Chúng tôi ăn xong, trên đường về lại gặp thêm năm con sói nữa. Sera và Hikari lo liệu chúng, còn tôi thì cứ thế mà cho hết vào Túi Đồ, chỉ lấy lại mấy viên ma thạch. Tôi quyết định nộp cả năm con này, chủ yếu là vì Hikari cứ nằng nặc đòi vậy.
“Đợi chút đã, chúng ta sẽ nộp chúng.”
Chúng tôi về đến hội quán, tôi và Sera tiến về phía quầy tiếp tân. Khi tôi nói rằng mình chỉ việc cho lũ sói vào Túi Đồ, tôi được dẫn vào một kho chứa, nơi tôi giao nộp chúng. Tôi cũng không quên nói rằng mình đã lấy ma thạch ra rồi.
Tôi nhận phần thưởng, trừ đi phí xẻ thịt và lấy ma thạch, rồi chia một nửa cho Sera.
Ban đầu Sera từ chối vì cô ấy là nô lệ, nhưng tôi bảo cô ấy rằng không nên để tất cả tiền ở một chỗ, nhỡ tôi có mệnh hệ gì. Có khi chúng tôi cũng phải tách ra vào một lúc nào đó, như khi chúng tôi trốn khỏi thành phố linh thiêng vậy. Hơn nữa, để cô ấy giữ tiền vẫn tốt hơn là để Mia hay Hikari, nhưng phần này thì tôi giữ kín.
Khi chúng tôi quay lại, tôi nghe thấy một sự huyên náo lớn trong hội quán. Rồi tôi thấy mấy nhà thám hiểm đang nói chuyện với Hikari và Mia, và nhiều người khác thì đứng xung quanh xem.
“Các người cần gì với mấy cô gái của chúng tôi?”
Tôi nhảy vào giữa cái không khí căng thẳng ấy. Cảm giác như Hikari sắp bùng nổ đến nơi.
“Hả? Ngươi là chủ của chúng hay gì? Ngươi không dạy chúng lễ nghi gì sao? Nô lệ thì phải vâng lời mọi điều mà con người nói chứ.”
Tên này đang nói cái quái gì vậy? Một nửa số người đang đứng xem có vẻ đồng tình, nửa còn lại thì tỏ ra bối rối.
“Đúng vậy. Nô lệ chỉ là nửa người thôi, nên chúng phải vâng lời những người toàn vẹn chứ, không phải sao?”
Hắn là bạn của tên kia à?
“Ồ, vậy là ở đây còn có súc vật thấp kém hơn cả nô lệ nữa. Nhưng giờ nhìn kỹ ngươi, ngươi cũng không tệ lắm… Này, lại đây phục vụ ta xem. Cứ coi như làm ơn đi.”
Hắn nói trong khi nhìn Sera và cười một cách tàn nhẫn. Đầu tôi bắt đầu đau nhói.
“Xin lỗi, nhưng đi chọc ghẹo người khác đi. Mấy cô gái này là người của tôi. Nếu các người còn tiếp tục lăng mạ họ, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
“Này này, thằng ranh con này tưởng mình ngon lành lắm sao. Ngươi định đối đầu với Light Sword, những nhà thám hiểm hạng B à?”
Hắn nổi tiếng ư? Trừ những kẻ mà tôi nghĩ là bạn của hắn, tất cả các nhà thám hiểm ở đây đều trông như không hiểu hắn đang nói gì.
“Tôi chưa từng nghe nói đến các người. Các người nổi tiếng sao?”
À, câu đó làm mặt hắn đỏ bừng. Tôi cũng nghe thấy vài tiếng cười khúc khích.
“Mấy tên nhà quê các ngươi… Ngươi hạng mấy hả nhóc? Nào, nói xem.”
Ồ, hắn cũng phản công lại được đấy. Tên này cũng chịu đòn được phết.
“Tôi thậm chí còn chưa phải nhà thám hiểm.”
“Hắn nói hắn thậm chí còn chưa phải nhà thám hiểm. Vậy ngươi làm gì ở đây?”
“Tôi chỉ đi theo trong một chuyến săn sói và xách hành lý thôi.”
“Xách hành lý à? Ngươi trông yếu ớt dần theo từng phút đấy. Vậy ông chủ của ngươi đâu? Ta sẽ bắt hắn trả tiền cho tất cả những lời vớ vẩn ngươi đang nói với ta.”
Ba người trông giống bạn của hắn gật đầu. Vậy đây là một tổ đội bốn người à?
“Ưm… Xin các vị vui lòng đừng đánh nhau trong hội quán. Chuyện này bị cấm đấy ạ…”
Một người từ quầy tiếp tân nói với giọng yếu ớt. Nói nhỏ đến mức, nếu sự ồn ào trước đó vẫn tiếp diễn, sẽ chẳng ai nghe thấy.
Mắt mọi người đổ dồn về phía giọng nói đó, và cô tiếp tân nhún vai, nhìn quanh một cách bất lực. Trông cô ấy giống như một con vật nhỏ vậy.
Nhưng lời nói đó cũng có tác dụng, khi bốn nhà thám hiểm đó tặc lưỡi rồi bỏ đi.
“Hừm. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp nhau trong hầm ngục thôi. Nhớ lấy khi đến lúc nhé.”
Hắn nói khi chúng rời đi.
Các người mới là kẻ gây chuyện với chúng tôi mà, biết không hả? Tên đó thật là trơ trẽn.
Nhưng hắn không chỉ nói với chúng tôi. Lời nói đó còn lan sang tất cả những nhà thám hiểm xung quanh chúng tôi, những người chẳng liên quan gì đến chuyện này.
“Thật không may. Nhưng hãy cẩn thận, những kẻ như vậy ở khắp mọi nơi. Cậu không nên để nô lệ đến hội quán một mình. Tôi biết cậu vừa đi đâu đó làm việc khác, nhưng đừng rời mắt khỏi họ.”
Một nhà thám hiểm kỳ cựu cảnh báo. Tôi đoán ông ấy nói có lý. Sẽ khác nếu nô lệ là đàn ông, nhưng chuyện như thế này chắc chắn sẽ xảy ra với nô lệ nữ. Có quá nhiều gã máu nóng ở đây.
“Cảm ơn lời cảnh báo của ông.”
“Không có gì. Một chàng trai trẻ thành thật như vậy thật tốt.”
Ông ấy có vẻ là một người điềm tĩnh. Tôi cảm thấy ở thế giới này, rất nhiều người trông có vẻ đáng sợ thực ra lại là người tốt. Bốn tên kia thì giống mấy gã công tử hơn.
“Mọi người ổn chứ? Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi nên ở lại với mọi người.”
“Tôi hơi bất ngờ, nhưng không sao đâu.”
“Chủ nhân, chúng ta nên trừng trị những thứ đó.”
“Cứ chịu đựng đi. Nhưng cứ xông lên lần sau nếu chúng còn gây sự với con.”
Hikari trông có vẻ vui vẻ về điều đó. Tôi cũng sẽ không nương tay lần tới.
“Những nhà thám hiểm đó có lẽ đến từ Đế quốc Borsheil.”
Sera nói khi chúng tôi quay về.
“Họ không coi nô lệ là con người, và rất coi trọng cấp bậc nhà thám hiểm. Chuyện này đúng là kiểu người từ đất nước đó hay làm. Và…”
Họ đã gọi Sera là súc vật.
“Sẽ tốt hơn nếu chúng ta ít nhất có thể làm gì đó với những chiếc vòng nô lệ đó.”
“Cái đó không quan trọng đâu. Dù sao thì em cũng khá hạnh phúc. Nhờ có cái này mà em được gặp bạn bè của mình.”
Nụ cười của Sera cho tôi biết cô ấy nói thật lòng.
Tôi thực sự sợ phản ứng của hai người kia khi họ thấy cô ấy gọi tôi là chủ nhân. Hợp đồng nô lệ sẽ bị hủy bỏ nếu Sera kiếm được năm trăm đồng vàng, nhưng liệu cô ấy có làm được không?
Lẽ ra tôi nên tìm hiểu kỹ hơn về cách hủy bỏ hợp đồng nô lệ. Rõ ràng là không đơn giản như việc hai bên đồng ý là hủy được.
Rồi tôi bắt đầu nghĩ về việc mặc dù những người đó hành động ngạo mạn như vậy, nhưng họ lại lập tức tuân lời khi một nhân viên hội quán can thiệp. Rõ ràng là đế quốc có rất nhiều người như vậy, nên nhân viên hội quán ở đó cũng thường là những chiến binh.


0 Bình luận