• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 331: Lời thật lòng

0 Bình luận - Độ dài: 3,324 từ - Cập nhật:

Đêm đã về khuya, khi kim đồng hồ sắp điểm mười một giờ rưỡi, Horikita bắt đầu hành động.

Cô khẽ khàng rời giường, bước chân nhẹ không một tiếng động xuống sàn nhà.

Vì ngủ ở giường tầng dưới nên đáng lẽ không cần lo động tác mạnh sẽ đánh thức ai, thế nhưng không ngờ vừa đứng dậy, một âm thanh khe khẽ đã vang lên từ phía sau.

"Horikita-san? Có chuyện gì vậy cậu?"

Giọng nói đó là của Ichinose.

Xem ra cậu ấy vẫn chưa ngủ... không, đúng hơn là tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Dù gì thì kỳ thi lần này cũng có khả năng xuất hiện người bị đuổi học, với một người luôn hết lòng vì bạn bè như cậu ấy, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng bất an, hơn nữa...

Gần đây còn xảy ra "chuyện đó" nữa.

"Không có gì đâu, tôi chỉ ra ngoài một lát thôi."

"Ồ... hành lang tối lắm đấy, cậu đi một mình có ổn không?"

"Tôi có phải trẻ con đâu..."

Horikita lắc đầu, có phần cạn lời, rồi rời khỏi phòng.

Ký túc xá không có nhà vệ sinh riêng, nên việc ra ngoài vào nửa đêm cũng là bình thường, nhưng nếu đi quá lâu thì e là sẽ bị nghi ngờ.

May mắn người đó là Ichinose, chắc cậu ấy sẽ không đi nói lung tung, huống hồ bây giờ cô đã không còn đường lui.

Băng qua hành lang ra ngoài, Ikari đã đứng đó chờ sẵn.

Tạm thời cứ chào hỏi một tiếng đã.

"Ikari-senpai, tôi xin lỗi đã để chị phải đợi."

"Đừng vòng vo nữa, rốt cuộc cô muốn cho tôi xem cái gì?"

Vẻ nóng nảy, bất an của Ikari không thể che giấu nổi, nhưng cũng phải thôi.

Dù sao đi nữa, chỉ hai tháng nữa là khối năm ba tốt nghiệp rồi, nếu bị đuổi học vào lúc này thì đúng là chuyện không thể đùa được.

"Chị đừng vội, xin hãy đi theo tôi."

Nói xong, Horikita định dẫn đường thì gần đó bỗng vọng lại tiếng bước chân.

Ngay sau đó, một cô gái tóc vàng xuất hiện, bốn mắt nhìn thẳng vào cô.

Horikita nhận ra người đó là Manabe Shiho lớp 1-C, nhưng cả hai chưa từng nói chuyện, nên cứ coi như không thấy là được.

Manabe dường như cũng nghĩ vậy, chỉ liếc nhìn qua rồi rẽ ở góc hành lang và đi mất.

Chắc là đi vệ sinh.

"Chúng ta đi thôi, senpai."

Horikita gọi một tiếng rồi tiếp tục dẫn Ikari ra sân thể dục.

Dù vừa rồi có một sự cố nhỏ, nhưng chắc không cần để tâm... Hử?

Vừa nghĩ vậy, cô chợt nhận ra có ai đó đang đi theo sau mình.

Lẽ nào là... Manabe?

Horikita không dám chắc, hơn nữa trời lại tối thế này, chỉ có ánh trăng mờ ảo, có quay lại cũng khó mà nhìn rõ mặt.

Nhưng nếu thật sự là Manabe thì cũng chẳng sao.

Theo lời Hikigaya, Manabe dường như đã bị Nagumo thu phục, về bản chất cũng giống như Ikari.

Cuộc gặp này vốn dĩ là để cho Ikari thấy, có thêm một Manabe cũng không ảnh hưởng gì, thậm chí nếu cô ta báo lại cho Nagumo, ngược lại còn tăng thêm độ tin cậy.

...Có điều, vẫn nên báo cho Hikigaya-kun một tiếng.

Trong lòng đã quyết, Horikita dứt khoát coi như Manabe không tồn tại, cứ theo kế hoạch mà dẫn Ikari đến một chiếc ghế dài ở sân thể dục.

"Ikari-senpai, chính là ở đây."

Horikita chỉ vào bụi cỏ phía sau ghế.

"Chị hãy trốn vào trong đó trước, nhớ là tuyệt đối không được phát ra tiếng động, chỉ khi nào tôi gọi chị mới được ra."

"Hả? Tại sao tôi phải—"

"Chẳng phải chị muốn biết sự thật sao?" Horikita ngắt lời, giọng có chút mất kiên nhẫn. "Chị mau trốn đi, lát nữa Hikigaya-kun đến mà thấy thì phiền phức lắm."

"...Biết rồi."

Ikari vừa lẩm bẩm "không biết có sâu bọ gì không", vừa cẩn thận chui vào bụi cỏ.

Đó chỉ là lo lắng thừa, xung quanh chẳng hề có tiếng côn trùng nào.

Vì vậy, tiếng người nói chuyện sẽ nghe rõ hơn dự kiến, đến lúc đó Ikari chắc chắn có thể nghe rành rọt từng chữ.

Chẳng bao lâu sau, một bóng người xuất hiện phía trước, cùng với đó là một giọng nói được hạ thấp.

"Kikyou, là cậu phải không?"

"Hikigaya-kun, cậu qua đây một chút."

Nghe thấy cái tên này, người đối diện rõ ràng khựng lại một lúc, nhưng rồi vẫn bước tới.

"Cậu là... Horikita?" Hikigaya gãi đầu nhìn quanh. "Rõ ràng là Kik... là Kushida gọi tôi ra cơ mà, sao lại là cậu ở đây?"

Rồi cậu ta lại lẩm bẩm một mình: "Mình bị lừa rồi à?".

...Diễn xuất giỏi thật đấy.

Horikita vừa thầm thán phục, vừa lắc đầu: "Xin lỗi, Hikigaya-kun, là tôi đã ép Kushida-san lừa cậu ra đây, cậu đừng trách cậu ấy."

"Ồ, vậy à... thế tôi về trước đây."

Nói rồi, Hikigaya chẳng thèm để ý đến phản ứng của Horikita, quay người định chuồn.

Nhưng Horikita đã lường trước, cô lao lên một bước, chẳng nói chẳng rằng đã giữ chặt cậu ta lại.

"Đợi đã— Horikita?!"

"Xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Nhưng tôi không có gì để— Ái, ái, đau!"

"Phản kháng cũng vô ích thôi." Horikita siết tay mạnh hơn một chút. "Tôi biết anh trai đã từng chỉ dạy cậu, nhưng tôi cũng luyện võ từ nhỏ, nên cậu ngoan ngoãn một chút thì hơn, phải không?"

"Được, được, tôi biết rồi, cậu mau thả ra!"

Bị khống chế, Hikigaya đành phải miễn cưỡng ngồi xuống ghế dài, bực bội quay mặt đi.

"Đồ con gái bạo lực chết tiệt, chúc cậu ế chồng cả đời."

"Cậu nói gì cơ?"

"...Không có gì."

"Haizz, thôi bỏ đi." Horikita khẽ thở dài. "Hikigaya-kun, trước tiên tôi muốn hỏi, tại sao cậu vừa thấy tôi đã bỏ chạy?"

"Hả? Chuyện đó là đương nhiên rồi còn gì."

Hikigaya trưng ra vẻ mặt "cô ta đang nói cái quái gì vậy?".

"Bây giờ chỉ có hai đứa mình, một nam một nữ ở đây, lại còn vào giữa đêm hôm khuya khoắt. Lỡ bị cậu vu cho tội sàm sỡ, cậu nghĩ cảnh sát sẽ tin lời giải thích của tôi chắc?"

"Nhảy thẳng đến cảnh sát luôn à... ít nhất cũng phải nói là giáo viên không tin chứ?" Horikita không nhịn được mà nói móc.

"Hừ, tôi chẳng bao giờ ôm ấp thứ ảo tưởng hão huyền đó."

"Thiệt tình, đừng có nói câu đó với vẻ mặt đắc ý như vậy chứ."

Horikita day trán như thể đang đau đầu, rồi đột nhiên đấm tay vào lòng bàn tay.

"Mà thôi, chứng hoang tưởng bị hại của Hikigaya-kun lại nhắc tôi một chuyện... Lát nữa tôi sẽ hỏi vài điều, cậu có thể thành thật trả lời tôi không?"

"Gì vậy, cậu chuyển chủ đề nhanh quá đấy," Hikigaya nói với vẻ khó hiểu. "Còn việc có trả lời thành thật hay không thì tất nhiên là không rồi. Tôi đến một câu cũng chẳng muốn nói với cậu."

"Vậy sao? Thế thì tôi đành phải la lên là có người sàm sỡ ngay bây giờ thôi."

"...Này."

"Hihi, đùa thôi."

Horikita khẽ cười, rồi nghiêm túc trở lại: "Nhưng tôi thực sự có chuyện muốn hỏi, và tôi cũng không định lấy không thông tin... Cậu rất ghét Ayanokouji-kun, đúng không? Chỉ cần cậu chịu trả lời thật câu hỏi của tôi, tôi sẽ đồng ý giúp cậu đối phó cậu ta trong một chừng mực nhất định."

"Hở? Thật không đấy?" Hikigaya giả vờ ngạc nhiên. "Tôi còn tưởng cậu với Ayanokouji là một phe cơ. Với lại, dù cậu nói vậy cũng khó mà tin ngay được."

"Sự tồn tại của Ayanokouji-kun đúng là giúp ích không nhỏ cho việc chúng tôi lên lớp A, nhưng một là cậu ta không bao giờ chịu dốc toàn lực, hai là đôi khi cậu ta lại làm những việc nguy hiểm. Tìm cách kiềm chế cậu ta cũng không có hại gì cho lớp." Horikita bình tĩnh và khách quan chỉ ra.

"Chà, cậu đúng là một cô gái vô tình thật đấy."

"Tôi chỉ nghĩ cho lớp mà thôi... Thôi, không nói nhiều nữa, cậu có đồng ý điều kiện của tôi không?"

"Hừm, được thôi," Hikigaya hờ hững đáp. "Dù gì thì tôi cũng gần như đoán được cậu định hỏi gì rồi... Chắc là về nhóm của Tachibana-senpai, phải không? Mấy ngày nay cậu cứ bám riết lấy tôi về chuyện của khối năm ba."

"...Đó là cái bẫy do Hội trưởng Nagumo giăng ra để đối phó anh hai tôi, anh ta đã cấu kết với các nữ sinh năm ba để nhắm vào Tachibana-senpai, đúng chứ?" Horikita chậm rãi hỏi.

"Hehe, cậu đoán ra rồi cơ à."

Hikigaya nở một nụ cười hài lòng.

"Quả không hổ là em gái của Horikita-senpai. Kỳ thi lần này nam nữ bị tách riêng, nên Horikita-senpai mới không nhận ra ngay. Chứ chỉ cần nói chuyện với Tachibana-senpai vài câu thôi là chắc chắn sẽ phát hiện ra điểm bất thường."

"Phải..."

"Vậy cậu tìm tôi chỉ để xác nhận suy đoán đó thôi à? Thế thì cậu đoán đúng rồi đấy."

"Không, đó chỉ là chuyện thứ yếu," Horikita khẽ lắc đầu. "Hikigaya-kun, điều tôi thực sự muốn hỏi là, ngoài việc đó ra, cậu và Hội trưởng Nagumo còn có kế hoạch nào khác không?"

"Ngoài việc đó à... Hội trưởng Nagumo hình như định tặng cho Ayanokouji một bất ngờ nho nhỏ, nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi."

"Tôi không nói chuyện đó, tôi đang hỏi chuyện của Tachibana-senpai có diễn biến gì tiếp theo không?"

"Diễn biến tiếp theo? Diễn biến gì cơ?"

"...Xin cậu đừng giả ngốc."

Horikita như thể tin chắc Hikigaya đang che giấu điều gì đó, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Từ đầu kỳ thi, cậu đã tích cực tiếp cận Ishikura-senpai, chuyện đó thực sự rất bất thường."

"Bất thường chỗ nào?" Hikigaya nhún vai. "Tôi và Ishikura-senpai dù sao cũng chung một đại nhóm, lại còn là trưởng nhóm nhỏ của mình, trao đổi vài câu thì có sao."

"Nhưng dựa vào biểu hiện của cậu từ trước đến giờ, cậu chẳng hề có hứng thú với lớp học hay thi cử, khó mà tin được cậu lại đột nhiên nhiệt tình như vậy."

"Ưm, cái này thì đúng là không thể chối cãi."

Hikigaya gãi đầu có vẻ phiền não, rồi lại bật cười.

"Thôi được, thôi được, cậu đã biết cả tên Ishikura-senpai rồi, xem ra cậu đã đoán ra gì đó thật. Lẽ nào là Ayanokouji mách cho cậu à?"

"Chuyện đó không quan trọng, phải không?" Horikita chuyển chủ đề một cách lộ liễu. "Tóm lại, hãy trả lời thật cho tôi. Mục đích cậu tiếp cận Ishikura-senpai không phải để đảm bảo kế hoạch thành công, đúng chứ? Vì người thực hiện chính của kế hoạch này là bên nữ, gần như có thể nói là không liên quan gì đến bên nam."

"Ừm, nói tiếp đi."

"Nhưng tôi không nghĩ cậu lại làm chuyện vô ích. Vì vậy tôi đoán, hai mươi triệu điểm cá nhân dùng để cứu Ikari-senpai đang nằm trong tay Ishikura-senpai, đúng không? Trùng hợp là hai người họ lại cùng một lớp, thật không thể không khiến tôi nghi ngờ."

"Hehehe, giỏi, giỏi thật."

Hikigaya vỗ tay một cách vui vẻ như đang tán thưởng.

"Nhưng cậu vẫn chưa nói ra điểm mấu chốt, đúng chứ? Nào, để tôi xem cậu có thực sự giỏi đến thế không."

"...Mục đích thật sự của cậu, là thuyết phục Ishikura-senpai bỏ rơi Ikari-senpai." Horikita nhấn mạnh từng chữ. "Như vậy, lớp 3-B sẽ chỉ mất một trăm điểm lớp. Trong khi đó, anh hai tôi và mọi người chắc chắn sẽ cứu Tachibana-senpai, khoảng cách giữa hai lớp sẽ được thu hẹp ngay lập tức. Và Hội trưởng Nagumo chịu chi ra hai mươi triệu điểm kếch xù chính là để mượn tay lớp B đánh bại anh hai tôi."

"Không tồi, cậu đã tiến bộ hơn nhiều so với hồi mới nhập học đấy."

Hikigaya không phủ nhận, tức là đã ngầm thừa nhận.

Horikita hỏi dồn: "Vậy Ishikura-senpai trả lời thế nào? Anh ta đồng ý chứ?"

"Ôi dào, ban đầu anh ta nhất quyết không chịu."

Nghe đến đây, trái tim Ikari đang nấp trong bụi cỏ giật thót một cái, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Nhưng mà, sau đó tôi nói với anh ta rằng kể cả không cứu Ikari-senpai, hai mươi triệu điểm đó vẫn sẽ thuộc về lớp họ. Hơn nữa, cá nhân tôi sẽ tặng kèm thêm mười triệu, thế là anh ta liền giả vờ miễn cưỡng rồi ngậm miệng lại."

"Tặng kèm mười triệu... Nghe nói lớp C mỗi tháng đều phải cống nạp, chuyện đó là thật sao?" Horikita hỏi với vẻ mặt phức tạp.

Hikigaya chỉ cười mà không trả lời, đoạn nói: "Cậu hỏi xong hết chưa? Nếu không có gì thì tôi về đây."

"Còn một câu cuối cùng," Horikita vội gọi cậu ta lại. "Tôi biết là anh trai đã mời cậu vào hội học sinh, nhưng tại sao bây giờ cậu lại... Tôi không nói cậu lấy oán báo ân, nhưng cũng đâu cần phải nhúng tay vào, phải không? Là Hội trưởng Nagumo ép cậu, đúng chứ?"

"Không, chẳng ai ép tôi cả."

"Vậy tại sao...?"

"Hừm, nếu bắt buộc phải nói, thì có lẽ tôi muốn thấy Horikita-senpai thua một lần."

Hikigaya xoa cằm, rồi nói ra những lời khiến Horikita sững sờ.

"Horikita, từ trước đến giờ cậu luôn muốn đuổi kịp anh trai, đúng không? Nhưng cậu có biết không, chính suy nghĩ đó của cậu đã khiến Horikita-senpai xa lánh cậu. Bởi vì cậu đã tự cho rằng năng lực của mình không bằng anh trai, điều đó khiến Horikita-senpai, người luôn quan tâm cậu, cảm thấy áy náy."

"Ể... anh trai, anh ấy... nghĩ như vậy sao?" Horikita không khỏi ngây người.

"Thay vì cố lo chuyện bao đồng để được anh trai công nhận, không bằng cậu tìm cách đánh bại anh ấy đi. Như vậy anh ấy sẽ chẳng còn gì để nói, dù gì thì Horikita-senpai cũng không phải là người không chấp nhận được thất bại."

Thực ra, cuộc đối thoại của cả hai đều là diễn xuất ngẫu hứng, nên Hikigaya cũng xen vào những lời thật lòng.

...Không, phải nói phần lớn đều là lời thật lòng.

"Tóm lại là vậy, tôi khuyên cậu đừng dính vào chuyện này nữa. Horikita-senpai không phải người dễ bị đánh bại đâu. Lớp 3-B cũng chưa chắc đã thắng, họ chỉ hơn vài chục triệu điểm cá nhân thôi. Với năng lực của anh trai cậu, san bằng khoảng cách đó dễ như trở bàn tay."

"Nhưng... như vậy thì Ikari-senpai chẳng phải rất đáng thương sao?" 

"Cậu quan tâm cô ta sống chết làm gì." Hikigaya liếc Horikita một cái. "Một con ngốc như thế, bị đàn ông lừa đến mức đuổi học chẳng phải là cái kết quá hợp với cô ta sao? Không bị lừa đến có thai đã là may lắm rồi. Dù sao thì, những gì cần nói tôi đã nói hết, tôi phải về ngủ đây."

"Hikigaya-kun, cậu đúng là dám nói thật đấy... không sợ tôi đem những lời này kể lại cho Ikari-senpai à?"

"Chậc, cậu nói thì cô ta tin chắc? Hay là cậu có mang theo bút ghi âm?"

"Đúng là về lý thuyết thì không thể, vì sau khi xuống xe hành lý của mọi người đều bị kiểm tra cả rồi." Horikita mỉm cười. "Tuy nhiên, trên người con gái có rất nhiều chỗ để giấu đồ, ví dụ như trong áo lót chẳng hạn. Cái này cậu không ngờ tới, đúng không?"

"...Thật sự có mang à?"

"Hihi, không có."

"Thế cậu nói nhảm làm gì, tôi về đây."

Nói xong, Hikigaya lẳng lặng bỏ đi như thể cảm thấy thật nhàm chán.

Đợi một lúc cho cậu ta đi xa, Horikita mới quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Ikari-senpai, cậu ấy đi xa rồi, chị ra được rồi ạ."

Thế nhưng, phía bên kia không hề có động tĩnh.

"Ikari-senpai? Chị sao vậy?"

Horikita vội đứng dậy, vòng qua sau ghế để kiểm tra, thì thấy Ikari đang ngồi thụp trong bụi cỏ, bất động như một bức tượng.

Xem ra chị ấy đã phải chịu một cú sốc không hề nhỏ... haizz.

Cảm thấy có chút không nỡ, Horikita đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô ấy, dịu dàng nói: "Ikari-senpai, tôi biết bây giờ lòng chị đang rối như tơ vò, nhưng có phiền muộn cũng chẳng ích gì. Chị cứ qua đây ngồi một lát đã nhé?"

"Horikita-san..."

Ikari từ từ ngẩng lên, sau vài giây ngơ ngác mới chậm rãi gật đầu. Cô vịn tay Horikita đứng dậy, rồi bước đến ngồi xuống ghế dài.

"Tôi... tôi..."

"Ikari-senpai, bây giờ chị không cần phải nghĩ gì cả," Horikita ngắt lời. "Chị cứ về ngủ một giấc thật ngon đã. Kỳ thi cuối cùng đến thứ Năm mới bắt đầu, vẫn còn nhiều cơ hội để cứu vãn."

"Không phải... không phải như vậy!"

Không hiểu sao, Ikari đột nhiên kích động.

"Mọi chuyện không đơn giản như thế! Dù tôi có cố gắng làm bài, nhưng những người khác trong nhóm thì sao! Tất cả bọn họ đều bị tên Nagumo đó mua chuộc hết rồi!"

...Hả?

Đây là điều Horikita hoàn toàn không ngờ tới. Cô vốn nghĩ chỉ cần thuyết phục được trưởng nhóm Ikari là những người khác sẽ không thành vấn đề.

Nhưng kỳ thi lần này, bất kể điểm của trưởng nhóm ra sao, một khi điểm trung bình của cả nhóm dưới mức quy định, trưởng nhóm sẽ phải chịu trách nhiệm và bị đuổi học.

Nói đơn giản, chỉ cần trong nhóm có hai, ba người điểm gần như bằng không, điểm trung bình sẽ bị kéo xuống một cách thảm hại.

Dù Ikari có thể thuyết phục được mấy bạn cùng lớp, nhưng trong nhóm vẫn còn học sinh lớp 3-C và 3-D, chưa chắc họ đã chịu nghe lời.

Đứng trên lập trường của họ, việc học sinh lớp A và B bị đuổi học chỉ có lợi mà thôi.

Tuy nhiên, vẻ mặt Horikita vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cô đặt tay lên vai Ikari, giữ chặt.

"Ikari-senpai, chị hãy bình tĩnh nghe tôi nói. Bây giờ chị có làm ầm lên cũng chẳng giải quyết được gì đâu!"

"A... a... xin lỗi."

"Không sao đâu ạ, tôi hiểu cảm giác của chị mà."

Thấy Ikari cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, Horikita nói tiếp: "Tôi nhúng tay vào chuyện này không chỉ vì anh trai, mà còn vì không muốn thấy Tachibana-senpai phải buồn. Vì vậy tôi sẽ không bỏ cuộc giữa chừng đâu. Bây giờ chị hãy về nghỉ ngơi cho thật tốt, có chuyện gì ngày mai chúng ta sẽ bàn tiếp."

"T-tôi biết rồi."

"Ngoài ra, cũng mong chị đừng nhắm vào Tachibana-senpai một cách vô cớ nữa."

"Ừm... tôi xin lỗi."

Cuối cùng cũng trấn an được Ikari, Horikita thở phào nhẹ nhõm.

Có điều, tình hình xem ra còn phức tạp hơn cô tưởng.

Xem ra mọi chuyện sẽ không kết thúc một cách đơn giản được rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận