Chương 5: Không Phải Hươu
Nam Marrowland
Eleazar đi đi lại lại bồn chồn. Thông báo tập hợp được hai tuần rồi. Không biết bao giờ họ mới tới nơi, có nên triển khai thăm dò trước không nhỉ. Hay là cứ thăm dò ngoại vi thôi.
“Duyệt binh” Eleazar ra lệnh.
Hàng ngũ binh trinh sát và bộ binh xếp hàng chỉnh tề. Lựa chọn kỹ càng, Eleazar quyết định cử ra một đội 100 binh, gồm 40 lính thương, 30 lính gươm, 20 lính nỏ, 10 linh sư hạ cấp.
“Các đơn vị còn lại tiếp tục hạ trại ở đây, giữ nguyên vị trí. Bất kỳ hành vi đào ngũ nào đều sẽ bị xử tử ngay lập tức. Không được bàn tán về những phát hiện gần đây.”
Eleazar dẫn theo đội ngũ 100 binh tiến vào khu vực bìa rừng. Sau khi đi được nửa ngày đường, anh ta yêu cầu hạ trại nghỉ ngơi.
“Thưa đội trưởng, sao mới giữa trưa đã hạ trại rồi ạ? Tất cả chúng tôi vẫn dư sức đi tiếp”
“Không được vội vã. Đây là vùng hoang vu chưa ai đặt chân tới, muốn sống lâu thì sống chậm thôi. Vả chăng cũng phải bàn bạc lại về việc thăm dò lần này, đồng thời chuẩn bị trước cho các trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.” Eleazar điềm đạm trả lời.
Chờ binh lính dựng trại xong, Eleazar tập hợp tất cả lại.
“Chuyến này rất nguy hiểm, ta không chắc bao nhiêu người có thể sống sót trở ra khỏi khu rừng này. Ngay bây giờ, nếu ai không bằng lòng liều chết thì có thể lùi về trại chính. Nếu lùi về thì ta sẽ miễn cho tội đào ngũ, bởi không ai là chẳng sợ chết cả, ai sợ thì đi về!”
Toán lính nghe xong bèn ngồi im lặng.
“Tốt, ta biết các ngươi là những kẻ gan dạ.” Eleazar trầm mặc, cũng phải, đám người ta chọn ra này, hết chín phần là những kẻ tất thảy không có gia đình thân thích, hoặc là đám phần tử vô đạo bất lương, sống vốn chẳng được ai tôn trọng, chẳng được ai quan tâm, thử hỏi bọn họ còn sợ gì cái chết nữa? Còn đám linh sư hạ cấp đó thì mạng sống cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
“Được rồi. Thứ nhất, chúng ta đang tiến vào tử địa. Vùng này có nồng độ linh khí cực cao. Có lẽ phần lớn các ngươi không hiểu rõ thứ linh khí này là gì. Cũng phải, chủ yếu chỉ có các linh sư và người tiếp xúc nhiều với thứ này mới hiểu được đại khái nó.” Eleazar bắt đầu giảng giải.
“Trong đội ngũ của chúng ta hiện tại có 10 linh sư, tính cả ta là 11. Hẳn là ai cũng nhìn qua các loại thần thông họ thi triển rồi. Chỉ cần hiểu đại khái là trong máu của họ có các tinh linh sinh sống, vậy nên khi họ dùng linh thuật, máu của họ được chuyển đổi thành năng lượng cho các tinh linh đó hoạt động, bộc phát ra năng lực của chúng.”
Eleazar cầm con dao găm lên mà cắt một đường nhỏ trên đầu ngón tay, một giọt máu tươi nhỏ xuống. Hắn búng tay, giọt máu ấy cháy bùng lên, rồi tan biến hoàn toàn.
