù trước cây búa chiến màu hoàng kim vàng lấp lánh, lại ngẩn ngơ khi thấy cây đàn, đây cũng là một thứ vũ khí hay sao? Rồi khi ánh mặt hắn đậu lên thanh kiếm của Lý Nhân, hắn đứng bất động, khóe mắt giật giật, đôi mắt mở to, cái nét khinh đời không nể ai trong đôi mắt ấy biến mất, đổi lại là sự sửng sốt, ngỡ ngàng, lại có cả sự phấn khích vỡ òa. Thanh kiếm ấy, rốt cuộc có lai lịch gì?

Hắn tức tốc cầm nó lên mà lật qua lật lại. Hắn thì thầm với đồng bọn, rồi nhanh chóng cắp theo cả cây đàn và vớ lấy cây búa. Thế nhưng, hắn hoàn toàn không nhấc nổi cây chiến chùy nặng hơn trăm ký đó, nhún vai để lại cây búa nằm trên thảm cỏ mà dẫn đầu đoàn người áp giải.

Đi được một dặm qua cánh rừng rậm rạp, quang cảnh hiện ra trước mắt đẹp khó hững hờ, đáng chiêm ngưỡng kể cả trong cảnh tù lao. Lá rụng khỏi cành, cuốn theo chiều gió mà bay lên những tầng mây, mây hóa thành gió, gió lại quyện thành mây. Dưới tầng thiên vân đó là đài các nguy nga rộng lớn, tầng trên nhỏ hơn tầng dưới theo lối kiến trúc thượng thu hạ thách.

Chín tầng tháp đồ sộ chồng lên nhau, tạo nên cái cảm giác áp bức nặng nề, như thể không khí đông nghẽn lại, khiến cho họ nghẹt thở, tim đập loạn nhịp. Khoảnh đất rộng này, trước đây có lẽ là trung tâm khu rừng, nhưng giờ đây, chỉ còn lại những cây cột gỗ thẳng đứng vươn lên đến trời cao mà sâu thăm thẳm, hoàn toàn trụi cành trụi lá, như thể bị chém đứt bởi một lưỡi kiếm sắc bén có thể cắt thẳng một đường xuyên qua bất kì chướng ngại vật nào. Lưu Vĩnh thoáng nhìn thấy một chồi lá mới nhú đọt lá non xanh mơn mởn, chợt ngay lúc đó rụng mà rơi xuống lả tả. Nhìn phần gốc của chồi lá đó, cậu mới rùng mình khi thấy phần bị cắt đó là một đường thẳng tuyệt đối, không có lấy một vết nứt gãy dư thừa, chỉ có hiệu quả tuyệt đối trong việc tách sự vật ra làm đôi của một lưỡi kiếm.

Đằng xa, có thể nhìn thấy ẩn hiện trong các tầng mây, còn có thêm nhiều đài các khác nữa, cái nào cũng có mái ngói đỏ rực, cột đình hoàng kim lấp lánh, và đều có uy áp khó tả kia.

Tất cả những đài các này đều đứng vững trên một cây cột màu hoàng kim đó, chống thẳng xuống một hồ nước xanh trong veo mà nhìn không thấy đáy.

“Mấy cái cột kia, chắc là bằng đồng? Cũng hợp lý, đường sức từ của ngọn núi không lên được tới đây, sử dụng lượng đồng lớn trong xây dựng cũng không phải là không thể. Cơ mà nhìn những cột trụ đó cũng có tuổi đời lâu rồi, sao lại không bị gỉ nhỉ? Không có nhiều vết tích ăn mòn luôn nhỉ?” Shamio thì thầm, nhưng tên thủ lĩnh lại nghe thấy mà giảng giải:

“Đúng, cũng coi như nhà ngươi có mắt nhìn. Đấy là Thập Nhị Thiên Trụ của môn phái ta, là di sản lâu đời. Toàn bộ làm bằng đồng nguyên chất, nhưng đã qua xử lý đặc biệt, không rõ làm sao mà không bị gỉ dù đứng giữa hồ lâu như vậy. Cơ mà có khả năng quan sát nhanh chóng như vậy, chắc hẳn không phải chỉ là người qua đường nhỉ? Cũng may cho các ngươi là có mang theo thứ mà bọn ta hứng thú, không thì bị giết tại chỗ luôn rồi ấy chứ.”

Hàng loạt suy đoán tràn vào đầu Lưu Vĩnh. Mang theo thứ bọn họ hứng thú? Ý hắn nói là một vũ khí nào đó? Lúc nãy, mắt hắn có lộ vẻ hưng phấn với thanh kiểm của Lý Nhân, lại còn là một cây kiếm cổ lấy ra từ di tích, phải chăng họ biết lai lịch của nó?

Lại còn là môn phái? Môn phái mà hứng thú với cây kiếm cổ? Những hình ảnh những cây cột gỗ thẳng đứng trơ trọi, những mầm cây bị đứt lẹm một cách hoàn hảo, những thanh kiếm sáng lóa họ cầm, tất cả đều chỉ về một điều. Đây là một môn phái kiếm pháp, lại còn là cao thủ trong số các cao thủ? Đoạt kiếm. Họ muốn đoạt kiếm!

“Này Lý Nhân, cậu cẩn thận với thanh kiếm, để ý kĩ, bọn họ khả năng cao là muốn lấy nó đấy.”

Cậu chàng không nói gì, khe khẽ gật đầu.

Bọn họ được dẫn vào trong chánh điện. Vẻ uy nghiêm tràn ngập bầu không khí. 12 cây cột bằng đồng nguyên chất, đứng sừng sững hai bênh tựa như trấn áp vạn vật toát lên vẻ đe dọa. Ngự tọa ở giữa trên ngai là một lão già râu tóc bạc phơ nhưng ánh mắt vẫn còn sắc sảo, tay chân còn dồi dào sinh khí. Một cơn rùng mình ập tới Lý Nhân, rõ ràng chỉ là một ông già bình thường, cớ sao lại xuất hiện nỗi sợ hãi này. Bàn tay xương xẩu của ông ta đang nắm chặt lại, không có gì cả, sao tựa như đang cầm binh khí?

Áp lực gia tăng, làm hơi thở của Lý Nhân gấp gáp, phập phồng. Cứ như thể, nếu lão kia vung tay lên, thì đầu của cậu sẽ đứt lìa khỏi cổ. Cái cảm giác kinh hoàng ấy bóp nghẹt linh hồn, khống chế mọi cử chỉ của cậu.

“Đừng nói gì cả, để tôi.” Lưu Vĩnh bước lên phía trước.

“Nêu tên đi.” Ông lão ra lệnh. Chàng thanh niên lần lượt đọc tên từng người.

“Tại sao lại lên đây?”

“Muốn qua Hoành Sơn Cốc và tránh đám quỷ ở dưới.” Lưu Vĩnh dõng dạc trả lời. Chợt lão già mở trừng mắt kinh ngạc, rồi nhanh chóng trấn định lại.

“Ông là ai?” Lưu Vĩnh hỏi với giọng lạnh lẽo.

“Vô lễ! Nhà ngươi ở đây để bị tra khảo chứ không phải để hỏi ngược lại bọn ta!” Đám thị vệ đứng chung quanh nhao nhao cả lên.

“Để hắn yên. Ta cho hắn quyền hỏi. Ta là đại trưởng lão đời thứ một trăm ba mươi tư của môn phái Kiếm Tông, người thừa hưởng quản lý toàn bộ Kiếm Các.”

“Tên?” Lưu Vĩnh lại bồi thêm với giọng điệu xấc xược, làm đám người xung quanh lại nắm chắc lấy chuôi kiếm họ giắt bên hông.

“Lý Huyền Thanh.” Ông lão nhanh chóng đáp lời, mồ hôi lăn trên trán ướt đầm.

“Câu hỏi cuối cùng. Cây kiếm. Tại sao lại hứng thú với cây kiếm của Lý Nhân?”

“Cởi trói cho hắn. Các ngươi đi theo ta” Huyền Thanh ra lệnh trong sự sửng sốt của đám môn đồ, khiến họ buộc phải cởi trói cho Lưu Vĩnh trong miễn cưỡng. Ông lão bước lên các bậc cầu thang gỗ mộc mạc, cuộn xoáy lên cao. Leo mãi tới tầng chín, ập vào mắt của bốn người là một gian phòng rộng với bốn bức tường trạm trổ đầy phù điêu, kinh sách được xếp thành từng chồng chất đống, bụi bám đầy.

“Kể ra thì cũng dài dòng. Mỗi đời trưởng lão sẽ giữ chức trong vòng 40 năm, nay ta là đời thứ 134, tức là từ lúc thành lập môn phái tới nay đã hơn năm nghìn năm rồi.” Lão ta bắt đầu kể, tay mân mê chạm vào các trạm trổ trên tường.

“Tương truyền rằng, thuở khai thiên lập địa, các ác ma từ cõi âm ti quỷ dị trào lên nhân gian mà gieo nhiều tai ương, bệnh dịch, chém giết. Trước cảnh đó, đấng Thiên Tử thánh nhân đã mượn sức mạnh vô biên của thiên địa mà tạo ra bốn thanh kiếm, lần lượt là Phụng Thiên Kiếm, Ngự Thiên Kiếm, Thuận Thiên Kiếm, và Nghịch Thiên Kiếm. Phụng và Trị, Thuận và Nghịch, bốn thanh kiếm đó lại trao cho bốn đồ đệ của ngài mà diệt trừ bọn yêu ma.” Mắt ông ta cháy sáng niềm tự hào khi kể về thần tích đó.

“Xong việc, bốn thánh kiếm đó được phong ấn lại ở bốn ngôi đền miếu ở tứ phương, nhằm trấn áp đám ác ma không dám lộng hành lần nữa. Rồi lại sáng lập ra Kiếm Tông, nhằm bảo vệ bốn thanh kiếm ấy, và còn để không ngừng truyền lại Kiếm Pháp của Thiên Tử, không ngừng phát huy, luyện hóa, cải thiện môn pháp đó, vậy mới thành ra như ngày nay.”

Ông ta gõ mạnh lên bức vách, tức thì các mảng bụi vỡ ra mà rơi xuống, bốc lên mù mịt, lại để lộ ra hình dáng thực sự của các nét trạm trổ. Trước mặt là Thuận Thiên Kiếm, lưỡi dài, sống kiểm thẳng đứng, ẩn chứa trong lưỡi kiếm lại có ngọn lửa tiềm tàng khuất sâu, mọi chi tiết đều được tái hiện chân thật, làm mọi người không khỏi sững sờ.

Bên phải lại là Phụng Thiên Kiếm, trắng bạc thanh khiết, ẩn chứa sự lạnh giá vô biên, lưỡi kiếm mỏng hơn cánh hoa tuyết, có thể cắt xuyên qua vân vũ mây mù. Lý Nhân nhìn kĩ thanh kiếm ấy mà không khỏi kinh ngạc, nhận ra chút quen thuộc. Đằng sau thì là Ngự Thiên Kiếm, lưỡi rộng, thân dài, trông như phải cầm hai tay mới vung được, giữ kín trong đó lại là uy quyền của bậc đế vương, có sự cứng rắn của thép mà sự mềm mại uyển chuyển của dòng nước chảy, tưởng chừng nếu rạch một đường thì có thể xé nát được cả những cơn cuồng phong.

Cuối cùng, bên trái là Nghịch Thiên Kiếm, đen tuyền tỏa ra vẻ quỷ dị, sống kiếm đỏ thẫm, lưỡi kiếm thoạt nhìn có vẻ sứt mẻ nhưng lại như những vết nứt đó là nhân tạo, được đục đẽo nên bởi một đôi tay tinh vi tới từng chi tiết.

“Đây chính là dung mạo của Tứ Phương Thiên Kiếm! Là bảo vật quý giá nhất của các môn đồ chúng tôi. Những bức chạm khắc này chính là do cổ nhân phục chế lại, ấy vậy mà màu sơn vẫn nồng thắm, vẫn tỏa ra được cái khí thế oai linh của kiếm!”

Rồi ông lại quay sang mà trao lại cho Lý Nhân thanh kiếm của cậu mà thầm thì “Chỉ tiếc là vị trí các nơi phong ấn Tứ Phương Thiên Kiếm đó hoặc đã bị lãng quên, hoặc là bị phá hủy hoặc lấy mất, để rồi lưu lạc các thánh kiếm tới tận bây giờ.”

Lý Nhân nghi hoặc nhìn xuống lưỡi kiếm lấp lóa màu bạc, “Ý ông là, cây kiếm này…”

Huyền Thanh lại tiếp lời: “Lâu nay, Kiếm Tông cũng muốn truy tìm tung tích của những thánh kiếm, và còn tìm ra một thứ gọi là “Tế Binh Đài”, chắc cậu đã gặp qua? Theo truyền thuyết cổ thì nếu tập hợp được các thánh kiếm ở Tế Binh Đài thì có thể dung hợp chúng lại với nhau. Vốn dĩ cả Tứ Phương Kiếm đều bắt nguồn từ một thể là Thiên Tử Kiếm của Thiên Tử. Thanh kiếm cậu sở hữu này, thực chất là ghép từ hai đúng không?”

Cậu chàng chậm rãi gật đầu. Rồi cậu nhìn sang Lưu Vĩnh.

“Kể đầu đuôi đi.” gã khuyên, vẫn nhìn chăm chăm vào mắt Huyền Thanh.

Lý Nhân kể một mạch sự tình về thanh kiếm, từ lúc ở làng cho tới tòa tháp cổ ở giữa hồ, Lý Huyền Thanh tận tâm lắng nghe, ngón tay không ngừn

g gõ gõ lên tường.

“Ra là vậy. Chờ đã, theo điển tích thì Tế Binh Đài kích hoạt bằng máu của chủ kiếm, tức kiếm đã nhận chủ…”         

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!