Chương 31: Nghỉ ngơi
Sau tất cả mớ hỗn độn đã trải qua, mọi người xứng đáng được nghỉ xả hơi. Đương nhiên “mọi người” ở đây là để chỉ đám người trẻ tuổi, chứ mấy “người lớn” đều lo thảo luận về những dự định tiếp theo.
Lưu Vĩnh đã giao trọng trách trao đổi ngoại giao cho ông Shamio, tin tưởng vào khả năng và tính thận trọng của ông. Herald thì khá bất bình với việc Burya gọi anh ta là trẻ con, và không cho anh ta tham dự cuộc họp, làm Qina cứ cười khinh khích cả buổi, mãi mới lôi được anh ta đi. Cáo và các nhân sự khác của thư viện đương nhiên chủ trì cuộc họp, để lại Kai và Fuzane đi làm quen.
Mặt trời như hòn ngọc trai rực rỡ trồi lên khỏi đường chân trời, nhuộm hồng những áng mây và mặt nước. Ánh nắng hiền hòa ôm lấy sự bình yên của sóng biển. Từ trên boong tàu nhìn xuống, màu xanh phỉ thúy của đại dương cứ trải dài mênh mông vô bờ bến, phản chiếu lại nền trời như một khay màu vẽ huy hoàng. Sóng vỗ vào mạn thuyền, tan ra thành bọt trắng kêu xì xào như tiếng thì thầm nhẹ nhàng. Gió mang theo hương muối mặn nồng, trong trẻo thanh lọc bụi trần.
Seikiren đứng bên lan can, một cơn gió nhẹ vờn đùa với chiếc khăn quàng lụa đeo quanh cổ. Bộ váy truyền thống màu chàm với hoa văn đơn sơ vàng và đỏ chạy nghiêng từ vai xuống bên hông, thướt tha mỹ miều giữa nền xanh của biển. Mái tóc đen nhánh của cô tôn lên cái nét đẹp mảnh mai tựa bông hoa giữa vườn địa đàng, còn những thớ cơ săn chắc lấp ló dưới lớp vải thì lại phác nên cái dáng người khỏe khoắn mạnh mẽ.
Lưu Vĩnh vẫn mặc bộ đồ đi đường màu xanh lục, tầm thường, đơn giản. Giỏ than đã để lại trong phòng, cánh tay trái vẫn được quấn trong vải xám. Lý Nhân cũng theo sau với trang phục tương tự nhưng màu xanh lam, thanh kiếm vẫn giắt bên hông. Họ cứ vậy mà tản bước dọc theo boong tàu ngắm biển, những hành khách khác nếu nhìn vào, có thể tưởng nhầm rằng đằng kia là một tiểu thư nhà quyền quý, và hai bên là hai chàng vệ sĩ thoạt trông tầm thường nhưng lại có khí thế uy nghiêm.
Qina cuối cùng cũng lôi được Herald đang phản đối kịch liệt lên trên boong tàu. Gã mặc chiếc áo sơn cũ màu xám ở trong, rồi lại khoác thêm cái áo đen bên ngoài, mái tóc nâu hạt dẻ được chải gọn sang hai bên. Nếu nhìn hắn, chẳng khác nào một quan chức thông thường nghỉ dưỡng trên tàu này, thế nhưng đâu ai ngờ tới việc trong mỗi cái túi quần túi áo, thậm chí bên trong thắt lưng của anh ta đều có ẩn chứa một loại bom mìn nào đó hoặc là ám khí.
Qina thì hôm nay đã trút bỏ bộ áo choàng dày, mặc một bộ váy ren trắng, trông thật trẻ trung tươi tắn biết bao, tựa như một bông hoa nhài trắng muốt xen lẫn với làn da bánh mật. Thế nhưng nếu ai tinh ý nhìn kỹ, sẽ thấy bên dưới lớp váy ren mỏng đó, là những tấm vải và băng gạc quấn khắp thân người của cô. Nhìn cô gái trẻ trung mới khoảng 15 tuổi đi bên cạnh một gã trung niên có vẻ như là người có quyền thế, không khỏi dấy lên vài lời đồn đoán. Có kẻ bảo đó là một tên dê già thích gặm cỏ non, lại có kẻ nhìn thấy đống băng quấn kín người của Qina mà bảo rằng giống như nữ nô lệ bị chủ bạo hành vậy. Quy chung toàn là lời tiêu cực, cũng phải, thật sự khó giải thích điều này. Nếu có ai hỏi thì Herald chỉ đành bảo họ là hai cha con thôi.
Kai và Fuzane cũng lúc đó đi tới. Cả hai đều mặc đồ đơn giản, không đáng nói tới. Chỉ có thái độ nhiệt huyết của họ là nổi bật. Họ có vẻ rất nóng lòng được làm quen với những người khác trên tàu, hôm trước đó có nói chuyện ngắn với Lý Nhân rồi, họ nhận ra những người trước mặt đây đều là cao thủ cả, tất nhiên đều sẽ là người thú vị.
“Tôi thấy, người ở đây ngoài chúng ta ra là hai nhóm khác.” Lưu Vĩnh nhận định, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Tổng cộng ba nhóm người, có nghĩa là chúng ta cũng nên chia ra, mỗi người giao tiếp với một hai người khác. Riêng tôi sẽ nói chuyện với gã đằng kia, nhìn khá già dặn.” Chàng chỉ tay về phía Herald.
“Tôi nghĩ tôi sẽ đi cùng Kai và Fuzane, sáng nay họ có bắt chuyện với tôi rồi, có vẻ thân thiện.” Nhân gật đầu tán thành với việc chia nhỏ ra.
“Tôi sẽ thử nói chuyện với cô bé đằng kia, trông trẻ hơn tôi một chút.” Seikiren vẫy chào rồi bỏ đi về phía Qina.
Dường như Herald và Qina cũng nghĩ việc tách riêng ra đi lẻ là ý kiến hay. Herald nhanh chóng tiếp cận Lưu Vĩnh. Cả hai đều biết ngày hôm nay đáng lẽ ra nên dành để nghỉ ngơi, nhưng hai cái đầu mưu mô đều không thể ngừng suy nghĩ, đấu trí liên tục đã trở thành một phần bản năng của họ rồi.
“Chào buổi sáng. Tôi là Herald Tinkerton, kỹ sư Severnaya.” Anh ta bắt tay Lưu Vĩnh, chợt nhận ra có gì đó không ổn. Chàng thanh niên này, hoàn toàn không có một khí thế chèn ép nào! Đây là một việc hoàn toàn bình thường, thế nhưng cậu ta rõ ràng có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, các thớ cơ khỏe mạnh là minh chứng cho điều đó, cũng có nghĩa là không thể nào mà không có một chút khí thế của người luyện võ như thế này được. Chỉ có thể là giống như…
“Tôi là Lưu Vĩnh, lang bạt không nghề ngỗng.” Vĩnh đáp lại, siết chặt bàn tay. “Con tàu hôm qua, vụ nổ đó, là do anh?”
Herald nở một nụ cười hãnh diện, quảng bá luôn một tràng: “Lợi hại chứ? Đó là bộc phá linh lực mà tôi sáng chế ra đấy! Nó nén máu của hỏa linh sư lại, rồi kích nổ, giải phóng và chuyển hóa toàn bộ linh lực tích trữ ra!”
“Hừm… Nguyên lý thú vị đấy, sử dụng một lần nhưng có uy lực rất lớn.” Lưu Vĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương, hỏi dồn: “Thế một kỹ sư thì cần mang theo bên mình mấy thứ uy lực như thế làm gì? Thật sự thì anh là ai?”
Herald hít một hơi thật sâu, nhanh như vậy sao? Ưu tiên bây giờ là phải lấy lòng tin của cậu ta trước đã. Gã thở dài, rồi trả lời: “Cậu có biết, quy chế quân đội của Severnaya không?”
Quy chế quân đội Severnaya? Gã hỏi cái này để làm gì? Lẽ nào là muốn lảng tránh trả lời? Nhìn thấy nét mặt nghi ngờ của Vĩnh, Herald nhanh chóng tiếp lời:
“Điều này là mật thiết với điều tôi sắp kể. Quân đội của nước tôi cũng đơn giản, không lằng nhằng cho lắm. Binh sĩ sẽ được chia ra vào từng phân đội là Gươm Kiếm, Cung Nỏ, Thương Mác. Ba đội ngũ này, mỗi khi ra trận sẽ mang theo khoảng 100 người mỗi đội, rồi tùy vào chỉ huy mà phân chia. Phân đội nào đều có chuyên môn của họ. Phân đội thứ tư là Linh Sư đội, chủ yếu là linh sư hạ cấp thôi, số lượng ít hơn nhiều, mỗi tổ chỉ có khoảng 20 người. Tuy vậy, cũng có một nhóm đội ngũ riêng biệt, không bao giờ quá 10 người.”
“Binh đặc chủng? Đội ngũ tác chiến thực hiện nhiệm vụ mật sao?”
“Đúng. Chính là binh đặc chủng. Thành phần chuyên môn thì đã dạng hơn…”
“Tôi hiểu rồi. Kỹ sư đặc chủng sao? Nếu mà đặc nhiệm cần kỹ sư… Thăm dò di tích? Đột nhập căn cứ địch?”
Herald khẽ gật đầu. Chàng Lưu Vĩnh này nắm bắt nhanh thật. Sớm muộn gì cũng sẽ biết được nhiệm vụ của họ, thôi thì cứ nói thẳng ra.
“Nhiệm vụ của chúng tôi lần này, là đi Marrowland, phía Nam. Đội trưởng của chúng tôi có tìm thấy một khu vực không người chưa từng được khám phá, cho là có thu hoạch lớn nên mới tập hợp đội Delta chúng tôi để tới thăm dò. Trên đường đi bỗng gặp gián điệp của Thư Viện, về sau thì cả hai bên được nhận chỉ thị của cấp trên là cùng nhau hợp tác hành động lần này.”
“Thế thì có liên quan gì tới nhóm chúng tôi?” Lưu Vĩnh hờ hững ném một miếng khoai tây chiên xuống biển, một đàn hải âu ập tới chí chóe dành đồ ăn, đoạn cũng đưa đĩa cho Herald tỏ ý cho anh ta ăn cùng.
“Chúng tôi cũng không rõ. Chỉ biết là cấp trên đã điều tra lý lịch về các cậu, đồng thời sẽ cung cấp cho các cậu nhiều lợi ích. Hình như là tôi có chỉ thị đặc biệt…” Herald nói bỏ lửng để ăn một miếng khoai tây. Giòn rụm, mằn mặn. “Ừm cái này ngon phết. À nhớ rồi, tay trái cậu, có thể cho tôi xem được không?”
Đối phương biết cả về cánh tay chàng, biết mục đích chuyến đi này của chàng, vậy thì chẳng cần dấu diếm làm gì. Lưu Vĩnh chầm chậm gỡ lớp băng ra rồi kể về bệnh tình của mình.
Herald vừa nghe vừa gật gù, quan sát cánh tay đen xì, bong tróc như tro tàn. Tới lúc Vĩnh kể đến việc tốc độ lây lan của khối đen đó sẽ chậm đi khi bị hun khói than, thì mắt gã sáng bừng lên, lục lọi đồ nghề trong balô.
Lý Nhân sải bước cạnh Kai và Fuzane. Cả hai đều nồng nhiệt luôn miệng nói những lời khách sáo. Bản thân chàng cũng thấy rất vui, có thêm nhiều bạn đồng hành nữa, chắc chắn là điều tốt.
Cả ba xuống tới quầy bar đã bị phá hủy do vụ nổ, rẽ trái, liền tới được một nhà hàng sang trọng. Mọi chi phí của họ đều đã được trả trước bởi Thư Viện và chính quyền Severnaya, đồng thời nhà hàng sẽ kiêm luôn việc phục vụ nước thay cho quầy bar.
Kai và Fuzane đều có vẻ rất hứng thú nghe những chuyện Lý Nhân kể đã xảy ra trên hành trình tới đây, Kai chống cằm đăm chiêu còn Fuzane thì cứ vân vê lọn tóc. Tới lúc kể tới việc dự định sau khi cập bến thì nhờ phía Thư Viện tìm thông tin để chữa cho Lưu Vĩnh, đồng thời để cậu tìm hiểu thêm về Tứ Phương Thiên Kiếm và quan trọng nhất hiện giờ là Ngự Thiên Kiếm, thì Kai mới cất tiếng:
“Muốn có được thông tin của Thư Viện không dễ dàng đâu. Quy tắc làm việc của họ luôn là đổi chác thông tin lấy thông tin. Anh Cáo có kể là khi trao đổi luôn phải đưa ra một cái giá tương xứng. Tuy vậy, thông tin về miếu ở làng cậu, tòa tháp cổ, và thanh kiếm của cậu có lẽ là đủ.”
“Thế sau đó cậu dự định làm gì?” Fuzane chợt hỏi. “Sau khi xong việc chữa bệnh cho Vĩnh thì cậu sẽ làm gì tiếp theo? Tiếp tục đi thu thập Tứ Phương Thiên Kiếm?”
“Điều này tôi cũng không rõ. Tôi nghĩ, mình chẳng có gì để mất, cũng chẳng còn người thân nào, chỉ có những người bạn đã gặp trên đường này thôi. Chắc là tôi sẽ đi theo họ, tiếp tục trải nghiệm thế giới rộng lớn này, rồi mới tính tiếp.”
“Cậu đi trải nghiệm là tốt. Nhưng chết trên đường thì dễ lắm.” Sắc mặt Kai trầm hẳn xuống. “Anh Cáo có nói, lông bông như vậy rất nguy hiểm, nay sống mai chết, chẳng biết đâu mà lần, cũng vì thế nên mới cản chúng tôi quyết liệt không cho đi theo đây này.”
“À mà tôi có một thắc mắc, làm sao anh chị có thể dùng đàn mà tạo ra thần thông Tứ Nguyên vậy? Bác Shamio cũng chưa từng giải thích cho tôi. Lẽ nào là giống các linh sư sao?”
“Cái này… chắc là nên để Fuzane giải thích.” Kai đánh mắt sang cô em.
“Ừm… Cậu tưởng tượng, có hai thế giới. Đó là cõi trần và cõi tinh linh. Các linh sư chính là dùng cơ thể, dùng máu của mình làm vật dẫn để mời gọi các tinh linh từ cõi linh tới mà tạo ra sức mạnh Phong Thủy Hỏa Thổ của Tứ Nguyên. Tuy vậy, không nhất thiết phải dùng máu, cũng có thể dựa vào rung động của dây đàn mà kéo tinh linh từ cõi giới kia tới.”
Nghe lời giải thích mơ hồ đó, Lý Nhân nửa hiểu nửa không, chỉ đành đổi chủ đề. “Người anh gọi là Cáo đó. Sao lại tên như vậy? Là anh ruột của hai người?”
Fuzane phì cười: “Nhìn bọn tôi có giống nhau đâu chứ! Gọi là đại ca nhưng anh ta nuôi hai đứa cô nhi chúng tôi lớn đấy. Đừng nhìn anh ta vậy mà tưởng lầm, cũng già tầm 500 năm tuổi rồi đó!”
500 năm? Ai mà sống lâu thế được?
Kai nhìn cái vẻ mặt kinh ngạc đó liền tiếp lời: “Nhân sự của Thư Viện kỳ lạ lắm. Họ gần như là thần thánh rồi, tuổi thọ có thể gọi là vĩnh cửu, chết đi sống lại là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ khi nào họ muốn chết thì họ mới chết đi được thôi. Đó là anh Cáo kể.”
“Như là thần thánh? Hình như ở Minh Đạo có một vị thần đúng không?” Nhân lại hỏi sang một chủ đề khác, ưu tiên thỏa mãn tính tò mò hơn là khai thác thông tin có ích.
“Thần? Quang Thánh ấy hả?” Fuzane đáp lại: “Nữ thần của ánh sáng, của mặt trời và mặt trăng. Nàng có hai gương mặt, nữ thần mang tên Akira đại diện cho mặt trời, và Tsuki đại diện cho mặt trăng. Ánh mắt của nàng quét tới đâu, yêu ma quỷ quái bị trấn áp tới đó. Những người thành tâm cầu khấn nàng, tin tưởng vào đạo của nàng, thì sẽ được ban tặng ân huệ được nhận một lời tiên tri để giải đáp nỗi gian truân của mình.”
“Chính là vì thế. Quang Thánh đã báo mộng với tôi rằng nếu lên tàu thì sẽ có cơ hội gặp lại gia đình. Tôi lang thang buôn da bán thịt hơn 10 năm nay rồi, cũng chẳng còn màng gì nguy hiểm, chỉ mong có cơ hội trùng phùng với người thân…” Nữ nô đeo vòng cổ của Quang Giáo kể.
Seikiren và Qina lắng nghe chăm chú. Cả hai vừa nhồm nhoàm mấy miếng bánh bông lan phết kem vừa tò mò với quãng đời khổ sở của nữ nô. Qina bình luận: “Gia đình à? Em chính là rời bỏ gia đình vốn chẳng yêu thương mình chỉ để đi phiêu lưu mạo hiểm đấy. Chị đây là ngược với em rồi. Em thì tìm thấy gia đình mới ở ngoại quốc, mọi người tốt với em hơn nhiều.”
“Gia đình? Ý em là đội ngũ của em ấy hả?” Seikiren quay sang hỏi.
Qina nuốt gọn một miếng bánh nữa, chùi đi kem dính bên mép rồi bắt đầu kể.
Những đàn côn trùng bay rợp trời. Đó là ngành nuôi dưỡng cổ trùng truyền từ đời tổ tông của cô ta để lại. Cô nghĩ cả đời sẽ chỉ nuôi côn trùng, sống yên ổn ngày qua ngày. Rồi anh ta xuất hiện, dáng người cao lớn vạm vỡ, ánh mắt tràn đầy lòng hiếu kỳ vô tận. Không biết điều gì đã làm cô bị mê hoặc, nhưng cô đã đi theo anh ta. Anh ta hứa hẹn những vùng đất lạ, những chủng côn trùng chưa bao giờ được biết tới, làm con tim cô đập liên hồi vì hưng phấn. Chỉ nghĩ đến việc có thể tiên phong nuôi dưỡng, nghiên cứu, huấn luyện những phát hiện mới đó đã làm cô sung sướng tê dại rồi. Thế là cô đã đi theo gã kỹ sư đó.
Tới xứ sở lạnh lẽo, cả mùa đông bị vùi trong tuyết dày. Gã kỹ sư dẫn cô tới gặp một thanh niên trẻ, thế nhưng giọng điệu lại đầy kính nể. Hoàn toàn không có bất kỳ khí thế nào, nhưng con tim lại hừng hực ngọn lửa nhiệt huyết. Đó là đội trưởng. Cứ như vậy, cô được làm quen với những con người kỳ lạ, một gã khoác áo lông trắng chẳng bao giờ nói gì, một bà cô không ngừng nói luôn mồm, một thằng nhóc luôn luôn chui rúc trong nhà kính hoàng gia,... Tất cả đều đã trở thành gia đình nhỏ của cô. Vì họ, vì đam mê của họ, vì đam mê của cô, mạo hiểm đi vào núi đao biển lửa thì có há gì?
Một người đàn ông không rõ tuổi tác sải bước trong cơn bão tuyết. Mỗi bước chân của ông đều lún sâu xuống nền tuyết trắng xóa. Bộ áo khoác trắng của ông cũng tung bay trong gió, tựa như một bóng ma huyền ảo.
Một con quạ lặng lẽ quan sát ông từ trên cành cây. Chợt nó nhìn thấy một đốm nâu ở phía xa, tức thì ngoác mỏ kêu lớn, nhìn xuống chỗ ông. Ông ấy đã biến mất rồi.
Con gấu nâu nghe tiếng quạ kêu hùng hổ chạy tới. Không ngủ đông mà lại bị kích động bởi tiếng chim như vậy, cũng tức là con gấu này đói meo rồi, cũng chẳng thể cầm cự được bao lâu nữa.
Đùng. Máu nhuộm đỏ nền tuyết trắng. Người đàn ông mặc áo khoác trắng kia lại xuất hiện từ bao giờ, dùng súng hỏa mai nã thẳng một viên đạn vào giữa thái dương con gấu, làm nó đổ vật ra chết ngay lập tức. Ông từ tốn lau chùi khẩu súng, tra dầu.
Ở khóe cạnh đuôi súng có một lưỡi nhọn, ông cứa nhẹ lưỡi nhọn đó vào đầu ngón tay, làm máu nóng hổi chảy ra. Giọt máu lăn dài, trượt vào bên trong nòng súng. Rắc rắc, giọt máu đông cứng lại, kết tinh thành hình dáng của một viên đạn. Ông chốt khẩu súng lại rồi lững thững bước đi.
“Cảm ơn.” Ông nói với con quạ.
Giữa một đồng cỏ xanh ngắt. Ánh nắng ấm áp chiếu rợp cánh đồng. Vài sợi tuyết đóng bám thành mảng trên vòm kính. Tuy vậy, nhiệt độ vẫn ổn định ở mức ấm áp, nước không hề đóng băng mà róc rách chảy theo những kênh rạch, dẫn tới từng thửa ruộng. Mỗi thửa đều có trông một loại hoa lạ, hoặc một giống cây chưa từng thấy bao giờ, đều sinh trưởng như thường bất chấp bây giờ đang là mùa đông.
Một cậu nhóc nằm trên bãi cỏ. Trên miệng nhai nhai day day một cọng cỏ. Hương vị the mát trong tinh dầu của thảo mộc chảy ra, thấm trên đầu lưỡi mát rười rượi. Cậu lại vươn tay với lấy một bông hoa lồng đèn mọc gần đó, bóp lấy mật trong nhụy, đưa lên lưỡi nếm. Loại mật này khác với của những bông hoa lồng đèn Oyashima thông thường, không hề đắng, mà lại có vị ngọt của mật ong.
Phối chế ra được chủng hoa lồng đèn cộng sinh với ong quá là khó, nhưng may là nhờ có thêm chị Qina giúp nên cũng làm được. Hương vị ngọt ngào này, là thành quả hai năm lao động vừa qua của cậu. Đồng thời trong thời gian đó, cậu cũng đang song song cấy tạo các giống bạc hà bớt cay hơn và mát hơn, thế nhưng lại bị từ chối cấp vốn nghiên cứu vì theo giới ẩm thức thì người ta khoái cái vị cay, chứ không phải chỉ vì cái cảm giác mát rười rượi.
Không biết là ở Nam Marrowland sẽ có những giống cây lạ gì nhỉ? Hình như đội trưởng từng kể là ở đó có giống cây địa lan bốn nhánh khá hay, hoa tách làm bốn hướng, chĩa lần lượt thẳng về bốn phương Đông Tây Nam Bắc, nếu nhổ lên mang theo rồi cắm lại xuống đất, trông cho sống lại thì sẽ lại chĩa về đúng bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.
“Ủa anh Gale, sao có nơi hay như vậy mà không nói cho tôi biết chứ?!” Một cô gái vóc người nhỏ bé kêu lên the thé, vẻ trách móc ông lão.
“Sao nào, cô thấy hứng thú với những tài liệu ở đây chứ?” Cecilia tươi cười, đẩy cho cô ta thêm một xấp giấy tờ nữa. “Làm nhân viên của Thư Viện chúng tôi có rất nhiều lợi ích, nhất là quyền được xem thỏa thích hết toàn bộ những gì được để trên những kệ sách này!”
Gale lườm Cecilia, nói lạnh băng: “Này. Đây là người của tôi, đừng lôi kéo cô ta nữa.”
“Không sao đâu mà, tôi không gia nhập với họ đâu. Cuộc đời này, tôi phụng sự cho đất nước là tốt lắm rồi.” Cô ta vừa nói vừa lật qua chồng giấy đó, ngấu nghiến một mẩu chuyện do Thanh Sư viết lại. Xích Vương?
“Khu vực Nam Marrowland, có nhiều dấu tích về các thành bang cổ, nhưng phần lớn đều bị phá tan tành hết rồi. Đối với các nền văn minh diệt vong chóng vánh như thế, lý giải hợp lý nhất là nạn đói, dịch bệnh, và chiến tranh. Trong thần thoại về Xích Vương này, tôi nghi ngờ là khả năng thứ ba là cao nhất. Có lẽ với sức mạnh vượt thời đại của Xích Vương, các thế lực khác đã dòm ngó, liên hiệp để đánh tan nền văn minh đó sao?” Ánh mắt cô lóe lên một tia sáng, đây rồi, chính những nguồn cảm hứng bất chợt này của nhà sử học Debra Holmer - hậu duệ của những người đã khai phá ra tàn tích của các nền văn minh thời kỳ đồ đồng huy hoàng nhất, đã trở thành tiền đề để biết và hiểu về những thế giới bị lãng quên đó.
Eleazar cuối cùng cũng dẫn được toán tàn binh trở về doanh trại. Mang theo 100 người đi, thế mà trở về chỉ còn một nửa. Tất cả binh nỏ và linh sư đều thiệt mạng trong khi cố gắng bảo vệ đội. Đây là một thất bại thảm hại, thậm chí còn chẳng tới được phần rìa của trung tâm khu vực tử địa. Không thể thu nhặt được bất kỳ mẫu vật nào để nghiên cứu, không đem lại được bất kỳ giá trị nào hết. Cùng lắm chỉ là biết được về sự rình rập của bọn hươu và những cái dây leo cổ quái, nhưng với một cái giá quá đắt.
Gã gằn giọng, ra lệnh: “Nghỉ ngơi, chăm lo cho vết thương. Các anh sẽ không phải ra quân một lần nào nữa. Sự thất bại của chuyến thám hiểm này là do tôi bất cẩn, đã làm hại các anh rồi.”
Đám lính kinh hồn bạt vía từ trong rừng thoát ra ngoài, cũng chẳng ai nghĩ tới việc truy cứu trách nhiệm cả, chỉ muốn ngủ một giấc an toàn không phải âu lo. Họ ngược lại còn an ủi Eleazar, cho rằng không phải lỗi của gã, là do sự bất tài của đội ngũ.
“Tôi chân thành xin lỗi mọi người. Chúng ta sẽ đóng quân ở đây cho tới khi đội đặc nhiệm Delta tới nơi, tôi hứa sẽ đảm bảo sự an toàn của mọi người.”
Đội đặc nhiệm Delta, có lẽ giờ cũng sắp tập hợp xong rồi. Chỉ mong họ tới sớm sớm, anh muốn giải quyết cái khu rừng này lắm rồi. Còn bây giờ, thì nghỉ ngơi thôi.
0 Bình luận