• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 434: Chơi trò đồ hàng với cậu ấm

0 Bình luận - Độ dài: 3,648 từ - Cập nhật:

Hikigaya vẫn chưa ngây thơ đến mức tin rằng trên đời này thực sự có chuyện của từ trên trời rơi xuống.

Huống hồ, trong suy nghĩ của cậu, du học vốn dĩ chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp.

Bởi vì... cả đời này cậu chẳng muốn rời xa Komachi và Chiba chút nào.

Nói đúng hơn, lên Tokyo học đã là giới hạn chịu đựng rồi, đi xa hơn nữa là Hachiman chết chắc!

“Tôi cứ có cảm giác ngài Chủ tịch tạm thời dường như đang coi tôi là... haiz, thôi bỏ đi.” Hikigaya cố tình thở dài. “Tạm gác chuyện khác sang một bên, nếu loại thông tin cơ mật này chỉ được tiết lộ cho học sinh sắp tốt nghiệp, tại sao bây giờ lại nói với tôi? Tôi mới chỉ là học sinh năm nhất thôi đấy.”

“Việc này không liên quan đến khối lớp, chỉ cần đủ tiêu chuẩn là được. Hơn nữa, với thành tích mà Hikigaya-kun đã đạt được từ trước đến nay, tôi nghĩ phá lệ một lần cũng chẳng sao cả.” Tsukishiro mỉm cười đáp.

“...Tôi xuất sắc đến thế cơ à?”

“Nếu xét theo tiêu chuẩn của ngôi trường này, cậu chắc chắn là một học sinh xuất sắc. Chỉ trong vòng chưa đầy một năm đã tích lũy được gần bốn mươi triệu điểm cá nhân, không ít giáo viên đều cho rằng cậu là một đứa trẻ đáng gờm đấy.”

“Hửm, đáng... gờm?”

Nghe thấy lời nhận xét này, Hikigaya bất giác đưa tay sờ lên mặt mình.

Nhắc mới nhớ, hôm qua Ayanokouji hình như cũng lải nhải một tràng những lời tương tự, nào là gieo rắc nỗi sợ cho người khác hay gì đó.

...Mình đáng sợ thật ư?

Nhưng nói cho cùng, đối với Hikigaya, các kỳ thi đặc biệt ở đây chẳng qua chỉ là một trò chơi. Thắng thì tất nhiên là tốt, còn thua thì cùng lắm là thôi học.

Dù sao thì từ trước đến giờ cậu vẫn luôn ngứa mắt với hai ông bà già đã dùng tiền học phí tiết kiệm được để đi du lịch và ăn uống no say rồi.

Ít ra cũng phải đợi cậu về rồi hẵng đi cùng chứ!

Tối thiểu thì đi ăn sơn hào hải vị cũng phải dắt cậu theo chứ!

Tóm lại, Hikigaya không cảm thấy mình mạnh hơn người khác bao nhiêu, chỉ là ở đây cậu không có quá nhiều vướng bận, nên gặp chuyện gì cũng dám liều mình lao vào thôi.

Cứ như gã Nagumo kia, dù đã làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, nhưng cả khối năm nhất chẳng mấy ai dám công khai tỏ thái độ bất mãn, nhiều nhất cũng chỉ dám bàn tán sau lưng.

Bởi vì ai cũng sợ đắc tội với Hội trưởng Hội học sinh.

Không chỉ bản thân có nguy cơ bị xử cho thôi học, mà còn có thể liên lụy đến cả lớp, thế nên ai nấy đều răm rắp cẩn trọng.

Chứ nếu đổi sang trường khác, có khi gã đã bị chửi cho đến mức nhảy lầu rồi.

Chỉ có thể nói, môi trường quả thực có thể dễ dàng thay đổi một con người.

Nếu xung quanh ai cũng chăm chỉ học hành, thì một học sinh yếu kém cũng sẽ cầm sách lên.

Nếu xung quanh ai cũng đặt mục tiêu phấn đấu vào lớp A, thì ngay cả một kẻ như Sudou, người vừa vào trường đã dám gây sự đánh nhau, cũng sẽ dần trở thành một học sinh tốt biết nghĩ cho tập thể.

Theo một nghĩa nào đó, đây có lẽ chính là cái gọi là trưởng thành.

Đáng tiếc thay, Hikigaya chẳng mảy may quan tâm đến lớp, đến bản thân, và càng chẳng có chút gì gọi là trưởng thành.

Thế nên, dù có phải đối đầu trực diện với Hội trưởng Hội học sinh hay thậm chí là Chủ tịch, cậu cũng chẳng hề gì.

“Thế nào, Hikigaya-kun? Điều kiện này đối với cậu không phải là tệ chứ? Bất kể cuối cùng có tốt nghiệp với tư cách lớp A hay không, cậu cũng không cần phải lo lắng cho tương lai của mình nữa.”

Tsukishiro tiếp tục vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp... không, có lẽ nó cũng không hoàn toàn là giả.

Như thể đọc được suy nghĩ của Hikigaya, ông ta nói thêm: “Nếu không tin, tôi có thể mời giáo viên khối của các cậu đến làm chứng. Về cơ bản, đa số giáo viên đều công nhận cậu đủ tư cách nhận được sự ưu đãi này. Dù sao thì con số bốn mươi triệu điểm cá nhân kia vẫn còn sờ sờ ra đó, muốn không thừa nhận cũng khó.”

“Nếu tôi đã có bốn mươi triệu điểm rồi, tôi còn cần phải nghe theo sự sắp đặt của ông sao?” Hikigaya thờ ơ hỏi lại.

“Đúng vậy, cậu hoàn toàn có thể tự mình chuyển sang lớp A. Nhưng tiết kiệm được hai mươi triệu điểm phí chuyển lớp cũng không phải là chuyện tồi, phải không? Đến lúc đó cậu có thể cho bạn bè dùng, hoặc tốt nghiệp rồi đổi thành tiền mặt mang về. Hơn nữa, không phải học sinh lớp A nào cũng có tư cách đi du học theo diện công cử đâu.”

Xem ra đúng như những gì Hikigaya đã phân tích với Ryuuen trước đó, không phải cứ lên được lớp A là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Những học sinh có thành tích kém hơn một chút, có lẽ đến lúc đó sẽ không đủ tư cách lựa chọn các trường đại học danh tiếng, và điều đó sẽ chỉ làm tổn hại đến danh tiếng vàng của trường Kouiku.

“Hikigaya-kun, lúc nãy tôi cũng đã nói rồi, chỉ những học sinh cực kỳ xuất sắc mới nhận được sự ưu đãi này.” Tsukishiro tiếp tục câu chuyện. “Dù các học sinh các cậu có thể rất coi trọng thứ hạng của lớp, nhưng về phía nhà trường thì ngược lại, chúng tôi không quá để tâm. Ví dụ như cựu Hội trưởng Hội học sinh năm ba Horikita Manabu, cho dù cuối cùng cậu ta không tốt nghiệp với tư cách lớp A, cậu có nghĩ điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự đánh giá của nhà trường đối với cậu ta không?”

“...Ông nói nhiều như vậy, tóm lại là muốn tôi đảm nhận vai trò Tư lệnh lần này, phải không?” Hikigaya đột ngột nói thẳng ra.

Thế nhưng Tsukishiro lại không hề nao núng, mỉm cười đưa ra những lời đã soạn sẵn.

“Đúng vậy. Bây giờ cậu chỉ còn cách một bước nữa là đạt tới đẳng cấp của Horikita-kun. Nếu trong kỳ thi lần này cậu có thể đạt được thành tích xuất sắc, thì đó không còn là ‘đa số giáo viên công nhận cậu’ nữa, mà là tất cả giáo viên sẽ công nhận cậu.”

“Công nhận à...” Hikigaya nói với giọng kỳ quặc. “Vậy thì, tôi có thể hiểu là ngài Chủ tịch tạm thời đây cũng công nhận tôi sao?”

“Haha, đó là điều đương nhiên. Tuy giữa chúng ta có một chút hiểu lầm nho nhỏ, nhưng tôi là người lớn, sao lại đi chấp nhặt với một đứa trẻ chứ.”

“...Thế thì cảm ơn ngài quá.”

Nói đi cũng phải nói lại, lần đó rõ ràng là Tsukishiro khóa tài khoản của Hikigaya trước, sau đó lại vô cớ ra tay đánh người.

Tại sao đến cuối cùng ông ta lại trở thành người rộng lượng thế này?

Người lớn đúng là toàn một lũ đê tiện...

Hikigaya vừa thầm rủa trong bụng, vừa gãi đầu nói: “Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm, lý do ngài Chủ tịch tạm thời Tsukishiro đến đây chỉ là để buộc Ayanokouji thôi học, đúng không? Có cần thiết phải lãng phí thời gian vào một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi không?”

“Chính vì bây giờ tôi là Chủ tịch, nên tôi mới hết lòng vì ngôi trường này. Dù là việc thiết kế các kỳ thi đặc biệt hay tìm kiếm những học sinh tài năng, tất cả đều là trách nhiệm của tôi. Hơn nữa, nếu sau này Hikigaya-kun có thể tiếp tục tỏa sáng, thì người đã đề bạt cậu là tôi đây cũng được thơm lây chứ.”

Ra là vậy, Tsukishiro định dùng lý do này để biện minh cho hành động của mình.

Trao cho Hikigaya cơ hội du học, chẳng qua chỉ là việc công.

Còn nếu có xen lẫn tư tình, thì đó chỉ là việc biến chuyện này thành một thành tích của ông ta trên cương vị Chủ tịch tạm thời mà thôi.

“Đừng nhìn tôi thế này, tôi rất quan tâm đến thế hệ trẻ các cậu đấy. Suy cho cùng, các cậu chính là tương lai của Nhật Bản mà.”

“...”

Mấy lời này mà nói ở vài chục năm trước thì có khi còn có người nghe, chứ bây giờ thì ai mà tin nữa?

Vừa kinh ngạc trước sự mặt dày của Tsukishiro, Hikigaya vừa gật đầu: “Được rồi, tôi tạm coi như đã hiểu được tấm lòng của ngài Chủ tịch tạm thời.”

“Haha, cậu có thể hiểu được là tốt nhất rồi.”

Có lẽ cảm thấy con mồi cuối cùng đã cắn câu, Tsukishiro mỉm cười.

“Nhưng mà, nếu tôi thực sự đồng ý làm Tư lệnh, chẳng phải sẽ gây thêm phiền phức cho ông sao?” Hikigaya nói đầy ẩn ý.

“Tôi không hiểu ý cậu lắm.”

“Kỳ thi lần này chẳng phải đã diễn ra đúng như kế hoạch của ông sao? Ayanokouji đã bị ‘chọn ngẫu nhiên’ làm Tư lệnh, giờ chỉ cần khiến cậu ta thôi học là nhiệm vụ của ông hoàn thành rồi, phải không? Cũng chẳng cần phải lãng phí thời gian ở ngôi trường này nữa.”

“Xin lỗi, tôi vẫn không hiểu.” Tsukishiro vẫn tiếp tục giả ngốc. “Dù đối thủ là lớp A, nhưng điều đó đâu có nghĩa là Ayanokouji-kun sẽ bị đuổi học? Hơn nữa, chính cậu ta đã chủ động chọn đối thủ này, tôi nghĩ biết đâu phần thắng còn không nhỏ đâu.”

“...Làm vậy có thú vị không?”

“Sao cơ?”

“Tôi nói là, có cần thiết phải giả vờ giả vịt như vậy không?”

Trong lòng Hikigaya đầy bất lực, cậu nói với vẻ mặt chán nản: “Nếu ông đã thích giả ngơ, vậy thì tôi nói thẳng luôn. Ayanokouji đã là Tư lệnh, và kỳ thi lần này hoàn toàn diễn ra trên hệ thống của trường. Nói cách khác, chỉ cần ông giở vài trò mờ ám sau lưng, lớp chúng tôi cầm chắc phần thua, đúng chứ?”

“...”

Nghe những lời này, Tsukishiro sững người vài giây, rồi đột nhiên phá lên cười.

“Hahaha, Hikigaya-kun, cậu đúng là một đứa trẻ ghê gớm thật.”

“Chẳng có gì ghê gớm cả, tôi chỉ biết quá rõ thủ đoạn của người lớn bẩn thỉu đến mức nào thôi.”

Cái gọi là cạnh tranh công bằng, thực chất chỉ là lời nói dối để dỗ ngọt trẻ con.

“Haiz, xem ra tôi phải nói chuyện thẳng thắn với cậu rồi.” Tsukishiro cố tình thở dài một tiếng thật nặng. “Cậu dường như có chút hiểu lầm về tôi. Dù sao tôi cũng là Chủ tịch, không đến mức làm ra chuyện như vậy với một học sinh đâu.”

“Nói hay thật đấy, ông quên tin nhắn đó rồi sao?”

“Tôi đúng là hy vọng Ayanokouji-kun có thể ngoan ngoãn về nhà, nhưng những gì tôi làm chỉ dừng lại ở việc thiết kế vài kỳ thi mà chắc chắn sẽ có người bị đuổi học, chứ không có nghĩa là tôi sẽ dùng đến thủ đoạn gian lận để đạt được mục đích.”

Phải công nhận Tsukishiro cũng là một nhân vật, bản lĩnh nói dối không chớp mắt quả thực không tầm thường.

“Việc riêng tư nhờ cậu và Sakayanagi-san tìm cách loại Ayanokouji-kun, tôi biết với tư cách là Chủ tịch thì có hơi vượt quá giới hạn, nhưng đó đã là mức tối đa tôi có thể làm rồi. Hơn nữa, nếu Ayanokouji-kun thực sự thua các cậu, đó cũng chỉ là thua những người cùng trang lứa, cậu ta cũng không có gì phải quá oan ức, phải không?”

“Nói nghe hay thật.” Hikigaya cười khẩy. “Nhưng ông đừng quên, cái chức Chủ tịch tạm thời của ông từ đâu mà có. Vậy mà còn dám ở trước mặt tôi giả nhân giả nghĩa.”

“Sao nào? Cậu cho rằng Chủ tịch Sakayanagi bị hãm hại à?”

Tsukishiro chẳng hề tức giận, chỉ lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.

“Hikigaya-kun, cậu quá ngây thơ rồi. Tôi biết cậu và con gái nhà Sakayanagi có mối quan hệ tốt, nhưng có câu ‘ruồi không bâu trứng không có kẽ hở’. Sakayanagi-san chắc chắn tin rằng cha mình vô tội, nhưng sự thật ra sao thì còn phải chờ kết quả điều tra. Trước khi có kết luận, tốt nhất là không nên vội vàng đưa ra phán xét.”

Đúng như lời ông ta nói, Chủ tịch Sakayanagi chưa chắc đã vô tội.

Những người ở địa vị cao không thể lúc nào cũng làm đúng, sự khác biệt chỉ nằm ở mức độ ảnh hưởng và hậu quả mà họ gây ra.

Vì vậy, một khả năng khác dễ xảy ra hơn là: bình thường khi chưa cần đến, không ai đi truy cứu trách nhiệm của Chủ tịch Sakayanagi.

Nhưng bây giờ khi cần rồi, thì nhân viên điều tra liền gõ cửa.

“...Ý ông là tất cả chỉ do tôi tưởng tượng ra?”

“Đúng vậy, cậu đã quá tự cho là đúng rồi. Tạm chưa bàn đến việc gian lận trong kỳ thi khó khăn đến mức nào, thì tôi dù gì cũng là một nhà giáo dục, không đời nào làm ra chuyện như vậy. Việc tôi đề nghị cậu làm Tư lệnh hoàn toàn là vì cân nhắc cho tương lai của cậu thôi.”

Nếu là một người không quen biết, có lẽ họ đã bị những lời lẽ chân thành này của Tsukishiro làm cho cảm động.

Thực tế, Hikigaya cũng chẳng thân quen gì với Tsukishiro, nhưng cậu lại biết về sự tồn tại của White Room.

Một nhân vật có liên quan đến một tổ chức phi pháp, coi thường nhân quyền như thế, liệu có thể tuân thủ quy tắc như lời ông ta nói không?

Hay nói cách khác, trong mắt một kẻ như vậy, việc hãm hại một học sinh trong kỳ thi có phải là chuyện gì to tát lắm không?

Dù sao thì Hikigaya cũng không tin một dấu chấm câu nào.

Những kẻ luôn mồm rao giảng nhân nghĩa đạo đức thường lại là những kẻ bẩn thỉu hơn ai hết.

Huống chi, Tsukishiro trước đó còn vô cớ đá cậu một cái.

Hachiman này thù dai lắm đấy!

Tuy nhiên, việc Tsukishiro muốn cậu thay thế Ayanokouji làm Tư lệnh lần này cũng là một sự thật không thể chối cãi. Nói cách khác... gã này thực chất không muốn Ayanokouji thôi học, phải không?

Đây không phải là một suy đoán vô căn cứ.

Những hành động của Tsukishiro từ trước đến nay, thoạt nhìn thì có vẻ như đang khiêu khích Ayanokouji, nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, đó cũng là một lời cảnh báo rằng có kẻ đang nhắm vào cậu ta.

Nếu không, một sát thủ việc gì phải nghênh ngang xuất hiện trước mặt mục tiêu như vậy?

Đây có phải là thế giới của Assassin's Creed đâu!

Ngoài ra, với trí tuệ của Ayanokouji, hẳn cậu ta cũng đã nhận ra điều này ít nhiều.

Chỉ tiếc là, với vị thế của mình, cậu ta không thể nào tùy tiện đưa ra phán đoán như Hikigaya được.

Bởi nếu Ayanokouji đoán sai, cậu ta sẽ phải thôi học.

Còn nếu Hikigaya đoán sai... thì vẫn là Ayanokouji phải thôi học.

Dù sao thì đằng nào Kiệt Tác Tối Cao cũng là người gặp xui.

“Chủ tịch tạm thời Tsukishiro, tôi muốn hỏi một câu, cha của Ayanokouji cũng là một nhân vật tầm cỡ, phải không?”

“Đúng vậy. Ayanokouji-sensei là một người vô cùng đáng nể, từng có khả năng làm rung chuyển cả đất nước này.”

Khi nói những lời này, giọng điệu của Tsukishiro không hề có chút giả tạo.

Có thể thấy, ông ta thực sự rất nể phục Ayanokouji-sensei đó.

“Vì vậy, tôi cũng chỉ có thể tuân theo chỉ thị đến đây để buộc Ayanokouji-kun thôi học. Nếu làm trái ý người đó, tôi sẽ không thể tồn tại trên đời này được nữa. Dù sao thì tôi cũng là người có tham vọng tiến thân mà.”

“Một người như thế chắc chắn không phải là kẻ ngốc, đúng chứ?”

“Tất nhiên rồi.” Tsukishiro mỉm cười lắc đầu. “Hikigaya-kun, rốt cuộc cậu muốn nói điều gì? Những câu hỏi của cậu bây giờ không xứng tầm với cậu chút nào.”

“Không, tôi chỉ cảm thấy dường như ngài Chủ tịch tạm thời đây đang coi cấp trên của mình là một kẻ ngốc, nên mới thấy lạ thôi.”

Hikigaya cũng đã chán trò chơi úp mở này, cậu nói thẳng không chút nể nang: “Miệng thì nói sẽ không giở trò trong kỳ thi để hãm hại học sinh... chẳng lẽ một người đàn ông từng có thể làm rung chuyển cả đất nước, đạt được địa vị như thế, lại dựa vào sự quang minh chính đại của mình sao?”

“Nhưng tôi không phải là Ayanokouji-sensei, tôi có cách làm của riêng mình. Vả lại, kể cả nếu có thất bại thì cũng chẳng sao, chỉ là bị điều đi làm một công việc khác thôi. Đối với người lớn mà nói, đó không phải là chuyện gì to tát cả.”

Vừa mới nói là sợ cha của Ayanokouji, giờ lại bảo không sợ thất bại.

Dù rất khó để phân biệt thật giả trong lời nói của Tsukishiro, nhưng Hikigaya đã quyết định từ đầu là sẽ không để bụng bất cứ điều gì ông ta nói.

Dẫu có nói hay đến đâu, nhưng nhìn từ góc độ khách quan, đối phương rõ ràng không thật lòng muốn Ayanokouji thôi học.

Việc bày ra lắm chuyện phiền phức như vậy, có lẽ là do Tsukishiro muốn làm hài lòng cả hai phía, như Hikigaya đã nghĩ trước đó.

Mặc dù Ayanokouji bây giờ chỉ là một học sinh, nhưng biết đâu một ngày nào đó cha cậu ta đột ngột qua đời và cậu ta sẽ là người kế vị.

Những chuyện như vậy không thể nói trước được, thế nên các chính trị gia tài giỏi thường đi từng bước rất cẩn trọng, cố gắng không làm mất lòng ai.

Tất nhiên, cũng có khả năng Tsukishiro làm vậy vì một lý do sâu xa nào đó...

Nhưng dù là lý do gì đi nữa, đó cũng không phải là chuyện mà Hikigaya nên bận tâm.

Cậu chỉ cần nhìn rõ tình hình trước mắt là đủ rồi.

“Hầy... tất cả đều kéo đến đây để chơi trò đồ hàng với cậu ấm.”

“Sao cơ?”

Tsukishiro làm ra vẻ không hiểu.

Hoặc có lẽ, dù có hiểu thì ông ta cũng phải giả vờ như không hiểu.

“Haiz, thôi bỏ đi.”

Hikigaya cảm thấy nếu cứ tiếp tục dây dưa, đối phương cũng sẽ không bao giờ nói thật.

Quan trọng nhất là, lúc này cậu chẳng có tâm trạng đâu mà để ý đến mấy chuyện vớ vẩn này.

“Nói tóm lại, ông chỉ muốn tôi làm Tư lệnh, đúng chứ?”

“Đây là vì tương lai của cậu đấy.” Tsukishiro nhấn mạnh lại một lần nữa.

“Tương lai của tôi không cần ông bận tâm.” Hikigaya nói thẳng thừng. “Đừng nói những thứ sáo rỗng đó nữa. Tôi vốn dĩ đã chẳng có hứng thú với việc du học, ông thà đưa ra thứ gì đó thực tế hơn còn hơn.”

“Cụ thể là gì?”

“Vậy thì... mười triệu điểm cá nhân đi.”

Hikigaya ngẫm nghĩ một lát rồi trắng trợn hét giá trên trời.

Tuy nhiên, bản thân cậu lại không nghĩ vậy.

Dù sao thì đây cũng là đang chơi trò đồ hàng với cậu ấm, đòi chút phí diễn xuất thì có gì là sai chứ?

“Hikigaya-kun, đầu óc cậu vẫn còn tỉnh táo chứ?”

“Nếu không đồng ý thì đừng làm phiền tôi nữa.”

“Hehe, bỏ lỡ cơ hội này, cậu đừng hối hận đấy.”

“Ngài Chủ tịch tạm thời mới là người phải nói câu đó. Lần sau mà tìm đến tôi, giá sẽ không còn như vậy nữa đâu.”

“...”

Hai người nhìn nhau một lúc. Dường như cảm thấy không còn gì để nói, Tsukishiro liền quay người rời đi.

Đến một lời chào cũng không có... đúng là một kẻ bất lịch sự.

*Ting—*

Ngay khi Hikigaya đang thầm phàn nàn, điện thoại của cậu bỗng vang lên một tiếng báo tin nhắn.

Lấy ra xem, cậu liền thở dài một hơi thật sâu.

“Haiz, tại sao Horikita-senpai lại tìm mình đúng vào lúc này cơ chứ.”

Anh ta còn hẹn cậu gặp mặt sau giờ học.

...Có chuyện gì sao?

Nói là bất tiện thì cũng không hẳn, nhưng vấn đề là lúc này cậu thực sự không có tâm trạng.

Nếu là người khác, có lẽ Hikigaya đã tìm cớ từ chối rồi.

Nhưng nếu là Horikita-senpai... thì hết cách, đành phải đi một chuyến thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận