Quyển 1:Linh Lục Ký I - I

Chương 32

Chương 32

Chương 32: Severnaya

Herald nhéo tai Qina, vực cô dậy. Cô uể oải lẩm bẩm mấy tiếng cằn nhằn. Anh vỗ vỗ tay, cố lay cô dậy: “Này này, dậy đi chứ. Chúng ta sắp cập bến rồi. Sao cô nồng nặc mùi rượu vậy? Mới gặp có một hai buổi mà đã học hư theo đội phó rồi à?”

Trong khi đó, Shamio cũng đang ở trong phòng cố gọi Seikiren dậy. Ông vừa lay vừa hỏi han. Lưu Vĩnh và Lý Nhân nhún vai, ai mà biết sao cô ta ngủ say vậy chứ? Chỉ riêng Vĩnh là biết, tối hôm qua chính anh đã đi tìm mới thấy Seikiren và Qina nằm say khướt ở trong nhà kho, chẳng biết họ đã lang thang bao lâu trong lúc say rượu mà bị ngã chổng vó vào trong kho dụng cụ lau dọn tàu.

Phải gần một tiếng sau thì họ mới sửa soạn xong xuôi. Cũng vừa đúng lúc tàu cập bến ở Severnaya. Chính quyền đã nhanh chóng phong tỏa bến cảng, yêu cầu tất cả hành khách trên tàu ký một loạt những hợp đồng miễn từ trách nhiệm, giữ bí mật tuyệt đối về những điều đã diễn ra trên tàu. Họ cũng nhanh chóng đền bù cho chủ tàu một lượng tiền lớn để sửa chữa quầy bar bị nổ tung do bộc phá của Herald. Gã thở dài, không biết lần này có bị làm kiểm điểm không.

Cả đám được dẫn xuống tàu. Nhóm phía Thư Viện xin phép cáo lui trước, sẽ nhanh chóng trở về tổng bộ để tiếp nhận thêm nhiệm vụ. Kai và Fuzane vẫy chào tạm biệt Lý Nhân, hôm qua cả đám đã đi quậy phá khắp tàu, cuối cùng là đánh bài trong sòng bạc. Lý Nhân ngây thơ chơi bị thua sạch tiền, may là có Kai chơi gỡ lại được, chia cho cậu một nửa, nói là tặng cậu làm lộ phí đi đường. Trước khi rời đi, Fuzane lại còn nhắc cho Nhân biết một điều quan trọng. Ngự Thiên Kiếm, nếu muốn biết thì hãy tìm hiểu về truyền thuyết Excalibur của vua Pendragon. 30 nữ nô giải cứu được trên tàu thì hoặc là được đưa tới trại khôi phục chức năng, hoặc là được dời tới phòng thủ tục nhập cư, về sau sẽ mang quốc tịch Severnaya, được giao cho công ăn việc làm đầy đủ.

Vậy là chỉ còn Herald, Qina, và Burya dẫn nhóm bốn người đi về hướng Bắc. Sau khoảng chục phút đi bộ thì có hai xe ngựa chạy tới đón họ đi. Nhìn ra ngoài cỗ xe, họ chiêm ngưỡng những đồng tuyết trắng xóa trải dài, phủ kín cả những hàng cây bạch dương. Lúa đã gặt xong từ lâu, giờ đây, những ngôi nhà nông dân ở phía xa xa đang nghi ngút khói bốc lên từ những bếp lửa nồng ấm, là thành quả lao động cả năm nhàm sống sót vượt qua mùa đông của họ.

Herald hãnh diện thuyết minh với bọn họ: “Chào mừng đến với quê hương tôi, Severnaya - vùng đất mà mùa đông không bao giờ buông tha. Quanh năm thì tiết trời đều lạnh cả, chỉ riêng mùa đông là khắc nghiệt nhất. Các bạn đến từ vùng ấm áp hơn, chốc nữa chúng tôi sẽ tặng vài bộ áo ấm, đừng bao giờ coi thường giá rét của miền đất này.”

Hai cỗ xe ngựa chạy dọc bờ sông trong trẻo như gương. Mặt nước đã đóng băng lại như một tấm kính thủy tinh, ngưng kết thời gian của dòng chảy, y hệt như một bức tranh tĩnh. Loáng thoáng bên dưới mặt băng, vẫn có thể nhìn thấy vài con cá nhỏ lăn tăn ngụp lặn đớp mồi. Chợt Lý Nhân nhìn thấy một bóng hình đen đúa bên dưới dòng nước, nhìn tựa tựa như một con người.

Chàng la lớn, nhảy ra khỏi cỗ xe, lăn mấy vòng về phía dòng sông mà ngã bịch xuống mặt băng đau điếng. Vĩnh vội kêu đánh xe dừng lại, cũng nhảy xuống chạy tới đỡ cậu bạn dậy.

“Cậu tính chơi ngu đến bao giờ thế hả? Xe ngựa đâu phải muốn dừng là nhảy ra luôn được đâu?! Lần trước là mém nữa mất luôn một cái tay, giờ muốn bị phế luôn hai chân à?!”

“Có-có người mắc kẹt dưới mặt băng. Phải cứu ông ta ra khỏi đó.” Lý Nhân thở hổn hển, chỉ về phía bóng đen dưới nước, đang bị cuốn đi chầm chậm theo dòng chảy.

“Chắc chỉ là một ông lão ăn mày nào đó chết cóng rồi trôi dưới sông thôi. Kệ đi.” Vĩnh đáp lại, còn chưa kịp nói gì thêm, chợt nghe thấy tiếng nổ lớn.

Seikiren đã lao ra từ bao giờ, mang theo cây búa chiến quá cỡ giáng thẳng vào lớp băng, đập lủng ra một lỗ lớn. Thấy vậy, Lưu Vĩnh cũng rủa thầm trong bụng mà chạy tới giúp lôi cái thi thể kia lên.

Một người đàn ông trung niên, tóc tai rối bù, mặt mày tím tái do lạnh. Cơ thể không có một mảnh vải che thân, bầm dập khắp người. Chẳng biết ông ta chết là do lạnh, đói hay là đuối nước nữa, chỉ chắc chắn là ông đã chết rất thê thảm. Thứ duy nhất ông còn mang trên người là một cái vòng cổ, hình như là làm từ vàng giả rẻ tiền, một phần lớp vàng mạ đó đã bong tróc ra từ lâu.

Kéo được ông ta lên bờ. Lưu Vĩnh cằn nhằn: “Kéo ông ta lên làm chi chứ…”

Herald cũng hối hả chạy tới, nhìn với vẻ u buồn. “Tội nghiệp quá, thời buổi này vẫn còn người chết rét… Năm nay không hiểu sao mùa đông đến sớm, cũng ảnh hưởng ít nhiều tới sự chuẩn bị của mọi người. Cầu chúc cho ông ta yên nghỉ.”

“Cảm ơn, anh bạn.” Người đàn ông đó mở miệng ra nói.

“Hả?!” Cả đám bọn họ giật mình lùi lại. Burya cũng đã khoan thai bước tới để xem chuyện gì mà phải dừng xe lại như thế.

“Ối chà, lạnh chết đi được.” Ông ta thở phù ra, khói trắng xóa phả ra vào không khí. “Chả biết là tôi sẽ nằm dưới đó đến bao giờ nữa. Này cô bé, cho cô vòng cổ may mắn của tôi này. Ông gỡ ra, ném cho Seikiren. Ông lồm cồm bò dậy, hít hít ngửi ngửi, chỉ vào tay Lưu Vĩnh mà khẳng định chắc nịch: “Ờm… Cái này hình như hổng phải bệnh đâu, lời nguyền á! Kiếm ông thầy pháp nào giải dùm đi.”

Nói xong, ông vẫy tay chào, da thịt dần hồng hào trở lại, quay người bỏ đi. Dấu chấm hỏi to tướng hiện ra trên mặt của cả hội. Cái gì vậy trời?

Vẫn chưa hiểu mô tê gì, Burya ném thẳng con dao găm của mình, ghim trúng bàn tay đang vẫy vẫy của ông ta, làm ổng rú lên đau đớn. Ông ta kêu lớn: “Ai da! Đùa kiểu gì vậy?! Tao đâu có lập mưu đảo chính hay thao túng triều đình gì đâu? Tha cho tao đi mà!”

Ông chưa kịp chạy đi, Burya đã vồ ập tới, ghìm ông ta xuống đất. Hỏi dồn: “Ông là ai? Khai báo mau, không thì chịu chết đi.”

Bị đè lên người, ông ta không chống cự mấy, sợ hãi thốt lên: “Tôi là quan ngự y của triều đình! Bác sĩ riêng của Hoàng đế!”

“Hoàng đế? Hoàng đế nào? Bọn ta làm gì có hoàng đế cơ chứ?” Burya lia cho ông ta một dao vào vai. Ông thét lên đau đớn, nằm im không dám nhúc nhích.

“C-cho tôi hỏi, năm nay… năm nay là năm bao nhiêu rồi?” Ông ta run rẩy hỏi, mồ hôi đổ lấm tấm mái tóc và bộ râu đen rậm rạp.

“Hôm nay là ngày 27 tháng 13 năm 3266, sao điều này ông cũng không biết?”

Ông ta lặng im không nói gì nữa. Đột nhiên ông há to miệng, nhả ra một đám khói lớn. Burya nhanh gọn cứa cổ ông ta, nhảy lùi ra sau, đưa tay che mũi phòng khí độc. Màn khói tuôn ra ngày càng dày đặc, che phủ cả một khoảng sông.

Cô vung tay, một luồng gió lớn thổi đám khói đó đi. Ông ta đã biến mất.

“Chậc chậc, vậy mà đã hơn 60 năm rồi sao…” Người đàn ông cao lớn lẩm bẩm, vùi mình trong một đống tuyết quan sát nhóm người từ xa. “Quyền sang phú quý làm cái gì cơ chứ, về quê sống thảnh thơi có phải hơn không? Vậy là toàn bộ hoàng tộc đi toong rồi? Thôi kệ đi, liên quan gì tới ta đâu chứ.”

“Không chỉ là vùng đất của giá rét, Severnaya còn là xứ sở truyền thuyết, cái nôi của vô số truyện kể dân gian kỳ bí.” Qina cười khẩy. Toàn bộ cái lãnh thổ to lớn của Severnaya này, nhung nhúc đám kỳ dị không rõ lai lịch. Hết bọn yêu quái thoắt ẩn thoắt hiện lại tới mấy lão già huyền huyền bí bí. Lúc mới tới đây, cô cũng ớn mấy cái lời đồn thất thiệt kiểu đó.

Suốt chặng đường còn lại, cả đám không nói gì. Riêng hội của Vĩnh, đây là một ấn tượng đầu tiên khá là… dị đối với Lãnh Quốc. Hai cỗ xe dừng lại ở một cánh cổng lớn. Thủ tục hoàn tất xong xuôi, cánh cổng to lớn bằng đá được kéo lên trên. Herald chỉ vào vòm cổng mà kể:

“Cái cổng này, là ông nội tôi thiết kế đấy. Geldur Tinkerton, lợi dụng dòng chảy nhiệt lưu của nước sông lạnh ở bên ngoài và hệ thống địa nhiệt ở bên trong, vận hành cánh cổng này. Trong trường hợp có nguy hiểm, chỉ cần chặn nguồn nước lại bằng một cái van, lập tức cánh cổng này sẽ đóng sập xuống.”

Ừm… Cả ông nội của gã cũng là một kỹ sư giỏi… Lời hứa của hắn, biết đâu thật sự có thể. Vĩnh thầm nhủ. Seikiren nghe mà thắc mắc hỏi lại: “Dựa vào nước chảy, dựa vào địa nhiệt? Thế nếu nước sông cạn ngừng chảy hay địa nhiệt ngừng hoạt động thì sao?”

“Sông suối chỉ cần trăm năm là đổi dòng, đó là quy luật thông thường. Nhưng con sông này thì khác. Sông Elivagar, tồn tại từ thuở khai thiên lập địa, không bao giờ đổi hướng chảy, không bao giờ cạn nước, là nguồn gốc của sự sống giữa miền đất khắc nghiệt này. Còn địa nhiệt ư? Ha ha, địa nhiệt tồn tại cũng lâu ngang so với mặt đất mà ta dẫm lên, chừng nào con người còn sống, thì địa nhiệt cũng còn lâu mới hết. Đây là nguồn năng lượng gần như là vô hạn mà con người khai thác được từ thiên nhiên!”

“Thôi được rồi, bình tĩnh lại nào, anh còn nhiều thứ để giới thiệu lắm đấy!” Qina vỗ vai anh bạn kỹ sư quá khích. “Sao không kể họ nghe về thành phố này đi? Chẳng lẽ chỉ kể mỗi cái cổng?”

“À quên. Chào mừng đến với Midgar, thủ phủ Severnaya! Ngược lại với sự lạnh lẽo bên ngoài, ở trong này chúng tôi có rất rất nhiều máy sưởi.” Herald giở giọng đùa cợt “Chắc chắn có thể tiếp đón các bạn nồng ấm. Dòng chảy của Elivagar gặp phải địa nhiệt, hơi nước nóng được dẫn qua mạng lưới hệ thống sưởi, giữ nội thành ở nhiệt độ ổn định, vẫn lạnh nhưng sống ổn.”

Tiếng vó ngựa đập đều đặn trên những con đường lót đá cuội, đường phố vắng tanh trong cái lạnh cuối năm. Những ô cửa kính sáng bừng, đỏ rực màu của bếp lửa. Những khối đen bồng bềnh phun ra không ngừng từ những ống khói, những lỗ sưởi nằm rải rác đều đặn ở mỗi góc phố khà ra hơi nước nóng, gặp phải hơi lạnh ở ngoài, hóa thành sương mù. Trong cảnh yên tĩnh vắng lặng mờ mịt đó, chỉ cần đứng cách xa nhau chục bước chân là đã biến mất hoàn toàn. Một tiếng chuông trầm đục ngân vang từ một tòa tháp nào đó trong sương mù, báo hiệu trời đã về trưa.

Những ngôi nhà ở đây nhìn rất đơn giản, nhưng lại được quy hoạch đàng hoàng, ngay hàng thẳng lối, đều tăm tắp, đến cả vỉa hè cũng được lót ở khoảng cách chính xác, không sai không lệch một ly nào cả. Thỉnh thoảng, Lý Nhân lại nhìn thấy trên những viên gạch đá cuội lát đường, sẽ xuất hiện một biểu tượng cái búa đi kèm với cái tên “Tinkerton”. Có vẻ như, gần như toàn bộ thành phố này đều là do gia tộc của Herald thiết kế ra. Anh chắc chắn đã được thừa hưởng tài năng thiên bẩm của mình từ gia đình. Những đụn tuyết đọng lại trên nóc nhà khi chất tới một độ cao nhất định, đều đổ sập xuống, dàn đều ra diện tích mái ngói, nếu dư thừa thì sẽ rơi vào hệ thống khe rãnh được làm ấm vừa đủ từ hơi nước, để chúng hơi tan ra một chút mà chảy dọc theo ống thoát xuống cống.

Đi rất lâu sau đó nữa. Xuất hiện trước mắt là một tòa pháo đài cổ kính to lớn, uy nghiêm. Thành trì cuối cùng của thời đại phong kiến thối nát, lâu đài Skyrfell trấn áp một vùng đồi rộng. Cánh cổng khuôn viên mở ra ken két, con đường đá dài ngoằn nghèo chạy dọc theo sườn đồi. Những tòa tháp nguy nga, trước đây là biểu tượng của sức mạnh đàn áp của tầng lớp quý tộc thống trị, nay đã phủ một lớp thường xuân dày. Những tán lá xanh xám đó bền bỉ, nghị lực chống chịu lại giá rét của mùa đông, len lỏi giữa những kẽ gạch.

Họ xuống khỏi xe, bước tới cửa phụ lâu đài. Cánh cửa sồi được gia cố bằng thép ròng đứng trơ ra trước mặt, bề mặt gỗ đã bị gặm nhấm bởi khí lạnh trong hàng chục năm làm những thớ gỗ mục ruỗng bong tróc ra, bản lề hoen gỉ kêu lên rin rít mỗi khi có gió thổi qua.

Lý Nhân chiêm ngưỡng cấu trúc đồ sộ đó mà thầm thán phục, không biết phải mất bao lâu, cần bao nhiêu sức người mới có thể dựng lên ngọn núi nhân tạo này, đến nỗi những tòa tháp canh đổ sụp xuống thành đá vụn trông cũng oai hùng kỳ lạ. Herald giải thích:

“Lâu đài Skyrfell, điểm cố thủ cuối cùng của hoàng tộc sau cách mạng. Mấy chục năm trước, do bị chèn ép, bóc lột quá mức, người dân đã vùng dậy khởi nghĩa. Sau nhiều thành trì bị công phá, cuối cùng là trận “Ngày chủ nhật đỏ”, khi hoàng vệ binh giao chiến toàn diện với dân thường. Đây là cứ điểm cuối cùng, cũng là nơi người lãnh đạo nhóm khởi nghĩa trúng đạn và ngã xuống.”

Lâu đài Skyrfell… Khởi nghĩa? Lý Nhân chợt thốt lên: “A! Cách mạng của Đoàn Quân Tự Do!”

Burya gật đầu tán thưởng: “Ồ, không ngờ còn có người ngoại quốc biết đến danh xưng này. Chuyện này đã hơn 60-70 năm trước rồi, sao cậu biết?”

“Sư phụ tôi có kể, dẫn đầu là Carl Bjorn, dẫn theo nông dân đánh vào kho vũ khí, xây dựng lực lượng đấu tranh. Cách mạng cứ thế lan rộng, chỉ tiếc là tới tới Đọa Vũ Đô thì bị trúng đạn súng pháo, tử vong ngay trước cổng chính.”

“Hừm… Đọa Vũ Đô, đúng là tên mà người Eastrealm các cậu gọi pháo đài này.” Burya gật đầu, chỉ về phía khu vườn nằm ở phía xa. “Kia là nơi chôn cất ông ta, cũng là đài tưởng niệm.”

Lưu Vĩnh chợt hỏi Herald: “Đoàn Quân Tự Do gì gì đó, đứng đầu không chỉ có ông ta đúng không? Đó là đội đặc nhiệm đầu tiên của Severnaya.”

“Sao… Sao cậu biết được? Đúng vậy, đó là đội đặc nhiệm Alpha, biệt hiệu Diệt Hoàng.”

“Khu vườn đó, không chỉ có một đài tưởng niệm của ông ta, mà là một quần thể các nấm mồ. Xét khoảng thời gian 60 năm mà tính ra, nếu mỗi đội có nhiệm kỳ khoảng 15 năm vừa hay tới đội Delta các anh. Thứ tự lần lượt là Alpha, Beta, Creta, thứ tư sẽ là Delta.”

“Không sai. Diệt Hoàng Alpha có khoảng 10 thành viên, tính cả đội trưởng Carl Bjorn dẫn đầu, về sau cũng chính là họ xây dựng lại chính quyền mới.” Herald dẫn họ bước vào đại sảnh.

Một dãy hành lang dài, với những ô cửa sổ nằm dọc, được mở hé, gió lạnh lùa vào những kẽ hở đó mà phà vào không khí rét buốt bên ngoài. Herald lướt ngón tay trên những tấm kính đó nói: “Hành lang điều tiết. Nếu đột ngột bước vào phòng ấm từ ngoài trời lạnh, sẽ dễ bị sốc nhiệt, nguy hiểm tới tính mạng. Vậy nên mới có dãy hành lang này.”

Lưu Vĩnh vẫn chưa buông tha chủ đề về các biệt đội đặc chủng Severnaya, tiếp tục gặng hỏi. Qina đáp lời: “Cũng chỉ là những nhân tài thu nhặt từ khắp thế giới đổ dồn về, tập hợp dưới bộ máy của Severnaya thôi. Alpha - Diệt Hoàng. Beta - Giới Thụ. Creta - Thiết Huyết. Cuối cùng là đội Delta chúng tôi. Những danh hiệu này là do đích thân quốc trưởng đặt ra và trao huy chương danh dự, chỉ cần hoàn tất một hai nhiệm vụ, đều sẽ giải tán, nghỉ hưu sớm, thời hạn phục vụ chỉ có vỏn vẹn 15 năm. Sau đó sẽ được hưởng vô số phúc lợi, tiền tài, danh vọng, quyền lực, tri thức đều có cả.”

Vĩnh nghe xong thấy rất hợp lý. Để thu hút một nhóm người phi thường đi đâm đầu vào chỗ chết, hẳn nhiên là phải có không ít lợi ích, hứa hẹn thời gian phục vụ ngắn. Bây giờ chàng càng tò mò hơn, các thành viên đã được thuyết phục như thế nào.

Qina đoán được ý cậu mà trả lời: “Herald đây đương nhiên sẽ được tài trợ một khoản kếch xù để tha hồ mà nghiên cứu lắp ráp. Tôi thì sẽ có cơ hội được đi thám hiểm, đồng thời có cơ sở vật chất để theo đuổi chuyên môn. Lợi lộc không thể nói là nhiều, mà phải nói là khổng lồ. Quốc trưởng Gale Gerisim chính là nhờ thân phận cựu thành viên đội đặc nhiệm Beta mà lên được tới chức vị cao nhất đó.”

Burya ngắt lời: “Qina. Không được nói xấu cấp trên. Ông ta tới vinh quang đó là nhờ những nỗ lực, hi sinh của bản thân, chứ đâu dễ dàng gì.”

Qina lẩm bẩm: “Ủa, mà họ của cô là Gerisim? Cô là con gái nuôi của ông ta? Cô là chị của đội trưởng sao?”

“Miễn trả lời. Tôi vào được đội ngũ này là nhờ thực lực.”

Lưu Vĩnh chợt cảm thấy câu nói này có chút quen thuộc, không biết mình đã nghe ở đâu rồi. Ngẫm lại mới thấy bà chị Burya này trông có vẻ quen quen, gặp ở đâu rồi nhỉ?

Seikiren hỏi Burya: “Thế, chị có muốn sau này lên được vị trí lãnh đạo không? Nếu với khả năng của chị thì hoàn toàn có thể nhỉ?”

Burya rùng mình, khẽ lắc đầu: “Không. Nếu ai đó nối nghiệp quốc trưởng, thì đó là đội trưởng Eleazar. Vả chăng… không phải mọi cựu thành viên của các đội đặc nhiệm đều được nhận đãi ngộ tốt đẹp gì cho lắm.”

Trại khôi phục chức năng Severnaya nay lại tiếp nhận thêm một nhóm cư dân mới. 20 nữ nô được chuyển tới đây đều không có khả năng tự quyết định, thậm chí còn có dấu hiệu về các bệnh liên quan đến hậu sang chấn tâm lý. Sẽ tốn vài năm để can thiệp ý thức, đào tạo họ trở về với xã hội. Gọi là trung tâm khôi phục chức năng, nhưng thật ra một nửa có thể coi là một bệnh viện tâm thần rồi.

Kẻ điên ở đây thì nhiều vô số. Có mấy người bị ám ảnh cưỡng chế dạng cực cao, suốt ngày cứ lẩm nhẩm đếm gạch trên tường, đếm tuyết rơi, đẩy qua đẩy lại bàn ghế theo một trật tự nào đó. Cũng có những ca hoang tưởng nặng, ngày ngày nói mớ hoặc chửi um lên, không thì lại nằm vật vờ một góc, hay hoảng loạn la hét đinh tai nhức óc.

Đó là khu vực chính giữa. Ngoài hai khu vực nằm ở phần rìa ngoài có tác dụng như một cái nhà thương điên, thì vẫn còn một cụm tòa nhà ở phía sau nữa. Nhà tù đích thực. Nơi đây chuyên giam giữ bọn côn đồ chơi thuốc quá nhiều sinh ra ảo giác, mấy kẻ biến thái thích cảnh máu me xé xác, mấy tên chẳng bao giờ biết chúng nó nghĩ gì nhưng lại giết người như ngóe. Theo đạo luật nhân đạo của Carl Bjorn, không bao giờ có một vụ tử hình nào cả. Mức án cao nhất trong luật pháp Severnaya là chung thân, ngoại trừ cái phương án xử tử bí mật rồi bưng bít thông tin.

Sâu trong những xà lim lạnh lẽo. Tiếng đập phá chửi rủa, gây hấn vang lên không ngừng. Quản giáo ở đây không can thiệp gì nhiều đến tù binh, bọn chúng cứ đánh lộn suốt. Cả bọn điên và bọn không điên trong cái ngục này đều mê mẩn bạo lực, kết thành bè phái để đấm nhau nhừ tử. Duy nhất trong khung cảnh hỗn loạn đó, chỉ có duy nhất một phòng biệt giam yên tĩnh.

Một tuần trước, một tên giết người hàng loạt tên là Samuel Panzram đã tới định cư nơi đây. Sức mạnh của hắn ở một đẳng cấp hoàn toàn khác người bình thường. Mỗi cú đấm hắn tung ra, đều như mang theo một tấn đá, nếu tương thẳng vào mặt đối phương thì coi như là bất tỉnh ngay lập tức. Hình như hắn vào đây là do tấn công tình dục và giết người. Các kết luận của phía chuyên gia là tên điên này bị hoang tưởng rằng hắn là người được chọn và sẽ thanh trừng những kẻ chống lại hắn. Chỉ trong một hai hôm, hắn đã đi khắp nhà tù mà đấm gãy hàm một nửa bọn thủ lĩnh cầm đầu. Do vậy mà hắn ngày càng hống hách hơn, đi đâu cũng vênh mặt lên trời. Đối với quản ngục, họ chẳng quan tâm gì tới việc hắn hành xử lỗ mãng cả, chỉ riêng một lần.

Hắn bước tới phòng giam số 0 nằm ở một góc biệt lập của nhà tù. Phòng giam này yên tĩnh quá, không thích hợp. Hắn đang hơi ngứa tay, lại gặp phải sự bình yên này, đương nhiên phải kiếm chuyện phá phách cho bằng được. Hắn cứ vậy mà hách dịch bước tới phòng giam số 0. Kỳ lạ thật, phòng giam này không có song sắt, chỉ có một cánh cửa bọc thép. Hắn bước tới, cầm lấy tay nắm cửa thì đột nhiên, hai bàn tay cứng rắn bóp chặt lấy vai gã.

Hơn chục quản ngục to lớn ập tới, chĩa dao kề vào họng hắn, lôi hắn ra khỏi nơi đó. Tim hắn đập thình thịch, trân trối nhìn về phía phòng biệt giam, chợt nhìn thấy một quản ngục mang theo một xe đẩy thức ăn ngon lành tới cánh cửa đó. Bọn họ nhốt ai sau cánh cửa đó?

Đi hỏi một vòng, Samuel vẫn không biết được là ai bị nhốt ở phòng số 0. Kể cả những tên già nhất trong tù cũng không biết kẻ ở phòng giam số 0 kia tới từ bao giờ. Chỉ biết là nếu mon men tới gần thì sẽ bị lôi ra, nếu cố chấp thì sẽ bị dần cho nhừ tử. Samuel đương nhiên không giám cậy khỏe mà tự thân một mình đấm lộn với đám quản ngục, chỉ đành nhẫn nhịn cho qua.

Cơ hội của hắn đã đến trong tuần này. Không hiểu sao, ở nơi giam giữ cái bọn chung thân này, tên khốn ở phòng số 0 lại được thả ra, nói là đã mãn hạn tù. Thế này là thế nào? Một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn, nếu hắn ra tù, thì hắn sẽ ra khỏi phòng giam luôn được bảo vệ ấy, cũng tức là ta có thể nhân cơ hội đập chết hắn cho bõ tức. Biết đâu tới lúc đó còn được hưởng đãi ngộ trong căn phòng đó? Tưởng tượng tới khẩu phần đồ ăn ngon lành hôm bữa, ý định đó ngày càng sục sôi trong lòng hắn.

“Đại ca, đừng.” Một tên râu ria xồm xoàm tới can ngăn: “Có khi là quan chức lớn gì đó, bị dấu vào trong này để giữ an toàn thôi. Luật nước này không tử hình, không có nghĩa là không ám sát đại ca đâu.”

Một quyền lao thẳng tới, nắm đấm của hắn ngay trước khi chạm vào mặt gã có râu liền xuất hiện một lớp đá bọc lấy bàn tay. Thổ linh sư trung cấp, có thể đấm ra uy lực như thế này. Chuyển hóa một phần máu trong mao mạch ở các đốt ngón tay thành thổ linh lực, hóa thành lớp đá gây sát thương lớn. Một đấm đó, làm tên có râu gãy cả quai hàm, gào lên đau đớn lăn lộn dưới đất.

“Tao ghét lũ hạ đẳng thích khuyên bảo người khác. Tao là người được chọn, ý muốn của tao là ý muốn của trời đất.” Hắn tuyên bố, hùng hổ bước tới phạm nhân vừa được dắt ra khỏi phòng giam số 0. Một ông lão, tóc trắng xóa, cơ thể gầy gò bước đi lững thững. Thấy Samuel xông tới, toàn bộ đám quản ngục đều tản né ra.

Bây giờ không còn ai bảo vệ tính mạng hắn nữa rồi. Một quyền rít gió vung tới. Nào ngờ lại đấm vào khoảng không. Quái lạ, trước giờ hắn đã bao giờ đấm trượt đâu.

Lão già nhìn lên Samuel, đôi mắt vô hồn nhìn trân trân. Né được sao? Samuel nghiến răng tung móc trái, đây thật ra chỉ là hư chiêu. Cú đấm từ tay phải theo sau mới là đòn sát thủ thực sự. Nắm đấm hắn tụ lại một lớp đá dày, nhọn hoắt.

 Lão già đó vậy mà lại né được. Cú đấm của gã lại hụt! Chợt lão già đó nắm lấy cánh tay của gã, vặn mạnh. Rắc rắc, xương cốt gã gãy vụn, cả cánh tay bị vặn xoắn, gần như là bẻ hẳn một vòng ra sau. Cơn đau vừa kịp truyền tới não, gã còn chưa kịp phản ứng gì thì cánh tay đó bị giật mạnh, trọng tâm cơ thể nghiêng sang một bên té nhào xuống. Một cú lên gối thẳng vào đầu, làm gã như thấy mấy chục ánh sáng lập lòe chớp tắt. Hắn cảm thấy hai bàn tay chạm tới hai bên đầu.

Rắc. Lão già thong thả bỏ đi. Để lại cái xác nằm bất động dưới đất. Cửa chính nhà tù mở ra, lão bước ra ngoài, tắm mình trong ánh nắng mặt trời lẻ loi giữa mùa đông lạnh lẽo. Lão lẩm bẩm:

“Tên ta là gì ấy nhỉ…? Hình như là… Chẳng nhớ nữa. Này, ta tên là gì vậy?” Lão hỏi người quản ngục đứng bên cạnh.

“Dạ thưa là Ivan ạ.”

“Ivan… À ta nhớ ra rồi. Ivan de Noir…” Gã vẫy tay chào tạm biệt, rời đi khỏi nhà tù. Hình như Skyrfell là ở hướng này…

“Hả, quốc trưởng đã đi Brittainia rồi? Chúng tôi sẽ tập hợp lại ở đó?” Herald sốt sắng hỏi Dimitriev của bộ phận nhân sự.

“Ờm… Có vẻ là vậy, cô Holmer cũng đã tới đó trước rồi. Flems vẫn đang ở trong nhà kính của cậu ta. Tôi nghĩ là cậu ta sắp tới rồi. À, hình như quốc trưởng còn dặn dò gì đó về Ivan…”

Chợt câu nói của ông bị cắt ngang bởi một tiếng gầm lớn từ bên ngoài.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!