Quyển 1:Linh Lục Ký I - I

Chương 12

Chương 12

Chương 12: Thiên Lâm Đảo

Mặt trời ló rạng.

“Hai cha con chúng tôi xin thề, liều sống chết để phụng sự hai cậu, chỉ mong hai cậu có thể giúp chúng tôi trả được món nợ ân tình cho quê hương bằng cách dẹp yên đám quái vật đó. Có thể bây giờ hai cậu chưa có khả năng làm điều đó, nhưng tôi tin là các trải nghiệm trong hành trình dài này của hai cậu chắc chắn sẽ gặt hái được nhiều thành tựu, tới lúc đó giúp đỡ chúng tôi cũng chưa muộn.”Shamio kính cẩn cúi đầu vái lạy.

“Thôi nào, cần gì nghiêm trọng đến thế chứ. Có ông đi cùng hỗ trợ là ân phước lớn với bọn tôi rồi. Việc rửa hận cho ông thì không cam đam chắc được, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng.” Lý Nhân cười nhẹ nhàng, đặt một tay lên vai Shamio, tỏa ra hơi ấm đầy tín nhiệm.

“Nếu vậy, hai cha con tôi xin phép đi cùng.”

“Lưu Vĩnh, họ đi cùng ổn mà đúng không?”

“Ổn, chắc chắn là ổn.” Lưu Vĩnh lẩm bẩm quay mặt đi.

“Xin thứ lỗi, cậu chàng này hay dở chứng kì kì vầy lắm, ông đừng để tâm.” Lý Nhân vỗ vỗ vai người bạn, xách thanh kiếm đeo lên bên hông mà sửa soạn lên đường.

“Hai cậu có biết, vì sao tới nay vẫn chưa ai tạo ra được thương lộ giao xuyên qua Hoành Sơn Cốc không?” Shamio hỏi, trong lúc bốn người đi vòng qua những rãnh nứt gãy sâu thăm thẳm.

“Tại vì đường núi gồ ghề, khó khăn?” Lý Nhân đoán.

“Không. Chắc là có liên can gì đó đến Ngạ Lâu Quỷ kia. Không chỉ có một con đâu phải không?” Lưu Vĩnh hỏi ngược lại.

“Đúng đấy! Cha và em sống ở đây ba năm rồi, không biết đã gặp bao nhiêu con. Cái giống ấy sao mà thấy phát gớm. Cũng bởi cái đám đó mà không ai dám vào đây cả.” Sekiren tươi cười đáp.

“Vậy nếu trên đường gặp phải thêm mấy con nữa thì phải làm sao?” Lý Nhân xoa xoa cái vai được băng bó, rõ ràng là không mấy dễ chịu với việc bị cắn lần nữa.

“Chắc chắn là không thể qua được nếu đi đường bộ. Nếu nhìn từ trên cao xuống, toàn bộ Hoành Sơn Cốc này nhìn giống hai con ốc úp chồng lên nhau, các khe vực và chỏm đá xoắn theo đường vòng cung hướng vào trong. Tuy có nhiều ngã rẽ nhưng cuối cùng những đoạn đất bằng đều dẫn về phía trung tâm cả, là nơi có nhiều nguy hiểm nhất.” Shamio vừa nói, vừa lấy ngón tay xoay xoay mấy vòng phụ họa. “Vì vậy, chỉ có một đường qua an toàn nhất. Thiên Lâm Đảo.”

Ông lại quay qua hỏi hai chàng thanh niên: “Có biết nam châm là gì không? Cái thứ ở trong la bàn ấy?”

Lý Nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi nhớ ra: “À, lúc trước trong làng tôi cũng có mấy cái, hình như là mua được từ một ông thương nhân Hằng Vực. Cái thứ đó hút kim loại à?”

“Ừ, thế cậu có biết là nếu đẩy hai phần cùng màu của hai cục nam châm lại thì chúng sẽ đẩy nhau ra không? Dương đẩy dương, âm đẩy âm, âm dương hút nhau.”

“Thiên Lâm Đảo… Một đảo nam châm lơ lửng trong từ trường?” Lưu Vĩnh đoán định.

“Cậu nhanh nhạy đấy, quả thật là vậy. Trên kia.” Ông chỉ tay lên bầu trời phía Bắc. “Trên kia là Thiên Lâm Đảo, vườn địa đàng giữa chốn hoang vu này. Có rất nhiều đảo nhỏ hơn bay xung quanh nó, có thể từ đằng này trèo lên đó rồi xuống ở đằng Tây.”

“Đảo bay ư? Nghe viển vông nhỉ?” Lý Nhân nghi hoặc.

“Viển vông? Trong cái miếu làng cậu có một con ngựa máy đấy, cái gì mà chẳng xảy ra được.” Lưu Vĩnh phì cười, giở giọng thâm thúy: “Thiên nhiên bao la hùng vĩ, diệu kỳ người phàm khó biết hết huyền cơ trong đó. Vả lại, là thật đấy. Tôi có thể cảm nhận thấy đường sức từ cực mạnh ở hướng đó thật, khả năng cao là toàn bộ ngọn núi này là một khối từ tính khổng lồ, liên tục đẩy Thiên Lâm Đảo đó từ tất cả các hướng cùng một lúc, mới khiến nó bay được như vậy. Cơ cấu thật ra cũng đơn giản, nếu có nam châm thì tôi cũng chế được vài món đồ chơi đơn giản bay lơ lửng như thế.”

“Cậu cảm nhận được đường sức từ luôn á? Làm thế nào vậy, dạy cho tôi được không?”

“Không được, cái này là do cơ địa thôi.” Lưu Vĩnh trả lời lảng tránh, rồi đổi chủ đề: “Cơ mà lên đó, thanh kiếm có bị hút mất không nhỉ?”

“Tôi nghĩ là không sao, lớp đất đá phía trên có tính chất lạ, có thể chắn được từ trường. Vật kim loại mang lên đó không bị hút. Hai cha con tôi lên đó cũng vài lần rồi. Để xem, hình như đoạn này tôi có đánh dấu lại.” Đoạn, ông ngó quanh rồi chỉ về một mỏm đá, trên đó có dấu vết hình mũi tên hướng lên trên. “Kia rồi, trước đó tôi có khắc lại ký hiệu ở đây”. Cả bốn người đứng lên mỏm đá đó.

Mặt trời lên cao, vân vũ cuộn tròn xung quanh mặt trời. Các dãy núi và khe vực cuộn tròn quanh mây mù. Sắp tới giữa trưa.

Bỗng dưng mặt đất rung chuyển, sỏi đá rung nảy liên tục, như thể toàn bộ Hoành Sơn Cốc như một sinh vật sống, thức tỉnh từ một giấc ngủ say. Hàng ngàn khối đá lơ lửng bay lên từ các khe vực, tách ra từ các mỏm đá, cứ vậy sắp xếp thành một vòng xoắn ốc lớn. Các màn mây tan ra theo chiều xoáy, để lộ ra một bóng đen sừng sững giữa trời. Thiên Lâm Đảo.

“Theo các truyện cổ, thuở xưa nơi đây có một tòa thành lớn thuộc hàng bậc nhất thế giới.” Shamio chậm rãi kể, nheo mắt nhìn về phía bóng đen, “Tòa thành xây theo dạng xoắn ốc như thế này, cuối cùng không rõ vì sao mà bị thổ hóa thành Hoành Sơn Cốc như ngày nay.”

Hàng trăm hòn đảo bay lớn nhỏ bốc lên từng khối đất, bụi cát bay mù mịt. Phần đáy của chúng lấp lánh ánh kim, hẳn là thứ quặng kim loại bị nam châm đẩy.

“Cứ mỗi giữa trưa, sẽ xuất hiện giao động sóng từ lớn không rõ nguyên do ở một số vị trí cụ thể trùng hợp với các hòn đảo. Tới lúc này thì những điểm đó được kích hoạt, đẩy các đảo vỡ ra khỏi mặt đất mà bay thẳng lên trời. Chỉ riêng Thiên Lâm Đảo là luôn bay ở đó mà không bị rơi xuống.” Shamio đặt hai ngón lên cổ tay mà nhẩm đếm: “Chúng ta có một khắc để lên tới đó, tương đương một ngàn năm trăm nhịp đập mạch trong lúc vận động mạnh để leo qua. Tôi sẽ đếm thời gian, mọi người lần lượt nhảy qua các đảo kia, canh thời gian nhảy chuẩn xác, chúng có thể di chuyển lúc nào không hay đâ-”

Chưa dứt lời, bỗng có một hòn đảo nhỏ hơn lao về phía họ, chớp mắt đã thấy nó lù lù trước mặt. Sekiren nhanh tay đánh bật nó đi với cây búa chiến to ngoại cỡ mà thảng thốt: “Cha, những lần trước lên đây chúng đâu va chạm lẫn nhau đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Không phải lúc bàn về chuyện đó, nhanh chóng leo lên!” Shamio nhảy lên một hòn đảo gần đó, cả ba người theo sau. Họ liên tục nhảy từ đảo này sang đảo khác, mỗi lần như vậy lại chòng chành lắc lư. Mấy lần xém nữa hụt chân ngã, cũng may đứng vững lại được.

Lại thêm nhiều hòn đảo khác lao vào, liên tục bị Sekiren đánh bật đi, cô thở hồng hộc, đảo mắt nhìn quanh.

Còn 200 nhịp, 2 phút. Gần kề rồi. Lý Nhân tung mình lên trên đại đảo, lấy gươm mà cắm thẳng vào nền đất để giữ vững trọng tâm. Shamio bám vào chân cậu mà leo lên. Lại thêm một hòn đảo nữa ập tới từ phía sau Sekiren làm cô không trở mình kịp.

Mặt thấy sắp va chạm, Lưu Vĩnh ôm lấy Sekiren mà lăn mình thả rơi về một hòn đảo nhỏ gần đó. Cậu chộp lấy cây búa lớn rơi ra khỏi tay cô ta, thế nhưng trọng lượng của nó lại kéo cậu rơi xuống bên dưới. Đúng lúc nguy cấp thì Sekiren bắt lấy tay cậu ta kịp lúc rồi kéo mạnh. Cánh tay Lưu Vĩnh cảm tưởng như bị xé ra, cậu bị ném thẳng lên phía trên mà ngã lăn ra trên Thiên Lâm Đảo cùng với cây búa. Chàng vội dùng cây búa làm điểm tựa, thả người thõng xuống cho Sekiren bám lấy mà leo lên.

Một khắc đã hết. Các thiên không đảo bắt đầu rơi xuống. Đáng lẽ ra chúng sẽ rơi xuống chậm rãi khi lực nam châm yếu dần, rơi vào những khe vực, những mỏm đá ban đầu, thế nhưng trước đó rất nhiều đảo đã di chuyển lệch so với vị trí ban đầu, làm chúng rơi xuống rải rác ở các sườn núi bên dưới, làm trời rung đất lở. Những chấn động ấy làm cho nhiều mỏm đá khác lại sụp xuống, các khe nứt đổ vỡ, các sống núi tách làm đôi, xuất hiện muôn vàn hố sâu hoắm từ các va chạm.

Quạ đang ngồi trên một đỉnh núi, chợt thấy biến động lớn như vậy, lại còn có một đảo nhỏ rơi xuống ngay cạnh chỗ đang ngồi. Hắn kinh hồn bạt vía mà gọi tới một đàn quạ, nhấc bổng hắn bay đi. Chấn động lớn này, các thiên đảo đang rơi xuống? Có liên quan gì tới mấy kẻ hôm nọ không? Thôi kệ họ, để cho Kiếm Các tùy cơ xử lý.

“C-cảm ơn anh” Sekiren thở hồng hộc, nằm lăn ra bãi cỏ. Bộ y phục cam lấm lem bụi cát.

Lưu Vĩnh chẳng nói gì, đỡ cô dậy mà đi về phía hai người kia.

Định thần lại, cả bốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Lúc nãy, cớ sao mấy hòn đảo lại lao về phía chúng ta nhỉ? Lại còn bay lộn xộn nữa, bình thường cũng vậy sao?” Lý Nhân hỏi.

“Lạ thật, có bao giờ bị như vầy đâu, nếu các hòn đảo đó lệch khỏi vị trí ban đầu mỗi lần như vậy thì sau ngàn năm hình thành chắc chắn đã vỡ nát cả ra rồi. Có thứ gì đó gây ra rối loạn từ trường của khu vực này.” Shamio phỏng đoán, rồi chợt đưa mắt về phía Lưu Vĩnh, đoạn nói tiếp: “Thôi, không quan trọng nữa, lên được đây rồi. Đi sang đầu bên kia đảo, trưa ngày mai sẽ xuống ở rìa Tây sơn cốc. À phải rồi, những lần trước lên đây, có dấu vết giống như người qua lại, không rõ thiện ác, tốt nhất không nên đụng đến. Ta đi vòng ở mép đảo thôi.”

Họ đứng lên mà chậm rãi đi dọc theo bờ vực. Cảnh vực từ trên cao nhìn xuống thật hùng vĩ, gió cuộn mây ngàn, tưởng chừng hóa thành cánh chim chao lượn bầu không. Còn hòn đảo thì như một vườn địa đàng hoàn mỹ, cỏ xanh non mơn mởn, các thân cây to lớn rợp bóng, các thảm hoa đua nhau nở. Tựa lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Bướm vàng bay chập chờn, vờn bên những đóa hoa vàng trên nền cỏ. Trong cái cảnh thơ mộng đó, Seikiren ngâm nga một câu hát xưa.

Bỗng phía sau có tiếng động lớn xào xạc trong bụi cây, cả bốn người giật mình quay lại nhìn. Thì ra chỉ là một con sóc thấy người mà sợ hãi vội leo lên cây. Lý Nhân quay đầu lại phía trước, thì bàng hoàng khi thấy một lưỡi gươm đưa lên kề cổ mình.

“Tất cả đứng im!” Giọng nói trầm đục vang lên, nhiều lưỡi gươm bao vây bọn họ, sẵn sàng xé toạc cuống họng nếu họ dám manh động.

Đám người lạ mặt ai nấy đều mặc áo vải nhẹ, tay cầm kiếm sắc, ánh mắt cũng sắc bén như lưỡi kiếm ấy. Lý Nhân nhìn những cánh tay với các cơ bắp thon gọn mà săn chắc mà rùng mình nhận ra rằng những kẻ này ắt thảy đều là chuyên gia kiếm thuật. Cái cách cầm mà như buông lơi, thế đứng tưởng chừng đầy sơ hở nhưng có thể uyên chuyển biến hóa không lường, lại còn cái cách mai phục chớp thời cơ mục tiêu phân tâm, nhanh chóng phát hiện ra cậu là kẻ yếu nhất trong đội hình do bị thương, tất cả những điều này, không còn nghi ngờ gì nữa, toát lên chí khí lạnh lẽo của những bậc thầy của nghệ thuật giết chóc!

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!