Isekai Walking
Arukuhito Nitto Yuu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 108 - 222 : Vương quốc ma thuật Efa

Chương 201

0 Bình luận - Độ dài: 1,195 từ - Cập nhật:

"Totto!"

Chúng tôi quay lại chỗ cầu thang, và Joshua chạy tới ngay khi thấy Totto.

Các thành viên khác của Light of Hope cũng theo sau. Họ ngạc nhiên khi thấy trang bị của cậu ta đã tả tơi, và hoang mang trước vẻ ngoài kiệt quệ của cậu.

"C-có chuyện gì vậy?"

"Về tới nơi rồi nói sau. Trước hết tôi cần đến h..."

Nói đến đó, cậu ta đột nhiên thấy người nặng trĩu rồi ngất lịm đi.

Có lẽ vì đã nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, hoặc có lẽ vì đã về tới chỗ cầu thang, cảm giác an tâm ập đến khiến mọi căng thẳng dồn nén trong cậu bỗng chốc tan biến.

"Xin lỗi, các cậu chăm sóc cậu ấy được không?"

"Đ-được chứ. Cứ giao cậu ấy cho chúng tôi."

Tôi giao Totto cho một đồng đội của Joshua, rồi nhanh chóng giải thích những gì mình nghe được trên đường đi. Rằng Leila và tổ đội của cô ấy đang đơn độc ở tầng hai mươi tám và gặp nguy hiểm.

"K-kinh khủng vậy. Chúng ta phải đến Hội báo cáo ngay lập tức."

Joshua nói, rồi cả đội của cậu ta lần lượt dùng thiết bị để quay về.

Tôi đứng nhìn họ rời đi, nhưng không nhúc nhích.

"Sora?"

Chris là người đầu tiên nhận ra điều đó.

Rồi đến Hikari. Mọi người đang bước về phía thiết bị, kể cả người cuối cùng của Light of Hope là Joshua, đều quay lại nhìn tôi.

"Sora, cậu đang do dự à?"

Câu hỏi đó khiến tôi giật mình.

Đúng là vậy thật. Nếu bình tĩnh suy xét, tôi thực sự nên báo cáo cho Hội và để họ xử lý.

Nhưng sẽ mất bao lâu để họ tập hợp một đội cứu viện và cử đến đây?

Nếu đây là một khu vực bình thường thì không sao, nhưng đây lại là một hầm ngục. Tôi không biết có bao nhiêu người đang thám hiểm, nhưng trong số đó, có mấy ai đủ sức xuống tận tầng hai mươi tám?

Và nếu chúng tôi rời đi, liệu có thể quay lại ngay không? Tôi có cảm giác mấy thiết bị đó có hạn chế gì đó. Là về lúc vào cổng? Hay lúc rời đi?

Tôi không thể nhớ ra.

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp sáu cặp mắt lo lắng đang đổ dồn về phía mình.

Giá như tôi không quyết định kiểm tra tầng này mà cứ thế dùng thiết bị quay về. Giá như tôi không cứu Totto. Giá như tôi không nghe được chuyện đó. Giá như người gặp nạn không phải là Leila và tổ đội của cô ấy.

Vô số chữ "giá như" chạy loạn trong đầu, nhưng tôi đã có kết luận cho riêng mình.

Thú thật thì, tôi muốn đi cứu họ.

Tôi vẫn còn thức ăn và vật phẩm tiêu hao trong Hộp Đồ. Ít nhất về mặt đó thì chúng tôi đã sẵn sàng.

Nhưng trước mắt chúng tôi là một tầng chưa từng khám phá, chưa kể con quái vật ở tầng hai mươi tám lại là một thứ vốn không nên tồn tại ở đó.

Rủi ro quá lớn. Tôi không thể kéo đồng đội của mình vào chuyện này.

"Chúng ta quay về thôi."

Tôi bước lên một bước, nhưng một giọng nói đã ngăn tôi lại.

"...Đó có thật là điều cậu muốn không? Cậu sẽ không hối hận chứ?"

Lời của Chris nặng trĩu.

Tôi không thể nói là không. Tôi đã suy đi tính lại, và đây là quyết định của tôi.

"Tôi không biết, nhưng..."

Tôi nhìn từng người một.

Người ta nói mạng người nào cũng đáng giá như nhau, nhưng không phải vậy. Những người đồng đội trước mắt tôi quan trọng hơn nhiều. Nếu đặt lên bàn cân, bên nào nặng hơn đã quá rõ ràng.

"Nếu cậu không chắc chắn, chúng ta nên đến đó."

"Em cũng nghĩ vậy, thưa chủ nhân."

"Đúng đó Sora, sự hối tiếc không bao giờ biến mất đâu."

Rurika nói, mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng lại điều gì. Cứ như thể cô ấy đang tự nói với chính mình, chứ không phải với tôi.

"...Mọi người chắc chứ? Sẽ nguy hiểm lắm đấy."

"Tất nhiên rồi. Vì đó là cậu mà."

Không hiểu sao, Mia có vẻ vui khi thì thầm câu đó. Và cũng không hiểu sao, tất cả mọi người đều gật đầu.

"Xin lỗi nhé Joshua, nhưng tôi nghĩ chúng tôi phải đi. Nếu tình hình quá sức, chúng tôi sẽ quay lại."

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì cầm lấy số vật phẩm tiêu hao còn lại mà cậu đã đưa tôi đi."

"Được thôi. Cảm ơn."

"Vốn dĩ chúng là của cậu mà."

Tôi cất mọi thứ vào Hộp Đồ, và chúng tôi bắt đầu đi sau khi đã kiểm tra lại trang bị.

"Mọi người bảo trọng nhé!"

Tiếng cổ vũ vọng lại từ phía sau lưng khi chúng tôi đang suy tính xem nên đi tiếp thế nào.

Lẽ ra tôi nên hỏi Totto kỹ hơn về đường đi đến đó. Mà nghĩ lại, nếu có bản đồ thì không sao, chứ để cậu ta giải thích cặn kẽ mọi thứ bằng lời thì cũng mất thời gian lắm.

Tôi không thể nhìn thấy cầu thang trên Bản đồ, kể cả khi truyền ma lực vào để mở rộng phạm vi. Hay là cứ dồn hết ma lực vào đó? Chắc là không nên. Tôi không nghĩ mình nên dùng vật phẩm tiêu hao cho một việc mà còn chẳng chắc có hiệu quả hay không.

Chúng ta nên đến nơi tìm thấy Totto trước, rồi từ đó tính tiếp.

Lần này vì vội nên tôi và Hikari đi đầu, còn Sera và Rurika yểm trợ phía sau. Nhưng nếu phải chiến đấu, Sera sẽ tiến lên.

Nghe có vẻ hơi ghê, nhưng nếu có vệt máu của Totto để lại, chúng tôi có thể lần theo. Nhưng cũng giống như xác quái vật, nó sẽ biến mất sau một thời gian. Mà khoan, cậu ta bị thương sau khi đến đây à?

Xem ra chúng tôi phải dựa vào trực giác, lùng sục kỹ càng nơi này và tìm kiếm nơi cậu ta đã đến.

Trước đây tôi từng dùng phong ma pháp để kiểm tra luồng không khí tìm cầu thang, nhưng hầm ngục càng xuống sâu càng rộng, nên cách đó sẽ tốn rất nhiều thời gian và MP.

Vậy, có kỹ năng nào giúp được mình lúc này không?

Tôi không nghĩ có kỹ năng nào có thể chỉ ra con đường đúng đắn hay gì đó tương tự, nhưng... Tôi mở màn hình trạng thái để kiểm tra kỹ năng của mình, và Chris bước lên một bước.

"Sora, tôi có ý này."

Vẻ mặt cô ấy rất nghiêm túc, như thể đã hạ quyết tâm về một điều gì đó, hoặc vừa đưa ra một quyết định trọng đại. Tôi thấy một ý chí mạnh mẽ trong đôi mắt cô ấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận