• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 3

Chương 328: Chỉ cần chạy nhanh hơn đồng đội

0 Bình luận - Độ dài: 2,873 từ - Cập nhật:

“Thưa hội trưởng Nagumo, mọi chuyện là như vậy ạ.”

Ngay sau khi các tiết học ngày hôm đó kết thúc, Tokitou lập tức tìm đến Nagumo để báo cáo tình hình.

Tuy nhiên, cậu ta cũng đã cẩn thận hơn một chút. Cậu đợi lúc sau bữa tối, khi phần lớn các bạn nam đã đi tắm cả, như vậy sẽ không lo bị Ayanokouji phát hiện.

“Cậu nói là sáng nay lúc chạy bộ trong núi, Ayanokouji và Kouenji đã tách khỏi đội, rồi lẻn vào trong khu rừng nhỏ à?” Nagumo nhíu mày hỏi.

“Vâng ạ.” Tokitou gật mạnh đầu. “Tuy hai người đó có giở chút chiêu trò, cố tình làm như một người trước một người sau rời đi, nhưng tôi đã tận mắt thấy họ bàn bạc điều gì đó. Cuối cùng hai người còn bắt tay nhau nữa, chắc chắn là đã đạt được một thỏa thuận hợp tác nào đó rồi!”

Thực tế thì hoàn toàn không có chuyện đó, Kouenji chỉ đơn giản là đi đuổi theo một con lợn rừng để tiêu khiển.

Còn chuyện bắt tay lại càng vô lý, đó chỉ là do Ayanokouji lợi dụng điểm mù trong tầm nhìn của Tokitou để đánh lừa cậu ta. Từ vị trí của Tokitou lúc đó nhìn sang, hành động của họ trông giống như đang bắt tay.

“Ra vậy, hai người đó đã hợp tác với nhau à.”

Lúc này, Nagumo đã hoàn toàn bị Tokitou dắt mũi, nhưng cũng khó mà trách gã ta.

Dù có vắt óc suy nghĩ, e rằng cả hai cũng chẳng thể nào đoán ra được sự thật.

Rốt cuộc, ai mà ngờ được có người lại chủ động đi trêu chọc lợn rừng cơ chứ.

Ngay cả Ayanokouji cũng chỉ là sau khi thấy Kouenji tách đoàn mới nảy sinh ý định đuổi theo.

“Cậu nghĩ họ hợp tác về mặt nào? Để cùng phát huy hết thực lực trong kỳ thi sao?” Nagumo hỏi tiếp.

“Tôi thấy không giống lắm.” Giọng Tokitou có chút bực bội. “Thái độ của gã Kouenji đó chẳng khá hơn chút nào, buổi sáng cũng không đến dọn dẹp, việc gì cũng không làm, y hệt như trước đây.”

Tuy không ai chắc chắn thái độ học tập và kỷ luật có ảnh hưởng đến điểm số cuối cùng hay không, nhưng gần như tất cả mọi người đều hành động với tâm thế là chúng có thể bị trừ điểm để tự kiềm chế bản thân.

Kể cả những kẻ đang ngấm ngầm hãm hại người khác cũng phải tỏ ra nghiêm túc, chỉ riêng Kouenji, kẻ lập dị này, là ngoại lệ.

“Thế à, tôi còn tưởng họ định một mình gánh team, kéo điểm trung bình của cả nhóm lên chứ.”

Nagumo nói rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Chuyện của cậu thế nào rồi, đã thỏa thuận xong hết chưa?”

“Về cơ bản là không có vấn đề gì, chỉ còn vài người đang do dự thôi.” Tokitou tự tin đáp.

Cậu ta không hề khoác lác. Trước khi kỳ thi bắt đầu, cậu đã thuyết phục được Yamauchi và Yahiko.

Đây là một kết quả bất ngờ với chính cậu ta, nếu không thì đã chẳng tự tin đến vậy.

Đặc biệt là Yamauchi Haruki, Tokitou vốn nghĩ gã này cùng lớp với Ayanokouji nên sẽ hơi khó nhằn, vì vậy ban đầu chỉ định tiếp cận thử xem sao.

Nào ngờ Yamauchi từ lâu đã ngứa mắt với sự nổi tiếng dạo gần đây của Ayanokouji. Thế nên, sau vài lần giả vờ từ chối, cậu ta đã đồng ý nhận năm trăm nghìn điểm để thi đấu hời hợt.

Còn Totsuka Yahiko thì không có thù oán gì với Ayanokouji, nhưng cậu ta coi đối phương là một kẻ địch đáng gờm, có thể gây rắc rối cho lớp mình trong tương lai. Chính vì lý do đó mà cậu ta đã đồng ý hợp tác loại bỏ Ayanokouji.

Lời tương tự cũng được nói với Hashimoto, nhưng thái độ của người này lại khá mập mờ, chỉ hứa sẽ không nói cho ai biết.

Vấn đề duy nhất hiện tại có lẽ là ba người của lớp A.

Tokitou vốn tưởng rằng việc kéo người họ hàng của mình là Katsuragi vào sẽ giúp thuyết phục hai người kia, ai ngờ Katsuragi không những kiên quyết từ chối mà còn khuyên ngược lại cậu ta.

Thật không hiểu gã đó nghĩ gì nữa.

Phải biết rằng Ayanokouji không chỉ thi môn nào cũng đạt điểm tuyệt đối, mà còn rất giỏi đánh nhau, phản xạ cũng vô cùng xuất sắc, chẳng khác nào một kẻ bật hack.

Một người như vậy mà không nhân cơ hội này để loại bỏ thì còn đợi đến bao giờ?

Thật sự nghĩ rằng lên được lớp A là có thể yên tâm rồi sao?

Ngây thơ đến nực cười.

“Không sao, vẫn còn nhiều thời gian mà.” Nagumo cười. “Nếu họ lo lắng về trách nhiệm liên đới, cậu cứ gợi ý cho họ nghĩ về việc ‘nếu Ayanokouji bị đuổi học, cậu ta sẽ kéo ai chết chìm cùng mình?’. Làm vậy chắc sẽ xóa tan được nỗi lo của họ.”

“Cũng phải. Nhìn vào biểu hiện hiện tại thì có lẽ là Ishizaki, Yamauchi và Kouenji. Trong nhóm thì ba gã này là phiền phức nhất.”

“Ishizaki là người lớp cậu à? Có sao không?”

“Dù sao gã đó cũng là tay sai của Ryuuen, nếu bị đuổi học thật thì càng tốt.” Tokitou nói với vẻ mặt chán ghét.

“Đúng vậy, việc loại bỏ những phần tử ung nhọt trong lớp là rất cần thiết.”

Nagumo thẳng thắn chỉ ra điều này, dù sao thì trước đây gã ta cũng từng làm như vậy.

“Nếu gặp khó khăn, cậu có thể thử nói chuyện với Hikigaya xem, cậu ta đã hứa sẽ giúp đỡ rồi đấy.”

“Không cần cậu ta đâu.” Tokitou có chút không phục. “Mọi việc của tôi đang rất suôn sẻ, nếu cậu ta nhúng tay vào có khi lại hỏng việc.”

“Heh, xem ra là tôi nhiều lời rồi.” Nagumo không để tâm, chỉ khẽ cười.

Thực ra, gã ta cũng không nhất thiết phải đuổi học Ayanokouji. Kế hoạch có thất bại cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Ngược lại, việc Ayanokouji bắt tay với Kouenji lại khiến gã ta cảm thấy thú vị hơn nhiều.

“Tóm lại, việc này giao cho cậu phụ trách. Chỉ cần cuối cùng thành công, mọi thứ khác đều không thành vấn đề. Bất kể là điểm cá nhân hay một vị trí trong hội học sinh, tôi đều có thể đáp ứng cho cậu.”

“Vâng, vậy tôi xin phép đi trước.”

Sau khi tiễn Tokitou, Nagumo lập tức tìm hai đàn em thân tín của mình để hỏi về tình hình của Ayanokouji.

“Mizowaki, Tonokawa, mấy ngày nay theo dõi Ayanokouji, hai cậu có phát hiện điều gì đáng chú ý không? Chuyện nhỏ nhặt cũng được.”

Nhóm của Nagumo chủ yếu gồm học sinh lớp C và D. Trong cùng khối, chỉ có hai người này đi theo gã ta, đủ để thấy mức độ tin tưởng của gã ta dành cho họ.

Nhiệm vụ theo dõi Ayanokouji cũng chủ yếu được giao cho hai người này.

“Không có gì đặc biệt cả, tôi thấy khá bình thường.”

Mizowaki lắc đầu, nhưng Tonokawa lại có vẻ mặt hơi khác lạ, dường như đang phân vân không biết có nên nói hay không.

“Sao thế?” Nagumo nhận ra, liền cười nói: “Tôi đã nói rồi, chuyện nhỏ đến mấy cũng được, nói sai cũng không sao, không cần phải đắn đo.”

“Dạ, chuyện đó, phải nói thế nào nhỉ…”

Sau một hồi do dự, cuối cùng Tonokawa cũng lên tiếng: “Là lúc ăn tối vừa rồi, Ayanokouji đang ăn dở thì đột nhiên rời đi. Tôi thấy hơi tò mò nên đã đi theo, không ngờ lại bắt gặp cậu ta… ừm, bắt gặp cậu ta đang bắt chuyện với Asahina ở cửa nhà vệ sinh. Hơn nữa, có vẻ như cậu ta đã cố tình chờ cơ hội này.”

“Sao cậu lại nói vậy?” Nagumo thắc mắc.

“Bởi vì Asahina đi vệ sinh một mình. Ayanokouji đã đợi ở gần đó một lúc, rồi mới giả vờ như tình cờ gặp mặt.”

“Ồ, ra là thế.” 

Con gái thường hay đi vệ sinh cùng nhau, nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ. Xem ra Ayanokouji muốn nói chuyện riêng với cô ấy.

“Họ đã nói những gì?”

“Xin lỗi cậu, tôi sợ bị phát hiện nên không dám đến gần, nghe không rõ lắm.” Tonokawa ái ngại nói. “Tuy nhiên, tôi có loáng thoáng nghe được Asahina hỏi cậu ta có phải muốn đánh bại cậu không, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không biết.”

“Không sao, như vậy là đủ rồi.”

Không ngờ lại có chuyện này… Hẳn là Ayanokouji đã dùng cái bùa hộ mệnh nhặt được làm cớ để tiếp cận Asahina.

Còn về nội dung cuộc nói chuyện, không cần hỏi Nagumo cũng đoán được.

Đầu tiên, chắc chắn là về gã ta. Về điểm này, tìm Asahina quả là một lựa chọn sáng suốt.

Bởi nếu tìm những học sinh năm hai khác, họ chắc chắn sẽ không hé răng nửa lời.

Chỉ có Asahina là đặc biệt, có lẽ Ayanokouji đã ngầm điều tra về chuyện này.

Thứ hai là… liệu Ayanokouji có đang tìm hiểu về việc phân nhóm bên phía các bạn nữ không?

Ban đầu Nagumo không nghĩ đến khả năng này, nhưng gã ta chợt nhớ ra vài ngày trước Hikigaya có nói rằng em gái của Horikita-senpai và Tachibana-senpai ở cùng một đại nhóm, và cô bé đó đang rất tích cực tìm hiểu tình hình của khối năm ba.

Horikita Suzune, với năng lực của cô ta thì chẳng đáng để bận tâm.

Thế nhưng, trong buổi thẩm nghị vào kỳ nghỉ đông, cô ta rõ ràng đã đứng về phe Ayanokouji, mà Ayanokouji lại là người trợ giúp cho Horikita Manabu…

Chẳng lẽ Horikita-senpai đã nhận ra điều gì rồi?

Nagumo không khỏi suy nghĩ theo hướng đó, nhưng dù có nhận ra cũng chẳng sao.

Bây giờ, dù ai có ra tay can thiệp, thế cờ này cũng đã định rồi.

Nhưng nếu Horikita-senpai ngăn cản được chuyện này bằng một cách không ai ngờ tới… thì lại càng khiến người ta phấn khích hơn.

Hơn nữa, việc gã Ayanokouji đó cũng đang ngấm ngầm lên kế hoạch hạ bệ mình cũng làm Nagumo thấy rất thú vị.

Đây mới là một cuộc sống học đường đầy ắp dư vị, phải không nào?

“Mizowaki, Tonokawa, nhờ hai cậu một việc.”

Để tìm ra sự thật đằng sau, Nagumo lập tức ra chỉ thị.

“Ngày mai, khi chạy bộ trong núi, phiền hai cậu bám theo sau Ayanokouji. Ngay khi cậu ta tách đoàn và chạy vào rừng, hãy đuổi theo xem cậu ta định làm gì. Rất có thể cậu ta sẽ gặp Kouenji, tốt nhất là nghe được họ nói chuyện gì.”

Tuy gã vô dụng Tokitou đã bị phát hiện, nhưng Mizowaki và Tonokawa trước giờ vẫn ẩn mình rất tốt, lần này cũng đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Ayanokouji và Asahina.

Cử hai người họ đi thì chắc chắn sẽ không bị lộ.

Nagumo hoàn toàn tin tưởng vào điều đó. Gã ta muốn xem rốt cuộc Ayanokouji đang giở trò mèo gì.

Buổi học chiều ngày hôm sau, các nam sinh lại bắt đầu bài tập chạy bền trong núi.

Cảm nhận được nhóm năm hai đang bám theo ở phía xa, Ayanokouji bất giác lẩm bẩm một mình.

“Mọi chuyện có vẻ đang rất thuận lợi.”

Hôm qua, cậu cố ý bắt chuyện với Asahina chính là để diễn cho kẻ theo dõi phía sau xem.

Mục đích đương nhiên là để chứng tỏ một điều – Ayanokouji vẫn chưa nhận ra mình đang bị giám sát.

Nội dung cuộc trò chuyện cũng được lựa chọn cẩn thận, chủ yếu xoay quanh Nagumo chứ không đề cập đến các vấn đề khác.

Ban đầu Ayanokouji còn định hỏi Asahina về tình hình phân nhóm của các bạn nữ, nhưng làm vậy có thể khiến Nagumo nghi ngờ, nên cuối cùng đành thôi.

Hiện tại, chỉ riêng việc giải quyết vấn đề của nhóm mình đã đủ đau đầu rồi, không cần thiết phải dính sâu hơn vào cuộc chiến giữa Nagumo và Horikita Manabu.

Chỉ tiếc là, Ayanokouji hoàn toàn không biết rằng, có kẻ đã âm thầm dọn đường sẵn cho cậu.

Hôm nay là ngày thứ sáu của kỳ tập huấn. Hai ngày nữa là thứ năm, cũng là ngày thi cuối cùng.

Đến giờ, không khí trong nhóm vẫn rất tồi tệ, nhưng nếu mọi chuyện tiếp theo đều suôn sẻ, kết quả tệ nhất cũng chỉ là đại nhóm xếp hạng chót mà thôi.

Còn về nhóm nhỏ, có lẽ không cần lo sẽ dưới mức điểm sàn.

Vừa suy nghĩ vẩn vơ, bất chợt Kouenji đã biến mất khỏi đội hình, nhưng không một ai để tâm.

Mọi người đã quá quen với chuyện này rồi.

Khi họ chạy qua tấm biển báo quen thuộc, Ayanokouji cũng tìm cơ hội tách đoàn, đồng thời cảnh giác quan sát động tĩnh phía sau.

Quả nhiên, có hai bóng người bám theo.

Tốt lắm, giờ chỉ còn chờ bước cuối cùng. 

Ayanokouji giả vờ không biết, rảo bước nhanh trong rừng.

Đúng là tiền bối lớp A năm hai có khác. So với Tokitou hôm qua, thể chất của họ tốt hơn nhiều, không cần quá lo họ sẽ bị cắt đuôi.

Chỉ có điều, bữa sáng hôm nay có lẽ là do học sinh năm hai chuẩn bị.

Phải dậy từ bốn giờ sáng cũng khá mệt mỏi, hy vọng thể lực của họ chưa bị hao mòn quá nhiều.

Dẫn hai người đi sâu vào rừng, sau khi đi được khoảng một cây số, Ayanokouji đột ngột dừng lại.

Cái bóng đen vừa lướt qua lúc nãy, chắc chắn là lợn rừng rồi.

Ayanokouji không bỏ lỡ, lập tức lần theo dấu vết, và nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu.

Sau đó, cậu nhặt một hòn đá to bằng nắm tay dưới đất lên.

Hòn đá này đủ sức đập cho người ta vỡ đầu chảy máu, nhưng với con lợn rừng da dày thịt béo, có lẽ cũng chỉ như gãi ngứa.

Tuy nhiên, nếu dốc toàn lực ném, vẫn có thể khiến nó nổi điên thực sự.

Nghĩ đến đây, Ayanokouji lặng lẽ liếc nhìn về phía sau.

Hai vị tiền bối cố lên nhé.

Ngay sau đó, cậu lợi dụng cây cối và địa hình xung quanh để ẩn mình.

Cùng lúc đó, Mizowaki và Tonokawa cũng dừng lại.

Họ đứng cách Ayanokouji một khoảng, cộng thêm tầm nhìn trong rừng khá hạn chế, nên chỉ có thể thấy lờ mờ bóng lưng cậu ta.

Nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt, gã đó đã biến mất.

Hai người đang ngạc nhiên thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thất thanh đến rợn người.

Chưa kịp phản ứng, họ đã thấy Ayanokouji không biết từ đâu xuất hiện, đang co giò chạy thục mạng về phía này.

“Hả…?”

Cảnh tượng kỳ quặc này khiến cả hai hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngay lúc họ định thần lại để cất tiếng hỏi, Ayanokouji đã như một cơn gió lướt qua giữa hai người, chẳng hề ngoảnh lại mà chạy biến.

“Này, này!”

Mizowaki định gọi cậu ta lại, nhưng gã đó chạy quá nhanh, không tài nào cản được.

Và rồi, họ hiểu ra lý do tại sao Ayanokouji phải bỏ chạy.

Từ trong rừng, một con lợn rừng mắt đỏ ngầu đột nhiên lao ra, không nói một lời mà xông thẳng về phía họ.

“OÁA!”

Cả hai cùng hét lên một tiếng thất thanh, vội vàng cắm đầu cắm cổ chạy.

Nghe tiếng la hét hoảng sợ phía sau, Ayanokouji không hề dừng bước, tiếp tục chạy về phía con đường chính.

Đúng lúc này, cậu chợt nhớ đến một câu nói.

—Bạn không cần phải chạy nhanh hơn gấu, bạn chỉ cần chạy nhanh hơn người đồng đội của mình.

Có điều, hiện tại đối thủ không phải là gấu, và hai người kia cũng chẳng phải đồng đội, nên chắc cũng không sao đâu nhỉ.

Ngoài ra, để phủi sạch trách nhiệm, cần phải đi tìm người giúp đỡ.

Ayanokouji vừa vui mừng vì kế hoạch diễn ra thuận lợi, vừa chạy về phía điểm quay đầu để tìm các giáo viên nhờ trợ giúp.

Nhưng cũng không cần vội quá, cứ để hai người kia nếm trải chút khổ sở đã. Ít nhất cũng phải khiến họ không thể tham gia cuộc thi chạy tiếp sức ngày kia.

Như vậy, vị trí chót bảng của nhóm gần như đã được định đoạt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận