Tòa tháp Nghiệp chướng
Fujita Keyaki hou
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Cựu tinh đối đầu Tân tinh: Giai đoạn quyết định

Suy tư của mỗi người

1 Bình luận - Độ dài: 2,717 từ - Cập nhật:

(Hắc Lang) đứng một mình trên đỉnh tháp nhọn của Elmas de Gran.

Đêm đã khuya, khi thuộc hạ của gã đã chìm vào giấc ngủ, một vầng trăng khuyết đẹp như chiếc nanh lóe sáng trên bầu trời. Bây giờ là lãnh địa của đêm, không có kẽ hở nào cho ánh mặt trời len vào. Mặt trời chói gắt xé toạc bóng đêm và cái nóng thiêu đốt da thịt. Địa ngục đó—vẫn còn ở xa.

"Đau chết tiệt. Quái vật đó mạnh quá mức. Tao là ngài Wolf cơ mà? Là thiên tài, là kẻ mạnh nhất, là vô địch cơ mà… vậy mà người cứ run lên không sao kiềm được. Nỗi kinh hoàng của cái chết đã bị khắc sâu bao lần, đến tận bây giờ lại ập tới. Giờ đã là mùa đông, có lẽ lão ta không còn ở pháo đài đó nữa. Tao biết thừa chuyện đó…"

Trước khi mùa đông đến rất lâu, giới hạn của Wolf đã ập tới.

Gã đã xuyên phá được Jed và đứng trước mặt El Cid. Đến đây vẫn còn tốt. Wolf tự thấy mình đã chạm trán lão trong một trạng thái viên mãn. Nhưng rồi, gã lại một lần nữa bị khắc sâu nỗi kinh hoàng của con quái vật đó. Kẻ địch quá khổng lồ, gã đã phải dốc toàn lực chỉ để lách qua đại mâu của lão mà sống sót. Sức mạnh gã có được sau khi trở nên mạnh mẽ hơn đã bị thổi bay bởi một sức mạnh khủng khiếp đến như vậy. Thành thật mà nói, gã chẳng cảm thấy có cơ hội chiến thắng.

"Nếu không có cậu chủ Rudolf, giờ này pháo đài đã là của Estado. Lão Govan chết, tao chết, Dies cũng chết, tất cả những người khác đều chết… chỉ còn lại cái chết. Chỉ có thất bại thực sự nằm đó."

Một ngày tận thế chắc chắn đã đến nếu Rudolf không thể hiện mình xứng đáng với cái danh Thiên Tử. Những hiện tượng thời tiết bất thường liên tiếp xảy ra, châu chấu trái mùa chỉ ăn sạch lương thực của địch, phép màu nối tiếp phép màu, vậy mà gã vẫn không thể giành được dù chỉ một chiến thắng trong lãnh địa do gã đàn ông đó cai trị.

Không thể thắng. Vượt qua mặt trời chói gắt, một thử thách mà ai cũng đã từ bỏ. Cuối cùng tất cả mọi người cũng đã hiểu được sức nặng của nó. Một chiến thắng trước con quái vật mà ngay cả Rudolf cũng phải bó tay. Liệu mình, có thể chạm tới hay không.

"Nhưng nếu không thắng thì không thể tiến lên được. Mày hiểu mà, Wolf Gang Strider. Cái tên đó chỉ để trưng cho đẹp thôi à? Mày phải thắng thì tao mới không gặp rắc rối. Vì thế nên tao mới thuê mày, không, tao đã cược vào mày."

Chẳng biết từ lúc nào, Rudolf đã đứng cạnh Wolf.

"Có bao giờ cậu thua cược chưa?"

"Nói thật thì một lần cũng chưa. Vì tôi là Thiên Tử mà."

Rudolf tự tin trả lời. Wolf biết rõ đó không phải lời nói suông. Cậu ta chắc chắn là một người chiến thắng bẩm sinh, luôn giành chiến thắng.

"Thiên Tử đó đang cược vào tao à?"

"Không phục à?"

Kẻ đó đã đặt cược vào (Hắc Lang). Đối thủ là một cựu tinh, (Liệt Nhật) El Cid Campeador. Một trong ba người đã độc chiếm danh hiệu kẻ mạnh nhất. Chiến thắng là vô cùng khó khăn, nếu suy nghĩ bình thường thì phần thua đã cầm chắc. Dù vậy, Thiên Tử vẫn đặt cược. Vào cửa dưới đó.

"Vinh hạnh quá nhỉ. Chà, có lẽ phải cố gắng thêm một chút. Dù sao thì cũng đã được Thiên Tử bảo chứng cơ mà."

Liệu có trở thành cửa dưới lật kèo? (Hắc Lang) lặng lẽ mài sắc nanh vuốt.

o

Apollonia đang bừng bừng khí thế. Chắc chắn hai người kia, những người đồng lứa và cũng là đối thủ truyền kiếp của cô, cũng đang bừng bừng khí thế như vậy. Với niềm tin đó, Apollonia đứng vững. Mục tiêu của cô, cũng giống như họ, là hạ gục một cựu tinh. Nếu có vấn đề gì, thì đó là—

"(Anh Hùng Vương), sức mạnh đó, ta phải tự mình cảm nhận mới được."

Liệu ý chí chiến đấu đang dâng trào có thể chạm tới kẻ mạnh nhất trong số các cựu tinh? Liệu lưỡi đao của Apollonia có thể chạm tới yết hầu của hắn? Liệu có thể chiến thắng được hay không?

"Một hào quang chói lòa đến cháy mắt, một đối thủ không thể xứng đáng hơn."

Nữ hoàng đối đầu với một con quái vật chưa từng bại trận. Một bức tường dày mang tên cựu tinh đang đứng sừng sững chắn đường.

o

Strachess đang đến thăm khu hầm mộ khổng lồ mà Ostberg tự hào. Nơi đây là nơi yên nghỉ của các vị vua Ostberg qua các thế hệ và gia tộc của họ, và những vị đại tướng quân đã bảo vệ họ cũng được an nghỉ cùng. Trong không gian này, nơi có những bức chân dung của họ được đặt trang nghiêm, phảng phất một không khí kỳ lạ. Hầu như không có vị đại tướng quân nào có di hài được chôn cất ở đây. Hầu hết đều đã ngã xuống trên chiến trường và không bao giờ trở về.

Dù vậy, linh hồn họ vẫn yên nghỉ nơi đây, trở về và bảo vệ vùng đất này.

"Đã lâu không gặp ngài, thưa ngài Maxim."

Ánh mắt của Strachess hướng về nơi vị đại tướng quân tiền nhiệm đang đứng với một ánh nhìn đầy mạnh mẽ. Đối với người không biết, đó chỉ là một bức tranh, nhưng đối diện với người thầy về mặt tướng lĩnh, tấm gương về mặt võ nhân, và niềm ngưỡng mộ đã thay đổi cuộc đời mình, tâm trí ông cũng trở nên nghiêm túc hơn. Dù chỉ là một bức tranh, điều đó cũng không thay đổi. Vì đây là vấn đề của trái tim.

"Lão có vẻ không thể nào trở thành một người như ngài được. Trọng trách Đại tướng quân mà ngài đã trao cho, liệu lão có thực sự gánh vác được nó? Liệu tấm lưng của lão, có giống như những vị tiền nhiệm, có thể kết nối với thế hệ tiếp theo không… Lão thực sự không biết."

Bóng lưng của Maxim trông thật to lớn. Ông là một mãnh tướng, người duy nhất có thể kìm hãm một Strachess trẻ tuổi quá mức mạnh mẽ. Ông được mọi người hết lòng tin tưởng, và được cả các nước khác ca ngợi là đại tướng quân của các đại tướng quân. Một bậc kiệt xuất có thể đối đầu với Tam Đại Tướng của thời đại Nederkux hùng mạnh.

"Sau lão, liệu con đường có còn được nối tiếp hay không."

Thế nhưng, ông đã bị dòng chảy của thời đại nuốt chửng. Vị đại tướng quân vĩ đại đã phải quỳ gối trước một kỷ nguyên mới bất ngờ xuất hiện. Trước một kỷ nguyên mới mang tên Vercingetorix. Cùng lúc đó, một trong Tam Đại Tướng đã sụp đổ. Dưới bàn tay của một con quái vật tên El Cid Campeador.

Khi đó, Strachess chỉ là một kẻ mạnh mẽ đơn thuần. Ông đã chiến đấu bên cạnh Maxim vào thời khắc chuyển giao của thời đại và đã tận mắt chứng kiến thời đại thay đổi. Thanh kiếm phẫn nộ của ông không thể chạm tới người đàn ông đã thay đổi thời đại, chứ đừng nói đến việc báo thù, ông chỉ có thể cố gắng hết sức để nhặt lại thanh kiếm đã cắm trước mắt mình.

"Tên vũ phu, ngươi sẽ là Đại tướng quân kế tiếp."

Những lời đó có lẽ là vì ông đã cảm nhận được sự thay đổi của thời đại. Ông đã dự đoán được cái chết của mình. Vì vậy mới thốt ra những lời đó. Có lẽ nó cùng loại với linh cảm mà chính Strachess đang cảm thấy bây giờ. Maxim đã chấp nhận nó. Strachess thì không thể chấp nhận được.

"Là lão đã sao nhãng nhiệm vụ của mình. Lão, đã không thể đào tạo được người kế nhiệm. Thật không còn mặt mũi nào với các bậc tiền bối."

Không có người kế tục. Vì vậy, ông phải thắng. Thời đại mới đang đến, nhưng Ostberg không có con đường nào để chấp nhận nó. Strachess dồn sức vào thân mình. Ông không thể để lịch sử mà các vị đại tướng quân tiền nhiệm, và hơn hết là vị đại tướng quân tiền nhiệm đã dày công vun đắp, phải dừng lại.

"Lão sẽ bảo vệ nó. Đất nước này, tương lai này, cho đến ngày có thể trao lại cho thế hệ tiếp theo. Vì lão là Đại tướng quân của Vương quốc Ostberg, Strachess."

Cơn gió giống như ngày hôm đó lại thổi qua. Thời đại đó, ông đã cưỡi lên nó và bay cao. El Cid cũng vậy, Vercingetorix cũng vậy, bản thân họ đã trở thành thời đại và thay đổi thế giới. Giờ đây, một cơn gió tương tự lại bắt đầu thổi. Thế giới chắc chắn đang muốn thay đổi. Nhưng,

Strachess không chấp nhận. Ông tự nhủ với bản thân rằng mình sẽ chặn đứng cả dòng chảy của thời đại. Mình là một cựu tinh. Mình là (Hắc Kim) Strachess, ông tự nhủ.

Đất nước đã chấp nhận ông, một người ngoại quốc dù đã bị sáp nhập. Vị tiền nhiệm đã đào tạo ông, một kẻ vũ phu chỉ tự hào về sức vóc và nắm đấm, trở thành một vị tướng quân. Và, bây giờ—

o

Jed Campeador lần đầu tiên nhìn thấy em trai mình có biểu cảm như vậy sau một trận chiến. Lúc nào sau trận chiến cũng là sự mỏi mệt. Ngay cả trong trận chiến với người anh trai là mình, cái không khí chiến thắng là điều hiển nhiên vẫn luôn bám lấy nó cho đến cuối cùng. Thực tế, dù áp đảo về cả chiến lược và chiến thuật, bản thân ông vẫn thua. Đó chính là tất cả.

Sự mạnh mẽ quá mức. Một khi đã chạm trán, sẽ chẳng còn ai dám thách thức nữa. Những kẻ ngu ngốc không hiểu được sự chênh lệch sức mạnh dám thách thức, nhưng chúng bị chém đứt trước khi kịp hối hận. Những kẻ may mắn sống sót, ngoại trừ những kẻ tìm đến cái chết, sẽ không bao giờ đứng trước mặt El Cid lần thứ hai.

Đến khi nhận ra, đã không còn ai dám đối đầu nữa. Nhưng Wolf thì khác. Hắn lao vào với toàn bộ sức lực, toàn thân đầy thương tích, may mắn trốn thoát được rồi lại thách thức tiếp. Việc đó lặp lại không biết bao nhiêu lần. Gãy vụn, tan nát, nhưng vẫn đứng dậy. Và mỗi lần như thế, hắn lại trở nên mạnh hơn.

El Cid đã nói.

"Thằng nhóc sói đó đang tin chắc. Rằng khí lượng của nó tuyệt không thua kém gì ta. Cực kỳ hỗn xược nhưng cũng có triển vọng. Có lẽ cũng đủ làm bạn chơi cho ta."

Vì thế nên nó mới có thể chiến đấu. Mới có thể thách thức. Trái tim nó đang gào thét. Rằng bức tường này có thể vượt qua được.

Trái tim của Jed chưa từng một lần nói với ông điều đó. Chỉ riêng việc có thể thách thức nhiều lần như vậy đã có thể đo lường được sức mạnh và tiềm năng của Wolf. Có lẽ nó có thể chạm tới. El Cid chắc chắn đang mong đợi điều đó. Để rồi chiến thắng trên cơ sở đó và nếm trải men say thực sự của chiến thắng.

Trận chiến lớn cuối cùng trong đời, El Cid đã quyết định sân khấu cuối cùng cho mình.

o

Vercingetorix đang ngủ gật trong một góc của đại thánh đường.

Bên tai là bài hát của dàn thánh ca, giai điệu được tấu lên bởi cây đàn organ nước lớn nhất của Thánh Laurence, người chơi đàn chính là vị Thánh Nữ.

Đối với Vercingetorix, khoảng thời gian này không gì có thể thay thế được. Khung cảnh tập luyện của dàn thánh ca, độc chiếm không gian này là đặc quyền của một vị vua.

Thánh Nữ cất cao giọng, dẫn dắt mọi người theo giai điệu. Chỉ cần như vậy thôi, thế giới đã thay đổi hoàn toàn. Một âm sắc thật đẹp và dịu dàng. Vercingetorix cảm giác như sự tồn tại của chính mình đang tan chảy. Dù nghe cùng một bản nhạc bao nhiêu lần cũng không thấy chán.

Mà ngược lại, càng nghe càng thấy thích.

(Aà, quả nhiên, giọng của em—thật đẹp—)

Vercingetorix lặng lẽ say sưa lắng nghe.

Cứ thế trôi dần vào cõi ngủ—

"Welkin, đã chiều tối rồi đấy."

Khi Vercingetorix mở mắt ra, Thánh Nữ đang ngồi một mình bên cạnh nhà vua với một nụ cười rạng rỡ. Khung cảnh này là thứ mà người đàn ông tên Welkin đã giành được. Kết quả của việc đánh cược mạng sống để được sống bên cạnh nàng. Cái giá phải trả là trở thành vua.

Hai người ở cạnh nhau. Nhưng không bao giờ hòa vào nhau.

"Vậy sao, đã đến giờ này rồi à… Tuổi già thật không tha một ai. Gần đây cảm giác về thời gian của ta cứ bị chậm đi."

"Em cũng vậy đấy. Có lẽ ngày chết của em cũng sắp đến gần rồi."

Dù nói một cách bông đùa, nhưng Thánh Nữ dường như đã cảm nhận được điều gì đó. Có thể là dòng chảy của thời đại, hay là thiên mệnh của chính mình, hoặc cũng có thể là một lời mặc khải từ thần thánh. Nàng đã cảm nhận và chấp nhận nó.

"Em sẽ không chết đâu. Vì đã có ta ở đây."

(Anh Hùng Vương) vẫn như mọi khi, muốn trở thành thanh kiếm của Thánh Nữ. Nghe thấy vậy, Thánh Nữ lộ ra vẻ mặt buồn bã. Ở nơi mà (Anh Hùng Vương) không thể nhìn thấy, một chút u sầu thoáng qua nụ cười của nàng.

"Em lúc nào cũng là gánh nặng nhỉ."

"Hửm, em vừa nói gì sao?"

"Không có gì đâu ạ. Nào, chúng ta đi ăn tối thôi."

"Được thôi. Có vẻ như ta đã tỉnh táo hơn rồi."

Thực ra, hắn có nghe thấy lời nàng nói. Thực ra, hắn cũng hiểu được vẻ mặt của nàng. Hắn hiểu rằng mình càng bảo vệ, nàng lại càng cảm thấy tội lỗi, nhưng hắn vẫn tiếp tục chiến đấu, tiếp tục bảo vệ, để không từ bỏ quyền được đứng bên cạnh nàng.

Họ yêu thương nhau, hiểu hết về đối phương, nhưng lại không bao giờ xâm phạm lãnh địa của nhau. Có lẽ chính vì hiểu nên mới như vậy.

"Này Welkin, cũng đã lâu rồi nhỉ."

"Ừ, phải rồi. Chúng ta đã sống một khoảng thời gian rất dài."

"Lần tới, em muốn sống một cuộc sống bình thường."

"Ta cũng, muốn thử sống một cuộc sống bình thường."

Cùng với em. Câu nói này lại không thể thốt ra được. Họ muốn hai con đường hòa làm một, nhưng với cách sống hiện tại, điều đó là không thể. Thánh Nữ tỏa sáng vì nàng không biết đến sự ô uế, và (Anh Hùng Vương) là tấm gương của một vị vua vì hắn không để việc công tư lẫn lộn. Điều này phải là bất biến.

Quy tắc bất thành văn đó rồi cũng sẽ kết thúc. Tiếng bước chân của nó đã ở rất gần. Sự kết thúc đã cận kề.

Cả hai người đều hiểu được dòng chảy của thời đại. Rằng mối quan hệ mật thiết nhưng méo mó này, cũng sắp kết thúc—

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Cho anh hùng vương với thánh nữ về quê nuôi cá được không :)) couple này đẹp
Xem thêm