“Giống như vậy. Có rất nhiều loại khác nhau, trong đó chủ yếu là các loại Tứ Nguyên là bốn thứ Phong Linh, Thủy Linh, Hỏa Linh, Thổ Linh. Rồi tùy theo năng lực sử dụng các loại tinh linh đó mà được phân thành các cấp bậc Hạ Cấp, Trung Cấp, Thượng Cấp. Thứ cấp bậc về năng lực này là theo năng khiếu bẩm sinh, tùy vào cơ địa mỗi người mà đạt được. Chỉ cần hiểu là cấp bậc càng cao thì càng mạnh.”
“Vậy đội trưởng là cấp bậc nào?” Toán linh nhao nhao hỏi, tò mò về thứ “Linh Lực” này.
“Ta là Linh Sư Thượng Cấp. Có thể nói rằng, chỉ cần có cấp bậc Linh Sư Trung Cấp là cũng đủ để leo lên vị trí tướng lĩnh cầm binh đánh trận rồi. Bây giờ vào phần chính. Thông thường khi sử dụng linh lực, sẽ có một lượng nhỏ linh khí tương đương 10% nồng độ linh lực trong máu được phát tán ra bên ngoài môi trường.” Anh ta gõ gõ lên cái máy đo cầm trên tay “Cứ lấy nồng độ linh khí nhân lên 10 thì sẽ xác định được linh lực trong máu”. Gã nhỏ một giọt máu lên trên cái máy đo, nó rung lên rồi hiển thị trên kim chỉ: 100 sHz
“1 sHz là Hạ Cấp, 10 là Trung Cấp, 100 như thế này là Thượng Cấp”
“Vậy chẳng phải là tướng quân mạnh gấp trăm lần các linh sư thông thường sao?!”
“Cũng không hẳn, đây chỉ là thiên phú của mỗi người, còn có quá trình rèn luyện, kinh nghiệm thực chiến nữa. Nhưng bây giờ xem này” Gã lau giọt máu đi rồi chuyển máy đo sang chế độ đo linh lực trong không khí: 90 sHz
“90? Nhân lên 10 lần là…” toán lính bàng hoàng “900?!”
“Chưa đúng hoàn toàn, chúng ta đang đứng ở ngoại biên khu vực này thôi mà đã có nồng độ đạt tới 900 sHz, tức là lại gần còn mạnh hơn nữa” Eleazar nghiêm nghị cảnh báo, “Thứ mà chúng ta đối phó lần này, tức là vượt qua thượng cấp, rơi vào khoảng không thể đo lường.”
“Không thể đo lường… là sức mạnh khủng khiếp thế nào?” Đám đông bàn tán xì xào
“Chắc là một chiêu phá tan cả một pháo đài nhỉ?”
“Chắc không tới mức đó đâu, có khi là đủ phá hủy một khu rừng?”
“Sao thế được, vậy thì quá phi phàm rồi!”
Eleazar kiên nhẫn ngồi chờ đám lính tranh luận. Chờ khi tiếng ồn lắng xuống, gã thở ra một câu nói nặng nề “Nếu vượt qua được thượng cấp thì… Bọn họ chỉ cần dùng một tay…”
“Là san bằng một núi” Nghe vậy, cả đám lính rùng mình.
“Chạm nhẹ một cái vào người…” Eleazar nói tiếp, “là thành thịt vụn”
“Lần này nguy hiểm là ở chỗ đó. Chưa chắc đã xui xẻo đến độ đúng phải linh sư đâu, đừng bi quan quá. Có thể chỉ là do di tích cổ thôi, thường thì các di chỉ từ thời xa xưa cũng có tích lũy lượng linh khí nồng hậu” Eleazar an ủi binh sĩ. “Nói tóm lại, nếu thật sự đụng độ tên Linh Sư đó, thì chuồn là thượng sách. Rõ chưa?”
“Bây giờ thì duyệt qua các linh sư trong tổ độ trước, khai báo thuộc tính tinh linh đi”
10 Linh Sư Hạ Cấp đó lần lượt báo cáo, 5 Phong Linh Sư, 3 Hỏa Linh Sư, 2 Thổ Linh Sư
“Được. Ngày mai khi hành quân, binh thương đứng dàn hàng ngoài cùng, các Linh Sư theo sát phía sau, binh gươm đi sau bọc hậu. Các binh nỏ tản ra vòng ngoài, có thể chia thành từng nhóm di chuyển nhanh xung quanh khu vực đường hành quân trinh sát, phát hiện nguy hiểm cần thông báo ngay cho đội.”
Màn đêm buông xuống. Các đống lửa đã được thắp lên. Ngoài vài binh sĩ thức trực canh phòng ca đêm, tất thảy đều đã về lều trại ngủ. Eleazar trằn trọc không ngủ được, ra ngồi bên bếp lửa cùng các lính gác đêm.
“Đội trưởng đội trưởng, thứ gì đó đang quan sát chúng ta” một người lính giật mình thì thào với đội trưởng. Eleazar nheo mắt lại, có đôi mắt màu vàng trong bóng tối nhìn chằm chằm vào họ. Nó tiến lại gần vùng sáng của đống lửa. Một con hươu.
“Phù, chỉ là hươu thôi, sợ chết đi được” Eleazar phì cười, cầm một que củi cháy ném về phía con hươu để xua nó đi. Con hươu lùi vào bóng tối rồi biến mất.
Cuối cùng, gã cũng ngủ thiếp đi.
Mặt trời lên.
Tổ đội thu dọn hành trang rồi lại tiếp tục hành quân theo đội hình phân công hôm qua.
“Chúng ta đi tới khoảng giữa trưa rồi tiếp tục hạ trại”
Họ liên tục di chuyển trong khu rừng rậm rạp. Cây cối xung quanh dường như càng đi vào sâu thì càng cao, thân gỗ xù xì, thô ráp, những tán lá cao chót vót, để lọt vài tia nắng mặt trời gay gắt chiếu qua các kẽ hở. Tiếng chim chóc, côn trùng kêu rì rầm cả không gian. Mùi ẩm mốc của rêu, mùi nồng của lá cây xộc vào mũi. Đâu đó văng vẳng tiếng suối chảy róc rách.
Vẫn không có phát hiện gì đáng kể. Họ lại hạ trại. Kiểm kê quân số. Nghỉ ngơi.
Đêm lại buông xuống, dường như sớm hơn hôm qua. Eleazar lại ngồi bên đống lửa, nhìn vào màn đêm tĩnh lặng. Chỉ có tiếng lửa nổ bập bùng lách tách, tiếng gió xào xạc những ngọn cây.
Rắc, một cành cây khô bị thứ gì đó giẫm gãy. Gã ngay lập tức tăng cường cảnh giác. Hai con hươu, đôi mắt vàng rực đứng nhìn gã từ xa. Lại nữa à? Có gì đó không đúng.
“Cút đi, đừng theo dõi bon ta nữa” Anh ta lại lấy một que củi mà ném về hai con hươu. Chúng lùi lại vào trong bóng tối, nhưng gã vẫn cảm nhận được ánh nhìn của chúng.
Một cơn mệt mỏi kéo đến, gã lại chìm vào giấc ngủ.
Mặt trời lại lên.
“Đội trưởng! Tối hôm qua…” Một lính nỏ chạy tới báo cáo “Tôi ngồi gác trên cây, chợt nghe thấy tiếng động trong bụi rậm gần đấy. Tôi leo qua các nhánh cây lại gần thì thấy một con hươu. Nó liên tục đập đầu vào gốc cây, đập liên tục tới khi đầu nó vỡ nát.” Anh ta vừa nói vừa run rẩy “Rồi nó đứng dậy bằng hai chân, ngước lên nhìn tôi rồi chạy thẳng vào rừng”
“Cái… Từ ngày hôm nay, tăng gấp đôi số lính gác trực đêm!” Eleazar ra lệnh. Duyệt lại số binh trước khi hành quân. 99 người. Thiếu mất một người rồi. Chết tiệt, có vấn đề. Một lính gươm đã biến mất. Kiểm tra lại lều của anh ta, thấy nó đã bị xé rách, trên nền đất ẩm còn sót lại dấu chân hươu.
“Nếu phát hiện hươu, giết ngay lập tức!” Eleazar kêu lớn, giọng bàng hoàng. Thứ quái vật gì đây? Đám hươu trong khu rừng này bị làm sao vậy?!
Cả đoàn lại tiếp tục hành quân. Giữa đường, bỗng một bụi cây gần đó phát ra tiếng sột soạt.
“Cảnh giác!” Eleazar gầm lên
Từ trong bụi cây nhảy xổ ra một con hươu, nó lao thẳng về phía đoàn người. Hai Thổ Linh Sư nhanh chóng lấy dao cắt một đường trên tay, vấy máu lên mặt đất. Từ dưới đất bùng lên một bức tường đá, đỡ được cú húc của con hươu. Con hươu lại vận sức, lấy hết lực bình sinh húc thẳng vào bức tường. Đầu của nó vỡ nát ra, nhưng lại xuyên thủng được bức tường. Nhưng nó chưa kịp lao thêm được mấy bước thì đã bị chục mũi tên găm trúng. Bất chấp, nó lồng lộn tiếp tục lao lên, nhảy bổ vào đám người. Toán binh thương đứng đầu vội nâng thương chĩa lên đỡ. Con hươu thương tích đầy mình bị găm thêm vài mũi giáo vào người nữa, vẫn vật lộn, tung vó, quay người lại đạp vào ngực một trong số những kẻ cầm thương rồi cố phóng đi. Nhưng nó chỉ lảo đảo được thêm vài bước rồi đổ gục.
Người lính bị đạp trúng kia, bị nội thương tử vong tại chỗ. Cả đám lính kinh hoàng bạt vía. Eleazar rủa thầm, mới tới ngày thứ ba tiến vào mà đã như vầy rồi, không biết đi sâu hơn nữa thì thế nào.
“Các ngươi thấy chưa, đây là chốn tử địa. Chỉ cần lơ là cảnh giác là chết bất kỳ lúc nào”
Chôn người lính xong, Eleazar quan sát cái xác hươu. Đôi mắt nó vẫn mở trừng trừng, hằn một tia màu đỏ điên dại.
“Gói nó lại, treo lên trên cây, trên đường về sẽ thu lại để nghiên cứu”
Ba người lính phối hộp kéo xác nó về phía gốc cây. Bỗng cái xác phình trướng lên. Eleazar nhìn thấy la lên “Né ra! Nổ!”, lao tới, kéo hai người gần đó ra. Kẻ thứ ba đang kéo thân trước con hươu còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Cái xác phình trướng kia nổ tung, máu, thịt, các mảnh xương bắn tung tóe. Các mảnh xương nhọn như dao cạo, văng ra với lực và tốc độ cao, phần lớn ghim trúng tên lính xấu số kia. Hắn bị ghim thủng lỗ chỗ khắp người, một miếng xương nhọn hoắt còn cắm thẳng vào cổ họng. Hắn há hốc miệng, có lẽ định hét lên nhưng không thành tiếng, ngã vật xuống đất. Thêm một người thiệt mạng.
Hai người vừa được kéo ra mặt tái xanh. Lại phải chôn thêm một cái xác. Đúng là đáng kinh hãi, không ngờ tới cuối cùng nó vẫn còn sống, chờ nhiều người tới gần rồi tự phát nổ, chắc chắn đám này không phải là hươu nữa rồi.
Còn 97.
Hành quân nửa ngày, lại hạ trại.
Lửa bập bùng. Đêm lại tĩnh lặng. Eleazar lại thao thức ngồi nhìn màn đêm. Lẽ nào việc đi thăm dò trước ngoại biên khu vực này cũng quá nguy hiểm rồi? Có nên rút lui không?
0 Bình luận