• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 29

8 Bình luận - Độ dài: 2,130 từ - Cập nhật:

“…Cậu định đi sau giờ học đúng không?”

“Đừng theo tôi.”

Carla đã tuyên bố rất hùng hổ rằng cô sẽ tới thư viện nhưng thực tế là cô không thể đi ngay được.

Vụ ồn ào vừa rồi xảy ra vào giờ ăn trưa và tiết học buổi chiều vẫn còn tiếp diễn.

Cuối cùng thì cô cũng đành phải quay lại giảng đường.

Cúp học thì vẫn là một lựa chọn nhưng cô đã vất vả lắm mới được theo học ở Học viện Ma thuật—lẽ nào lại không đi học?

Ít nhất thì trong chuyện học phép thuật, Carla luôn nghiêm túc.

Khi cân nhắc giữa một thư viện vẫn sẽ còn đó sau giờ học và một tiết học chỉ có một lần, cô nghiêng về việc trở lại lớp.

“Hay là để tớ giúp tìm cho? Có lẽ sẽ nhanh hơn đấy.”

“Cậu—”

Đang im lặng bước đi, Carla bỗng khựng lại, quay phắt sang Ivan Contadino.

Ivan đã nghĩ rằng ít nhất khoảng cách giữa họ cũng đã thu hẹp phần nào. Mọi thứ không thể quay lại như trước nhưng cũng không tệ như lúc đầu.

Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Carla, cậu bất giác lùi lại.

“Cậu đang thương hại tôi sao?”

“Hả? Không, không phải vậy đâu.”

“Vậy thì là gì? Sao cậu cứ bám theo tôi tới thư viện? Cậu định làm gì? Cậu giúp được gì cho tôi? Nếu cậu chỉ cảm thấy tội nghiệp cho tôi thì dừng lại tại đây đi. Bấy nhiêu là đủ rồi. Khoảng cách giữa chúng ta chừng này là được rồi. Với tôi, cậu chỉ là…”

Cô im bặt.

Ký ức thoáng vụt qua đầu.

Ivan—người đã cứu cô khi cô nằm chờ chết với cánh tay cụt.

Ivan—người đã chăm sóc cô suốt hai ngày cô bất tỉnh.

Ngay cả hôm nay—Ivan đã túm cổ áo Lucas, nổi giận vì cô.

“…Cứ giữ khoảng cách này. Đừng đến gần hơn nữa. Cậu chẳng là gì hơn ngoài một đối thủ mà tôi phải vượt qua. Chỉ vậy thôi.”

Ivan chỉ im lặng nhìn cô.

Cậu vốn không giỏi nói năng, càng không biết dùng lời hoa mỹ, nên chẳng biết phải đáp lại thế nào.

“Dù sao thì—”

“Ồ, Carla della Cascata. Carla, trò đó à?”

Một giọng nói vang lên khiến Carla quay lại.

Ivan cũng nhìn về phía sau và cả hai cùng giật mình vội cúi đầu chào.

“Chào buổi chiều, Hiệu trưởng.”

“Ừ, Ivan, trò của ta. Lớp sắp bắt đầu rồi, em quay lại giảng đường đi.”

Hiệu Trưởng với mái tóc bạc trắng mỉm cười hiền hậu nhưng nó chỉ khiến Carla căng thẳng tột độ.

Không rõ từ lúc nào ông đã đứng ngay sau họ.

Cô không nghe thấy tiếng bước chân, cũng chẳng cảm nhận được sự hiện diện.

Ông cứ như thể đã đứng sẵn ở đó từ đầu.

Chừng đó đủ để hiểu ông là người đáng gờm đến nhường nào.

“Hiệu Trưởng, về chuyện của Carla thì…”

“Ta có chuyện muốn bàn riêng với Carla. Ta đã báo với Giảng viên Lorenzo rồi. Carla, đi dạo với ta một lát nhé?”

Lời mời đi dạo từ chính Hiệu Trưởng lúc này...Carla không hẳn thích ý tưởng phải bỏ tiết học nhưng từ chối lời đề nghị của Hiệu Trưởng thì lại càng không thể.

Cô khẽ gật đầu.

“Ivan, em sắp được gặp người mà mình đang mong nhớ nên đừng nôn nóng làm gì. Giờ thì về lớp đi.”

Nghe thế, Ivan ngập ngừng một lúc rồi cũng gật đầu.

Dù sao thì cậu cũng đâu còn lựa chọn nào khác.

“Chỗ này được đấy. Ngồi đi.”

Theo lời mời của Hiệu Trưởng, Carla della Cascata lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đá.

Gió mát thổi qua ngọn đồi nơi họ ngồi, mang theo mùi cỏ và hương nắng.

Từ đây có thể nhìn bao quát toàn cảnh Học viện trải dài phía dưới.

“Thế nào? Cảnh đẹp lắm phải không?”

“Vâng, rất đẹp.”

“Cách em nói chuyện vẫn như đàn ông nhỉ. Dù đã trở về hình hài thật sự rồi nhưng chuyện thay đổi giọng điệu cũng đâu dễ dàng gì, đúng không?”

“…Không ạ.”

Carla gật đầu trước lời nhận xét của Hiệu Trưởng.

Cô biết rất rõ kiểu nói chuyện của mình là vấn đề.

Nhưng phải làm sao được?

Vốn dĩ cô từng là đàn ông.

Nếu có gì khiến cô cảm thấy giả tạo thì đó chính là hình hài hiện tại này—cứ như thể cô đang mang một chiếc mặt nạ do Ma Thuật Biến Đổi Xác Thịt tạo ra.

Dĩ nhiên, cô không thể nói thẳng điều đó ra.

Nên chỉ còn cách nhẫn nhịn mà chấp nhận.

“Dù vậy, em nên điều chỉnh sớm đi. Một quý cô mà nói năng kiểu đàn ông thì… không hay chút nào.”

“…Vâng.”

“Em có đoán được vì sao ta lại mời em ra đây nói chuyện không?”

Nghe câu hỏi ấy, Carla khẽ lắc đầu.

Thật lòng mà nói, cô chẳng đoán được gì cả.

Nếu có dấu hiệu gì trước đó thì cô còn có thể suy luận được.

Nhưng Hiệu Trưởng vốn không tỏ ra hứng thú gì với cô. Ngay cả lần gặp trước cùng với Ngài Cascata, ông cũng chỉ chào hỏi qua loa.

“Giảng viên Lorenzo… là một người khá ‘thoải mái’, nhỉ?”

“…Dạ?”

“Ta đang nói về Giảng viên Lorenzo đó.”

Carla thoáng bối rối.

‘Sao tự nhiên lại nhắc đến ông ấy?’

Lorenzo chỉ là một giảng viên bình thường.

Có phải người quan trọng đến mức khiến Hiệu Trưởng phải nhớ tên, thậm chí còn nhận xét về tính cách?

“À… em cũng không tin tưởng lắm…”

“Khi một người tỏ ra quá nghiêm túc, đôi khi nó chỉ lại khiến người ta thấy… cợt nhả hơn.”

“Ý ngài là gì vậy?”

Hiệu Trưởng khẽ đưa tay chạm vào tay áo bên trái của Carla.

Tay áo lẽ ra phải có một cánh tay bên trong, giờ chỉ còn trống rỗng và đang phất phơ trong gió.

Một lời nhắc nhở lặng lẽ về mất mát của cô.

“Lorenzo đã đến gặp ta và đưa ra một yêu cầu.”

“Một yêu cầu…?”

“Ông ấy xin phép cho em được tiếp cận với kiến thức về Ma thuật Luyện kim.”

“Ma thuật Luyện kim… Thầy ấy xin tài liệu sao?”

“Đúng vậy.”

Điều này thật ngoài dự đoán.

Mãi đến khi mọi chuyện kết thúc, Carla mới nhận ra những lời lẽ trước kia của Lorenzo về “giá trị thị trường” thực chất là vô cùng xúc phạm đối với một quý tộc.

Thế nhưng cô đã không lên tiếng phản bác, đồng nghĩa là cô cũng đã ngầm bỏ qua.

Từ sau hôm đó, cô không còn coi Lorenzo là người đáng tin nữa mà coi ông chỉ là một giảng viên tầm thường, ngày qua ngày giảng dạy như cái máy.

Vậy mà giờ đây ông ta lại đích thân lên tiếng với Hiệu Trưởng để xin tài liệu Ma thuật Luyện kim?

“Sao thầy Lorenzo lại làm vậy…?”

“…Ta không thể nói chi tiết về quá khứ của ông ấy. Dù sao đó cũng là chuyện cá nhân. Nhưng ta có thể nói rằng ông ấy là người quan tâm đến Học viện này hơn bất kỳ ai. Lorenzo trân trọng học sinh và luôn đặt hòa bình lên hàng đầu. Ông ấy hiểu chiến tranh, hiểu rõ nỗi kinh hoàng và sự tàn phá mà nó mang lại.”

“……”

“Chính vì thế mà ông ấy đau lòng sâu sắc trước thương tích của em, Carla. Với ông ấy, nếu có một khả năng dù nhỏ nhoi thế nào để giúp em thì em xứng đáng được trao cơ hội đó dù cho phải tiếp cận những tri thức bị cấm.”

“……”

“Cuộc điều tra về các vụ tai nạn tại Học viện vẫn đang diễn ra, nhưng tiến triển rất chậm. Người đàn ông vô danh bị giam dưới hầm vẫn im lặng và bằng chứng hiện tại cho thấy hắn bị giam rất chặt vào thời điểm sự cố xảy ra. Nhưng… những gì xảy ra với em là chuyện riêng biệt. Em có đồng ý không?”

“…Đúng là vậy.”

Học viện đã không thể ngăn chặn vụ tấn công.

Và vì vụ tấn công đó, Carla đã mất đi một cánh tay.

Dù là những vấn đề khác nhau, nhưng Học viện có trách nhiệm điều tra vụ việc lẫn đền bù thiệt hại cho Carla.

“Vậy nên Giảng viên Lorenzo đã đề nghị cho em tiếp cận thông tin liên quan đến việc khôi phục cánh tay thông qua Ma thuật Luyện kim.”

“Ra là thế.”

“Lý do rất hợp lý. Dù không thể khôi phục hoàn toàn, nhưng nếu có chút khả năng giúp ích, thì ta và cả Học viện đều có nghĩa vụ tạo điều kiện cho con.”

Hiệu Trưởng mỉm cười nhẹ nhàng.

Thật ra Carla không biết gì nhiều về ông.

Ngoài bài phát biểu trong lễ nhập học và lần gặp ngắn ngủi cùng Ngài Cascata, cô chưa từng tiếp xúc với ông lần nào.

“Pháp sư Luyện kim được cho là vô cùng hiếm gặp, Carla.”

Nghe đến đó, Carla lập tức ngồi thẳng lưng.

Nếu Viện trưởng biết điều gì, dù chỉ là một manh mối về Venere, người mà cô vẫn nghi ngờ, thì đó là hướng đi quý giá.

“Người đó không có tên thật. Chính xác hơn, có tới bảy mươi hai cái tên từng gắn liền với cá nhân đó. Không ai biết đâu là thật.

Người đó đã xuất hiện rải rác trong lịch sử, để lại dấu vết ở nhiều nơi.

Thậm chí thi thể mà Ivan Contadino thu thập được, chúng ta cũng không thể xác định liệu đó có phải là Pháp sư Luyện kim thực sự hay chỉ là một bản thể nào đó trong vô số rất nhiều bản thể.”

“Vì thế ta sẽ đưa em thứ này. Dĩ nhiên, Học viện cũng sẽ tiếp tục điều tra.”

Hiệu Trưởng lấy từ trong áo choàng ra một quyển sổ nhỏ.

Bìa da nâu đã cũ, nhưng quyển sổ vẫn được bảo quản rất tốt, đủ để đọc rõ từng dòng chữ.

Ánh mắt Carla dán chặt vào cuốn sổ.

Liệu nó có chứa chìa khóa để cô có lại cánh tay đã mất?

Liệu đây có phải là manh mối mà cô đang tìm kiếm?

Trong mắt cô ánh lên quyết tâm chưa từng có.

“Đã từng có một người theo dấu vết Pháp sư Luyện kim. Cuốn nhật ký này là ghi chép hành trình đó cho đến khoảng hai mươi năm trước.

Em sẽ phải lần theo dấu vết ấy. Thông thường, việc đó sẽ là phần việc của ta nhưng… ta đã có quá nhiều thứ phải xử lý.”

Carla đưa tay ra và nhận lấy quyển sổ.

Nó mang dấu vết của thời gian, như thể đã qua tay nhiều người.

Cô nâng niu nó như thể đang cầm một thánh thư vô giá rồi nhẹ nhàng đặt lên đùi và mở ra.

Các mục ghi chép đều có ngày tháng rõ ràng.

“Hầu hết tài liệu liên quan đến Pháp sư Luyện kim đều gắn với Cấm thuật. Biến đổi xác thịt con người chắc chắn là một dạng cấm thuật, em đồng ý chứ?”

“Vâng.”

“Ta thích những câu trả lời thẳng thắn như vậy. Dù sao thì, mong là nó sẽ có ích cho con.”

“Em sẽ… Em sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng.”

“Tốt. Đó là lý do ta gọi em đến đây ngay từ đầu.”

“Em hiểu rồi…”

Carla khép quyển nhật ký lại, nắm chặt trong tay.

Đây không phải là thứ có thể gác sang một bên.

“Ta thật lòng lấy làm tiếc về những gì đã xảy ra với em, Carla. Tuy còn tùy thuộc vào quyết tâm của em nhưng nếu cần, ta có thể xin một ngoại lệ về quy định thi giữa kỳ...”

“À, không cần đâu ạ. Em sẽ dự thi.  Em sẽ tự mình vượt qua.”

Nếu được thăng tiến nhờ ngoại lệ, liệu cha cô có công nhận không?

Không. Người đàn ông cứng nhắc đó sẽ chẳng bao giờ chấp nhận chuyện đó.

Nếu cô không tham gia kỳ thi, ông sẽ lấy đó làm lý do để nói rằng cô đã thất bại từ đầu rồi kéo cô về.

“Ý chí của em thật đáng khâm phục. Vậy thì ta sẽ chờ đợi để được chứng kiến em sẽ làm được điều gì, Carla.”

“…Vâng.”

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

TRANS
AI MASTER
loạn xưng hô kìa, lúc em lúc con
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Lúc đầu dịch thành "con" nhưng sau đó sửa lại thành "em" bằng replace nên lộn.
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Ngay đoạn 1: “…Cậu định đi sau giờ học đúng không?”
cảm giác nó vô nghĩa kiểu gì ấy
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Kiểu nó tiếp diễn cho chap trước. Từ eng thì nó cũng ghi vậy thôi.
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
@Nameless One: Này thì... lỗi do tác r, chia chap kiểu qq gì thế
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
TRANS
AI MASTER
Đoạn 123: Biến đổi xác thịt em người ?
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Đoạn 125: ông hiệu trưởng đang xưng hô với Carla là em-ta lại bị chuyển thành con-ta
Xem thêm