• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 348: Muốn tôi thôi học à?

0 Bình luận - Độ dài: 4,722 từ - Cập nhật:

Có lẽ vì mấy lời đồn đại mà hôm nay cả lớp cứ ồn ào suốt.

Đặc biệt là vào giờ giải lao, Hikigaya luôn cảm nhận được những ánh mắt kỳ quái đang đổ dồn về phía mình, xen lẫn trong đó là vài tiếng thì thầm to nhỏ.

Dù không nghe rõ họ nói gì, nhưng chẳng cần nghĩ cũng đoán được.

Cảnh tượng này làm cậu nhớ lại khoảng thời gian sau lễ hội văn hóa hồi cấp hai, khi cả khối dấy lên một "làn sóng anti-Hikigaya".

Tất nhiên, nói vậy thì cũng hơi quá.

Chính xác hơn phải là "ai cũng lôi tên Hikigaya ra làm trò đùa".

Nhân tiện, phần lớn bạn học cấp hai còn chẳng biết cậu tên là Hikigaya, cho đến lúc tốt nghiệp vẫn cứ ngỡ cậu tên là "Hiki-cánh-cụt"... nghĩ lại mà thấy thật bi thảm.

Nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì cũng được, lỡ đâu hôm nào cảnh sát tìm tới cửa, cậu có thể đường đường chính chính tuyên bố: "Người các anh tìm là Hikigaya, liên quan gì đến tôi là Hiki-cánh-cụt?"

… Thôi kệ, tự mình nói ra mấy câu đùa kiểu này thì chẳng khác nào tự hành hạ bản thân.

Nhưng nói cho nghiêm túc, tình hình bây giờ khác xa hồi cấp hai.

Lúc đó, đám bạn cùng lớp có thể trơ tráo cười nhạo ngay trước mặt cậu, còn bây giờ, bọn họ ít nhất cũng chỉ dám lén lút bàn tán sau lưng.

Ủa? Lẽ nào đây cũng được tính là trưởng thành ư?

Dù sao đi nữa, Hikigaya đúng là cảm thấy khá hơn một chút.

Nếu làm một kẻ mờ nhạt vô hình cũng bị chế giễu, thì thà cứ để tất cả mọi người phải sợ mình còn hơn! (vẻ mặt méo mó)

Cứ mải mê nghĩ mấy chuyện vớ vẩn trong đầu, thời gian thấm thoắt trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ tan học.

Chuông vừa reo, Hikigaya liền vớ lấy cặp sách, lao thẳng đến văn phòng hội học sinh rồi cắm đầu vào đống giấy tờ tài liệu mà chẳng nói một lời.

Thái độ làm việc tích cực này đến chính cậu cũng phải ngạc nhiên... haizz.

Xem ra mình vẫn thấy khó chịu thật.

Không phải là hối hận, vì mọi chuyện đều do cậu tự nguyện, nhưng tâm trạng vẫn không tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Thậm chí, bị người ta chửi thẳng vào mặt có khi còn sướng hơn... lạ thật, tại sao nhỉ?

Hikigaya không khỏi bối rối, nhưng nếu phải nói ra thì có lẽ cậu đang lo bị người khác phát hiện ra màn kịch này là do mình tự biên tự diễn.

Nhưng dù có bị Sakayanagi hay ai đó phát hiện thì đã sao?

Kể cả Sakayanagi có tuyên bố mình vô tội thì lúc này cũng chẳng ai tin cô ta nữa.

Cái cách cô ta rêu rao tin đồn về Ichinose quá lộ liễu, dù đã khéo léo xóa sạch bằng chứng, nhưng uy tín trong khối đã bị đặt một dấu hỏi lớn.

Nói đơn giản là, giờ ai có đổ oan cho Sakayanagi thì cô ta cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà nhận lấy.

Uy tín đúng là thứ đôi khi vô dụng, nhưng đôi khi lại phát huy tác dụng không ngờ.

Giống như lần này, nếu Hikigaya nói rằng Ichinose hay Hirata đang tung tin đồn về mình, chắc chắn sẽ chẳng có ma nào tin.

Nhưng bây giờ, cậu còn chưa cần phải cố tình vu khống Sakayanagi, những người khác đã tự động gán cho cô ta cái mác chủ mưu.

Đây chính là cái gọi là tự làm tự chịu.

Mà nhắc đến Ichinose... hôm nay cậu ấy cũng không đến hội học sinh nhỉ.

Kể từ sau vụ đó, cái vụ tờ giấy ghi "Ichinose là tội phạm" bị nhét vào hòm thư của học sinh, tinh thần của cậu ấy dường như đã suy sụp nặng nề.

Một người chưa bao giờ vắng mặt trong các công việc của hội học sinh như cậu ấy mà lại xin nghỉ, đúng là chuyện xưa nay hiếm.

Điều may mắn duy nhất là ít nhất cậu ấy vẫn đang cố gắng đến trường... Chỉ cần cố chịu đựng thêm một chút nữa thôi.

Nói đi cũng phải nói lại, Ichinose không đến thì thôi đi, còn mấy người kia thì sao?!

Mãi cho đến khi hết giờ sinh hoạt câu lạc bộ, Hikigaya vẫn không thấy bóng dáng một thành viên hội học sinh nào khác, ngay cả hội trưởng Nagumo cũng chẳng thèm ló mặt.

… Cái lũ khốn này.

Nếu đã không muốn đến thì biến luôn đi cho khuất mắt!

Sau này hội học sinh sẽ mang họ Hikigaya!

Tiếc là mấy lời dỗi hờn này chỉ có thể nghĩ trong đầu, hoặc nếu có thật thì cũng chỉ khiến người ta thêm khó xử.

Sắp xếp xong chồng báo cáo, Hikigaya lủi thủi một mình trên đường về.

Nhưng trước khi về ký túc xá, cậu muốn đi uống cái gì đó đã.

Chẳng có gì tuyệt bằng một lon cà phê MAX sau một ngày làm việc cật lực.

Tiếc là ở đây lại chẳng có bán...

Hikigaya chợt nhớ lại ngày xưa, mỗi lần giúp Isshiki hoàn thành công việc ở hội học sinh xong, em ấy lại khao mình một lon cà phê MAX để trả công.

Giờ nghĩ lại, sức lao động của mình rẻ mạt thật chứ?

Lương tối thiểu theo giờ ở Nhật còn cao gấp chín lần cái này cơ mà!

"Thôi kệ, miễn là đồ ngọt thì cái gì cũng được."

Tuy nhiên, dù đã hạ tiêu chuẩn, cái ước muốn nhỏ nhoi ấy vẫn không thành hiện thực.

Cái máy bán hàng tự động lại hết sạch cà phê ngọt, chỉ còn trơ trọi mấy lon cà phê đen đắng ngắt.

Đùa tôi đấy à...!

Hikigaya không khỏi than thầm trong lòng. Cậu vừa mới cày xong một núi báo cáo, đang cần nạp đường khẩn cấp.

Cái trường này muốn giết cậu hay gì?!

… Hết cách rồi, đành vào quán cà phê vậy.

Không chỉ ở khu mua sắm, trong trường cũng có một quán cà phê, hình như tên là Palette thì phải?

Chỉ là quán đó lúc nào cũng đông sinh viên, nên Hikigaya chẳng muốn đến tẹo nào.

Nhưng giờ cơn thèm cà phê đã lên đến đỉnh điểm, cậu đành phải lết xác đến đó thôi.

Hy vọng là không gặp người quen…

"A, Hikigaya-kun phải không, cậu cũng đến đây à."

Chẳng ngờ, vừa bước vào quán đã có người gọi tên mình.

Nhìn Kushida đang cười toe toét vẫy tay, Hikigaya chỉ biết câm nín.

Thôi thì lùi một bước mà nói, gặp Kushida cũng chẳng sao, nhưng vấn đề là… này chị đại, đối diện chị không phải là cả đám trong nhóm của Ayanokouji hay sao!

Tôi không giống chị, tôi và họ có quen biết gì đâu!

Hay nói đúng hơn là tôi chẳng quen ai trong cả cái lớp này!

… Thôi kệ, cứ vờ như không thấy là được.

Ngay lúc Hikigaya định lơ đi cho qua chuyện, Kushida lại chủ động đứng dậy tiến lại gần.

"Hikigaya-kun, trùng hợp thật đấy, hiếm khi thấy cậu ở đây."

"… Ừ, trùng hợp thật."

Lần này thì Hikigaya có muốn lơ cũng không được nữa rồi.

"Tớ đang bàn chuyện với Hasebe-san và mọi người." Kushida chỉ về phía bàn bên kia, "Vừa hay chuyện cũng liên quan đến cậu, nếu không phiền thì chúng ta cùng bàn bạc nhé?"

"Không, không có hứng thú."

"Đừng nói thế chứ, đi nào, đi nào."

Dù không còn bệnh hoạn như trước, nhưng Kushida về cơ bản vẫn luôn giữ hình tượng hòa nhã, thân thiện trước mặt người khác.

Chỉ riêng với Hikigaya, thỉnh thoảng cô ấy vẫn tỏ ra khá áp đặt, nửa đùa nửa thật mà đẩy cậu từ phía sau.

Phiền thật, sao cứ phải ngồi với mấy người không quen biết cơ chứ?

Đặc biệt là đám của Hasebe... kể từ vụ Paper Shuffle đến giờ, Hikigaya đã nói chuyện với họ câu nào đâu.

Ừm, Ayanokouji thì ngoại lệ.

Nói chung là cảm thấy không hợp với đám này, và chắc họ cũng nghĩ vậy.

"Xin lỗi mọi người nhé, tớ tình cờ gặp Hikigaya-kun, cho cậu ấy ngồi cùng được không?"

"Ừ, được chứ, đằng nào chúng tớ cũng đang nói chuyện của cậu ấy mà."

Hasebe gật đầu đồng ý, và thế là Hikigaya bị tóm lấy vai, ấn thẳng xuống ghế.

Thiệt tình… Kikyou-chan, làm ơn giữ chút hình tượng giùm tớ!

"Thế nào, các cậu đang nói xấu tôi đấy à?" Hikigaya nghiêng đầu hỏi.

"Làm gì có." Hasebe bực bội đáp, "Bọn tớ đang bàn về mấy tin đồn gần đây của cậu đấy chứ, Kyou-chan lo cho cậu lắm đó, cậu ấy còn hỏi bọn tớ có cách nào ngăn chặn chuyện này không."

"Ờ… dù cậu có nói vậy."

Hikigaya liếc nhìn Kushida đang cười tủm tỉm bên cạnh, rồi lại nhìn sang Hasebe, Sakura, Yukimura và Ayanokouji.

Mà hình như thiếu ai đó thì phải... thôi kệ, chẳng quan trọng.

"Đầu tiên, tôi rất cảm ơn sự quan tâm của các cậu, nhưng cá nhân tôi thấy, kể cả Kushida có muốn tìm người bàn bạc thì cũng sẽ không tìm các cậu thì phải?"

"Hả? Sao lại thế?" Hasebe ngơ ngác hỏi.

"… Đương nhiên là vì các cậu làm gì có bạn bè, đến việc cơ bản như hóng chuyện còn chẳng xong."

"Ực?!"

Nghe câu đó, Hasebe như trúng phải một mũi tên, gục mặt xuống bàn.

"Này Hikki, cậu cũng to gan thật đấy." Cô nàng lườm Hikigaya một cái cháy mặt, "Tớ đã nghĩ thế từ lâu rồi... Cậu vừa độc miệng lại vừa xấu tính."

"Ừ, xin lỗi nhé."

Hikigaya xin lỗi với vẻ mặt thản nhiên, nhưng đối phương có vẻ vẫn chưa nguôi giận.

Vậy cậu muốn tôi phải làm sao? Quỳ xuống dập đầu tạ lỗi à?

"Hikigaya-kun, không được nói như vậy đâu nhé."

Lúc này, Kushida cũng lên tiếng bênh vực Hasebe.

"Hasebe-san cũng chỉ là có ý tốt thôi, bạn ấy đã đặc biệt gọi tớ lại để hỏi về chuyện này đấy."

"Nói cách khác, cậu ta chỉ muốn hóng hớt chuyện của tôi thôi chứ gì." Hikigaya lập tức bắt thóp.

"Này, này! Nói thế khó nghe quá... Thôi được rồi, đúng đấy! Thì người ta không kìm được tò mò mà!"

Hasebe đột nhiên chuyển sang thái độ bất cần đời.

Chỉ thấy cô nàng cuộn quyển sách lại, giả làm micro chìa đến trước mặt Hikigaya.

"Vậy thì bây giờ mời bạn Hiki-kun cho biết, cô gái may mắn được cậu tỏ tình là ai thế?"

"Này, Haruka, cậu quá đáng rồi đấy."

Chưa kịp để Hikigaya trả lời, Yukimura, người nãy giờ vẫn cắm cúi làm bài, đã lên tiếng can ngăn với vẻ mặt bất lực: "Cậu đừng có... à mà dù là riêng tư cũng không nên hỏi, tóm lại là đừng làm phiền Hikigaya nữa, chuyện này vốn dĩ có thật đâu."

"Đ-đúng vậy, Haruka-chan, tớ cũng thấy làm thế không hay lắm." Sakura cũng lí nhí khuyên.

Đến cả Ayanokouji cũng gật đầu: "Đúng thế, thôi bỏ đi, đây không phải chủ đề vui vẻ gì."

"Ủa? Sao mọi người nói như thể tớ là người xấu vậy?" Hasebe vội phân bua, "Tớ biết thừa chuyện đó là giả, là do con nhỏ Sakayanagi kia trả thù, tớ chỉ đang giúp Kyou… ờm, nói chung là tớ hỏi linh tinh thôi, đừng để bụng."

"Giúp Kyou cái gì?" Yukimura tò mò hỏi.

"Yuki… đồ con trai chậm tiêu, ngậm miệng lại đi được không?"

"Chậm tiêu? Cậu nói cái gì vậy?"

"Đã bảo ngậm miệng lại cơ mà."

"Thật khó hiểu, chả thèm chấp cậu."

Yukimura lại cúi đầu, tiếp tục cắm cúi viết.

Còn Kushida thì cười giảng hòa: "Thực ra cũng chẳng có gì to tát đâu, tớ nghe nói chỉ là một trò thách đố thôi."

Hả... cậu nghe từ đâu thế?

Là từ Matsushita à?

Hikigaya lại một lần nữa cảm nhận được sự riêng tư của mình hoàn toàn không tồn tại.

"Cái gì, chỉ là thách đố thôi à... Hửm?"

Hasebe ban đầu chống cằm với vẻ chán nản, nhưng rồi như nghĩ ra điều gì đó, cô nàng nheo mắt nhìn Hikigaya đầy nghi ngờ.

"Này Hikki, cậu mà cũng có bạn để chơi cùng á? Lại còn là trò thách đố đậm chất Riajuu nữa chứ?"

"..."

Con nhỏ này cũng vô duyên y như Matsushita!

Hikigaya không trả lời, chỉ quay mặt đi, nhìn đăm đăm về phía quầy pha chế.

"Cà phê của tôi sao mãi chưa có nhỉ?"

"Là vì cậu đã gọi đâu! Với lại cà phê ở đây là tự phục vụ!" Hasebe không nhịn được mà chen vào.

"Thế à... vậy tôi đi lấy một lát."

Nói rồi, Hikigaya đứng phắt dậy, rời khỏi chỗ.

Cậu vừa đi khỏi, Hasebe liền quay sang nói với Kushida: "Chết rồi Kyou-chan, lúc nãy cậu thấy rồi đấy, vụ tỏ tình kia tám phần là thật rồi!"

Nhưng Kushida lại tỏ ra bình thản, chỉ mỉm cười lắc đầu.

"Không có chuyện đó đâu."

"Hả? Nhưng mà—"

"Không có chuyện đó."

Nụ cười của Kushida vẫn không tắt, cô ấy kiên quyết lắc đầu lần nữa.

Chỉ có điều, trong mắt cô ấy dường như chẳng có chút ý cười nào...

"À, à ha ha, đúng thế."

Hasebe hơi bị dọa bởi thái độ của Kushida, cứng đờ người mà hùa theo: "Chắc là tớ nhầm thôi, n-nhưng mà cũng đúng, ít nhất tớ không tài nào tưởng tượng ra cảnh Hikki chủ động tỏ tình với ai, nên chắc chắn là giả rồi!"

"Ừ, đúng là như vậy đó."

Thấy Kushida dần trở lại bình thường, Hasebe mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nàng thầm thề sau này sẽ không bao giờ dính vào chuyện yêu đương của người khác nữa!

Đúng lúc này, chiếc điện thoại trên bàn rung lên.

"A, Miyatchi gọi."

Hasebe cầm lên xem, thấy là Miyake gọi đến, liền bật loa ngoài.

"Hết giờ sinh hoạt câu lạc bộ rồi à?"

Miyake ở câu lạc bộ Cung đạo, nhóm Ayanokouji thỉnh thoảng vẫn đợi cậu ấy xong rồi mới đi chơi cùng nhau.

"Xin lỗi nhé, có vẻ tớ phải về muộn một chút."

Giọng Miyake ở đầu dây bên kia có vẻ khá căng thẳng, khiến Hasebe thấy hơi lạ.

"Sao thế, bị bắt ở lại tập à?"

"Không phải... có vẻ sắp có chuyện phiền phức rồi."

"Phiền phức gì? Nói rõ hơn xem nào."

"Lớp A và lớp B đang cãi nhau, nếu họ đánh nhau mà mình không can thì gay go lắm."

"Hả?" Hasebe nhíu mày, khó hiểu đáp, "Kệ họ đi, liên quan gì đến lớp mình đâu."

"Nhưng biết đâu ngày mai chuyện đó lại xảy ra với lớp mình thì sao?"

Nói xong câu đó, Miyake cúp máy.

Đúng lúc này, Hikigaya cũng bưng ly cà phê quay lại, vừa hay nghe được đoạn hội thoại, cậu liền nhìn cả nhóm Ayanokouji với vẻ mặt khó hiểu.

"Gì thế Hikki, cái nhìn đó của cậu là sao?"

"Không, tôi chỉ đang nghĩ... các cậu đúng là một đám kỳ quặc."

Chẳng đợi Hasebe phản đối, Hikigaya nói tiếp: "Rõ ràng học kỳ một, các cậu đều là những kẻ vô hình trong lớp. Như cậu đấy Hasebe, trong lớp chẳng có bạn bè gì mà lại dám chủ động bắt chuyện với con trai. Rồi Miyake vừa rồi, tự dưng biến thành sứ giả công lý từ lúc nào không hay. Cuối cùng là Ayanokouji, tự nhiên hóa thành võ sĩ quyền vương đi tẩn cho lớp C một trận... Các cậu bị ai nhập rồi à?"

"… 'Bị nhập' là sao?"

Vừa thấy cạn lời, Ayanokouji lại không nén nổi tò mò.

Hikigaya ngay lập tức lườm cậu ta một cái: "Yên tâm, riêng cậu thì chắc chắn không phải."

"Ờ, lời nhận xét của cậu sắc sảo thật."

Bị nói vậy, Hasebe cũng bắt đầu thấy nhóm mình có gì đó là lạ.

Nhưng mà, mọi người tụ lại với nhau vốn là để được thoải mái giao tiếp mà không bị gò bó, nên cũng chẳng ai muốn đào sâu vào chuyện của người khác.

"Nhưng mà, tớ vốn dĩ đã như vậy từ đầu rồi, muốn tận hưởng tuổi thanh xuân ở trường cấp ba, hay đúng hơn là ai cũng vậy mà... chỉ là lúc đầu tớ không được thuận lợi cho lắm."

"Sao cũng được." Hikigaya chẳng buồn quan tâm đến tâm sự của Hasebe, "Mà này, các cậu không đi giúp Miyake à? Cậu ta định ngăn lớp A và B đánh nhau sao?"

"Ừ, Miyatchi hồi trước hình như là dân bất lương, nên chắc cậu ấy có cách giải quyết thôi."

"Bất lương à…"

Hikigaya càng lúc càng thấy khó hiểu, không nhịn được hỏi: "Vậy sao cậu ta lại đột nhiên chen vào chuyện của lớp khác? Ở lớp có thấy cậu ta nhiệt tình thế đâu... Chẳng lẽ muốn học đòi Hirata à?"

"Oa, thật á, tớ không muốn thấy Miyatchi biến thành người như Hirata-kun đâu." Hasebe khoa trương lè lưỡi.

"… Cậu đang coi thường Miyake hay coi thường Hirata đấy?"

"Không phải đâu." Hasebe cười khổ giải thích, "Hirata-kun đúng là người tốt, chỉ là đôi khi... chỉ là… Kyou-chan, chắc cậu hiểu ý tớ chứ?"

Cô nàng có lẽ không tìm được từ để diễn tả, hoặc không muốn tự mình nói ra, nên lại đẩy chủ đề sang cho Kushida.

"Tớ cũng thấy Hirata-kun là người rất tốt, cũng đã đóng góp rất nhiều cho lớp, cá nhân tớ thực sự rất biết ơn cậu ấy."

Kushida mở đầu bằng vài lời khen ngợi Hirata, nhưng rồi lại chuyển giọng.

"Nhưng như Hasebe-san nói đấy, đôi khi Hirata-kun bao che cho bạn học quá đà. Cậu ấy mà nghiêm khắc hơn một chút thì tốt."

"Đúng đúng đúng, ý tớ là thế đấy!"

Hasebe còn chưa nhận ra mình lại bị Kushida dắt mũi, đã lớn tiếng chê bai Hirata.

"Cậu ta chẳng biết nghĩ gì nữa, đặc biệt là vụ Ike bị đuổi học lần trước. Tên đó là một kẻ chụp lén đấy, thế mà cũng đi thương cảm, đúng là thánh mẫu ung thư giai đoạn cuối rồi! Ấy vậy mà mấy đứa con gái lớp mình đứa nào đứa nấy cứ 'Hirata-kun giàu lòng trắc ẩn quá'... đầu óc bọn họ chắc toàn hoa cỏ!"

"… Chậc!"

Hikigaya suýt nữa thì phì cười trước màn diễn sâu của Hasebe.

Phải biết rằng, đến cả Kushida cũng hiếm khi nói xấu Hirata sau lưng, đủ thấy anh chàng này tốt tính đến mức nào.

Vậy mà Hasebe lại có thể thẳng thừng chê bai... nhỏ này cũng được của nó đấy.

"Còn nữa—" 

"Haruka, đủ rồi đó."

Hasebe định nói tiếp thì bị Ayanokouji cắt ngang.

"Chúng ta đi tìm Akito trước đi, biết đâu cậu ấy đang gặp rắc rối."

"Ừ nhỉ." Hasebe gật đầu, "Nhưng chắc không sao đâu, lỡ có đứa nào dám động tay động chân, Kiyopon cậu cứ đấm cho mỗi đứa một phát là xong."

Nói rồi, cô nàng còn làm vài động tác đấm bốc.

"Đánh nhau thì tha cho tớ, nhưng tớ sẽ cố hết sức để can ngăn."

Chuyện trên sân thượng không thể giấu được nữa, nên Ayanokouji giờ tự đặt cho mình một cái mác mới là từng học võ nhưng không thích đánh đấm, như vậy cũng tạm giải thích được.

"Vậy thì, Hikigaya-kun, chúng ta cũng đi giúp một tay nhé?" Kushida đề nghị.

"Tại sao tớ cũng phải đi? Tớ có quen họ đâu."

"Thôi nào, đi đi mà."

Bị Kushida nài ép, Hikigaya đành miễn cưỡng đi theo.

Nhìn cảnh đó, Hasebe ghé tai Sakura thì thầm: "Này Airi, tớ cứ có cảm giác sau này Hikki thể nào cũng bị Kyou-chan ăn sạch cho xem, cậu thấy sao?"

"V-vậy à?" Sakura có vẻ không chắc, "Nhưng tớ lại thấy ngược lại thì đúng hơn... Mà thật ra, tớ cũng không hiểu lắm."

"Sao có thể được, cậu xem, thái độ của Hikki chỉ khác biệt với mỗi Kyou-chan thôi..."

Trong khi các cô gái đang xì xầm bàn tán, Ayanokouji dường như có ý đồ khác.

Vốn là người ít khi đưa ra quyết định, lần này cậu ta lại chủ động mở lời: "Không biết Akito đang ở đâu nữa, hay là thế này, chúng ta chia làm hai nhóm, bên nào tìm thấy trước thì gọi báo cho bên kia."

"Được, Kiyotaka nói phải đấy, vậy tớ—"

"Keisei, cậu đi cùng Haruka và Airi một nhóm, còn tôi, Hikigaya và Kushida một nhóm, cậu thấy sao?"

"Ờ… được thôi."

Yukimura vốn định đề nghị ba đứa con trai đi chung một nhóm vì cậu không giỏi giao tiếp với con gái, ai ngờ lại bị Ayanokouji chen ngang.

Giờ thì đâm lao phải theo lao, không thể từ chối bạn bè ngay trước mặt được.

Còn Hikigaya thì chỉ liếc Ayanokouji một cái đầy ẩn ý, nhưng không nói gì.

Hai nhóm nhanh chóng được phân chia và lên đường đi tìm Miyake.

Tuy nhiên, nhóm ba người của Hikigaya lại đi rất thong thả, ngay cả Ayanokouji cũng không hối thúc, ngược lại còn như đang chờ thời cơ.

Cuối cùng, khi đến một nơi vắng người, cậu ta đột nhiên lên tiếng.

"Hikigaya, và cả Kushida, thật ra tôi có chuyện muốn bàn với hai người."

"..."

"Bàn bạc? Chuyện gì vậy?"

Thấy Hikigaya có vẻ không định nói, Kushida liền thay cậu bắt chuyện.

"Tuy không biết có giúp được gì không, nhưng bọn tớ nhất định sẽ cố hết sức."

"À, cảm ơn." Ayanokouji chậm rãi nói, "Chuyện này cũng liên quan đến Hikigaya. Gần đây trong khối đang lan truyền đủ thứ tin đồn, cứ thế này thì cả Ichinose và Hikigaya đều sẽ rất phiền lòng, đúng không?"

"Ể, ý cậu là…"

"Đúng vậy, tôi có một cách để dập tắt những tin đồn đó, với điều kiện là cần hai người giúp đỡ."

Lời của Ayanokouji khiến Kushida vô cùng khó hiểu. Cô biết giữa cậu ta và Hikigaya có mâu thuẫn.

Lẽ ra không đời nào cậu ta lại giúp đỡ.

Nhưng cứ thử hỏi xem sao... dù sao thì Kushida cũng đang rất bực mình vì mấy tin đồn đó.

"Cậu nói giúp đỡ, cụ thể là gì vậy?"

"Tôi định sẽ tung ra những thông tin cá nhân không tiện công khai của các học sinh năm nhất, tức là tung bí mật của họ ra, và hai người chắc hẳn biết không ít chuyện như vậy, phải không?"

"… Cậu muốn đánh lạc hướng à?" Kushida không từ chối ngay, mà hỏi tiếp, "Tôi không hiểu lắm, phương pháp tương tự không phải đã dùng trong chuyến đi rừng rồi sao... Lẽ nào cậu nghĩ chỉ cần số người nhiều lên là có thể lái chủ đề của Hikigaya-kun và Ichinose-san đi chỗ khác?"

Ayanokouji giải thích: "Đó chỉ là một phần. Mấu chốt là phải lôi cả nhà trường, những người đang đứng ngoài quan sát, vào cuộc."

"Lôi nhà trường… vào cuộc?"

"Từ trước đến nay, Ichinose luôn im lặng trước các tin đồn, nên nhà trường đương nhiên sẽ không can thiệp. Dĩ nhiên, nếu lúc này Hikigaya chịu hành động, thế bế tắc có lẽ sẽ được phá vỡ."

Vừa nói, Ayanokouji nhìn sang Hikigaya.

Người kia chỉ lắc đầu với vẻ mặt vô cảm: "Không được, tin đồn nhắm vào tôi có tính chất khác với của Ichinose, cảm giác có chút khác biệt."

"Đúng vậy, dù sao thì cậu cũng đã lén lút làm không ít chuyện rồi."

"Cậu thì làm ít chắc?"

"Giờ nói mấy chuyện này cũng vô ích, chúng ta nên bàn chuyện chính thì hơn." Ayanokouji tỉnh bơ lảng sang chuyện khác, "Tóm lại, ý của tôi là phải làm lớn chuyện, đẩy sự việc lên đến mức không thể làm lơ được nữa. Khi đó, nhà trường chắc chắn sẽ phải can thiệp để ngăn chặn."

"… Tôi hiểu ý cậu rồi."

Hikigaya khẽ thở dài, làm ra vẻ đang đăm chiêu suy nghĩ.

"Vậy cậu giúp tôi, để làm gì?"

"Lần trước tôi cũng đã nói, hy vọng cậu có thể cung cấp thông tin về Nagumo."

"Ra là vậy… Mà khoan nói đến hội trưởng Nagumo, trước hết, cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý với một kế hoạch thâm độc như vậy sao?"

"Tại sao không?" Ayanokouji hỏi vặn lại, "Tôi biết cậu không thích làm hại người khác, nhưng với những kẻ cậu ghét thì lại là chuyện khác, đúng không? Giống như lần ở trại hè, cậu đã tung thông tin cá nhân của tôi ra để lái sự chú ý của mọi người khỏi Ichinose. Lần này cậu cũng có thể chọn những đứa mình ghét."

"Thông tin cá nhân… cậu chọn từ hay thật đấy."

Hikigaya không khỏi bật cười, nhưng không chỉ vì chuyện đó.

"Nếu cậu đã nói vậy... được thôi, tôi sẽ chọn ra ba 'người may mắn' của lớp D trước."

"Nói trước, để giảm thiểu rủi ro, chúng ta phải lựa chọn nội dung tin đồn thật cẩn thận." Ayanokouji nhắc nhở.

Chắc vì nghĩ đến điều này nên mới cố tình chờ lúc có cả Kushida ở đây để đề xuất kế hoạch, phải không?

Dù sao thì Kushida cũng là "bà tám" của cả khối, rất nhiều người tìm đến cô ấy để tâm sự.

Nếu nói về số lượng bí mật nắm trong tay, Hikigaya đúng là không thể so bì.

Tuy nhiên, sự lo xa này của Ayanokouji là hoàn toàn thừa thãi.

"Tôi quyết định chọn cậu, Hirata và Karuizawa."

"..."

Nghe hai cái tên đó, mặt Ayanokouji lập tức đanh lại.

"… Tôi cứ tưởng người đầu tiên cậu chọn sẽ là Yamauchi chứ."

"Tại sao lại là Yamauchi?" Hikigaya cười hỏi lại, "Không phải cậu bảo tôi chọn người mình ghét sao? Tôi đâu có ghét Yamauchi."

Nói ra thì cũng đúng thật.

Với Yamauchi, Hikigaya hoặc là chẳng thèm quan tâm, hoặc là sát ý ngùn ngụt, chứ không tồn tại một từ ngữ ôn hòa như "ghét".

"Chẳng lẽ việc hai người đó trở thành đối tượng của tin đồn sẽ khiến cậu phiền lòng à?"

"Không, tôi chỉ thấy không nhất thiết phải là họ."

"Nói cách khác, là họ cũng được." Hikigaya thản nhiên nói, "Đến bản thân cậu còn chẳng bận tâm khi bị lôi vào, thì họ ra sao có lẽ cũng chẳng quan trọng, đúng không? Hay là cậu cho rằng bản thân không có vết nhơ nào, đến lúc đó tôi chỉ có thể bịa ra vài chuyện vớ vẩn, nên mới có thể tỏ ra thản nhiên như vậy?"

"… Nếu cậu không thích kế hoạch này, thì cứ coi như tôi chưa nói gì đi."

Hết cách, Ayanokouji đành dứt khoát từ bỏ.

Kushida đứng bên cạnh nhìn hai người, đến giờ vẫn ngơ ngác không hiểu gì.

Thực ra, đây là một lời đe dọa.

— Nếu cậu dám lôi người khác vào, tôi sẽ cho cả lớp này tan nát.

Chỉ cần nhắc đến tên Hirata và Karuizawa, Ayanokouji đã ngay lập tức hiểu ra, đúng là đỡ mất công giải thích.

Ngay từ đầu, Hikigaya đã cảm thấy cậu ta có mục đích khác.

Cái cớ muốn có thông tin về Nagumo, có lẽ chỉ là một bước trong kế hoạch của cậu ta mà thôi.

Mục đích thật sự của tên này... là muốn mình thôi học, phải không?

Hikigaya bỗng thấy mọi chuyện trở nên thú vị.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận