Rầm!
Cánh cửa bật mở như bị dính một vụ nổ.
Thư phòng của Gia chủ nhà Cascata vốn là một nơi không ai được phép bước vào nếu không có sự cho phép của chủ nhân.
Vậy mà Carla lại xông vào không cần ai cho phép với vẻ giận dữ như chỉ chực bùng nổ vào mặt người bên trong.
Ở bàn làm việc, Enrico della Cascata—Gia chủ của nhà Cascata và cũng là cha của Carla—vẫn tập trung vào đống văn kiện, chẳng buồn liếc nhìn cô. Cô cảm thấy bản thân sắp mất lí trí mà lao vào ông.
"Con có gì muốn nói à?"
"Hah."
Carla bật ra một tiếng cười trống rỗng và dùng ánh mắt giận dữ nhìn trừng trừng vào Enrico.
Ánh mắt hai người chạm nhau ở ngay giữa, không gian ở đó nổ lách tách như sấm sét.
"...Con muốn biết vì sao cái thằng khốn đó lại đột nhiên đến ăn tối tối nay."
"Có thời gian để làm quen cũng tốt mà, phải không? Cha hiểu là mối quan hệ giữa hai đứa không được tốt đẹp cho lắm."
"Và vì biết rõ điều đó nê—"
Ầm!
Dòng ma lực mang theo sấm sét bùng lên từ người Carla. Căn phòng làm việc vốn được gia cố bằng các lớp kết giới bảo vệ nên vẫn còn nguyên vẹn nhưng những cận vệ bên ngoài hẳn đang vật lộn giữa cơn cuồng phong ma lực vừa tràn ra.
"Biết rõ vậy mà ông vẫn chẳng thèm hỏi tôi một lời?!"
"Mày có đồng ý nếu ta hỏi không?"
"Tất nhiên là không!"
"Vậy thì mọi thứ đã quyết. Một đứa trẻ ba tuổi cũng nhìn ra là con không thể vượt qua kỳ thi giữa kỳ. Trì hoãn hai tháng là quá nhân nhượng rồi."
Enrico đặt bút vào nghiên mực rồi đan hai tay lại.
Ánh mắt ông hướng thẳng về phía Carla, nó kiên định và bất khuất. Ông tin mình đã đưa ra quyết định đúng đắn.
Ông chắc chắn như thế.
"Nếu tôi vượt qua kỳ thi giữa kỳ với thành tích xuất sắc thì sao?"
"Con thậm chí có biết bài thi đó gồm những gì không? Với chỉ một cánh tay, con nghĩ mình có thể vượt qua thật sao?"
Carla im lặng. Kỳ thi giữa kỳ của Học viện Ma pháp Trung ương Đế quốc—đặc biệt là với học viên năm nhất—khét tiếng là tàn khốc vô đối.
Lý do chính thức là để giúp học viên nhận ra điểm yếu và trưởng thành, nhưng thực tế thì nó giống một cuộc thanh lọc bộ phận học sinh hơn.
"...Con sẽ vượt qua."
"Con đã sống hai mươi năm như một người đàn ông. Giờ, sau chỉ một tháng trong thân thể nữ giới với chỉ một cánh tay, con muốn ta tin là con sẽ vượt qua? Lố bịch."
Enrico mỉm cười lạnh lùng. Ánh nhìn ông sắc bén như dao cứa thẳng vào sự chống đối của Carla.
"Ta đã nói chuyện với viện trưởng học viện. Bạn đồng hành trong kỳ thi giữa kỳ của con sẽ là Lucas von Scheiskehl. Con nghĩ nó sẽ hợp tác với con à?"
"...Rốt cuộc cha được lợi gì từ chuyện này? Có gì quan trọng đến mức ông phải đi xa đến vậy?"
Enrico từ từ đứng dậy.
Ngay cả bước chân ông cũng mang theo hơi lạnh.
Đôi giày đánh bóng vang lên tiếng lộp cộp lạnh lẽo khi ông tiến lại gần Carla. Nó dừng lại một nhịp rồi vòng quanh cô.
"Con gái luôn hiếm trong gia tộc này. Điều đó khiến việc mở rộng thế lực chính trị trở nên khó khăn. Nhưng giờ thì ta có một đứa con gái. Một đứa có cái tính nóng như lửa."
"…Rất khác mẹ ."
"Hmph."
Một tiếng cười khẩy lạnh tanh.
Lý do đằng sau nó thì quá rõ ràng.
"Con không thấy xấu hổ khi nhắc đến mẹ mình à, Carla? Nếu con thừa hưởng được dù chỉ một góc sự dịu dàng của bà ấy—không, bỏ đi. Dù sao thì với cái tính mạnh mẽ đó, việc gả con vào nhà Scheiskehl sẽ chẳng khó khăn gì. Con sẽ khiến chúng phải ngoan ngoãn dưới chân mình thôi."
Carla không thể phản bác điều đó.
Lucas là một thằng ngốc—một kẻ đáng thương yếu đuối, chưa bao giờ chạm được vào cô trong hàng tá lần đấu tay đôi.
Cô hoàn toàn có thể áp đảo hắn.
"Đế quốc được chống đỡ bởi bốn Trụ Cột."
Cascata.
Scheiskehl.
Aufstich.
Briccone.
"Nhưng con số bốn là quá lớn. Ba là đủ rồi."
Ánh mắt Carla lạnh hẳn đi.
Ý nghĩa đằng sau câu nói đó rõ ràng đến tàn nhẫn.
"Scheiskehl đang quá kiêu ngạo, Carla. Nếu có đòn bẩy phù hợp—và đúng thời điểm—đây là cơ hội gia tộc không thể bỏ qua."
"Ông điên rồi—"
Carla không thể rời mắt khỏi ông.
Cô hiểu rõ điều ông đang ngụ ý nhưng cô không thể tin được.
"Đó là vai trò của con. Con sẽ là nền móng cho viễn cảnh ấy. Giờ thì con hiểu rồi chứ? Cả Fabio chắc cũng đoán ra rồi. Giờ đi đi. Đi thay đồ cho đàng hoàng để chuẩn bị cho bữa tối."
Cuối cùng, Carla rời khỏi phòng làm việc mà chẳng thể phản bác gì nên hồn.
Khi cô trở về phòng riêng, mọi công tác chuẩn bị đã bắt đầu.
Trong phòng tắm kề bên, các hầu gái đang tất bật đổ nước ấm vào bồn và đã bày sẵn tinh dầu thơm và mỹ phẩm xa xỉ.
Không khí căng như dây đàn.
"Tiểu thư, xin hãy để chúng tôi phục vụ."
Khuôn mặt quản nữ hầu căng cứng. Thứ nhất vì thời gian gấp gáp. Thứ hai, giờ Carla cần được tắm rửa nên họ cũng phải chuẩn bị tâm lý.
Carla siết chặt nắm tay.
Tối nay sẽ là địa ngục với cô.
Theo lệnh của Enrico, Carla buộc phải đứng chờ ở cổng chính để đón Lucas.
Lần đầu tiên trong đời, cô phải khoác lên mình một bộ váy.
Khoảng trống dưới lớp váy khiến cô thấy khó chịu cộng thêm cổ áo khoét sâu khiến cô cảm thấy trống trải đến lạ kì.
Mái tóc đen được tết và búi cao thành kiểu tóc cầu kỳ—được cho là mốt mới nhất trong Đế quốc, nhưng cô ghét cay ghét đắng.
Bao tay trắng dài đến khuỷu, vòng cổ đính đá quý và hoa tai lủng lẳng hoàn tất bộ trang phục.
Từ đầu đến chân, mọi thứ đều xa lạ.
Từ đầu đến chân, mọi thứ đều khó chịu.
Từ đầu đến chân, mọi thứ khiến cô tức điên.
Thế mà, đè nén tất cả, Carla vẫn đứng thẳng lưng trước cổng, nhìn về phía cổng ra vào.
Cuối cùng, cánh cổng đá cũng hé mở.
Đèn phép xung quanh lập tức bùng sáng, xua tan bóng chiều buông xuống, hé lộ một cỗ xe đang tiến vào khuôn viên.
Trên cỗ xe là huy hiệu của nhà Scheiskehl.
Xe không quá nhanh cũng không quá chậm, từ từ lăn bánh qua khu vườn tiến tới cửa chính.
‘Khốn thật…’
Enrico bắt cô phải nở nụ cười nhưng đó là điều không tưởng. Giữ nét mặt trung lập thay vì cau có đã là cố gắng tột cùng.
Carla trừng mắt nhìn cỗ xe dừng lại trước mặt.
Nhưng nét mặt cô thoáng thay đổi khi cánh cửa xe mở ra và người đầu tiên bước xuống là—
"...Cô?"
Một cô gái tóc đen dài.
Từ ghế phụ của xe, cô bước xuống và lập tức cúi đầu thật sâu trước Carla.
"Tiểu thư Cascata, tôi là Kiara di Servitore."
"…Cái tên đó ... Là cô sao."
"Vâng."
Là Kiara.
Cô gái từng cố ngăn Lucas khi hắn khiêu khích Carla.
Một học sinh thuộc Khu Tây. Cô rất ít nói và Carla không mấy quen do khoảng cách giữa hai khu.
"Tôi sẽ chào hỏi đúng cách sau. Hiện giờ tôi phải hỗ trợ thiếu gia."
Không chờ phản hồi, Kiara quay lưng đi.
Dù sao cô cũng chỉ là người hầu.
Từ góc độ của cô, bổn phận đầu tiên là với Lucas không phải vpows Carla.
Có phần bất kính nhưng Carla bỏ qua.
Vì ngay khoảnh khắc Kiara mở cửa xe và để lộ gương mặt đang cười nhếch mép của Lucas, cơn bực bội trong cô lại bùng lên lần nữa.
"Đã lâu không gặp, tiểu thư Cascata. Được mời ăn tối… thật là tâm trạng vui vẻ ghê."
Dù mặt mày nhếch nhác nụ cười đáng ghét, hắn vẫn là một tên ghê tởm.
Chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt đó, Carla đã phải kiềm chế cơn thôi thúc đấm thẳng vào mặt hắn.
Nhưng Enrico sẽ không tha nếu cô làm vậy và giờ cô cần phải lấy lòng ông.
"Vậy thì—chúng ta đi thôi chứ?"
Lucas chìa tay ra, nụ cười đầy ngạo mạn.
Carla nhìn bàn tay đó bằng nửa con mắt.
Nếu cô nắm lấy, sẽ không còn đường quay lại.
Nếu cô nắm lấy và bước vào cùng hắn, đám hầu hạ sẽ mặc định cô là vị hôn thê tương lai của Lucas.
‘…Chưa đâu. Enrico và hắn đều nghĩ mình sẽ trượt kỳ thi. Nhưng mọi thứ sẽ không diễn ra như họ tưởng.’
Nghĩ vậy, Carla quay gót.
Không nói lời nào, cô bước thẳng vào dinh thự và bỏ lại hắn phía sau.
Lucas hẳn đang tức điên ở đằng sau.
Nhưng điều đó chỉ khiến Carla cười khẽ.
Giận dữ mới là bộ mặt hợp với hắn.
Căm hận, uất ức, oán hờn, chỉ những cảm xúc nhỏ nhen đó mới xứng với Lucas.
Khi Carla bước đi, cô tự nhủ:
"Hah… cũng biết cắn đấy. Vậy thì lại càng thú vị."
Carla nhắm mắt lại và thở ra một hơi chậm rãi.
Thằng khốn đáng ghét.
Thằng khốn mất nết.
Và trên hết, thằng khốn đáng lẽ nên chết đi.


2 Bình luận