• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 374: Cậu ấy chỉ đang phụ đạo tiếng Anh cho tôi thôi

0 Bình luận - Độ dài: 4,053 từ - Cập nhật:

Sáng thứ Tư, ngày thứ ba của kỳ thi bỏ phiếu toàn lớp.

Hikigaya vừa đặt chân vào lớp đã ngay lập tức cảm nhận được một bầu không khí khác hẳn hai ngày qua.

Vì kỳ thi lần này, cho đến tận hôm qua mọi người vẫn còn đề phòng lẫn nhau, vậy mà giờ đây họ lại đang cười nói vui vẻ, thản nhiên trò chuyện như thể đó là điều hiển nhiên.

Cảm giác đoàn kết kỳ lạ này chỉ có thể nói lên một điều.

E rằng nhóm lớn kia đã thu nạp thêm thành viên rồi.

Không chỉ có nhóm của Ayanokouji và hội con trai do Yamauchi cầm đầu, mà giờ đây vài cô bạn có chút quan hệ với họ cũng đã gia nhập.

Cảm giác như số người đã vượt quá nửa sĩ số lớp.

Haizz… dù đã sớm đoán được diễn biến này, nhưng khi nó thực sự bày ra trước mắt, ít nhiều cũng khiến người ta thấy có chút phiền muộn.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

——Trên đời này chẳng có kẻ xấu nào được đúc từ cùng một khuôn, ngày thường ai cũng là người tốt, hoặc ít nhất cũng là người bình thường. Điều đáng sợ là, những người đó vào thời khắc quyết định cũng đột ngột biến thành kẻ xấu, thế nên mới không được phép lơ là.

Câu danh ngôn này của Natsume Soseki vẫn luôn được Hikigaya khắc cốt ghi tâm, vì vậy cậu chẳng bao giờ đặt quá nhiều kỳ vọng vào người khác.

Một khi lợi ích cá nhân bị đụng chạm, nanh vuốt của con người sẽ lộ ra.

Hikigaya sẽ không oán giận họ, vì vốn dĩ mọi người chỉ là những người xa lạ. Trong số đó, có lẽ một vài người thậm chí còn chẳng có nổi thứ cảm giác tội lỗi rẻ mạt nhất.

Suy cho cùng, đây mới chính là những người bình thường thực thụ.

“Hachiman-kun, chào buổi sáng.”

Như mọi khi, Matsushita ngồi bàn bên cạnh mỉm cười chào cậu.

Thế nhưng, chính vì cô ấy tỏ ra bình thường như mọi ngày, nên ngược lại mới là bất thường.

Với sự nhạy bén và khả năng quan sát của Matsushita, không thể nào cô ấy không nhận ra sự khác lạ trong lớp, vậy mà cô ấy lại chẳng hé nửa lời.

Thêm vào đó, hai hôm nay Kushida cũng cứ thần thần bí bí, chẳng biết đang mưu tính chuyện gì.

Lẽ nào…

Hikigaya bỗng có một dự cảm chẳng lành, cảm giác như hai người này đang lén lút làm chuyện gì đó thừa thãi sau lưng mình.

Nhưng cậu lại chẳng có tư cách xen vào chuyện của người khác… thôi thì mặc kệ vậy.

“Mà này, hôm nay cậu đến hơi muộn đấy nhé.”

Matsushita hoàn toàn không hay biết suy nghĩ của cậu, còn bắt đầu lân la bắt chuyện.

“Hay là ngủ quên à? Thế thì không được đâu, tối phải ngủ sớm đi, chơi game cũng đừng khuya quá đấy.”

“Cậu là mẹ tớ chắc?” Hikigaya không nhịn được buột miệng châm chọc, “Với lại tớ có phải đến muộn vì chơi game đâu, mà lúc ở một mình tớ cũng có mấy khi chơi game.”

Ngày xưa lúc còn ở nhà thì đúng là đã cày hết các phiên bản Pokémon, cũng nhờ vòng quan hệ xã hội đáng gờm của Komachi mà việc sưu tầm đủ bộ Pokédex cũng dễ như bỡn.

“Thế thì vì sao?”

“…Tại mải đọc tiểu thuyết quá.”

Thực ra cũng chẳng phải vì lý do này, chỉ là Hikigaya đã tranh thủ lúc mọi người đi học hết vào buổi sáng để lén làm một việc ở khu ký túc xá.

Chỉ có điều bây giờ không tiện nói ra.

Thế rồi, Matsushita lại đơn phương hiểu lầm sang chuyện khác.

“Ra là đọc tiểu thuyết à… chắc là loại light novel có nhiều hình minh họa mấy cô gái ăn mặc hở hang, hơi gợi tình một chút phải không?”

“Này.”

Sao cô bạn này ăn nói khó nghe thế nhỉ?

Tuy câu “mua tranh minh họa tặng kèm giấy vệ sinh” quả thực hay xuất hiện, nhưng về cơ bản đó chỉ là lời trêu đùa thiện chí của độc giả… chắc thế.

Với cả đó đâu phải là hở hang, chẳng qua là cư dân ở dị giới thường có thể chất cường tráng không sợ lạnh, cộng thêm nền sản xuất chưa phát triển, nên đành phải cố gắng tiết kiệm vải vóc thôi. Có thể nói là họ đã quán triệt triệt để mỹ đức tiết kiệm truyền thống.

…Tóm lại, đừng có nói thẳng toẹt ra như thế chứ!

Ngay lúc Hikigaya đang điên cuồng gào thét trong lòng, Matsushita bỗng mỉm cười nhạt.

“Nếu Hachiman-kun vì lo lắng cho kỳ thi mà mất ngủ, thì hoàn toàn không cần thiết đâu.”

“…Sao tớ lại phải lo lắng cho kỳ thi chứ?”

“Hihi, đừng bận tâm, đừng bận tâm.”

Biết nói sao đây… cái vẻ cố tình úp mở của cô bạn Matsushita này trông thật đáng ăn đòn.

Cậu ấy chỉ thiếu nước khắc năm chữ ‘mau hỏi tớ đi nè’ lên trán thôi.

Tiếc thay, Hachiman này tuyệt đối sẽ không hỏi!

Hai người còn chưa nói được dăm ba câu thì chuông báo giờ sinh hoạt đã vang lên, tiếp đó Chabashira-sensei lại bước vào lớp đúng boong như mọi khi.

Nhưng lạ một điều là, cô không đi lên bục giảng mà chỉ lặng lẽ đứng chờ ở bên cạnh.

Tình huống bất thường này khiến cả lớp ngơ ngác, và rồi hành động của một cô gái đã thu hút mọi ánh nhìn.

Chỉ thấy Horikita đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, từ tốn bước lên bục giảng rồi cất cao giọng: “Xin lỗi mọi người, tôi muốn dùng một chút thời gian sinh hoạt buổi sáng, dĩ nhiên là tôi đã được Chabashira-sensei cho phép từ trước.”

“Horikita-san, cậu định nói gì vậy?”

Trong một tình huống đột ngột như thế này, Hirata là người phản ứng nhanh hơn bất cứ ai.

Cậu ta gần như theo bản năng đã cảm thấy rằng, những gì Horikita sắp nói sẽ chẳng phải chuyện vui vẻ gì.

“Về kỳ thi đặc biệt lần này, có một chuyện tôi buộc phải nói ra.”

“Ch-chuyện gì vậy?”

“Tất nhiên là về người sẽ bị đuổi học.” Horikita thẳng thừng nói ra chủ đề mà chẳng ai muốn nhắc đến. “Mấy ngày qua tôi đã suy đi tính lại, nghĩ xem ai nên ở lại, ai đáng bị loại, và làm thế nào để đi đến câu trả lời đúng đắn nhất. Vì vậy, xin hãy cho phép tôi được nói ra câu trả lời của mình tại đây.”

Nghe đến đây, Hirata lập tức đứng ngồi không yên.

“Horikita-san, cậu khoan đã, không một ai trong lớp này đáng bị đuổi học cả.”

“Cậu muốn nói những lời sáo rỗng đó là việc của cậu.” Horikita thẳng thừng đáp lại. “Nhưng luật chơi của kỳ thi này là vậy, phải có người ra đi. Nếu cậu thực sự bất mãn đến thế, thì nên đi mà kháng nghị với Chabashira-sensei và nhà trường ấy, đừng làm phiền tôi phát biểu.”

Chabashira-sensei đứng bên cạnh không ngờ mình lại bị lôi ra làm bia đỡ đạn.

Nhưng lúc này, từng học sinh bên dưới đều đang tha thiết nhìn cô, thân là chủ nhiệm, cô cũng đành phải nói đôi lời.

“Tôi biết các em có thể cho rằng kỳ thi này quá vô lý và sẽ oán trách nhà trường, nhưng một khi bước ra xã hội, những tình huống tương tự chắc chắn sẽ xảy ra. Đồng nghiệp gắn bó nhiều năm có khi chỉ sau một đêm đã bị cấp trên ra lệnh sa thải, thậm chí chính các em cũng có thể trở thành đối tượng bị cắt giảm nhân sự.”

Đây quả thực là một lập luận không thể phản bác.

Chỉ là, luôn có cảm giác Chabashira-sensei đang cố tình so sánh khập khiễng.

Đi học là đi học, đi làm là đi làm. Mục đích của hai việc này vốn đã khác nhau ngay từ đầu, nên tâm thế và suy nghĩ đương nhiên cũng khác.

Một bên là để học hành và kết bạn, còn bên kia là để phấn đấu cho sự nghiệp và kiếm tiền.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có lẽ ngôi trường này vốn dĩ muốn học sinh sớm hiểu và thích nghi với điều đó.

“Để các học sinh nơi đây có thể trở thành những nhân tài hữu dụng, chúng tôi đã triển khai nhiều phương pháp giáo dục nhằm đào tạo các em. Nếu chỉ đơn thuần xem kỳ thi này là một hành động ác ý từ phía nhà trường, thì các em sẽ không bao giờ trưởng thành được.”

Phải công nhận Chabashira-sensei không hổ là người từng trải, bản lĩnh nói dối không chớp mắt đúng là không phải dạng vừa.

Thực tế thì, kỳ thi này chẳng qua chỉ là ý tưởng bột phát của gã Tsukishiro, thậm chí còn vấp phải sự phản đối không chỉ một lần từ Mashima-sensei.

May mà lừa một đám học sinh thì cũng chẳng phải chuyện khó.

Giáo viên chỉ cần nói một tràng những lời sáo rỗng có vẻ hợp lý, là đa số học sinh sẽ quay sang nghi ngờ chính bản thân mình, chứ chẳng bao giờ dám chất vấn người tự cho mình là đại diện cho uy quyền như giáo viên.

Luôn cảm thấy nếu trường Kouiku thật sự muốn đào tạo nhân tài, thì bước đầu tiên nên là dạy họ cách phản kháng lại những quy định vô lý của trường mới phải?

Tạm gác chuyện đó sang một bên, tóm lại là cậu học sinh ưu tú Hirata đã bị bài diễn văn đao to búa lớn của Chabashira-sensei dập tắt ý chí.

Horikita chớp lấy thời cơ nói tiếp: “Vậy chúng ta nói tiếp. Kể từ lúc được thông báo về kỳ thi này, trong lòng tôi luôn có một thắc mắc lớn. Rõ ràng đây là một kỳ thi đòi hỏi cả lớp phải cùng nhau đánh giá, thảo luận để đưa ra kết quả, vậy mà nhà trường lại đặt ra hình thức bỏ phiếu nặc danh, cứ như thể cố tình không cho chúng ta cơ hội để trao đổi vậy.”

Nếu chuyển thành bỏ phiếu ghi tên, chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn lớn.

Nhưng Horikita dường như cho rằng như vậy vẫn còn tốt hơn tình hình hiện tại.

“Cứ đà này, kỳ thi sẽ biến tướng thành ‘lập phe nhóm, thao túng phiếu bầu’. Kết quả có thể dẫn đến một nguy cơ, đó là ‘một học sinh ưu tú đáng lẽ được ở lại, lại cứ thế bị đuổi học’. Như vậy thì không thể gọi đây là một kỳ thi công bằng được nữa.”

“Hahaha, quả là những lời sắc như dao cạo của Horikita-girl.”

Kouenji vừa vỗ tay, vừa giữ thái độ trung lập để phụ họa cho Horikita.

“Vậy thì, cho tôi nghe thử xem cậu định giải quyết chuyện này thế nào?”

“Lẽ ra tất cả mọi người nên cùng nhau trao đổi ý kiến để chọn ra một người bị đuổi học, nhưng tôi cũng hiểu chuyện này rất khó thực hiện. Vì vậy, xin cho phép tôi được chỉ đích danh người đáng bị đuổi học ở đây – đó chính là Yamauchi Haruki-kun.”

Dưới ánh nhìn của cả lớp, Horikita không chút do dự xướng tên cậu học sinh đó.

Xem ra cuối cùng cô ấy cũng đã hạ quyết tâm, sẵn sàng gánh vác trách nhiệm của một người lãnh đạo lớp.

Người phản ứng đầu tiên, dĩ nhiên là Yamauchi, người vừa bị réo tên.

“Hori-Horikita, sao lại là tao?!”

“Tôi đương nhiên có lý do rõ ràng. Thứ nhất, trong suốt một năm qua, sự đóng góp của cậu cho lớp là cực kỳ thấp, thành tích học tập cũng đội sổ.”

“Làm gì có! Điểm thi của tao lúc nào chẳng hơn thằng Ken!” Yamauchi gân cổ cãi.

Nhưng lời ngụy biện của cậu ta nhanh chóng bị một câu nói nhẹ bẫng của Horikita dập tắt.

“Đó là chuyện trước kia rồi, gần đây thành tích của Sudou-kun đã vượt qua cậu.”

“Chỉ là ngẫu nhiên thôi! Ngẫu nhiên! Tao sắp đuổi kịp rồi!”

“Cứ cho là vậy đi.” Horikita cũng lười tranh cãi với cậu ta. “Nhưng về mặt thể chất, cậu thua Sudou-kun mấy bậc. Hơn nữa, năng lực thể thao của Sudou-kun thuộc hàng top của cả khối năm nhất, cậu hoàn toàn không có cửa so sánh.”

“Nhưng trong lớp cũng có đứa khác thể thao dở tệ mà! Như Hakase với Sakura ấy, hai đứa nó ở đại hội thể thao lần trước còn kéo chân cả lớp đấy thôi!”

Nếu xếp hạng theo năng lực tổng hợp, có lẽ Yamauchi đúng là không phải người đứng chót.

Vì thế Horikita cũng thừa nhận lập luận của cậu ta.

“Đúng là có phần có lý, thực lực của cậu cũng sàn sàn một vài học sinh khác, có thể nói là ở trong cùng một phạm vi.”

“Đ-đúng thế, làm ơn đừng chỉ tên tao mà…”

“Nhưng!” Horikita đột nhiên đổi giọng. “Ngay cả khi so với những người ngang hàng đó, cậu vẫn có phần kém hơn. Xét tổng thể từ thái độ học tập, số lần đi trễ, nghỉ học, cho đến những điểm mạnh, điểm yếu của cậu, thì sự đóng góp của cậu cho lớp chính là ở vị trí bét bảng.”

“Tao không chấp nhận! Tao là đứa khá ngoan rồi đấy! Cái loại như thằng Kouenji mới là đứa có vấn đề, đến cả kỳ thi đặc biệt cũng dám bùng!”

“Một vài hành vi của Kouenji-kun đúng là cần phải xem lại, nhưng cậu ấy hiểu được ý nghĩa của cuộc nói chuyện này. Hơn nữa, xét về năng lực, cậu và cậu ấy khác nhau một trời một vực. Ít nhất, cậu ấy không phải là người đáng bị đuổi học trong kỳ thi này.”

Có lẽ nhận thấy mình đã ở trong vùng an toàn, Kouenji khoanh tay trước ngực, nở một nụ cười có phần đắc ý.

Nhưng với Yamauchi, đây chẳng phải tin tốt lành gì.

“Mày đừng có ở đó mà phán như đúng rồi! Tóm lại là tao không phục!”

“Vậy thì để tôi nói cho cậu biết, lý do mang tính quan hệ để chọn cậu giữa một đám vô dụng là gì nhé?”

Giọng Horikita đột nhiên trở nên đanh thép, cô nhìn cậu ta bằng ánh mắt sắc lẹm.

Cảm nhận được khí thế khác thường này, Yamauchi bất giác rụt cổ lại.

“L-lý do quan hệ gì chứ, tao không hiểu mày nói gì cả.”

“Nếu cậu đã định giả ngơ, vậy để tôi nói thay cậu.” Horikita bình tĩnh dồn cậu ta vào chân tường. “Yamauchi-kun, cậu có liên lạc riêng với Sakayanagi-san của lớp B, đúng chứ? Lần này, chính cậu đã làm theo chỉ thị của cô ta, ngấm ngầm lôi kéo các bạn trong lớp để cùng bỏ phiếu phê bình cho Hikigaya-kun, phải không?”

“Không phải! Tao không làm chuyện đó!”

Giao dịch mờ ám bị phơi bày, Yamauchi lập tức luống cuống.

Tuy nhiên, cả lớp vẫn không tránh khỏi một phen xôn xao.

Dù hơn một nửa số học sinh đã đồng ý gia nhập nhóm lớn để bỏ phiếu cho Hikigaya, nhưng họ không hề biết Yamauchi là kẻ chủ mưu, càng không biết sau lưng vụ này còn có lớp khác giật dây.

“Này Haruki, mày bắt tay với Sakayanagi là thế nào!”

Lần này, ngay cả người bạn thân nhất của Yamauchi là Sudou cũng không nhịn được mà lên tiếng chất vấn.

Gần đây chuyện của Hikigaya và Sakayanagi đang ầm ĩ, nên rất dễ liên tưởng rằng Sakayanagi vì muốn trả thù nên mới cấu kết với Yamauchi để tấn công Hikigaya.

“Đã bảo không phải tao rồi! Với lại bằng chứng đâu!”

Yamauchi dĩ nhiên không đời nào thừa nhận. Cậu ta tự cho rằng chỉ cần mình ngoan cố chối bay chối biến là sẽ ổn.

Chỉ tiếc rằng, một người khác sắp sửa phá tan ảo tưởng của cậu ta.

“Thật ra tớ có thấy đó.” Matsushita ung dung đứng dậy. “Hôm tan học của ngày công bố kỳ thi, tớ đang ở quán cà phê thì tình cờ thấy Yamauchi-kun và Sakayanagi-san đi vào tiệm Karaoke ở phía đối diện.”

“Cái gì?! Matsushita mày đừng có nói bậy, tao thề là không có chuyện đó!”

Yamauchi nói câu này rất hùng hồn, bởi cậu ta đúng là không đi vào Karaoke cùng với Sakayanagi.

Nhưng Matsushita lại chẳng hề nao núng: “Vậy tớ cũng thề được nhé. Tớ đã tận mắt thấy cậu và Sakayanagi-san… à phải rồi, lúc đó Kamuro-san cũng ở đấy, là ba người các cậu, đúng không?”

“Kh-không! Tuyệt đối không có!”

Đến cả tên của Kamuro cũng bị réo lên, điều này khiến Yamauchi bắt đầu hoảng loạn.

Và sự bối rối của cậu ta càng khiến mọi người thêm nghi ngờ.

“Haruki, chẳng lẽ mày thật sự…”

“Đã bảo không phải tao mà!”

Hoảng quá làm liều, Yamauchi gắt lên với Sudou một tiếng, rồi quay sang hét vào mặt Matsushita: “Bằng chứng của mày đâu! Giỏi thì đưa bằng chứng ra đây!”

“Nhưng lúc đó tớ cũng đâu có nghĩ đến chuyện chụp ảnh… À, phải rồi.”

Matsushita ra vẻ cười khổ, rồi làm một biểu cảm như vừa nhớ ra điều gì đó.

“Tớ nhớ ra rồi, lúc đó Kushida-san cũng ở đó. Tớ mời cậu ấy đi để bàn chuyện thi cử, cậu ấy chắc chắn cũng thấy.”

“Vậy à, thế thì để Kushida-chan nói xem sao!”

Nghe vậy, Yamauchi lập tức phấn chấn hẳn lên.

Bởi vì trong chuyện này, cậu ta và Kushida có một mối liên hệ ngầm, nên cứ đinh ninh rằng đối phương đang đứng về phía mình.

Tiếc là ngay giây sau, cậu ta đã bị một vố đau điếng.

“Ừm, tớ đúng là có thấy.”

“Kushi-Kushida-chan?” Yamauchi trợn tròn mắt, không thể tin nổi. “Sao cậu lại thấy được chứ! Chuyện này không thể nào xảy ra được!”

Kushida cười gượng với vẻ khó xử: “Yamauchi-kun, tớ biết cậu muốn giấu mọi người, nhưng chuyện đã đến nước này rồi… hay là cứ thành thật thì hơn, nhé?”

“Thành thật cái gì mà thành thật!”

Yamauchi kích động đập bàn.

“Tao với họ đi vào riêng mà, sao chúng mày thấy được!”

“Nhưng tớ nói là lúc các cậu ra khỏi Karaoke cơ mà?”

“Cũng không thể! Lúc ra bọn tao cũng đi riêng… Á!”

Nói đến nửa chừng, Yamauchi cuối cùng cũng muộn màng nhận ra mình đã bị gài.

Nhưng ánh mắt của những người còn lại nhìn cậu ta đã khác hẳn, cứ như đang nhìn một thằng ngốc.

“Kh-không phải! Sakayanagi… tao và cậu ấy chỉ là bạn bè, đến Karaoke là để cậu ấy phụ đạo tiếng Anh cho tao! Thật sự không có chỉ thị gì hết! Tất cả đều là do Horikita tưởng tượng ra!”

Yamauchi cố sống cố chết chống cự, lời nói cũng ngày một nực cười.

Cuối cùng, cậu ta thậm chí còn ôm đầu, bắt đầu đóng vai nạn nhân.

“Tại sao lại nói tao bắt tay với lớp B chứ! Tha cho tao đi mà… tao đâu có muốn phản bội lớp, tao cũng chỉ vì muốn lớp mình không ai bị đuổi học thôi… Đúng! Chính vì thế, nên tao mới chỉ tên thằng Hikitani!”

Nói một hồi, Yamauchi như thể tìm thấy lối thoát.

Cậu ta chỉ tay vào Hikigaya, lớn tiếng nói: “Sakayanagi nói cho tao biết rồi, thằng Hikitani có hai mươi triệu điểm! Nó đủ tiền để tự cứu mình! Nếu vậy, thì để nó đứng bét lớp thì có vấn đề gì chứ! Đằng nào nó cũng không bị đuổi học, mọi người cũng nghĩ thế đúng không!”

Yamauchi định lôi kéo cả lớp về phe mình, nhưng cậu ta không biết một điều.

Có những việc có thể làm, nhưng không thể nói ra.

Chỉ vì Hikigaya có hai mươi triệu điểm cá nhân nên phải bỏ phiếu phê bình cho cậu ấy?

Dù trong lòng có nghĩ vậy, cũng tuyệt đối không được nói ra miệng.

Mọi người đều rất khôn ngoan, trong tình huống có thể đảm bảo an toàn cho bản thân, sẽ chẳng ai dại dột nhảy ra lội vũng nước đục này cùng cậu ta.

Horikita thì bình tĩnh hỏi: “Cậu nói Sakayanagi-san đã nói với cậu, vậy cô ấy có đưa ra bằng chứng nào không?”

“Bằ-bằng chứng?”

Câu hỏi này lập tức làm Yamauchi cứng họng, cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bằng chứng.

Nhưng lúc này cũng chỉ có thể cố đấm ăn xôi: “Dù sao thì Sakayanagi nói thế, việc gì phải lừa tao! H-hơn nữa Kushida cũng đồng ý làm vậy, cậu ấy cũng đồng ý bỏ phiếu phê bình cho thằng Hikitani!”

“Yamauchi-kun, cái này không đúng thì phải?” Kushida lập tức cau mày. “Lúc đó không phải cậu đã nói với tớ là Hikigaya-kun có hai mươi triệu điểm cá nhân sao?”

“Đúng vậy! Thế nên cậu đã đồng ý bỏ phiếu phê bình cho nó rồi còn gì!”

“Không phải như vậy.”

Kushida quả quyết lắc đầu, rồi dùng giọng điệu có phần trách móc nói: “Tớ đã nói là sẽ đi tìm Hikigaya-kun để xác nhận trước. Nếu cậu ấy thật sự có hai mươi triệu, tớ sẽ thương lượng với cậu ấy về việc dùng điểm bảo vệ để đổi lấy số tiền đó, sau đó tớ sẽ chịu trách nhiệm kêu gọi mọi người bỏ phiếu tán thưởng cho cậu ấy. Tớ chưa bao giờ nói sẽ bỏ phiếu phê bình cho Hikigaya-kun cả.”

“Cái—! Mày đã hứa rồi mà!” Yamauchi ngây người.

“Tớ hứa sẽ giúp cậu mà.” Kushida cười khổ. “Yamauchi-kun, tớ biết cậu không muốn bị đuổi học, và tớ cũng không muốn bất kỳ ai trong lớp phải ra đi. Nhưng dù thế nào cũng không thể phản bội bạn bè được, đúng không? Hơn nữa, dùng điểm bảo vệ để đổi lấy hai mươi triệu điểm của Hikigaya-kun, tớ nghĩ đây là phương án mà mọi người đều có thể chấp nhận.”

Nghe vậy, mọi người đều đồng loạt gật đầu.

Vốn dĩ điểm bảo vệ cũng chẳng liên quan nhiều đến họ, ở lớp này nếu không phải của Hirata thì cũng là của Kushida. Đưa cho Hikigaya vừa được tiếng thơm, lại vừa có thể làm vơi đi cảm giác tội lỗi.

Không ít người đã bắt đầu hối hận vì đã nghe lời Yamauchi.

Dĩ nhiên, điều này cũng liên quan đến sự chênh lệch về độ tín nhiệm mà hai người đã gây dựng bấy lâu.

Gần như tất cả mọi người đều không chút do dự tin lời Kushida. Giờ đây, Yamauchi có nói gì cũng chỉ bị xem là ngụy biện.

“Tớ không hiểu tại sao Yamauchi-kun lại tự ý hành động, nhất quyết bắt mọi người bỏ phiếu phê bình cho Hikigaya-kun… chẳng lẽ là để lấy lòng Sakayanagi-san?”

Lời của Kushida như một quả bom dội xuống, khiến mọi người lại nhớ đến chuyện Yamauchi cấu kết với lớp khác.

“Chắc không chỉ có thế đâu.” Matsushita còn bồi thêm. “Có lẽ Sakayanagi-san còn đưa ra những điều kiện khác để Yamauchi-kun đồng ý giúp đỡ, ví dụ như xong việc sẽ hẹn hò chẳng hạn.”

“Ặc!”

Những sự thật muốn che giấu cứ lần lượt bị phanh phui, Yamauchi hoàn toàn không thể giả vờ được nữa.

E rằng trong tâm trí các bạn cùng lớp, sự thật “Yamauchi Haruki là kẻ phản bội” đã được đóng đinh rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận