• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 367: Tôi sẽ ủng hộ cậu

0 Bình luận - Độ dài: 3,489 từ - Cập nhật:

Cái cô Sakayanagi kia đột nhiên giở trò gì thế không biết... Ghê tởm thật.

Lúc này, Hikigaya nhận được "lời mời" của Horikita nên bị buộc phải tới quán cà phê ở trung tâm thương mại Keyaki.

Chẳng may là vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì đã thấy Sakayanagi và Kamuro ở phía đối diện.

Có điều, tâm trạng của Kamuro có vẻ không được tốt cho lắm. Bình thường cô ấy luôn để ý đến việc Sakayanagi đi lại bất tiện, thế mà lần này lại bỏ mặc người kia ở sau lưng, một mình đi thẳng về phía trước... Chắc là bị Sakayanagi chọc cho tức điên lên rồi?

“Hikigaya-kun, cậu sao thế?”

Lúc này, Horikita nhận ra vẻ khác lạ của cậu và lên tiếng hỏi.

“Chỉ là——”

“Không có gì đâu, Hachiman-kun chỉ vừa trông thấy cô bạn của cậu ấy thôi.”

Hikigaya vừa định lảng đi thì không ngờ lại bị Matsushita ngồi cạnh chen ngang.

Thấy Horikita tỏ vẻ khó hiểu, Matsushita mỉm cười giải thích: “Là Sakayanagi-san và Kamuro-san đấy. Vừa nãy, trước khi hai người họ vào phòng Karaoke, Sakayanagi-san còn đặc biệt vẫy tay chào Hachiman-kun nữa, chắc là muốn rủ cậu ấy đi cùng nhỉ?”

“Này, cậu đừng có mà bịa chuyện.”

“Hì hì, thế nên tớ mới nói là ‘chắc là’ thôi mà.”

“Chắc là cái gì mà chắc là... Haizz.” Hikigaya thở dài, bất lực nói, “Đùa đến đây thôi. Lần này Horikita gọi chúng ta tới là có chuyện cần bàn bạc đúng không? Giải quyết cho nhanh đi, tớ còn muốn về nhà đọc tiểu thuyết nữa.”

Ai ngờ Matsushita vẫn không chịu buông tha: “Ai nói là đùa chứ, Hachiman-kun cậu không thấy lạ sao?”

“Lạ cái gì?” Hikigaya không hiểu cô ấy đang nói gì.

“Đã đến nước này rồi mà họ còn chạy đi hát Karaoke ư?” Matsushita làm ra vẻ mặt “vụ này chắc chắn có âm mưu”.

“Hàà…”

Hóa ra là vậy, Hikigaya còn tưởng cô nàng này định nói chuyện gì to tát.

Quả thực, nếu là người bình thường, lúc này chắc chắn chẳng còn tâm trí đâu mà đi chơi bời.

Bởi lẽ vào thứ Bảy tới, sẽ có một học sinh phải biến mất khỏi lớp học.

Dù không cần lo cho sự an toàn của bản thân, nhưng dù gì cũng đã chung lớp gần một năm, đối mặt với tình huống này khó tránh khỏi cảm thấy có chút buồn phiền.

Nhưng Sakayanagi đâu phải người thường. Hikigaya dám cá là lòng dạ cô ta chẳng hề gợn sóng, có khi còn đang muốn cười thầm trong bụng.

Phải biết rằng kỳ thi lần này tuy rất vô lý, nhưng nó cũng là một cơ hội để loại bỏ một người nào đó trong lớp một cách hợp lý mà không gây tổn hại đến lợi ích chung của cả lớp.

Sakayanagi không có lý do gì để không tận dụng cơ hội này.

Mà thôi, Hikigaya cũng chẳng có tư cách nói người khác, vì chính cậu cũng thấy dửng dưng trước việc có người sắp bị đuổi học.

Nếu có gì khác biệt, thì đó là cậu lười biếng không muốn nhúng tay vào kỳ thi lần này.

“Matsushita, tớ nói này, cậu rảnh rỗi đi lo chuyện lớp khác làm gì thế.”

Đúng lúc này, Kushida mất kiên nhẫn lên tiếng: “Dù sao thì cái nhỏ Sakayanagi đó cũng phần lớn giống chúng ta thôi, tụ tập lại để bàn xem nên đuổi học ai.”

“Tuy cậu nói không sai, nhưng cũng thẳng thừng quá đấy.” Matsushita cằn nhằn, “Với lại nhé, đó là Sakayanagi-san đấy. Bình thường cô ta có bao giờ bàn bạc với người khác đâu? Chẳng phải toàn là trực tiếp ra lệnh thôi sao?”

“Thế thì chắc là cô ta nghĩ đến chuyện sắp đuổi được đứa ngứa mắt đi nên sướng quá muốn hát hò thôi, chỉ có vậy.”

“Sướng quá muốn hát hò… Kết luận của cậu cũng qua loa thật đấy.”

Dù không có bằng chứng, Matsushita vẫn một mực nghi ngờ Sakayanagi đang có âm mưu gì đó.

Quả thực, khả năng quan sát của cô nàng trước giờ vẫn rất tốt, và Hikigaya cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng như Kushida đã nói, bây giờ không phải là lúc để lo chuyện bao đồng. Vấn đề của lớp mình còn chưa giải quyết xong.

“Thôi thôi, chúng ta quay lại mục đích ban đầu đi.” Hikigaya cố gắng chuyển chủ đề. “Horikita, lần này cậu gọi bọn tôi đến là vì kỳ thi đúng không?”

“Đúng vậy… Tôi có thể hỏi ý kiến của ba cậu về kỳ thi lần này được không?”

“Chẳng biết ai nghĩ ra, đúng là kinh tởm!”

“Chuẩn luôn, cứ như bị điên ấy.”

Trước những lời lẽ cay độc của Kushida và Matsushita, Horikita chỉ biết cười khổ, vì cô cũng có cùng suy nghĩ với họ.

Một kỳ thi vô lý đến thế này, thật sự không tài nào chấp nhận được.

“Thôi đi, có mắng nữa cũng vô dụng.” Hikigaya vội ngăn đại hội than phiền sắp sửa bắt đầu.

Quan trọng hơn cả, đây đâu phải là câu trả lời mà Horikita muốn nghe.

Có lẽ điều cô ấy thực sự muốn hỏi là làm cách nào để thoát khỏi tình thế tuyệt vọng này.

“Horikita, cách cậu muốn biết chỉ có một mà thôi.” Hikigaya nói thẳng. “Hơn nữa Chabashira-sensei cũng đã cho câu trả lời từ lâu rồi. Đó là cả lớp phải gom đủ hai mươi triệu điểm thì mới có khả năng tránh được việc có người bị đuổi học.”

“…Hả?”

Nghe vậy, Horikita sững người một lúc rồi vội vàng lắc đầu.

“Không phải thế đâu Hikigaya-kun, tôi không có ý định xin điểm cá nhân của cậu. Hơn nữa… tiêu hai mươi triệu điểm cho một học sinh, nói thật là kể cả người đó là chính tôi, tôi cũng không dám chắc mình có giá trị đến thế.”

Đến cuối câu, giọng cô ấy thoáng vẻ chán nản.

“Hì hì, Horikita, xem ra cậu cũng biết mình biết ta đấy chứ.” Kushida nhân cơ hội mỉa mai.

“Phải… có lẽ đúng như cậu nói.”

Nhưng lần này Horikita không hề đáp trả như mọi khi, mà chỉ khẽ cúi đầu.

“…Chậc, chán phèo.”

Cảm thấy mất hứng, Kushida bĩu môi và không tấn công thêm nữa.

Xem ra Horikita đã bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình. Với tư cách là người dẫn dắt lớp, đáng lẽ cô phải đưa mọi người vượt qua khó khăn, nhưng giờ đây biểu hiện của cô lại chẳng khác gì những học sinh khác.

Điều này khiến cô cảm thấy bất lực.

“Horikita-san, thực ra cậu không cần phải lo lắng đâu.” Matsushita lên tiếng an ủi. “Ít nhất thì tớ nghĩ, dù thế nào đi nữa cậu cũng không thể nào là người bị xếp cuối cùng được.”

“Không phải, tôi là…”

“Tớ biết, cậu không nỡ bỏ rơi bất kỳ ai trong lớp, đúng không?”

Matsushita nói trúng tim đen của Horikita, rồi mỉm cười nói tiếp: “Nhưng đây cũng là chuyện đành chịu thôi. Kẻ bị đuổi học cũng chỉ có thể tự trách ngôi trường này ra một bài thi vô lý như vậy. Cứ nghĩ thế đi, gánh nặng trên vai cậu sẽ nhẹ đi rất nhiều, đúng chứ?”

“…Ừm.”

“Thế nên, một khi cậu đã chắc chắn mình an toàn, lại không có áp lực tâm lý gì, thì cậu hoàn toàn có thể xếp hạng tất cả học sinh trong lớp một cách công bằng và khách quan.”

“Thứ tự… ý cậu là bỏ rơi ai sao?” Horikita do dự hỏi.

“Không phải chuyện đó đâu.” Matsushita khẽ lắc đầu. “Cơ mà, thực ra tớ cũng không biết diễn tả thế nào cho đúng. Nếu phải nói, thì đó là danh sách những người mà trong lòng cậu không muốn để họ bị đuổi học nhất. Ví dụ như Hachiman-kun đứng đầu, còn tớ đứng thứ hai chẳng hạn.”

“Hờ, có người mặt dày thật đấy.”

Nghe đến đây, Kushida không khỏi cười khẩy một tiếng.

Matsushita lờ đi, tiếp tục cười tươi: “Rồi thì, Kushida-san sẽ đứng áp chót.”

“Này, cô muốn kiếm chuyện à!”

“Gì chứ, tớ có nói cô đứng chót đâu.”

“Đi chết đi!”

Tuy Matsushita có vẻ đang dùng những lời lẽ nhẹ nhàng để khai thông cho Horikita, và còn đang đùa giỡn với Kushida, nhưng Hikigaya hiểu rất rõ.

Cô nàng này… thực tế hơn bất kỳ ai.

Ẩn ý của Matsushita chỉ có một: chỉ cần loại bỏ kẻ vô dụng nhất trong lớp là xong.

Thực ra, đây chính là quan điểm của Kouenji: có thực lực thì ở lại.

Horikita đương nhiên không ngốc đến mức không hiểu, chỉ là cô đang cố trốn tránh hiện thực mà thôi.

Nguyên nhân rất đơn giản: cô đã bắt đầu có tình cảm với lớp học này.

Khi mà mọi người đều không phạm lỗi gì lớn, chỉ vì năng lực kém hơn mà bị đuổi học, đây là một việc nói thì dễ, làm lại vô cùng khó.

Nếu là Horikita của thời điểm mới nhập học, chắc chắn cô có thể khách quan chỉ ra ai là người bất tài trong lớp, và loại bỏ họ trong kỳ thi này.

Bởi lẽ lúc đó cô không hề có ý định dẫn dắt lớp học, mà chỉ muốn lên được lớp A, nên mới có thể phân định rạch ròi ai hữu dụng, ai vô dụng.

Nhưng bây giờ cô lại có ý thức của một người lãnh đạo… và đó chính là nguồn cơn cho mọi phiền não của Horikita.

Nghĩ đến đây, Hikigaya lên tiếng: “Horikita, cậu có muốn đi hỏi ý kiến anh trai cậu không?”

“Anh trai… ư?”

“Ừm. Horikita-senpai cũng ở trong một vị thế tương tự cậu. Câu trả lời mà cậu không tìm thấy ở chỗ bọn tôi, biết đâu lại có thể tìm thấy ở chỗ anh ấy.”

Suy cho cùng, cả Matsushita và Kushida đều chỉ là những thành viên bình thường trong lớp. Đối với những người bạn không thân thiết, có lẽ họ chẳng bận tâm xem đối phương ra sao.

Dĩ nhiên, Hikigaya cũng gần như vậy.

Vì thế, chỉ có một người phải lo cho cả lớp như Horikita Manabu mới là người thích hợp nhất để cho Horikita lời khuyên.

Thế nhưng, Horikita lại lắc đầu: “Không, lần này tôi không định nhờ anh trai giúp đỡ.”

“…Tsundere?”

“Không phải!” Horikita lườm Hikigaya. “Tôi chỉ thấy không cần thiết phải dựa dẫm vào anh trai. Đây là kỳ thi của riêng tôi, câu trả lời phải đến từ tôi và các bạn của tôi… Hơn nữa, anh trai sắp tốt nghiệp rồi, sau này tôi cũng không thể cứ gặp khó khăn là lại chạy đi làm phiền anh ấy được. Tôi phải học cách tự lập.”

Chà chà, không ngờ giác ngộ của cô nàng này cũng cao phết nhỉ?

Hikigaya vừa cảm thán vừa gật đầu: “Nếu cậu đã nói vậy thì tôi không nói thêm gì nữa. Nhưng dù cậu không muốn hỏi Horikita-senpai, có lẽ cậu có thể tham khảo cách làm của anh ấy.”

“Tham khảo?”

“Ví dụ như vụ trại hè trong rừng lần trước, giả sử bọn tôi không nhúng tay vào chuyện của Horikita-senpai, cậu nghĩ diễn biến cuối cùng sẽ thế nào?”

“Hả? Chuyện đó…”

Dù Horikita rất muốn nói rằng việc đưa ra giả thuyết đó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cô cũng biết Hikigaya nói vậy chắc chắn có dụng ý.

Cô suy nghĩ một lúc, rồi từ từ trả lời: “Tôi nghĩ, anh trai sẽ hoàn toàn rơi vào bẫy của Hội trưởng Nagumo, và rồi Tachibana-senpai sẽ bị buộc phải thôi học.”

“Đó là chuyện hiển nhiên. Điều tôi muốn hỏi là sau đó cơ.”

“Sau đó…” 

“Là Horikita-senpai có chịu chi hai mươi triệu điểm để cứu Tachibana-senpai hay không.”

Thấy Horikita cứ ấp úng mãi, Hikigaya bèn thẳng thừng ném ra vấn đề mà cô không muốn đối mặt.

“Tôi không biết cậu nghĩ sao, nhưng tôi tin rằng nếu tình huống đó thật sự xảy ra, Horikita-senpai chắc chắn sẽ ra tay cứu giúp Tachibana-senpai.”

“…Phải.”

“Vậy cậu có thấy làm thế là hợp lý không?”

“Tôi…”

Một người thông minh như Horikita chắc chắn sẽ hiểu.

Đúng hơn, chính vì cô thông minh nên trong đầu mới nảy sinh mâu thuẫn.

Một mặt, khối năm ba sắp tốt nghiệp. Bỏ ra một cái giá lớn như vậy để cứu một học sinh cũng đồng nghĩa với việc đặt lợi ích của cả lớp sang một bên. Chỉ cần một chút sơ suất, họ sẽ thua lớp B vào phút chót.

Mặt khác, Horikita không muốn anh trai mình trở thành một người vô tình như vậy… đó chỉ là một thứ tình cảm giản đơn.

“Nhưng nếu người đó không phải là Tachibana-senpai thì sao?”

Lúc này, Matsushita đột nhiên đưa ra một câu hỏi khác.

“Nếu người bị hãm hại là một học sinh nào đó ở lớp 3-A vừa không có cống hiến, vừa không có năng lực, liệu Horikita-senpai có ra tay cứu giúp không?”

“Chuyện đó còn phải hỏi à.” Kushida trả lời trước cả Horikita. “Tất nhiên là không rồi, có phải đồ ngốc đâu.”

“Vậy thì cũng giống như tình cảnh của chúng ta bây giờ thôi.”

Thấy Horikita có vẻ chưa hiểu, Matsushita giải thích thêm: “Horikita-san, giả sử bây giờ cậu có hai mươi triệu điểm, cậu có sẵn lòng dùng số điểm đó để cứu Hikigaya-kun khỏi bị đuổi học không?”

“Đó là điều hiển nhiên.”

Horikita gật đầu không chút do dự, rồi vội vàng bổ sung.

“Nhưng đó là vì cậu ấy có giá trị đó, và sau này cậu ấy phải cống hiến hết mình cho lớp, nếu không thì tôi không đồng ý đâu.”

“Rồi rồi, tớ biết rồi.”

Matsushita đáp lại một cách qua loa, rồi lại hỏi: “Thế nếu đổi sang người khác thì sao? Ví dụ như Kush… Yamauchi-kun?”

“Ừm, chuyện này…”

Lập tức, Horikita tỏ ra do dự, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

“Nếu vậy thì… không phải tôi tiếc điểm cá nhân, chỉ là tôi thấy nếu để số tiền đó lại cho lớp thì sẽ phát huy được tác dụng lớn hơn.”

“Cậu cứ nói thẳng là không muốn là được rồi.” Kushida mất kiên nhẫn chen vào. “Với lại, Matsushita, cậu vòng vo nãy giờ chẳng phải là muốn đề nghị đuổi học Yamauchi sao, nói nhiều lời vô ích làm gì.”

“Ối chà? Bị cậu phát hiện rồi à?”

“…Cái thái độ coi người khác là đồ ngốc của cậu thật làm người ta bực mình.”

Kushida lườm Matsushita đang cười tủm tỉm, rồi quay sang Horikita.

“Thôi được rồi Horikita, cậu cũng đừng phiền não nữa. Chúng ta cứ thống nhất đuổi học Yamauchi đi. Dù sao thì gã đó vừa vô dụng, vừa ồn ào, lại còn là một tên dê xồm kinh tởm. Đến lúc đó mỗi chúng ta liên lạc với vài người, cùng nhau tiễn cậu ta đi là xong.”

Chỉ bằng vài câu nói, Kushida đã quyết định một cách đầy bá đạo số phận của bạn cùng lớp.

“Phải rồi… kỳ thi bổ sung này chắc chắn sẽ có người bị đuổi, đó là điều không thể tránh khỏi… Vậy thì, cần phải phán đoán chính xác xem nên để ai ra đi, rồi ra tay dứt khoát… đó có lẽ là cách tốt nhất.”

Horikita có vẻ đã chấp nhận đề nghị của Kushida, nhưng giọng điệu của cô lại đầy do dự và yếu ớt.

Cô vốn muốn tìm kiếm sự tự tin từ những người bạn của mình, nhưng cuối cùng thứ cô nhận được chỉ là một sự giác ngộ nửa vời.

Bởi lẽ Horikita vừa không thể thực tế như Matsushita, lại vừa không thể vô tâm với lợi ích của lớp như Kushida để chỉ hành động theo cảm tính của mình.

Muốn được cả đôi đường thì kết quả thường là chẳng được gì cả.

Trừ khi… có đủ thực lực.

“Horikita, cậu không cần phải ép buộc bản thân đâu.”

Đúng lúc này, Hikigaya đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Horikita.

“Cậu không cần phải nghe theo lời Kushida và Matsushita. Điều quan trọng là bản thân cậu nghĩ gì, và cậu muốn trở thành một người như thế nào.”

“Một người… như thế nào?”

“Lần này, bất kể cậu đưa ra kết luận nào, tôi cũng sẽ ủng hộ cậu hết mình.” Hikigaya nói một cách thản nhiên như thể đó là một chuyện không đáng kể. “Cũng không cần nghĩ phức tạp quá. Lý do đơn giản là vì tôi vốn đã thấy kỳ thi này vô lý, và thỉnh thoảng tôi cũng muốn nổi loạn một chút… thế nên không cần phải lo nghĩ nhiều, cứ mạnh dạn nói ra ý kiến của mình là được.”

Nói đến nước này, Horikita có lẽ đã hiểu.

——Nếu cậu cũng thấy kỳ thi này vô lý, và không ai đáng bị đuổi học, vậy cứ nói thẳng ra, tôi sẽ lo hai mươi triệu điểm đó.

Không chỉ Horikita, mà cả Matsushita và Kushida cũng hiểu ra.

Hai người họ nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.

“…Cảm ơn cậu, Hikigaya-kun.”

Những lời đó như một dòng suối mát lành, làm dịu đi trái tim đang rối bời của Horikita.

“Dù bây giờ tôi vẫn chưa quyết định được, nhưng khi nào nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ báo cho cậu biết đầu tiên… đến lúc đó, phiền cậu nhé.”

“Ừm, cứ nói tự nhiên đi.”

Nói rồi, Hikigaya đột nhiên nhìn sang Kushida và Matsushita.

Cậu nói với vẻ mặt vô cảm: “Còn hai cậu nữa, tớ sẽ không tùy tiện chỉ trỏ người khác, nhưng nếu ai có ý định lén lút tập hợp các bạn trong lớp để loại bỏ một người nào đó, thì sau này tớ sẽ mặc kệ người đó luôn.”

“Không có không có, đó là ý của Kushida-san, tớ trước giờ vẫn luôn phản đối mà.” Matsushita lập tức bán đứng đồng đội.

“Cái gì?! Con khốn này!”

“Tớ không khốn nhé.”

“Đi chết đi!”

Hikigaya không thèm để ý đến cuộc cãi vã của hai người.

Cậu tự mình uống cạn ly cà phê còn lại trên bàn, rồi đứng dậy.

“Vậy, tớ về trước đây.”

Nói xong, Hikigaya định rời đi, nhưng không ngờ Matsushita đột nhiên gọi cậu lại.

“Hachiman-kun, tớ hỏi cậu một câu được không?”

“Gì thế?”

“Chỉ để tham khảo thôi nhé, tớ muốn biết đến lúc đó cậu sẽ viết tên ba người nào vào phiếu phê phán?”

“…Tớ không muốn nói.”

“Tại sao vậy?” Matsushita biết rõ mà vẫn hỏi. “Tớ hiểu là cậu không muốn thấy phần lớn lớp học hãm hại một người, nhưng việc các nhóm nhỏ trao đổi với nhau là khó tránh khỏi đúng không? Kể cả khi bạn bè hỏi tớ, chẳng lẽ tớ cũng không được trả lời sao?”

Đúng là tình huống này không thể tránh được.

Hikigaya bực bội đáp: “Tớ có nói là không cho cậu trả lời đâu?”

Thế nhưng, Matsushita lại làm ra vẻ đáng thương.

“Nhưng vừa rồi cậu chẳng phải đã nói, nếu sau này tớ làm chuyện đó thì cậu sẽ mặc kệ tớ luôn sao.”

“Ý tớ là trường hợp lén lút tập hợp cả lớp.”

“Vậy nếu có hai người bạn trở lên hỏi tớ, thì có được tính là tập hợp cả lớp không?”

“…”

Trong giây lát, Hikigaya đúng là bị hỏi khó.

Dù biết cô nàng Matsushita này đang chơi chữ, nhưng cậu nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.

Hay nói đúng hơn, ranh giới này vốn rất khó xác định. Việc các nhóm bốn, năm người lén lút bàn bạc xem nên bỏ phiếu phê phán cho ai là chuyện hết sức bình thường, Hikigaya cũng không ngây thơ đến mức không thể chấp nhận chuyện đó.

Tuy nhiên, nếu số người tăng lên mười mấy, hai mươi người thì lại khó chấp nhận.

Nhưng nói đi nói lại, nếu là mười người thì sao… hay mười một người?

Hikigaya cảm thấy nếu cứ nghĩ tiếp thế này thì đầu cậu sẽ nổ tung mất.

Cậu bèn trả lời dứt khoát: “Được rồi được rồi, chẳng phải cậu chỉ muốn biết thôi sao. Vậy thì nói cho cậu biết, tớ sẽ điền tên Ayanokouji, Yamauchi và… Sotomura. Ba người đó.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận