• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 337: Kỳ thi cuối cùng

0 Bình luận - Độ dài: 4,719 từ - Cập nhật:

Vì ngày mai đã là kỳ thi, Hikigaya quyết định dùng bữa tối cuối cùng tại khu trại hè một mình.

Dù gì thì dạo gần đây ngày nào cậu cũng ăn cơm cùng các cô gái, lại còn ở nhà ăn công cộng, điều này khiến cậu gần như quen với việc đó mất rồi... chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ thấy kinh khủng.

Chủ yếu là do Horikita cứ lôi cậu đi bàn bạc tình hình của lớp, trong khi Matsushita và Kushida lại lấy việc nói xấu bạn học làm thú vui.

Hikigaya chẳng có hứng thú gì với mấy chuyện này, nhưng suốt thời gian qua cũng đành phải ngoan ngoãn sắm vai người lắng nghe.

May mà cậu sắp được giải thoát, hơn nữa mọi việc cần làm cũng đã làm xong. Thành hay bại cứ để kết quả ngày mai định đoạt.

Còn tối nay, hãy cứ để cậu được yên tĩnh ăn cơm... nhân tiện có thể quan sát loài người sau một thời gian dài không làm thế.

Dù là những học sinh mỉm cười hay những kẻ cau có, số lượng của cả hai nhóm đều đông hơn hẳn những ngày trước, sự đối lập cũng vô cùng rõ nét.

Nguyên nhân sâu xa cũng rất đơn giản, dù kỳ thi chưa bắt đầu, nhưng đa số học sinh trong lòng đã tự biết kết quả rồi.

Kỳ thi lần này tính theo đơn vị tiểu nhóm, đánh giá năng lực tổng thể, nên một vài cá nhân xuất sắc không thể là yếu tố quyết định chiến thắng.

Nói đơn giản, trong nhóm càng ít thành viên tạ, xác suất đạt điểm cao càng lớn.

Lấy khối năm nhất làm ví dụ, nhóm của Shibata, vốn có nòng cốt là lớp A, không còn nghi ngờ gì là ứng cử viên sáng giá nhất.

Lớp họ tuy không có nhiều học sinh quá nổi bật, nhưng cũng không có nhiều điểm yếu. Quan trọng nhất, họ cực kỳ đoàn kết, đây là một lợi thế cực lớn trong kiểu thi này.

Thế nhưng hiện tại, vì người thủ lĩnh tinh thần là Ichinose bị vu khống một cách vô cớ, rất nhiều nam sinh lớp A đều trở nên tâm thần bất định.

Dù Shibata đã cố hết sức để khuấy động không khí, nhưng chẳng mấy ai hưởng ứng, khiến bàn ăn lúc nào cũng chìm trong sự im lặng nặng nề.

…Đúng là vất vả thật.

Hikigaya không khỏi cảm thấy vô cùng thông cảm cho Shibata.

Chủ động bắt chuyện mà không ai đáp lại, có thể nói đây là một trong những tình huống khó xử nhất trên đời.

Chuyện này lại gợi cho cậu nhớ về cái thời tiểu học, mấy thằng bạn ngồi cạnh đang bàn tán về Pokémon, cậu chỉ buột miệng chen vào một câu, và rồi cả đám đó ngay lập tức im phăng phắc… Bộ các cậu đột nhiên câm hết cả rồi à?!

Ngoài ra, không khí chung của khối năm hai cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Các nam sinh có lẽ đều đã nhận được lệnh của Nagumo, yêu cầu họ phải nương tay trong kỳ thi lần này để kéo điểm trung bình qua môn xuống.

Dù vậy, việc một nhóm đột nhiên có hai người không thể dự thi vẫn có khả năng rất cao khiến cả nhóm bị đánh rớt.

Dĩ nhiên, bản thân Nagumo sẽ không gặp nguy hiểm, người duy nhất bị đuổi học sẽ chỉ là tên xui xẻo nào đó ở lớp 2-C.

Nếu khối năm hai thực sự là một khối thống nhất, thì dù đối phương là học sinh lớp C, việc những người khác phối hợp với Nagumo để giảm thiểu tổn thất cho toàn khối cũng là một hành động đúng đắn, thể hiện tầm nhìn đại cục.

Chỉ e rằng có một vài kẻ không cùng chung chí hướng với số đông… ví dụ như lớp 2-B.

Đối với họ, đây rõ ràng là một cơ hội để lật kèo lớp A, vấn đề là họ có nắm bắt được hay không.

Ngay lúc Hikigaya đang mải suy tính về những khả năng trong tương lai, cậu đột nhiên cảm thấy có động tĩnh sau lưng, hình như có ai đó đã ngồi vào chiếc ghế phía sau mình.

Vốn dĩ chẳng cần bận tâm, nhưng rồi cậu nhận ra đối phương dường như có mục đích riêng.

Ayanokouji… gã này lại định giở trò gì đây?

Hikigaya không khỏi nhíu mày, dù nghĩ thế nào đi nữa, đây không thể là sự trùng hợp. Nếu không có chuyện gì, Ayanokouji sẽ không đời nào chủ động lại gần cậu.

Nhưng cứ mỗi lần chạm mặt gã này là y như rằng chẳng có gì tốt đẹp…

Đang nghĩ vậy, đối phương đột nhiên lên tiếng: “Hikigaya, có chuyện này tôi muốn hỏi, tại sao trong trường lại có tin đồn tôi tấn công lợn rừng?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Dĩ nhiên là không… Hơn nữa, cái ‘tấn công’ đó mang ý nghĩa về mặt tình dục.”

“Hừm, cậu không cần phải giải thích cặn kẽ thế đâu.”

Hikigaya nhất thời ngớ người, gã này cũng thật thà quá đi chứ?

“Vả lại cậu nói với tôi cũng vô ích, có phải tôi là người tung tin đồn đâu.”

“Ngoài cậu ra, tôi chẳng nghĩ được ai khác.” Giọng Ayanokouji nghe có vẻ hơi phiền muộn, “Cậu có biết lúc nãy tôi đi lấy bữa tối, bao nhiêu cô gái đã nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái không? Và chỉ cần tôi nhìn lại, họ liền rú lên rồi bỏ chạy.”

“Hả? Tại sao?”

“...Karuizawa nói rằng, một bộ phận nữ sinh tin là chỉ cần bị tôi nhìn một cái thôi là sẽ có thai.”

“Không đời nào, cậu còn có cả siêu năng lực đó à?!”

Hikigaya đã quá quen với chuyện này, vì chính cậu cũng từng bị đối xử tương tự.

Có điều, cậu vẫn còn khá hơn Ayanokouji một chút. Mọi người chỉ la lên ‘Là Hikigaya-kin’ rồi bỏ chạy khi có tiếp xúc cơ thể, tức là khi cậu chạm vào họ.

Lạ thật… sao tự dưng lại thấy đau lòng thế này nhỉ?

“Cậu không thấy trò đùa này hơi quá trớn rồi sao.”

“Không phải, chuyện này thật sự không phải do tôi làm.”

Nói chính xác thì đúng là không phải. Hikigaya chỉ bảo Ryuuen và Manabe lan truyền tin ‘Ayanokouji tấn công lợn rừng’, cùng lắm là thêm thắt vài mô tả mập mờ như đang vật nhau thôi.

Phần còn lại đều là do trí tưởng tượng của mọi người, có lẽ hai kẻ kia đã thêm dầu vào lửa, nhưng đó không phải chủ ý của Hikigaya.

Dĩ nhiên, nghĩ kỹ lại thì cũng khá là thú vị… Sức sáng tạo của con người quả nhiên là vô hạn!

“Thôi bỏ đi, dù sao cậu tự biết là được.”

Có lẽ nhận thấy việc tiếp tục tranh cãi cũng vô ích, Ayanokouji đi thẳng vào vấn đề.

“Nhân tiện, có vẻ cậu đã không báo cáo những gì tôi nói hôm đó cho Nagumo, nếu không gã ta đã chẳng cử Mizowaki và Tonokawa tiếp tục theo dõi tôi.”

“Bị điên à, cậu muốn tôi nói thế nào đây.” Hikigaya bực bội đáp, “Cậu chỉ nói với tôi đúng hai chữ ‘lợn rừng’, rồi tôi phải thuật lại y nguyên cho hội trưởng Nagumo sao? Gã ta chẳng coi tôi là đồ rảnh rỗi sinh nông nổi thì lạ, chưa kể tôi còn phải giải thích tại sao lại hẹn gặp cậu lúc nửa đêm.”

“Nhưng cậu cũng đâu có nói cho gã ta suy đoán của mình, đúng không?”

Câu hỏi vặn lại của Ayanokouji lập tức khiến Hikigaya phải lườm một cái.

“Tôi còn đoán mai cậu chết đấy, có cần tôi phải đặc biệt báo cho cậu một tiếng không?”

“…Thôi khỏi.”

Đôi khi, Hikigaya thật sự không hiểu gã này muốn gì, chẳng lẽ gã cố tình đến để bị chửi cho vui?

Cậu bèn nói thẳng: “Cậu tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì? Vả lại cậu đã tự mình dọn dẹp hết mọi rắc rối rồi còn gì, giờ còn cần phải dính dáng đến tôi nữa sao?”

“Là Hashimoto của lớp B nói cho cậu à?” Ayanokouji hỏi bâng quơ.

“Liên quan gì đến Hashimoto… Cậu rõ ràng là cố tình lờ đi Ryuuen, người đang hợp tác với cậu, phải không?”

Hikigaya khinh bỉ màn giả ngốc của đối phương, và người kia cũng ngay lập tức hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.

“Ryuuen quả nhiên không giấu được cậu chuyện gì.” Giọng Ayanokouji nghe như đã đoán trước, chẳng biết thật hay giả, “Nhưng tôi và gã chỉ hợp tác trong kỳ thi lần này. Tôi không muốn bị đuổi học, Ryuuen cũng không muốn bạn cùng lớp bị tôi liên lụy, kể cả Tokitou, kẻ không nghe lời gã, một khi bị đuổi học cũng sẽ gây tổn thất cho cả lớp.”

“Đừng ngớ ngẩn, ai nói là gã đó nói cho tôi.”

Hikigaya lại một lần nữa cạn lời trước kiểu phân tích tự biên tự diễn của Ayanokouji.

“Chuyện đó chỉ cần nhìn vẻ mặt của Tokitou là đoán được rồi. Mấy ngày trước gã còn vênh váo tự đắc, hôm nay thì mặt đã như đưa đám, y hệt cậu.”

Vốn dĩ Tokitou được Nagumo hậu thuẫn, nên cảm thấy việc xử lý Ayanokouji là chắc như đinh đóng cột.

Nhưng kể từ khi tin Mizowaki và Tonokawa bị lợn rừng húc bị thương lan ra, gã đã nhận ra mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.

Người khác có thể cho rằng đó chỉ là tai nạn, nhưng Tokitou, kẻ biết nội tình, dĩ nhiên hiểu rằng sự việc không đơn giản như vậy.

Hiển nhiên, đây là cái bẫy do Ayanokouji giăng ra.

Nó không chỉ khiến Nagumo bẽ mặt, mà còn giúp gã hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm, khiến đối phương chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tệ hơn nữa, khi Tokitou ngẫm lại toàn bộ sự việc, gã nhận ra mình dường như cũng chỉ là một quân cờ bị lợi dụng.

Nói cách khác, kế hoạch của bọn họ đã bị Ayanokouji phát hiện từ lâu…

Cảm thấy hoảng sợ, Tokitou đã nhanh chóng đầu hàng khi Ryuuen dẫn Ishizaki và Albert đến gây áp lực.

Kéo theo đó, Yamauchi và những người khác cũng tan rã như bầy ong vỡ tổ, không còn dám gây sự với Ayanokouji nữa.

Tuy nhiên, dù nguy cơ đã được giải quyết, không có nghĩa là tương lai sẽ yên ổn.

Nagumo sẽ không lùi bước chỉ vì một thất bại nhỏ này, kể cả lần này người bị lợn rừng tấn công có là chính gã ta đi chăng nữa.

“Ayanokouji, một năm sắp tới của cậu sẽ không nhàm chán đâu.” Hikigaya nói với giọng có chút hả hê, “Cho đến lúc tốt nghiệp, hội trưởng Nagumo chắc chắn sẽ tìm mọi cách để hạ bệ cậu. Gã ta không giống Ryuuen, dù có bị cậu hạ gục bằng một cú đấm, gã ta cũng tuyệt đối không bỏ cuộc.”

Cả học lực và thể chất của Nagumo đều thuộc hàng top, nhưng gã ta không phải kẻ tôn sùng bạo lực.

Vì vậy, dù Ayanokouji đã thể hiện võ nghệ cao cường trong sự kiện trên sân thượng, Nagumo cũng chẳng coi ra gì, chỉ xem cậu ta là một tên vũ phu.

Và lần này Nagumo chịu thiệt trong tay Ayanokouji, cũng sẽ chỉ coi cậu ta là một tên vũ phu xảo quyệt.

“Tại sao? Rõ ràng cứ mặc kệ tôi mới là tốt nhất.” Ayanokouji thắc mắc.

Thông thường thì đúng là vậy, hai người vốn dĩ chẳng có xung đột lợi ích nào.

Lần này Ayanokouji đã thể hiện một phần thực lực, lại chưa đến mức hoàn toàn trở mặt, lẽ ra Nagumo nên biết khó mà lui.

Anh cứ làm hội trưởng của anh, tôi cứ là Kiệt Tác Tối Cao của tôi, chẳng phải quá tuyệt vời sao?

Tiếc là gã đã nhìn lầm bản chất của Nagumo. 

Gã đó, chỉ cần đảm bảo được chiến thắng, sẽ dùng bất cứ chiến thuật nào, kể cả việc huy động toàn bộ học sinh năm hai cũng không từ.

Một kẻ đơn thương độc mã như Ayanokouji, trong mắt Nagumo dù có mạnh đến đâu cũng không thể nào là đối thủ của một tập thể.

Nói cách khác, muốn thực sự khiến Nagumo khuất phục và từ bỏ, chỉ có thể dùng đến một thứ ‘quyền lực’ tương đương để đối chọi lại.

“Cậu thông minh lắm mà, tự mình nghĩ đi.” Hikigaya chẳng có ý định cho gã biết.

Thực ra, chỉ cần làm việc cùng Nagumo một thời gian là có thể dễ dàng hiểu được con người gã ta.

Nhưng Ayanokouji cứ tan học là lại ru rú trong phòng, nguồn tin tức chỉ dựa vào Karuizawa và Hirata.

Người thứ nhất thì nghiệp vụ kém, người thứ hai thì lại có bộ lọc màu hồng khi nhìn Nagumo.

Một mạng lưới tình báo như vậy thà không có còn hơn.

“Vậy sao, thế tôi không hỏi nữa.” Ayanokouji cũng không dây dưa, “Nhưng tôi rất tò mò, với tình hình hiện tại, cậu vẫn không định ra tay à?”

“Ra tay gì chứ, cậu đang nói gì vậy?” Hikigaya làm vẻ mặt ngơ ngác.

“Ý tôi là Nagumo, bây giờ là thời cơ tốt nhất để xử lý gã ta, đúng không?”

“Rất tiếc, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”

Giữa chốn đông người, Hikigaya dĩ nhiên sẽ không thừa nhận, lỡ bị ai nghe thấy thì phiền.

Nhưng kể cả khi không có ai, câu trả lời của cậu vẫn sẽ là như vậy.

Tình thế do Ayanokouji tạo ra này, trông thì có vẻ ghê gớm, nhưng thực chất vừa không thể khiến Nagumo bị đuổi học, vừa không thể lay chuyển được vị thế thống trị của gã ta.

Cùng lắm chỉ là làm gã ta sây sát chút da thịt.

“Cậu thật sự nghĩ vậy sao?” Ayanokouji hỏi lại, “Nếu mọi chuyện suôn sẻ, lớp 2-A có thể bị trừ bốn trăm điểm lớp, khi đó Kiriyama cũng sẽ không ngồi yên quan sát nữa, phải không?”

Hiện tại, chênh lệch điểm số giữa lớp 2-A và 2-B là gần sáu trăm điểm.

Nếu có thể thu hẹp khoảng cách xuống bốn trăm điểm chỉ trong một lần, có lẽ Kiriyama sẽ bắt đầu suy tính, không còn cam chịu nghe theo lệnh của Nagumo nữa.

Tuy nhiên, theo Hikigaya, vấn đề không nằm ở đó.

Dù cho lớp 2-B có dẫn trước sáu trăm điểm cũng vô ích, vì mấu chốt là ở vai trò lãnh đạo, thực lực của Nagumo vượt xa Kiriyama một trời một vực.

Không chỉ trong các kỳ thi, từ trước đến nay gã đó đã sắp đặt cho hơn chục người bị đuổi học rồi.

Với những thủ đoạn ngoài lề như vậy, năng lực của Kiriyama chắc chắn không thể chống đỡ nổi, lớp học của anh ta sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn.

Một lý do khác là… Hikigaya luôn cảm thấy đề nghị này của Ayanokouji chẳng có ý tốt đẹp gì, phần lớn là đang cố tình gài bẫy cậu.

Tốt nhất là đá quả bóng này ngược lại. 

“Ayanokouji, nghe có vẻ cậu và Kiriyama-senpai khá thân thiết nhỉ?” Hikigaya hỏi.

“Chỉ có thể nói là có quen biết, là do anh trai Horikita giới thiệu, nói rằng gã ấy là một trong số ít học sinh bất mãn với Nagumo.”

Ayanokouji cũng không giấu giếm, mà vốn dĩ cũng chẳng cần thiết.

“Người phụ trách năm hai trong đại nhóm của cậu là Mikitani của lớp B, phải không? Tôi nghe nói cậu ta có quan hệ khá tốt với Kiriyama. Vì vậy, chỉ cần cậu thuyết phục được Kiriyama, để học sinh lớp B không nương tay trong kỳ thi, thì nhóm của Nagumo càng có khả năng bị đánh rớt.”

Không ngờ gã này điều tra kỹ đến vậy, lại còn nói rất có lý.

Trong lúc họ đang nói chuyện, Mikitani ở bàn bên cạnh đột nhiên cầm khay đứng dậy, chắc là đã ăn xong.

Cùng lúc đó, một học sinh khác cũng đứng dậy, lặng lẽ đi theo Mikitani ra khỏi nhà ăn.

Vì trong nhà ăn người qua lại tấp nập, hành động này đương nhiên không thu hút sự chú ý của ai. Nhưng cả hai người đó đều là người Hikigaya quen biết, nên cậu có để ý một chút.

Xem ra Ishikura-senpai cuối cùng cũng thông suốt rồi… không thể xem thường anh ta được nữa.

Đúng vậy, người đi theo Mikitani chính là Ishikura.

Cứ tưởng anh ta phải đến lúc thi xong mới nghĩ ra được điều này, không ngờ lần này lại có tiến bộ.

Nhưng liệu có thành công hay không vẫn là một ẩn số, vì Mikitani không thể quyết định thay cho cả lớp 2-B.

Ishikura xem như đã tìm nhầm người. 

“Hikigaya, cậu không định thử một phen sao? Tôi nghĩ cậu có thể thuyết phục được Kiriyama đấy.”

Ayanokouji ở bên kia vẫn chưa tha cho cậu… Gã này phiền thật!

Thực ra, việc thuyết phục Kiriyama đúng là không khó.

Chủ yếu là vì Horikita Manabu vẫn chưa tốt nghiệp, mà Kiriyama lại là kẻ rất sĩ diện. Cho nên, dù trong lòng rất muốn về phe Nagumo để được vào lớp A, nhưng chừng nào người senpai đã nâng đỡ mình còn chưa ra trường, anh ta vẫn sẽ phải giữ kẽ.

Chỉ cần lợi dụng tốt điểm này, việc khiến Kiriyama ngoan ngoãn hợp tác là chuyện đơn giản.

Nhưng vấn đề thực sự là, kể cả gã này có đồng ý giúp, không chừng vừa quay đi đã chạy đi mách lẻo với Nagumo.

Không cần thiết phải mạo hiểm như vậy. Hơn nữa… nhóm của Nagumo qua môn cũng tốt, ít nhất thì cái tên xui xẻo lớp C kia không phải bị đuổi học.

“Nếu cậu nói nghe dễ dàng như vậy, sao cậu không tự đi mà làm đi.” Hikigaya nói một cách mất kiên nhẫn.

Thật bất ngờ, Ayanokouji lại đồng ý thật.

“Để tôi đi cũng được, nhưng đổi lại, tôi hy vọng cậu sẽ hỗ trợ tôi ở một vài phương diện.”

“…Gì cơ?”

“Sau này nếu Nagumo có động tĩnh gì, cậu phải báo trước cho tôi.”

Quả nhiên là vậy… Xem ra Ayanokouji đã quyết định nghiêm túc đối đầu với Nagumo.

Tuy nhiên, cũng có thể gã chỉ đang chuẩn bị trước để né tránh.

Cảm giác khả năng thứ hai cao hơn một chút.

Thấy Hikigaya mãi không trả lời, Ayanokouji lại đột ngột lên tiếng: “Nếu điều kiện này không được, đổi cái khác cũng được. Đó là cậu phải trả lời tôi một câu hỏi.”

“Câu hỏi gì?”

“Kể từ sau cuộc nói chuyện trong kỳ nghỉ đông, tôi luôn có cảm giác gì đó không đúng… Rốt cuộc tại sao cậu lại nương tay với tôi, không tìm cách đuổi học tôi?”

“…Hả?”

Hikigaya nghe xong chỉ thấy hoang đường.

“Lúc đó tôi nói rõ rồi còn gì, là do Ryuuen sống chết không đồng ý, một mực đòi đích thân giải quyết với cậu. Kết quả thì cậu cũng thấy rồi đó.”

“Không, đó chỉ là cái cớ của cậu thôi.” Ayanokouji dứt khoát phủ nhận, “Tôi đã suy nghĩ về nó kể từ hôm đó. Cậu không phải là người sẽ nhân nhượng trong các vấn đề mang tính nguyên tắc, đặc biệt là với một kẻ như Ryuuen. Cậu hoàn toàn không có lý do để làm vậy. Hơn nữa, việc tôi sắp đặt để Manabe và đám con gái bắt nạt Karuizawa, dù nghĩ thế nào cũng đã chạm đến lằn ranh của cậu.”

“…Sao cũng được, dù sao cậu cũng bị Ryuuen và đồng bọn dần cho một trận rồi.”

“Nói ra có thể cậu không tin, lúc sau tôi có hơi khinh địch, nhưng ban đầu tôi vốn định để họ đấm cho vài cái, dĩ nhiên là trừ những vết thương chí mạng ra.”

Ayanokouji nói ra những lời thật khó tin.

“Bởi vì tôi muốn thử cảm giác bị đánh.”

“…Kết quả thế nào?”

“Chẳng có kết quả gì cả, chỉ là cơn đau lan khắp cơ thể mà thôi.”

Lời này có lẽ là thật lòng… đúng là một tên thần kinh.

Chẳng lẽ cái nơi White Room đó toàn đào tạo ra những kẻ như Ayanokouji sao?

Khoan hãy nói đến những thứ như lòng tốt hay tình bạn, còn sự tức giận thì sao? Ghen tị? Sợ hãi?

Đến một người dù chỉ hơi bình thường một chút cũng không có hay sao?

Một trong những tật xấu của Hikigaya là hay suy nghĩ quá nhiều, thường vô thức đọc vị những điều ẩn sau sự bất thường.

Thật lòng mà nói, đây là một thói quen rất tệ.

Giống như trong phim kinh dị, luôn có một nhân vật phụ cố tình đi tìm cái chết.

Cũng theo lý lẽ đó, với tư cách là một học sinh bình thường, cậu không nên dính dáng vào những chuyện không phù hợp với thân phận của mình, nói đúng hơn là ngay cả nghĩ đến cũng không nên.

“Thế nào, Hikigaya, có thể cho tôi biết sự thật không?”

Xem ra Ayanokouji đã tin chắc rằng lý do mình không bị đuổi học không phải là do Hikigaya chủ quan tha cho, mà là vì một yếu tố khách quan khác.

Thành thật mà nói, có thể phân tích đến mức này đúng là rất đáng gờm.

“Được thôi, nếu cậu đã muốn biết đến vậy, đợi đến khi cậu thành công vào ngày mai, tôi sẽ cho cậu biết.” Hikigaya đồng ý.

Kể cả việc tiết lộ chuyện được Chủ tịch Sakayanagi bao che cho Ayanokouji, cậu cảm thấy cũng chẳng có gì to tát.

Dù sao thì nếu không có gì thay đổi, người đó cũng sắp trở thành cựu chủ tịch rồi.

Nếu có thể dùng mẩu tin tức hết thời này để khoét sâu thêm mâu thuẫn giữa Ayanokouji và Nagumo, thì cũng coi như là tận dụng đồ bỏ đi.

Cuối cùng, ngày cuối cùng của khu trại hè cũng đã đến.

Trong suốt tuần qua, Hikigaya đã bôn ba khắp nơi để thực hiện đủ loại chiến lược, nhưng phần lớn chỉ có thể tiến hành một cách gián tiếp, khiến tỷ lệ thành công trở nên khá bấp bênh.

Nhưng dù kết quả có ra sao, cậu cũng đã cố gắng hết sức.

Nếu vẫn không thể giúp được Horikita-senpai và Tachibana-senpai, hoặc nếu Ishikura và Ikari cuối cùng vẫn chọn tin tưởng đối phương khiến kế hoạch thất bại, thì cũng đành chịu vậy.

May mà điểm cá nhân của Hikigaya vẫn còn rất nhiều, nếu lớp 3-A không đủ hai mươi triệu điểm, đến lúc đó cậu sẽ ra tay giúp một chút.

Dù thế nào đi nữa, cậu không thể trơ mắt nhìn người senpai từng chăm sóc mình bị đuổi học được.

Lúc này, Katsuragi đột nhiên tiến đến và chìa tay ra. 

“Hikigaya, cảm ơn cậu đã làm người phụ trách trong tuần này.”

Sau một thời gian tiếp xúc, các tiểu nhóm đã phần nào trở nên thân thiết hơn. Mọi người bắt tay nhau và chúc đối phương thi tốt.

Hikigaya cứ ngỡ chuyện này chẳng liên quan gì đến nhóm của mình, ít nhất là không liên quan đến cậu, dù sao thì… cậu là cậu mà.

Không ngờ Katsuragi lại làm cái việc thừa thãi này.

Thật lòng mà nói, có hơi ngượng.

Nhưng đối phương đã chủ động chìa tay ra, nếu không đáp lại thì thật bất lịch sự.

“Không có gì, tôi cũng đâu có muốn làm.” Hikigaya nhẹ nhàng bắt tay cậu, “Với lại cậu cảm ơn hơi sớm rồi đấy, lỡ nhóm chúng tôi hạng nhất thì lớp cậu tổn thất nặng đó.”

Lớp của người phụ trách sẽ nhận được phần thưởng gấp đôi, tiếc là đã bị một kẻ nào đó phá đám.

“Không sao, chúng tôi đã quyết định sẽ cứ dốc hết sức mình vào kỳ thi là được.”

Người trả lời không phải Katsuragi, mà là Matoba xen vào từ bên cạnh.

Anh ta đẩy gọng kính, nói với vẻ hơi ngượng ngùng: “À này, Hikigaya, dù lúc đầu chúng ta có hơi mâu thuẫn, nhưng nghĩ lại những lời cậu nói, tôi thấy cũng khá có lý. Có lẽ chúng tôi đã quá phụ thuộc vào Sakayanagi-san rồi… À, cảm ơn cậu đã cho chúng tôi mượn máy chơi game, nó vui lắm.”

“Ồ, à.”

Vì không ngờ đến cả gã này cũng tới cảm ơn, Hikigaya nhất thời có chút bối rối.

Ghét thật… sao tự dưng lại thân thiện thế này.

Rõ ràng sau đó họ gần như chẳng nói với nhau câu nào… nếu ngay từ đầu chịu giao tiếp tử tế, liệu chuyến đi lần này có trở nên trọn vẹn hơn không nhỉ.

Thậm chí, nếu chịu khó thuyết phục Ishikura-senpai và Ikari-senpai, liệu có thể khiến họ từ bỏ kế hoạch hãm hại Tachibana-senpai không?

…Không, không thể nào.

Chỉ trong một thoáng, Hikigaya đã tự mình bác bỏ những suy nghĩ vẩn vơ đó. Suy cho cùng, cậu không phải là một thiên tài giao tiếp.

Cậu chỉ giỏi chọc tức người khác, rồi lợi dụng lúc họ sơ hở để thuyết phục hoặc đe dọa.

Cậu sẽ không bao giờ có thể giống như Ichinose hay Hirata, dùng sức hút cá nhân để khiến người khác phải công nhận mình từ tận đáy lòng.

Nhưng, việc không làm được thì chính là không làm được, chẳng cần phải gượng ép bản thân.

Cứ như trước giờ vẫn vậy, Hikigaya Hachiman chỉ cần là một kẻ độc hành bỉ ổi là đủ rồi, còn việc dùng võ mồm để biến kẻ địch thành bạn bè, đó là chuyện của các dũng giả.

Sau đó, các tiểu nhóm di chuyển đến những phòng học được chỉ định để bắt đầu kỳ thi.

Tổng cộng có bốn hạng mục: tọa thiền, diễn thuyết, chạy tiếp sức và thi viết.

Tất cả các nội dung thi đều diễn ra đúng như dự đoán. Nhóm của Hikigaya hoàn toàn không gặp vấn đề gì, vì chỉ số trung bình của mỗi người đều rất cao, và các thành viên trong đại nhóm cũng rất xuất sắc.

Vấn đề duy nhất là liệu Ayanokouji có thuyết phục được Kiriyama hay không.

Toàn bộ khối năm hai đã được Nagumo chỉ thị phải nương tay trong kỳ thi. Nói cách khác, chỉ cần có một đại nhóm nào đó với các học sinh năm hai dám làm trái lệnh và thi đấu nghiêm túc, đại nhóm đó sẽ có khả năng rất cao giành được hạng nhất.

Chỉ có điều, chuyện này cũng không có gì là chắc chắn.

Dù sao đây là kỳ thi chung của cả ba khối lớp, nên có rất nhiều biến số.

Kỳ thi của năm nhất bắt đầu bằng tọa thiền, sau đó chuyển sang phòng học kế bên để thi viết, tiếp theo là chạy tiếp sức, và cuối cùng là diễn thuyết.

Nhân tiện, thứ tự thi của mỗi khối đều khác nhau. Ví dụ, khối năm hai bắt đầu bằng môn chạy tiếp sức, một thử thách khó ngay từ đầu.

Nhưng năm nhất cũng không hề dễ dàng, sau khi chạy đường dài là đến phần diễn thuyết cần phải nói to, đây là một bài kiểm tra thể lực không hề nhỏ.

Tóm lại, cứ cố hết sức mình thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận