Năm nhất học kỳ 3
Chương 399: Lời chúc phúc từ Sakayanagi
0 Bình luận - Độ dài: 4,109 từ - Cập nhật:
Cùng thời điểm, vào chiều thứ Sáu, một ngày trước kỳ thi bỏ phiếu.
Dù buổi sinh hoạt lớp đã kết thúc, các học sinh lớp A vẫn nán lại, không một ai có ý định ra về.
“Vậy thì, buổi học hôm nay kết thúc ở đây nhé. Mọi người nhớ ngày mai còn có kỳ thi, đừng có ngủ quên đấy.”
Hoshimiya-sensei cố gắng giữ giọng điệu vui vẻ thường ngày, nhưng bầu không khí trong lớp vẫn vô cùng nặng nề.
Nguyên nhân thì ai cũng tự hiểu rõ.
Với tư cách là một giáo viên, một người chủ nhiệm, cô cảm thấy vô cùng áy náy khi lớp A bị buộc phải tham gia một kỳ thi đặc biệt phi lý đến vậy.
Lúc này đây, chính nhờ lớp chưa từng có ai bị đuổi học và các thành viên luôn đoàn kết, tập thể lớp mới trở nên mạnh mẽ và rực rỡ đến thế.
Sau gần một năm vất vả phấn đấu, nếu có một người phải ra đi ngay tại thời điểm mấu chốt cuối năm học này, chắc chắn sẽ phủ một bóng đen u ám lên cả lớp.
Thật đáng tiếc, trong tình huống này cô chẳng thể làm được gì, chỉ đành bất lực đứng nhìn.
Sau khi bước xuống bục giảng, Hoshimiya-sensei không vội rời đi ngay mà đứng nép sang một bên, như thể muốn dõi theo điều gì đó.
Đúng lúc này, Ichinose đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi bước lên bục giảng.
“Mọi người, cảm ơn các cậu rất nhiều vì đã lắng nghe yêu cầu có phần ích kỷ của tớ. Tớ thật sự cảm ơn mọi người.”
Kể từ khi kỳ thi bổ sung được công bố, Ichinose chỉ nói với cả lớp đúng một điều.
Đó là hy vọng mọi người, cho đến trước ngày thi, hãy cứ sinh hoạt như bình thường.
Ngoài điều đó ra, cô không hề nói thêm gì khác, chỉ duy nhất một yêu cầu ấy.
Dù các học sinh lớp A cảm thấy bất an, họ vẫn không một lời phàn nàn mà chấp hành theo.
Lẽ ra đây là một việc gần như bất khả thi.
Bởi lẽ trong kỳ thi này, bắt buộc phải có một người bị loại.
Chẳng ai muốn mình bị đuổi học cả, nhất là khi cả lớp đang ở vị thế dẫn đầu một cách vững chắc.
Thế nhưng, mối quan hệ tin tưởng mà Ichinose đã dày công vun đắp trong suốt một năm qua lại bền chặt và sâu sắc đến thế.
Điều đó khiến cho lớp A thể hiện một quang cảnh kỳ lạ, hoàn toàn khác biệt so với ba lớp còn lại.
Cũng chính vì vậy, Ichinose càng muốn đáp lại sự tin tưởng của các bạn.
“Tớ biết mọi người đang rất lo lắng, nhưng tớ mong các cậu hãy yên tâm. Tớ sẽ không để bất kỳ ai trong lớp chúng ta phải rời khỏi trường.”
“Ichinose, cậu nói thẳng ra như vậy có ổn không?”
Kanzaki thay mặt những người khác, nêu ra một câu hỏi khá khó nghe.
Dù lời Ichinose nói là một tin tốt, nhưng nếu chỉ là một lời nói dối để trấn an mọi người, thì tốt nhất không nên nói ra trong hoàn cảnh này.
Chỉ cần một chút sơ suất, nó sẽ gây ra tác dụng ngược.
Đây cũng có thể xem là sự quan tâm theo cách riêng của Kanzaki.
Những người khác cũng hiểu được ẩn ý, nên chẳng những không giận mà còn quay sang an ủi.
“Đúng đó Ichinose, không sao đâu, bọn tớ đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.”
Có lẽ, đây chính là kết quả mà một người như Hirata mong muốn được thấy nhất.
Các bạn học không hề cấu kết hay hãm hại lẫn nhau. Không hề có một cuộc thảo luận nào, chỉ đơn thuần dựa vào ý chí của mỗi cá nhân mà chấp nhận một cách bất đắc dĩ việc phải có người ra đi.
Đây có lẽ là điều mà chỉ lớp A mới có thể làm được.
Ichinose cảm thấy vô cùng tự hào về điều đó, và nó càng củng cố thêm quyết tâm bảo vệ các bạn của cô.
“Không sao đâu, Kanzaki-kun. Cậu từng nói với tớ rằng ‘người có năng lực mà không dùng đến nó thì chính là kẻ ngốc’, đúng không? Vì vậy, tớ đã cố gắng suy nghĩ hết sức mình rồi.”
“...Vậy thì cho tớ nghe chiến lược của cậu đi. Cậu định sẽ làm gì?”
Chẳng hiểu vì sao, Kanzaki bỗng có một dự cảm không lành.
Tương tự, Hoshimiya-sensei cũng nhìn Ichinose bằng ánh mắt đầy lo lắng.
Chắc chắn rồi, người chịu áp lực lớn nhất trong kỳ thi này chính là cô bé... Dù không phải lo về việc bản thân bị đuổi học, nhưng cảm giác trách nhiệm quá nặng nề kia rất có thể sẽ đè bẹp em ấy.
“Thời gian qua, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã giúp tớ gom góp điểm.” Ichinose thành khẩn nói. “Bây giờ, tớ muốn nhờ các cậu một việc, hãy chuyển hết số điểm cá nhân còn lại của mình vào tài khoản chung của lớp. Dù tháng tới chúng ta sẽ phải sống chật vật một chút, nhưng như vậy thì tất cả mọi người sẽ được cứu.”
“Nhưng mà, hình như vẫn không gom đủ 20 triệu điểm thì phải?”
Shibata, một bạn cùng lớp, đưa mắt nhìn quanh như để tìm sự xác nhận.
Ngay từ đầu, lớp A đã kiểm kê tổng số điểm cá nhân của cả lớp và thấy rằng vẫn còn thiếu hơn 2 triệu điểm nữa mới đủ 20 triệu. Đây không phải là một con số dễ dàng bù đắp.
Vốn dĩ nếu chia đều cho bốn mươi người thì cũng không phải là nhiều.
Nhưng trong bối cảnh mọi người đều đã cạn kiệt, việc bỏ ra dù chỉ một chút điểm cũng là vô cùng khó khăn.
“Có sao đâu, Honami-chan đã nói vậy thì cứ đưa ra thôi.”
Các bạn nữ thì không hề thắc mắc gì thêm, lập tức bắt đầu chuyển điểm vào tài khoản chung.
Họ đặt niềm tin gần như tuyệt đối vào Ichinose.
“Ừm, cũng phải.”
Shibata vốn chỉ hỏi cho có lệ, nên cũng nhanh chóng đồng tình. Những người khác cũng lần lượt lấy điện thoại ra thao tác.
Chẳng mấy chốc, Ichinose, người luôn nhận được sự tin tưởng sâu sắc từ bạn bè, đã gom được toàn bộ số điểm cá nhân ít ỏi còn lại của cả lớp.
Tài khoản trên điện thoại hiển thị số dư đã vượt hơn 18 triệu điểm.
“Ừm, đúng như tớ tính, vẫn còn thiếu 2 triệu điểm.”
“Cậu định bù vào phần còn thiếu như thế nào? Tớ không nghĩ các lớp khác hay các anh chị khóa trên sẽ cho chúng ta vay một khoản lớn như vậy đâu.”
Kanzaki vẫn giữ được sự bình tĩnh. Cậu vừa chuyển điểm vừa yêu cầu Ichinose trả lời.
Thực ra, nếu nói là có người có thể giúp thì vẫn có.
Nhưng cả Kanzaki và Ichinose lần này đều ngầm hiểu mà không nhắc tới cái tên đó.
Không phải mối quan hệ giữa họ và Hikigaya đã xấu đi, mà hoàn toàn ngược lại.
Chính vì đã được giúp đỡ quá nhiều, họ mới không thể cứ làm phiền người khác hết lần này đến lần khác.
Đó là một đạo lý mà ngay cả trẻ con mẫu giáo cũng hiểu.
Hơn nữa, tính chất của kỳ thi lần này rất đặc biệt.
Nếu để người khác biết Hikigaya cho một lớp khác vay tiền để tránh có người bị đuổi học, cậu ấy chắc chắn sẽ bị chính các bạn cùng lớp oán hận.
Chỉ cần xét đến khía cạnh này thôi, cả hai đều nhất trí rằng tuyệt đối không thể gây thêm phiền phức cho cậu ấy.
Thêm vào đó, Kanzaki còn cho rằng việc cứ mãi dựa dẫm vào sự giúp đỡ của Hikigaya sẽ không tốt cho sự trưởng thành của lớp họ.
Dù hiện tại vẫn đang dẫn đầu, nhưng nếu muốn giữ vững vị thế đó cho đến khi tốt nghiệp, lớp họ vẫn còn rất nhiều thiếu sót.
Vì vậy... dù có phải chấp nhận sự hy sinh, Kanzaki vẫn tin rằng họ phải tự mình vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Thật ra, hội trưởng Nagumo đã đồng ý giúp đỡ.”
Một cái tên bất ngờ được thốt ra từ miệng Ichinose.
“Tớ đã trao đổi với anh ấy về chuyện này, và anh ấy đã đồng ý cho chúng ta vay 2 triệu điểm.”
“Hội trưởng hội học sinh cho vay ư? Nhưng anh ta có đủ nhiều vậy không?”
Kanzaki tỏ ra ngạc nhiên, cậu biết những gì Nagumo đã làm trong kỳ thi ở khu cắm trại trong rừng.
Lần đó, gã ta đã thiệt hại gần như 40 triệu điểm.
“Ừm… tuy có vẻ hơi khó khăn, nhưng hội trưởng Nagumo đã cho tớ xem rồi, anh ấy thực sự có 2 triệu điểm.”
Vốn dĩ khi Ichinose vay điểm của Nagumo, cô đã hứa sẽ không tùy tiện tiết lộ cho người khác.
Nhưng nước đã đến chân, cô không thể giấu giếm bạn bè được nữa.
Hơn nữa, Nagumo còn đưa ra một yêu cầu mới... nên Ichinose đã được cho phép ‘có thể nói những chuyện ngoài việc hẹn hò’.
“Dĩ nhiên, sau này chúng ta phải trả lại cho anh ấy.”
“Phương án trả nợ và lãi suất cho hội trưởng Nagumo thế nào?”
Vừa nghe có người chịu cho vay, những người khác đều mừng rỡ, chỉ riêng Kanzaki là không bị niềm vui làm cho mờ mắt.
Đó chính là điểm đáng tin cậy ở cậu với tư cách một người bạn.
“Thời hạn trả nợ là một tháng, không tính lãi. Tớ nghĩ có lẽ sẽ gây chút bất tiện cho mọi người.”
“Không đâu, tớ thấy vậy là ổn rồi.”
Mọi người ngay lập tức nhao nhao đồng tình với Kanzaki.
Lớp A hiện tại mỗi tháng nhận được hơn 4 triệu điểm, nghĩa là chỉ cần mỗi người trích ra một nửa thu nhập là có thể trả hết nợ.
Không một ai trong lớp tỏ ra bất mãn.
Hơn nữa, hội trưởng hội học sinh lại chịu cho vay không lấy lãi, còn gì vui hơn thế nữa.
“Có điều… hội trưởng Nagumo còn yêu cầu lớp chúng ta làm một việc.” Ichinose ngập ngừng nói. “Đó là vào ngày thi, chúng ta cũng phải bỏ phiếu cho các lớp khác đúng không, lá phiếu tán thưởng đó phải được bỏ cho người mà anh ấy chỉ định.”
“Người được chỉ định? Là ai vậy?”
Kanzaki nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng Ichinose chỉ lắc đầu: “Hội trưởng Nagumo vẫn chưa nói, anh ấy bảo phải đợi đến ngay trước giờ thi mới thông báo cho tớ.”
“Vậy à… thế thì cũng đành chịu thôi.”
Sau một thoáng suy nghĩ, Kanzaki nhanh chóng chấp nhận.
Dù sao đi nữa, vay được điểm đã là chuyện tốt, chấp nhận điều kiện này cũng không có gì quá đáng.
Vả lại, Nagumo chỉ yêu cầu chỉ định lá phiếu tán thưởng cho lớp khác, về cơ bản sẽ không ảnh hưởng gì đến lớp A của họ.
Dù trước đó, không ít học sinh trong lớp đã định dành lá phiếu này cho Hikigaya, nhưng để tránh có người bị đuổi học, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Cứ như vậy, cơn khủng hoảng của lớp A xem như đã tạm thời được giải quyết.
Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trở lại trên môi, rồi lần lượt từng nhóm nhỏ ra về.
Ichinose thì từ chối lời rủ đi cùng của bạn bè, cầm túi xách đi về phía khu lớp học của năm ba.
Mấy ngày trước, để gom góp tiền, cô đã hẹn với vài anh chị khóa trên sẽ bán lại một số đồ cũ không thật sự cần thiết với giá rẻ.
Chủ yếu là các món đồ điện nhỏ như máy sấy tóc.
Dù bây giờ không còn phải lo lắng về khoản 20 triệu điểm nữa, nhưng đã hứa rồi thì Ichinose cũng không muốn đơn phương hủy hẹn.
Hơn nữa, tháng này vẫn còn hơn nửa chặng đường, kiếm thêm chút tiền sinh hoạt phí biết đâu lại có lúc cần dùng đến.
Sau khi giao dịch xong, Ichinose chào tạm biệt các anh chị khóa trên. Ngay khi cô định quay về, một tiếng “cộc cộc” chói tai đột nhiên vang lên từ phía trước.
Nghe như tiếng gậy chống gõ xuống sàn nhà.
Cảm thấy kỳ lạ, Ichinose nhìn về phía phát ra âm thanh, rồi bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
“Ơ? Kia không phải là Sakayanagi-san sao? Cậu vẫn chưa về à?”
“...Trùng hợp thật đấy nhỉ, Ichinose-san.”
Người đứng trước mặt cô chính là Sakayanagi Arisu của lớp B.
Dù có nghe phong thanh rằng gần đây cô ấy gặp phải chuyện gì đó, nhưng Ichinose thực sự không có tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện của lớp khác, vì vậy cũng không rõ tình hình.
Tuy nhiên, trông cô ấy có vẻ không sao cả.
Nghĩ vậy, Ichinose mỉm cười gật đầu: “Ừm, tớ vừa có chút việc với các anh chị khóa trên. Sakayanagi-san cũng vậy à?”
“Cũng tương tự... Mà này, sao cậu lại đột nhiên bắt chuyện với tôi thế?”
“Sao ư? Vì chúng ta tình cờ gặp nhau ở hành lang mà.”
Ichinose nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu câu hỏi của đối phương.
“Tôi không có ý đó.” Sakayanagi nói với vẻ hơi bất lực. “Trước đây tôi đã làm một vài chuyện khá quá đáng với cậu. Dù cậu có ghét tôi cũng không có gì lạ, tôi còn tưởng cậu sẽ lờ tôi đi luôn chứ.”
Về lý thì đúng là như vậy. Người ta thường sẽ ghét những ai đã từng làm tổn thương mình.
Dù không đến mức căm ghét, ít nhất họ cũng sẽ giữ một sự ngờ vực và duy trì khoảng cách.
Thế nhưng, Ichinose vừa thấy Sakayanagi đã chủ động chào hỏi, hoàn toàn không có vẻ gì là đang oán hận cô ấy cả.
“Ừm, chuyện đó thì, tớ không nghĩ Sakayanagi-san đã làm điều gì đặc biệt quá đáng đâu.”
Ichinose gãi gãi sau gáy, cười có phần ngượng ngùng.
“Ngược lại, nhờ có Sakayanagi-san mà tớ mới phải tự kiểm điểm lại bản thân. Với tư cách là người dẫn dắt lớp, lẽ ra tớ không nên giấu mọi người một chuyện đáng xấu hổ như vậy. Hơn nữa, tớ cũng chưa từng nhờ ai phải giữ bí mật chuyện đó cả, nên tớ không nghĩ cậu phải chịu trách nhiệm đâu.”
Nói một cách đơn giản, ý cô là tất cả đều là lỗi của mình, không thể đổ tại cho người khác.
“Ichinose-san quả nhiên là một người tốt đến cùng cực nhỉ?”
“A ha ha, thật vậy sao? Tớ cũng không rõ nữa.”
Bị Sakayanagi nhìn bằng ánh mắt dịu dàng, Ichinose có chút xấu hổ, bất giác đưa tay gãi má và nhìn đi chỗ khác.
Ngay sau đó, cô chứng kiến một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc.
Sakayanagi đột nhiên cởi mũ ra, rồi khẽ cúi đầu.
“Tôi xin lỗi, Ichinose-san. Về chuyện lần đó, có một số điểm tôi đã làm không đúng.”
“Chờ, chờ đã! Cậu không cần phải làm vậy đâu!” Ichinose giật mình, vội vàng xua tay. “Đó không phải lỗi của Sakayanagi-san. Tớ đúng là đã từng ăn cắp đồ, bị người khác chỉ trích cũng là điều dễ hiểu. Cho nên, cậu hãy ngẩng đầu lên đi!”
“Nhưng... ngoài chuyện đó ra, tớ còn tung tin đồn cậu dùng chất kích thích và đánh nhau nữa.”
“A ha ha, chuyện đó thì đúng là hơi quá đáng thật, nhưng nó cũng qua rồi. Giờ không sao nữa đâu!”
Ichinose chưa bao giờ dám mơ rằng, sẽ có ngày một người kiêu ngạo như Sakayanagi lại có thể chủ động cúi đầu xin lỗi mình.
So với sự oán hận, cô còn vui mừng hơn khi đối phương đã nhận ra sai lầm của bản thân.
Đáng tiếc, cô đã vui mừng quá sớm.
Thời điểm con mồi lơ là cảnh giác, cũng chính là lúc nó gặp nguy hiểm nhất.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Sakayanagi đã nhe nanh.
“Tuy nhiên, chỉ duy nhất việc hẹn hò đổi chác thì tôi không cho rằng mình đã nói sai về cậu đâu, Ichinose-san.”
“...Hả?”
Ichinose sững người một lúc, rồi vội vàng giải thích: “Không, không đâu. Sakayanagi-san, cậu hiểu lầm rồi. Tớ tuyệt đối không làm chuyện như vậy.”
Đến lúc này, cô vẫn ngây thơ cho rằng Sakayanagi chỉ nghe được tin đồn thất thiệt nào đó, và vẫn cố gắng minh oan cho bản thân.
“Có lẽ trước đây thì cậu chưa từng làm.” Sakayanagi thản nhiên nói. “Nhưng sau này thì sao? Hay nói chính xác hơn, có phải ngày mai cậu sẽ làm thế không? Hay là ngay tối nay?”
“...Hả?”
“Fufu, tôi nói đâu có sai.”
Trước ánh mắt kinh ngạc của Ichinose, Sakayanagi chậm rãi nói từng lời: “Trong kỳ thi lần này, với điều kiện là hai triệu điểm cá nhân, hội trưởng Nagumo đã yêu cầu cậu hẹn hò với anh ta, và cậu cũng định đồng ý rồi, phải không?”
“A... tại sao cậu...”
“Tại sao tôi lại biết ư?”
Sakayanagi cười rất vui vẻ, tâm trạng tựa như một món đồ chơi vừa tìm lại được.
“Chẳng lẽ Ichinose-san chưa từng nghe câu ‘trên đời không có bức tường nào là không lọt gió’ hay sao? Hay cậu nghĩ rằng mình có thể giấu diếm được cả đời?”
“Không phải, tớ chỉ...”
“Cho dù lý do của cậu là gì, xét theo lẽ thường, hành vi này chính là cái gọi là hẹn hò đổi chác đấy.”
“A...”
Cuộc đối thoại giữa hai người chẳng khác nào một người lớn đang nói chuyện với một đứa trẻ.
Nhưng trái ngược với vẻ ngoài, Ichinose mới chính là đứa trẻ đó.
Mọi lời cô định nói đều bị Sakayanagi dùng những lý lẽ hiển nhiên mà bác bỏ, đến cả dũng khí để phản kháng cũng không còn.
Mãi mới ổn định lại được cảm xúc, Ichinose gắng gượng đáp: “Ừm, phải rồi... Những lời Sakayanagi-san nói thật sự khiến người ta không thể phản bác. Tớ cũng biết mình làm vậy là rất ngốc, bị cậu coi thường cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Không, tôi không hề có ý coi thường cậu.”
“...Không có sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Đây là việc mà chỉ có Ichinose-san mới làm được. Là con gái, đôi khi cũng nên biết cách tận dụng vũ khí của mình chứ.”
“A ha ha... bị nói như vậy tớ chẳng thấy vui chút nào.”
Tuy nhiên, đây mới chỉ là món khai vị.
Sự ác ý của Sakayanagi còn vượt xa sức tưởng tượng của Ichinose.
“Nhưng dẫu sao tôi cũng là người ngoài cuộc, Ichinose-san muốn hẹn hò đổi chác với ai cũng không liên quan đến tôi... Tôi chỉ hơi mong chờ một chút thôi.”
“...Mong chờ?”
“Ừm, tớ rất mong chờ phản ứng của một người nào đó khi ấy.”
Và rồi, từ miệng Sakayanagi thốt ra một cái tên mà lúc này Ichinose không muốn nghe thấy nhất.
“Thật tò mò quá đi, không biết Hikigaya-kun sẽ nhìn nhận chuyện này thế nào nhỉ? Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi đã nóng lòng muốn đi hỏi cảm nhận của cậu ấy rồi.”
“...Phải, tớ chắc chắn sẽ bị Hikigaya-kun coi thường.”
Ichinose cúi gằm mặt xuống.
Thấy vậy, Sakayanagi không hề có một chút thương hại nào, vẫn tiếp tục mỉm cười nói: “Sao thế? Nhìn bộ dạng của cậu, có phải gần đây cậu vẫn luôn trốn tránh việc suy nghĩ về chuyện này không?”
Như thể đã nhìn thấu tâm can của Ichinose, lời chế nhạo của cô càng thêm phần sắc bén.
“Cậu không ảo tưởng rằng mình có thể giấu được Hikigaya-kun đấy chứ? Với sự nhạy bén của cậu ấy, cậu ấy chắc chắn sẽ phát hiện ra sự thật ngay lập tức. Mà đương nhiên, nếu lỡ như cậu ấy không biết, tôi cũng sẽ ‘tìm cách’ để nói cho cậu ấy biết đấy.”
“...‘Tìm cách’?”
Ngay cả trong tình huống này, Ichinose vẫn nhận ra cách dùng từ có phần kỳ lạ đó.
“Fufu, thật ra vẫn là bài cũ thôi.” Sakayanagi cười rất vui vẻ. “Chẳng phải lúc nãy Ichinose-san vừa nói rằng không hề oán hận việc tôi đem chuyện của cậu kể cho người khác sao? Vậy thì lần này, tôi sẽ lan truyền tin đồn cậu hẹn hò đổi chác với hội trưởng Nagumo. Con người đó vốn đã ra tay với không ít nữ sinh rồi, các anh chị khóa trên ai cũng biết bản chất của anh ta thế nào. Tôi nghĩ sẽ chẳng có ai nghi ngờ tính xác thực của tin đồn này đâu.”
“Chờ, chờ một chút...”
“Còn các bạn lớp A thì sao nhỉ, họ sẽ có biểu cảm thế nào đây? Fufu, người lãnh đạo của lớp mình không chỉ từng ăn cắp, mà còn hẹn hò đổi chác với hội trưởng hội học sinh. Đối với lớp A, một tập thể luôn lấy Ichinose-san làm trung tâm, còn điều gì khiến họ phiền lòng hơn sự chế giễu này nữa chứ?”
Khác với lần trước, đó dù sao cũng là chuyện Ichinose đã làm hồi cấp hai.
Còn chuyện lần này lại xảy ra ngay trước mắt, cảm giác chắc chắn sẽ hoàn toàn khác biệt.
Sakayanagi nheo mắt lại, như thể đang mường tượng ra những chuyện thú vị sắp xảy đến.
“Đến lúc đó, Ichinose-san sẽ giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ lại thu mình vào vỏ ốc một lần nữa ư? Nếu vậy thì lớp cậu sụp đổ cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
“Đừng... đừng... xin cậu đừng làm vậy...”
Ichinose vốn đã chột dạ nên chẳng biết làm gì hơn, chỉ có thể lí nhí cầu xin.
Nhưng biểu hiện đó lại càng kích thích thú tính của Sakayanagi.
“Tại sao lại không được làm vậy?” Sakayanagi cười hỏi ngược lại. “Tôi và Ichinose-san vốn là kẻ thù, không có lý do gì để bỏ qua một cơ hội tốt như thế này cả. Hơn nữa, lần này tôi không hề bịa đặt... Haizz, biết thế này thì lần trước tôi đã chẳng cần phải rắc rối như vậy, chỉ cần chờ thêm một chút là được.”
“Bởi vì——”
Sakayanagi đột ngột bước lên một bước, đôi mắt ghim chặt vào Ichinose.
“Cho dù Hikigaya-kun có thích Ichinose-san đến mức nào đi nữa, gặp phải tình huống này chắc chắn cũng sẽ không giúp cậu nữa đâu, phải không? Hay là đến lúc đó cậu lại mặt dày đi cầu xin cậu ấy một lần nữa?”
“A, không, không phải...”
“Nếu vậy thì, cậu đúng là kẻ mặt dày vô sỉ thật rồi.”
Dù đối phương thấp hơn mình gần một cái đầu, Ichinose khi đối mặt với Sakayanagi lại sợ đến mức đứng không vững.
Từng lời nói của cô ta như những mũi dao găm thẳng vào tim, làm cô đau nhói.
Điều quan trọng nhất là, Sakayanagi đã đào bới lên chính cái sự thật mà cô sợ phải đối mặt nhất.
“Fufu, hình như tôi nói hơi nhiều rồi thì phải.”
Nhìn gương mặt tuyệt vọng của Ichinose, Sakayanagi cảm thấy vô cùng thỏa mãn, sự u uất trong lòng cũng theo đó mà tan đi không ít.
Cái trò ‘bắt nạt Ichinose-san’ này quả nhiên rất hiệu quả để giải tỏa căng thẳng, cảm giác còn có lợi cho cả sức khỏe thể chất lẫn tinh thần nữa.
“Vậy thì, tôi cũng nên đi đây.”
Nói rồi, Sakayanagi khẽ cúi chào, còn dùng một giọng điệu chân thành để gửi lời chúc phúc.
“Cuối cùng, chúc mừng cậu và hội trưởng Nagumo qua lại với nhau. Nhất định phải thật ‘hạnh f*ck’ nhé.”


0 Bình luận